Sao Chổi Ghé Thăm - Bắc Đồ Xuyên

Chương 32

Beta: Lam Lam

Sau một trận tuyết lớn, thành phố trở nên tĩnh mịch.

Nhiệt độ ở Nghi Ninh giảm mạnh.

Sáng nay Bảo Ý vừa mở cửa sổ đã hít phải một hơi khí lạnh, cái lạnh thấu hồn người, cô run rẩy đóng cửa lại, rụt tay rụt chân đi dọn tập vở của mình.

Trên kính có sương mù trắng đục, ánh sáng lạnh lẽo của buổi sớm xuyên qua cửa sổ, ngay cả mặt bàn dường như cũng được phủ lên một lớp trắng mờ.

Đột nhiên, tay Bảo Ý khựng lại, rồi cô hiểu ý mà nở một nụ cười.

Trong góc có dán một tờ ghi chú, trên đó viết “Chào buổi sáng, thiên thần.”. Là nét chữ của Chu Gia Thuật, cậu biết thói quen của cô, sáng ra cô chắc chắn sẽ đến dọn dẹp những thứ này.

Bảo Ý xé tờ ghi chú xuống, suy nghĩ một hồi rồi mở ngăn kéo ra, dán vào mặt trong của ngăn kéo, không vứt đi.

Trên bàn là sách giáo khoa và tài liệu của Bảo Ý, cùng với đề thi đêm qua.

Mặc dù ý đồ tác hợp của hai người đêm qua có hơi quá rõ ràng, nhưng Bảo Ý và Chu Gia Thuật vẫn giả vờ chọn hai bộ đề toán.

Đó là đề mà giáo viên toán đã nhắc đến trong giờ học, một bộ khá khó, nhưng đã mua rồi thì tiện thể về nhà làm một tờ. Bảo Ý và Chu Gia Thuật đều khá giỏi toán, nhưng hai người vẫn làm đến toát cả mồ hôi hội, làm xong một bộ đề, Bảo Ý bè nắm lấy vai Chu Gia Thuật lắc mạnh mười mấy cái.

“Đây là đề để cho người làm à?” Cô bực tức.

Vẻ mặt của Chu Gia Thuật vẫn thản nhiên như vậy, cảm xúc của cậu ổn định như thể không có gì có thể gây sóng gió, thế là Bảo Ý đột nhiên che mắt cậu lại, cũng không nói gì, im lặng hẳn vài giây. Ngón tay cô khẽ vuốt môi cậu, nhìn cậu không nhịn được mà nuốt nước bọt một cái, hơi thở cũng có chút không ổn định thì cô mới bật  cười, một tay vặn mở nắp son dưỡng môi rồi thoa cho cậu.

“Môi cậu khô quá đi, thoa cho cậu một chút nè. Vị dâu tây, có phải rất thơm rất ngọt không.” Cô mang theo nụ cười ngây thơ vì mưu kế thành công.

Chu Gia Thuật cau mày, không chịu nổi cảm giác dính dính đó, cậu bặm môi vài cái, thấy cô cười vui vẻ như vậy, cậu đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, khẽ hôn lên vị trí mạch đập, sau đó m*t nhẹ vùng da bên trong cổ tay cô như đang hôn vậy, rồi chùi hết son dưỡng môi lên đó.

“Á—” Bảo Ý không nhịn được hét lên, vừa xấu hổ vừa sốc vừa tức giận… còn có chút hoảng loạn.

Cô trừng mắt nhìn cậu, cô giơ tay lên, không ngừng xoa xoa chỗ đó, cuối cùng cô xoa tới nỗi đỏ cả tay rồi mà cảm giác ấm nóng dinh dính do đôi môi ấy chạm vào vẫn chưa tan hết.

Lúc này Chu Gia Thuật mới bật cười rời khỏi đó, trước khi đi cậu còn đưa tay dùng ngón cái ấn vào môi cô.

Đúng là không chịu thiệt một chút nào.

Bảo Ý muốn đâm hình nhân thế mạng của cậu lia lịa à nha, trái tim cô cũng chẳng hiểu vì sao lại đập loạn xạ hết cả lên, có lẽ là vì cảm thấy trong phòng chỉ có hai người họ, bố mẹ thì đang ở phòng khách, từ trước tới nay hai người họ làm bài tập luôn không đóng cửa phòng, chỉ cần xui xẻo chút thôi là có thể bị bắt gặp.

