Beta: Lam Lam
Bảo Ý nhớ lại rất nhiều khoảnh khắc hai người ở bên nhau, nhớ lại hành động mình chủ động hôn cậu hôm đó.
Cô không nhịn được mà nghĩ, tình hình bây giờ có khác gì đã yêu nhau đâu!
Chu Gia Thuật đúng là được hời còn ra vẻ.
Một lát sau, Bảo Ý lấy ra một gói khoai tây chiên, nhét cho cậu.
Chu Gia Thuật thành thạo xé bao bì, lại đưa trả lại.
Bảo Ý hơi xúc động, cậu đều làm như vậy rất nhiều lần trước đây, nhưng lần này cô lại im lặng một lát: “… Tớ cho cậu ăn đó, cậu làm vậy khiến tớ trông như đang bóc lột cậu vậy.”
Chu Gia Thuật bật cười, ra hiệu: Tớ cam tâm tình nguyện mà.
Bảo Ý xoa xoa cánh tay, vẻ mặt khó tả: “Dừng, dừng lại, sao cậu vẫn chưa chịu thôi đi vậy.”
Cứ mở miệng ra là nói vậy, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, hoàn toàn không chọn dịp, cậu ỷ vào việc người khác không hiểu nên cứ càn quấy như vậy, người bị hại chỉ có một mình cô thôi.
Cũng không biết cậu đã bị cái gì nhập nữa, đáng sợ quá trời.
Cậu lại chẳng hề buông tha cho cô, mà tiếp tục ra hiệu: Không phải tớ đang theo đuổi cậu sao? Phải thể hiện cho tốt mới được chứ.
Bảo Ý ấn tay cậu, không cho cậu dùng thủ ngữ nữa.
Bộ phim kết thúc, cảnh cuối cùng là cảnh một nụ hôn sâu lắng và dài, trong hội trường lớn tiếng reo hò ngút trời, như thể muốn làm tung nóc nhà.
Sát Thiên Đao thông báo giải tán tại chỗ qua loa phát thanh.
Các giáo viên đứng canh xung quanh hội trường đều bật đèn lên, rèm cửa cũng được kéo hết ra. Từ một không gian tối tăm đột nhiên đón chào thế giới sáng bừng, cảm giác như mới bừng tỉnh sau giấc mơ.
Nhưng trong hiện thực mệt mỏi này, có thể trộm được một giấc mơ ngắn ngủi, cũng là điều vô cùng tuyệt vời.
Cả một nhóm người tụ tập cùng nhau xem phim, đối với họ, đó sẽ là một kỷ niệm vô cùng quý giá trong tuổi thanh xuân.
Bảo Ý nhân lúc đám đông hỗn loạn, đột nhiên nắm lấy tay Chu Gia Thuật, mười ngón tay siết chặt lấy nhau trong hai giây, rồi nhanh chóng buông ra, quay đầu giả chết, vẻ mặt bình tĩnh giả vờ không biết gì cả.
Khoảnh khắc Chu Gia Thuật quay đầu lại, tay vẫn vô thức nắm chặt một cái, tiếc là cô chạy quá nhanh, chỉ nắm được một nắm không khí.
Cậu nhìn thấy bóng dáng quay đầu của cô, và những sợi tóc cong cong bay lướt qua nữa, trên má cô vẫn còn vương vấn nụ cười đắc ý, khóe môi cố gắng kìm nén, cố gắng giả vờ bình thản, nhưng ý cười vẫn tràn ra từ khóe mắt đuôi mày, không thể nào che giấu được.
Đáng yêu quá. Cậu nghĩ.
Chu Gia Thuật cũng không nhịn được mà bật cười, giơ tay xoa đầu cô, rồi vịn vai cô đi theo đám đông ra ngoài.
Bảo Ý lẩm bẩm: “Sờ đầu người khác là rất bất lịch sự đấy Chu Gia Thuật, tớ không cao lên được là do cậu sờ đó. Cậu làm tóc tớ bết dầu rồi cậu có gội cho tớ được không?”
Được, chỉ cần cậu muốn. Cậu im lặng nghĩ.
Hơn nữa cô cũng đã đủ cao rồi, còn muốn cao nữa thành người khổng lồ à.
“Cậu đi sát tớ nha, đừng để lạc, lát nữa lạc mất rồi là tớ không lôi cậu về được đâu.” Nói xong, cô móc tay kéo tay áo cậu, hai người tiến về phía trước với tư thế có phần vặn vẹo.
Cô luôn sợ lạc mất cậu, rõ ràng trong lòng cô biết cậu là người lớn rồi, nhưng thỉnh thoảng vẫn sợ cậu bị cô độc bỏ lại giữa đám đông ồn ào.
Người quá đông, vừa ồn ào vừa lộn xộn vừa chen chúc, phạm vi hoạt động xung quanh chỉ giới hạn trong mười mấy centimet. Giáo viên cầm loa đã gào gần như khản giọng, nhưng vẫn chưa hết tắc, đành phải yêu cầu tất cả đừng di chuyển, để từng lớp một đi ra.
Chắc là không ngờ mọi người lại điên cuồng như vậy, sợ xảy ra giẫm đạp.
Đám đông đột nhiên đứng yên, người phía trước đột nhiên lùi lại nửa bước, Bảo Ý cũng lùi lại, Chu Gia Thuật cũng chẳng tránh, chờ Bảo Ý đâm vào người cậu.
Vì cái thú vui nhỏ bé này mà cậu thấy rất vui vẻ, còn thoáng nở một nụ cười dịu dàng.
Bảo Ý như ý ngã vào lòng cậu, quay đầu nhìn thấy là cậu, cô lại quay đi như thói quen, thế là cậu không nhịn được lại nhướng mày mỉm cười.
Cậu thích sự quen thuộc này của cô.
Bảo Ý hỏi bạn nam hàng trước: “Bạn ơi bạn có thể dịch sang bên kia một chút được không? Túi của bạn chạm vào tớ rồi.”
Bạn nam đó đeo một chiếc ba lô, bên trong chắc chứa đầy đồ của hàng xóm láng giềng, phồng cả một cục, vừa khéo chạm phải xương sườn của Bảo Ý, rất khó chịu, mà Bảo Ý đã không thể nhúc nhích sang bên cạnh nữa, nên cũng không rời khỏi người Chu Gia Thuật.
Nhìn từ xa, trông như hai người đang ôm nhau, đặc biệt là Chu Gia Thuật còn đặt một cánh tay trên vai cô.
Khoé môi của Chu Gia Thuật không nhịn được khẽ nhếch lên, cậu vỗ vai cô, rồi kéo cô lùi lại vài centimet, ý là chịu đựng chút đi.
Bạn nam cũng xin lỗi rồi đưa bàn tay phải cũng đang cầm đồ lên cho cô xem, dịch sang sẽ chạm vào bạn học bên cạnh: “Xin lỗi bạn nha, tớ thật sự không dịch được nữa.”
Thế là Bảo Ý đành cam chịu rúc vào lòng Chu Gia Thuật.
Liêu Đình Đình ở phía sau bên trái, cách mười mấy mét, từ góc độ này nhìn, hai người này cao ráo, nổi bật như hạc giữa bầy gà, có thể thấy rõ được là hai người này đang dựa sát vào nhau.
Cậu ấy không nhịn được quay đầu nói với Thư Niệm: “Cậu nói xem hai người này là chị em tốt hay anh em tốt, như vầy cũng tình nghĩa quá đi mất, chẳng còn tí khoảng cách nam nữ nào. Bạn nam nào mà để tớ dựa vào như vậy, chỉ sợ mặt tớ sẽ đỏ tới mức có thể luộc trứng được luôn ấy chứ.”
“Thân thiết quá mức rồi nhỉ.” Thư Niệm qua loa đáp lại rồi ngẩng đầu nhìn lên, lập tức liền bật thốt ra một câu chửi thề: “Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, thân thiết đến mấy cũng không thể như vậy được đúng không!”
Vẻ mặt cậu ấy lộ ra một tia bối rối, nheo mắt nhìn thật kỹ rồi hỏi Liêu Đình Đình: “Chẳng lẽ chỉ có mình tớ cảm thấy… hai người này không phải là chị em tốt, cũng không phải anh em tốt, mà là…” Cậu ấy cúi đầu, ghé vào tai nói nhỏ với Liêu Đình Đình: “Là anh trai tốt và em gái ngoan đấy. Nhất định là vậy, không thì tớ sẽ trồng cây chuối gội đầu.”