Dường như cậu không bao giờ biết sợ hãi là gì, càn quấy vô cùng.

Chu Gia Thuật thật đáng ghét!

Nhưng cuối cùng Bảo Ý vẫn đuổi theo cậu, dặn dò một câu: “Ngủ sớm đi, đừng học nữa, đồ học sinh giỏi chết tiệt.”

Bình thường cậu tận dụng thời gian ban ngày là đủ rồi, không cần thiết phải bóc lột cả thời gian ngủ nghê nữa.

Chu Gia Thuật gật đầu, ý là: Biết rồi.

Sau đó cậu thản nhiên ung dung nói lời tạm biệt chú Lương và dì Thân Hủy.

Bảo Ý lặng lẽ mắng một câu: Vô sỉ!

Có lẽ vì đêm tuyết tĩnh mịch, Bảo Ý ngủ rất say, sau một giấc ngủ tỉnh dậy cô thấy tinh thần thật sảng khoái. Cô lặng lẽ tính toán xem tới chiều nay họp cả khối trong hội trường lớn, liệu có thể lén đổi chỗ với ai đó, để cô được ngồi cạnh Chu Gia Thuật không.

Lần thi liên kết trước, trường Trung học số 13 giành vị trí thứ hai trong kỳ thi liên kết 18 trường, nghe nói kỳ thi liên kết năm ngoái, trường Trung học số 13 chỉ đứng thứ sáu, nên hiệu trưởng và các lãnh đạo đều vô cùng hài lòng, đặc biệt là khối 11 và khối 12 rất nổi trội. Sát Thiên Đao còn được hiệu trưởng khen ngợi, mấy hôm nay cũng đã học được cách làm người rồi, nụ cười trên mặt mãi chẳng tắt, cuối cùng vung tay, khen thưởng sự chăm chỉ và nỗ lực của mọi người, đặc biệt cho phép mọi người tới hội trường lớn cùng xem phim nửa ngày.

Bộ phim được chọn vậy mà lại không phải là phiên liên quan tới nhà nước hay quân đội mà lại là một bộ phim tình cảm kinh điển.

Điều này quả thật vừa không khoa học lại vừa khó tin.

Tối qua, dì Tĩnh và chú Chu đã về nhà, nên sáng nay Chu Gia Thuật không đến ăn cơm, Bảo Ý cũng không để tâm lắm.

Tới khi chuẩn bị đến trường, Bảo Ý quàng khăn lên rồi đội mũ len lông xù. Mẹ định đeo thêm cả găng tay cho cô, nhưng cô lại đút tay vào túi áo khoác, nheo mắt cười: “Không cần đâu ạ, tay con không lạnh.”

Thân Hủy lại lập tức hiểu ra, là vì Chu Gia Thuật cần giao tiếp với cô bằng ngôn ngữ ký hiệu, mặc dù đa số thời gian cô không cần dùng ngôn ngữ ký hiệu để trả lời, nhưng cô vẫn quen để tay trống, mùa đông chỉ cần ở cùng cậu là cô rất hiếm khi đeo găng tay.

Có lẽ đây là một dạng tâm lý đồng hành với nhau chăng.

Thân Hủy bật cười: “Đeo vào đi con, đến trường rồi tháo ra cũng được, sáng nay Tiểu Thuật không đi cùng con đâu, hôm qua nó đã đi từ nửa đêm rồi, sáng nay sợ làm phiền con ngủ, nên nó gọi điện cho mẹ, bảo mẹ nói với con là sáng nay con tự đi xe buýt. Nhưng mẹ thấy ngoài trời tuyết vẫn còn khá dày, lát nữa mẹ sẽ bảo bố con lái xe đưa con đi.”

“Tại sao ạ? Cậu ấy đi đâu, đi làm gì vậy ạ?” Vẻ mặt Bảo Ý lập tức chất chứa đầy sự thất vọng, nặng như cả tấn.

Hai người họ đã lớn thế này rồi nhưng hầu như lúc nào cũng đi học cùng nhau.

Khoảnh khắc đó cô thậm chí còn có cảm giác mình như bị bỏ rơi.