Liêu Đình Đình phản ứng chậm nửa nhịp “á” một tiếng: “Vậy ư? Tớ chưa bao giờ thấy anh em nhà nào như vậy cả, ngày nào tớ cũng chỉ muốn g**t ch*t ông anh trai ngốc nghếch của tớ thôi.”
Thư Niệm không nhịn được thở dài: “Đồ con gái không có tình thú. Cậu có thể nghĩ lệch lạc đi một chút được không, cậu chính trực như vậy khiến tớ trông rất dơ bẩn đấy.”
Liêu Đình Đình trợn mắt, rồi nhìn vào ánh mắt của Thư Niệm, một lúc lâu sau, cậu ấy lộ ra vẻ bừng tỉnh. Biểu cảm của Thư Niệm kiểu “đúng nhỉ đúng nhỉ” hùa theo cùng, hai người nắm tay nhau, đứng nguyên tại chỗ giậm giậm chân, còn phấn khích hơn cả hai người ở đằng xa.
Cuối cùng, đội ngũ cũng có thể di chuyển.
Bảo Ý và Chu Gia Thuật kéo nhau ra khỏi hội trường, mãi cho đến khi xuống hết bậc thang, hít thở không khí trong lành bên ngoài, Bảo Ý mới thở phào một hơi: “Cuối cùng cũng ra ngoài rồi.”
Chu Gia Thuật chỉ nhìn cô cười, ánh mắt như đang nhìn một tác phẩm nghệ thuật, nhìn mãi mà không thấy chán, rõ ràng đã nhìn hàng vạn lần, nhưng vẫn có thể lại lần nữa đắm đuối, giải mã ra những điều mới mẻ.
Nếu ánh mắt có thể ăn thịt người, Bảo Ý cảm thấy có lẽ mình đã bị Chu Gia Thuật gặm từ đầu đến chân rồi.
Cô đột nhiên giơ tay che mắt cậu, nói nhỏ: “Thuật, cậu như vậy trông rất giống một tên b**n th** đó.”
Chu Gia Thuật ra hiệu: Hết cách rồi, tớ thích cậu, không kiềm được lòng mình. Tớ đâu có giống cậu đâu, thích người ta mà lại dè dặt như vậy.
Bảo Ý nghĩ đến cảnh vừa nãy trước khi chiếu phim còn có một đám người vây quanh cậu dùng ngôn ngữ ký hiệu, cô lập tức cảm thấy ngôn ngữ ký hiệu thực ra cũng chưa chắc đã an toàn đến vậy, cô không khỏi thoáng hoảng hốt, vỗ mấy cái vào tay cậu: “Cậu kiềm chế chút đi. Đúng là điên thật rồi mà.”
Chu Gia Thuật mỉm cười, cậu yên lặng, không chọc cô nữa.
Một lúc sau, cậu vẫn không nhịn được mà hỏi: Vậy cậu đã suy nghĩ thế nào rồi?
Bảo Ý lặng lẽ thở dài, thầm nghĩ mình trốn tránh suốt ngày thế này có lẽ cũng vô ích thôi.
Thế là cô tự chuẩn bị tâm lý vài giây rồi nói: “Ừm~ ừm~ ừm~”
Mấy tiếng “ừm” đó mang theo cả âm điệu, có thể nghe ra âm điệu của câu “Tớ thích cậu” rất rõ ràng.
Mặc dù đã có thể xác nhận từ sớm, mặc dù sau khi xác nhận cậu mới dám làm càn như vậy, nhưng ngày nào cô còn chưa đồng ý, cậu vẫn cảm thấy có thể sẽ có biến cố, cũng sợ sẽ hiểu lầm, sợ cô thực ra căn bản không hiểu được tình yêu nam nữ và tình yêu giữa bạn bè.
Từ trước đến nay cậu luôn có khả năng phán đoán tốt, chỉ riêng chuyện này, cậu lại mãi không dám đưa ra kết luận cuối cùng.
Dù cô đã từng chủ động hôn cậu, dù thực ra rất nhiều chi tiết đều có thể cho cậu câu trả lời.
Nhưng cậu vẫn luôn mong mỏi câu nói đó.
Cuối cùng, cô đã nói ra câu nói đó.
Cậu còn tưởng mình sẽ bình thản chấp nhận rồi nói một câu: Ồ, tớ biết từ lâu rồi mà, chỉ là xem cậu cứng miệng được đến bao giờ thôi.
Nhưng đến cuối cùng vẫn tim đập thình thịch, rồi cậu phải hít thở sâu hai hơi mới bình tĩnh lại được.
Sau khi tiêu hóa một lát, cậu đột nhiên ra hiệu một câu: Cậu nói gì cơ?
Rồi vẻ mặt cậu ngơ ngác đến thành khẩn, ghé tai lại gần cô.
Muốn nghe lại một lần nữa, muốn nghe cô nói rõ ràng cho cậu biết.
Bảo Ý vốn đã ngại rồi, thực ra từ khi cô vô thức không nhịn được nắm lấy tay cậu, cô đã biết mình rung động dữ lắm rồi.
Có lẽ là cả từ trước đó một chút, là khi cô vô thức lùi lại, cậu đột nhiên như có thần giao cách cảm ngẩng đầu lên, thẳng thắn nhìn cô chăm chú, rồi không chút do dự mà bước về phía cô.
Khoảnh khắc đó, trái tim Bảo Ý đã đập mạnh một cách mất kiểm soát.
Hoặc có lẽ là từ sớm hơn nữa…
Sớm từ tận lúc nào, Bảo Ý cũng khó mà phân biệt được.
Họ lớn lên cùng nhau, cùng nhau trải qua rất nhiều khoảnh khắc buồn vui, biết hết tất cả những bí mật của nhau, biết khuyết điểm và nhược điểm của nhau, cũng chăm sóc lẫn nhau, trân trọng hào quang trên người đối phương.
Không ai ăn ý hơn họ.
Bảo Ý nghĩ, trên thế giới này sẽ không có bất kỳ ai có thể thay thế vị trí của Chu Gia Thuật trong lòng cô.
Vì vậy, cô quyết định đối mặt với nội tâm của mình.
Nhưng nhìn thấy cậu nghiêng người tới gần, Bảo Ý lại rút lui, quay đầu đi, cố ý nói: “Tớ nói là tớ ghét cậu.”
Không nghe được thì thôi, quá hạn không chờ. Bảo Ý tức tối nghĩ.
Khóe môi Chu Gia Thuật nhếch lên, cậu chọc vào vai cô, ngay trong lúc cô quay đầu lại, cậu ra hiệu: Tớ cũng thích cậu.
Bảo Ý càng tức giận hơn, quay đầu làm một cú đá: “Chu Gia Thuật, cậu nghe thấy rồi còn giả vờ làm gì đồ cáo già.”
Chu Gia Thuật tránh đi, sau đó bật cười kéo cô về lớp.
Chỉ một lúc sau, trên diễn đàn của trường đã cập nhật tám bài đăng, toàn là những hình ảnh Chu Gia Thuật và Lương Bảo Ý trông như thể đang ôm nhau được chụp từ nhiều góc độ khác nhau.
Có vẻ như không chỉ Liêu Đình Đình và Thư Niệm thấy hai người này táo bạo.
Confession tỏ tình và diễn đàn của trường đều cực kỳ bí mật, mỗi lần nghi ngờ bị giáo viên để ý tới là sẽ chuyển địa điểm ngay.
Nhưng họ vẫn sẽ làm công tác bảo mật nho nhỏ để ngăn giáo viên theo dõi, lần này trong mỗi bức ảnh hai người họ đều không nằm ở vị trí trung tâm tầm nhìn, đều ở trong góc, nhưng các bạn học đều vô cùng ăn ý biết trọng tâm của bức ảnh này nằm ở đâu.
Tám bài đăng với tám thái độ khác nhau.
Có người đẩy thuyền, có người chê bai, có người trêu chọc…
Vừa vào lớp, Liêu Đình Đình đã ôm điện thoại đập bàn cười lớn, cho Bảo Ý xem.
Là có người bình luận: [Vãi ò, ngọt quá đi mất. Từ trước đến nay tớ không quan tâm đến hai người họ, sao tự nhiên trông cứ ngọt ngào thế nhở, nhưng tui là tui ghen tím người rồi nha, chúc hai người họ một người thi Đông Bắc, một người thi Vân Nam, cảm ơn! Tui không thể chứng kiến họ ngọt ngào như vậy được, phải cho họ nếm chút khổ đau của tình yêu chứ.]