“Chỉ là không đi học cùng nhau thôi mà, ai không biết lại cứ tưởng Tiểu Thuật sắp rời khỏi Nghi Ninh ấy chứ, con bé này.” Thân Hủy cười: “Đêm qua chú Chu con bị viêm cơ tim cấp tính, nửa đêm đã đi bệnh viện rồi, sáng nay dì Tĩnh con về nhà thu dọn đồ đạc, Tiểu Thuật cũng đi cùng rồi. Khoảng thời gian này chú ấy sẽ phải nằm viện điều trị, cả nhà sẽ chuyển đến nhà ông nội ở Chung Sơn, gần bệnh viện hơn một chút.”

Bảo Ý há hốc miệng “á” một tiếng, thầm nghĩ giả bệnh sao lại thành thật rồi.

Nhưng Chu Gia Thuật cũng phải chuyển đến đó sao?

“Bên Chung Sơn đã lâu lắm rồi chẳng có ai ở.” Bảo Ý làm bộ vô lý, lầm bầm, chỉ ước gì có thể hét to một câu, không cho Chu Gia Thuật đi qua đó.

Thân Hủy vỗ cô một cái, nhắc nhở cô lớn rồi, trưởng thành một chút đi.

“Hôm qua ông bà nội vừa về, còn đang định tạo bất ngờ cho mọi người, nên không nói trước, không ngờ lại xảy ra chuyện này.”

Mắt Bảo Ý lúc này mới sáng lên: “Ông bà nội về rồi ạ?”

“Đúng vậy, cuối tuần mẹ đưa con đi thăm ông bà nội.”

Ông bà hai nhà thời trẻ đều làm cùng một nhà máy, khi về hưu thì ở cùng một tòa nhà, bạn thân mấy chục năm, hồi trẻ đã hẹn khi về hưu sẽ cùng nhau đi du lịch. Nhưng tới lúc về hưu, ai nấy đều có việc bận bịu mãi, cuối cùng tới năm ngoái, đội du lịch nhỏ đã được thành lập, họ tự lái xe, xuất phát từ Nghi Ninh, đi xuống phía Nam trước, rồi vòng quanh ven biển, đi từ Thượng Hải lên phía Bắc, đến Bắc Kinh, rồi rẽ vào Nội Mông, cuối cùng đến Tây Tạng.

Lúc mới đầu, con cháu hai nhà không ai ngủ được, chỉ ước gì có thể gọi điện ba lần một ngày, sau này phát hiện toàn là lo thừa, mấy cụ già vẫn khỏe mạnh như rồng như hổ, trông còn có tinh thần hơn cả người trẻ.

Xuất phát gần hai năm, cuối cùng cũng về rồi.

Lúc Bảo Ý ngồi trên xe của bố có gọi điện cho bà nội, hỏi bà có mang quà gì về cho mình không.

Còn chưa hỏi được hai câu, đã không nhịn được hỏi bà nội, chú Chu thế nào rồi, dì Tĩnh hôm nay có đi làm không.

Bà nội cười tủm tỉm ngắt lời cô: “Con bé này, con muốn hỏi Tiểu Thuật chứ gì, sáng nay ăn cơm xong đã đi học rồi, bà còn bảo nó mang hạt dẻ rang đường đi cho con đó, còn nóng hổi, con ăn đi cho nóng nhé!”

Ai lại ăn hạt dẻ rang đường vào sáng sớm bao giờ…

Ừm, nhưng Bảo Ý vẫn thấy hơi vui vui.

Bảo Ý xuống khỏi xe bố mình, vừa nói lời tạm biệt xong, cô liền quay đầu sốt ruột chạy béng. Lương Văn Sơn “này” một tiếng, gọi điện cho vợ mình, nói con gái đã đến nơi rồi, tiện thể than thở một tiếng: “Người làm bố như anh chẳng có chút tôn nghiêm nào cả, vẫn là hồi bé ngoan nhất, lúc nào cũng quấn lấy anh, sao thoáng cái đã lớn rồi. Hơn nữa anh thấy con bé gần đây… cực kỳ quấn Tiểu Thuật luôn nhé.”

Thân Hủy cười: “Rồi cũng phải lớn thôi, suốt ngày quấn lấy anh làm gì, anh đã nói chuyện chẳng dễ nghe, hát cũng chệch cả tông. Con bé vốn dĩ ngày nào chẳng quấn lấy Tiểu Thuật, hai đứa nó chẳng lúc nào tách khỏi nhau cả.”

“Lớn thế rồi mà vẫn cứ như trẻ con ấy. Tới khi nào mới lớn được đây. Lên đại học thì sao, anh còn sợ con bé sẽ khóc mất.” Lương Văn Sơn nói.

Vì Bảo Ý là một người rất mềm lòng và lương thiện.

Lên đại học rồi chẳng biết có thi được vào cùng một trường đại học không, dù có thi được vào cùng một trường đại học cũng chưa chắc đã cùng một chuyên ngành. Dù cùng một chuyên ngành, nhưng lớn rồi, rồi cũng phải chia xa thôi, rồi cũng phải hiểu rằng, không ai có thể ở bên cạnh người khác cả đời.

Nhưng trông dáng vẻ của Bảo Ý lúc nào cũng kiểu ngây thơ tin rằng bạn thân sẽ không bao giờ chia ly vậy.

Có thể Tiểu Thuật còn chưa cảm thấy gì, thì cô đã luôn phải khóc một trận trước đã.

Thân Hủy suy nghĩ một lúc rồi “chậc” một tiếng: “Hôm đó Tiểu Tĩnh còn nói với em, Bảo Ý mà là con gái cô ấy thì tốt biết mấy, em còn nói vậy thì tốt quá rồi, chắc Bảo Ý là người vui nhất.”

Bảo Ý vừa thích Đồ Tĩnh, lại vừa thích Chu Gia Thuật.

Đôi khi Thân Hủy và Lương Văn Sơn cũng không nhịn được mà thấy ghen tị.

“Không được, sao không phải là Tiểu Thuật làm con trai nhà mình? Như thế Bảo Ý cũng vui mà.”

Thân Hủy không nhịn được mà bật cười, cười rồi cười rồi bà đột nhiên đảo mắt một vòng: “Thật ra… cũng không phải là không thể ha, anh nói hai đứa này…”

Lương Văn Sơn biết ngay vợ mình muốn nói gì, kinh hãi nói: “Thôi được rồi, em đừng có làm hại Tiểu Thuật nhà người ta nữa. Con gái em suốt ngày như địa chủ bóc lột người ta vậy, có lúc anh còn sợ Chu Uẩn Ninh đến gây sự với anh ấy chứ.”

Trong đầu Thân Huỷ bất giác hiện lên đủ các “chiến tích vĩ đại” của con gái mình, Tiểu Thuật ở nhà họ nhiều đến mức, đôi khi Thân Hủy về nhà thậm chí còn thấy Tiểu Thuật đang dọn dẹp nhà mình, Bảo Ý thì như một ông lớn nằm ườn trên sofa, tiện thể còn chỉ huy chỗ nào chưa quét sạch.

Bản thân cô không thích dọn dẹp đồ đạc, luôn bắt Chu Gia Thuật dọn cho mình, đôi khi cô còn không biết đồ đạc trong phòng mình để ở đâu, còn phải nhắn tin hỏi Chu Gia Thuật.

Khoảng mười tuổi, Thân Hủy bắt đầu rèn luyện khả năng làm lụng của con gái, quần áo mỏng mùa hè, mỗi ngày thay ra đều bắt cô tự học cách giặt giũ, có lần Bảo Ý giặt quần áo cọ đến đỏ cả tay kêu đau, kết quả cuối cùng lại là Chu Gia Thuật giặt cho cô.

Hai gia đình cùng nhau đi chơi, Chu Gia Thuật cầm túi của mẹ, giúp mẹ xách đồ, tiện thể còn cõng Bảo Ý một lúc, vì Bảo Ý luôn làm nũng, nói mệt quá, đau quá, choáng đầu quá. Thân Hủy và Lương Văn Sơn đều biết cô giả vờ nên bèn kệ cô, chỉ thỉnh thoảng cô mới làm mình làm mẩy, nhưng chỉ cần không để ý đến cô, là cô sẽ tự bình thường trở lại.

Đáng tiếc là Chu Gia Thuật không thể trơ mắt ra nhìn cô khó chịu nên cậu luôn thỏa hiệp.