Dưới đó có người rep: [Hơi khó đó, tổng thứ hạng của họ trong kỳ thi liên kết mười trường đều sát nhau.]
Chỉ cần trình độ của hai người không đột nhiên sa sút, với sự ăn ý lâu nay của họ, muốn thi đỗ vào cùng một trường đại học là quá dễ, dù không cùng một trường, thi vào các trường đại học gần nhau cũng không khó.
[Càng suy sụp hơn rồi. Vậy chúc hai người họ ăn mì tôm không có gói gia vị, trời nắng mang ô, trời mưa ướt giày, đi căng tin ăn không bao giờ giành được sườn xào chua ngọt.]
Liêu Đình Đình đưa cho Bảo Ý xem, Bảo Ý “ờ” một tiếng, trán nổi gân xanh.
“Cảm ơn, tớ vốn dĩ cũng không thích sườn xào chua ngọt.” Bảo Ý bướng bỉnh nói.
Liêu Đình Đình vòng tay qua cổ cô: “Cục cưng, cậu còn chẳng phủ nhận hai cậu real hơn tô bún riêu, nói thật đi, lúc hai cậu lén lút hôn nhau, lương tâm hai cậu không cắn rứt sao?”
Đây là một cách biểu đạt cảm xúc khoa trương, nhưng Liêu Đình Đình thật sự rất bất ngờ khi trông thấy Lương Bảo Ý ngạc nhiên, vừa ngơ ngác vừa có chút ngượng ngùng nói: “Sao cậu biết?”
Cô cũng lướt mạng, nhưng rất ít, cô không biết nhiều lắm về các trends trên mạng.
Trong khoảng thời gian vui vẻ sau khi bộ phim thư giãn kết thúc, trong lớp học không khác gì một cái chợ. Chỉ còn mười mấy phút nữa là đến giờ tan học, yêu cầu duy nhất của giáo viên là phải đợi chuông tan học reo rồi mới được về, các giáo viên chủ nhiệm và Sát Thiên Đao đều đi tham gia một buổi họp ngắn với hiệu trưởng rồi, bây giờ chính là khoảng thời gian tuyệt vời không ai quản thúc.
Rồi trong tiếng ồn ào của cả lớp, Liêu Đình Đình đột nhiên kinh ngạc mà khoa trương “á…” lên một tiếng: “Lương Bảo Ý! Cậu nói gì cơ!!?”
Bảo Ý há hốc miệng, nhận ra mình đã gây họa, cô đột nhiên ôm đầu úp mặt xuống bàn, sống chết cũng không chịu ngẩng đầu lên.
Con gái đùa giỡn với nhau, đương nhiên Chu Gia Thuật không biết đã xảy ra chuyện gì, cậu tò mò nhìn Bảo Ý rồi lại nhìn Liêu Đình Đình một cái. Mà ánh mắt Liêu Đình Đình nhìn Chu Gia Thuật như nhìn động vật quý hiếm, đây là lần đầu tiên cậu ấy trắng trợn săm soi học sinh giỏi như vậy, một lát lâu sau, cậu ấy bèn trêu chọc một câu: “Học sinh giỏi, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong ha!”
Trông khuôn mặt thì lạnh lùng cấm dục, sau lưng lại lén lút lừa gạt cô bé hàng xóm đáng yêu hôn môi.
Săm soi một lúc, trên mặt Liêu Đình Đình đủ các loại màu sắc, cuối cùng cậu ấy giơ ngón cái lên: “Học sinh giỏi, từ nay về sau, tớ không thể trực diện nhìn cậu nữa.”
Bảo Ý giả chết thất bại, cô bất lực ngẩng đầu lên, giả vờ bình tĩnh xoa dịu hai bên: “Thôi nha thôi nha, không được nói nữa.”
Cô nhìn Chu Gia Thuật: “Không sao, cậu ấy trêu cậu thôi.”
Rồi cô lại nhìn Liêu Đình Đình: “Không có, không có gì hết, cậu hiểu lầm rồi, tớ đùa cậu thôi!”