Hai người này y hệt kiểu một người tình nguyện đánh, một người tình nguyện chịu đòn. Nhưng với tư cách là phụ huynh của bên bóc lột, hai người thỉnh thoảng vẫn giật mình thon thót, sợ Đồ Tĩnh và Chu Uẩn Ninh tức giận.

Bảo Ý mang theo gió lạnh bên ngoài, vừa vào lớp đã hắt hơi một tiếng rất lớn, cách từ một khoảng rất xa, Chu Gia Thuật đã ngẩng đầu nhìn sang.

Chỉ một tiếng hắt hơi thôi nhưng lại có thể nghe ra là của cô, có lẽ người làm được vậy trên thế giới này chỉ có một Chu Gia Thuật.

Bốn mắt nhìn nhau, Bảo Ý liền không nhịn được mà bật cười, rồi cô chạy vèo tới, ngồi xuống tháo khăn quàng cổ và mũ ra, tiện thể hỏi cậu: “Chú Chu vẫn ổn chứ?”

Chu Gia Thuật ra hiệu: Không sao, phải truyền dịch, có lẽ dạo trước mệt mỏi quá.

Cộng thêm tâm trạng u uất thực ra vẫn luôn bị dồn nén lâu nay, tối qua tâm trạng dao động quá khủng khiếp, niềm vui bất ngờ nên đột nhiên phát bệnh.

“Vậy, vậy họ đã làm hòa chưa?” Bảo Ý thật sự tò mò.

Chu Gia Thuật: Chắc là rồi, nhưng chắc chắn không thể nhanh như thế được.

Tính cách của hai người đều lạnh lùng, ít khi bộc lộ cảm xúc hơn người bình thường, nhưng dù chỉ là hé mở một kẽ hở thôi, đương nhiên cũng là tốt rồi.

Bảo Ý gật đầu: “Họ nhất định sẽ làm hòa thôi. Tớ tin là vậy.”

Cô cười híp mắt, nhớ lại dáng vẻ yếu ớt lại quật cường của chú Chu đêm qua khi ôm eo dì Tĩnh và tựa vào người dì… Cô thấy còn xót xa!

Dì Tĩnh nhất định sẽ mềm lòng thôi.

Chỉ là bà quá căng thẳng, còn chú Chu nhìn thì yếu ớt, thực ra lại là một người rất giỏi gánh vác mọi chuyện, mấy năm nay nhìn có vẻ họ đang đối đầu nhau nhưng thực ra đều là đang gánh vác cảm xúc của đối phương. Mà chú Chu thì quá điềm tĩnh, quá bình tĩnh, nên dì Tĩnh mới hiểu lầm rằng ông ấy không quá đau buồn vì chuyện của con trai, mới nghĩ rằng ông ấy có thể mãi mãi bình thản, kiên cường như vậy.

Nhưng thực ra cả hai đều đã phải chịu đựng rất nhiều, chỉ cần có một người chịu cúi đầu, chịu để cho bản thân thấy mình đã vỡ vụn thì họ sẽ không thể rời xa nhau được.

Bảo Ý đang thất thần, Chu Gia Thuật nhìn chằm chằm cô không rời một tấc.

Cậu đang lo lắng vì cô vừa mới hắt hơi, Bảo Ý hiểu ý, cô mỉm cười: “Không sao, chỉ là chạy nhanh quá hít phải hai hớp gió thôi, không bị cảm đâu.”

Cô ghé sát vào người cậu, nói nhỏ một câu: “Tớ muốn… gặp cậu sớm hơn một chút.”

Vì hơi ngượng, nên giọng nói của cô lí nhí.

Chu Gia Thuật nhếch môi dưới, đắc ý nhướng mày, khẽ gật đầu.

Cậu lấy hạt dẻ rang đường từ trong túi ra, những viên hạt dẻ được bọc trong giấy dầu vẫn còn nóng hổi, sợ nguội sẽ không ngon, bà nội chỉ gói một ít cho họ. Cậu đặt vào lòng bàn tay cô để làm ấm tay cô, tiện thể lấy ra vài hạt, ngón tay thon dài sạch sẽ khéo léo bóc hết lớp vỏ, rồi đút vào miệng cô.