Liêu Đình Đình câm nín liếc Bảo Ý một cái, rồi cậu ấy đột nhiên giơ tay véo vào cái tai đang đỏ bừng của cô: “Cục cưng, tai cậu mà không đỏ như thế này, có lẽ tớ còn miễn cưỡng tin được một chút.”
Bảo Ý: “…”
Cô không biết phải ngụy biện thế nào nữa, thôi thì đành mắng Chu Gia Thuật đáng chết một câu trước đã!
Một lát sau, Bảo Ý ai oán nhìn Chu Gia Thuật một cái.
Chu Gia Thuật nhận sai tín hiệu, dùng thủ ngữ: Tan học cậu không muốn về một mình à?
Thôi được, cô càng ai oán hơn rồi.
Cô cũng dùng thủ ngữ: Vậy cậu có thể về cùng tớ không? Tối nay cậu có thể ngủ ở nhà tớ.
Chu Gia Thuật suy nghĩ một lát, thản nhiên ra hiệu: Nếu được ngủ phòng cậu thì tớ có thể xem xét.
Bảo Ý không vui đánh cậu một cái: Tớ cho cậu ngủ đó cậu dám không?
Chu Gia Thuật: Ừm, khá là dám đó.
Bảo Ý đột nhiên nắm lấy tay cậu, mở ra, bép bép ba cái vào lòng bàn tay cậu.
Không biết từ lúc nào, phía sau hai người đã có bốn năm người vây quanh, lúc này họ đột nhiên mở miệng: “Hai cậu đang chơi trò cấm kỵ gì thế? Trông kịch liệt ghê nha.”
Bảo Ý giật mình, tai càng đỏ hơn.
Chu Gia Thuật cười rất tươi, Liêu Đình Đình cũng sắp cười điên lên rồi, ngay cả Thư Niệm bị đau răng vì ăn nhiều kẹo cũng quay đầu chê cười hai người.
Cảnh hai người này cùng lúc giao tiếp bằng ngôn ngữ ký hiệu cũng khá hiếm thấy đấy.
Đặc biệt Bảo Ý không giống Chu Gia Thuật mặt không cảm xúc, biểu cảm của cô phong phú lắm, nhưng sao cô lại còn đánh vào lòng bàn tay người ta nữa vậy.
Mãi đến khi chuông tan học reo, cuộc tra tấn dài đằng đẵng này cuối cùng mới kết thúc.
Bảo Ý thở phào một hơi thật sâu rồi nói với Chu Gia Thuật: “Tớ đi đây, mai gặp nhé.”
Chu Gia Thuật sửa lại lời cô: Lát nữa gặp. Cậu đã đồng ý với tớ rồi, đừng có quên nha.
Bảo Ý bĩu môi, không quên tỏ vẻ: “Cậu nhớ chuẩn bị tiết mục nhỏ đó nha, tớ chờ để xem đây.”
Chu Gia Thuật bật cười, gật đầu.
Đột nhiên, cậu lại nói: Hay là để tớ đưa cậu về nhà, rồi lại quay lại bệnh viện.
Bảo Ý há miệng, ngạc nhiên nói: “Cậu không cần phải cố gắng thể hiện đến vậy đâu.”
Mai lại gặp rồi mà.
Làm như thể là yêu… xa vậy.
Nghĩ đến từ này, Bảo Ý không nhịn được gãi đầu, có chút ngượng ngùng.
Chu Gia Thuật: Khó khăn lắm cậu mới chịu tỏ tình. Tớ phải làm cho cậu cảm thấy đáng đồng tiền bát gạo chứ.
Bảo Ý bị chọc cười, cô đi thụt lùi về trước: “Mai mang sữa và bánh ngọt cho tớ nhé. Thay tớ hỏi thăm chú Chu, cuối tuần tớ sẽ đến thăm chú ấy.”
Chu Gia Thuật gật đầu.
Bảo Ý cứ thế đi thụt lùi hơn mười mét, mới lưu luyến quay người.
Vẻ mặt Chu Gia Thuật lập tức suy sụp.
Thực ra đã có một lúc cậu thật sự định đưa cô về nhà rồi mới quay lại bệnh viện thật.
Chu Gia Thuật ơi là Chu Gia Thuật, mày hết thuốc chữa rồi.
—
Bảo Ý: Chu Gia Thuật ơi là Chu Gia Thuật!!