Bảo Ý ghét nhất bóc những thứ có vỏ, vừa được đút ăn cô vừa nhìn cậu, trong mắt cô có sự dịu dàng và cảm động như thể đang nhìn mẹ, khiến Chu Gia Thuật suýt nữa thì vỡ trận. Cậu đút được hai hạt, liền không nhịn được búng mạnh vào trán cô một cái, ra hiệu: Tự ăn đi.

Bảo Ý rầu rĩ tự bóc, còn lầm bầm: “Khi nào cậu mới về nhà vậy?”

Chu Gia Thuật cố ý trêu cô: Có thể sau này tớ sẽ ở nhà ông bà nội luôn.

“Hả?” Mắt Bảo Ý đảo tròn mấy vòng, đột nhiên cô nói: “Tớ cũng nhớ ông bà nội tớ rồi.”

Hai nhà ở cùng một chỗ, ông bà nội cũng ở cùng chỗ, cậu đi tìm ông bà nội cậu, Bảo Ý cũng sẽ đi tìm ông bà nội mình, vậy không phải là lại được ở cùng nhau rồi sao.

Nhưng nhà thì ở đối diện nhau, còn bên ông bà nội thì cách cả một con phố, một người ở đầu phố, một người ở cuối phố, đi bộ cũng phải mất mười phút.

Thà khỏi bày vẽ còn hơn.

Chu Gia Thuật không nhịn được cười: Sao cậu dính người thế.

Bảo Ý bực bội nói: “Tớ chỉ thấy đi học một mình rất chán… mà thôi. Thôi, tớ không đi đâu, đi rồi cũng không thường xuyên được gặp cậu, sau này tớ đi học về cùng Từ Hành Tri là được rồi, tớ muốn làm bài tập rồi cùng xem phim, xem kịch, chơi game với cậu ấy.”

Cô cố ý nói vậy với đầy vẻ giận dỗi, không hiểu sao, từ khi biết cậu sắp rời khỏi nhà một thời gian dài, cô đã cảm thấy không vui. Mặc dù biết đây không phải lỗi của cậu, cũng không phải là thứ cậu có thể kiểm soát được, nhưng không hiểu sao cô vẫn cứ cảm thấy giận.

Thậm chí không phải giận cậu, chỉ là cảm thấy khó chịu không rõ nguyên nhân.

Lông mày Chu Gia Thuật cau lại: Không được.

“Tại sao lại không được?” Bảo Ý cố ý hỏi.

Chu Gia Thuật: Cậu ta làm bài tập quá chậm, sẽ ảnh hưởng đến tiến độ của cậu, xem phim thì lắm mồm, xem kịch thì dễ bị kích động, chơi game thì lại quá gà…

Bảo Ý vừa tức vừa cười, nắm lấy tay cậu: “Được rồi được rồi, lực tấn công kiểu này của cậu hơi bị mạnh rồi đấy, nếu Từ Hành Tri mà đọc hiểu được chắc sẽ khóc mất.”

Chu Gia Thuật: Không được tìm người khác.

Bảo Ý: “… Sao tự dựng cậu lại bá đạo bất thình lình vậy?”

Chu Gia Thuật đột nhiên chuyển chủ đề: Tớ có thể ứng trước một phần thưởng không?

Sao có thể như vậy được chứ, nhưng Bảo Ý vẫn tò mò: “Phần thưởng gì?”

Chu Gia Thuật: Mỗi ngày video call làm đề cùng tớ.

Bảo Ý đã tưởng tượng ra cảnh đó, cô cứ cảm thấy có chút kỳ lạ, hai người ngồi đối diện nhau qua một lớp màn hình… để làm đề. Mà cậu thì lại không nói gì.

Bảo Ý lộ vẻ khó xử.

Chu Gia Thuật: Cậu giải đề mệt rồi, tớ còn có thể biểu diễn thoát y cho cậu xem nữa.

Khiến Bảo Ý sợ đến mức vô thức che miệng cậu lại, Chu Gia Thuật càng thấy vui hơn, đến cả vai cậu cũng không nhịn được mà run lên.

Bảo Ý hung dữ đánh cậu hai cái: “Chu Gia Thuật! Cậu đúng là càng ngày càng không biết xấu hổ rồi đó!”

Thuật: Thế mà đã là vô sỉ rồi sao? Vậy sau này… phải làm sao đây.

Bình Luận (0)
Comment