Beta: Lam Lam
Đêm đầu tiên sau kỳ thi, trong nhóm chat vẫn náo nhiệt đến tận nửa đêm mãi chẳng dừng.
Buổi chiều Bảo Ý đã ngủ mấy tiếng, lại còn ăn no căng bụng. Sau khi bố mẹ về nhà, hai đứa còn đi dạo thêm một tiếng nữa mới về, trốn trong hành lang hôn nhau. Khi đèn cảm ứng đột nhiên sáng lên, Bảo Ý giật mình, rồi cắn cậu.
Thì ra chỉ là một con mèo hoang nhỏ, nhìn thấy hai người lại chạy trốn mất.
Chu Gia Thuật im lặng nhìn cô, ban đầu còn tức giận, nhưng nhìn mãi nhìn mãi rồi lại không nhịn được muốn hôn cô. Đèn cảm ứng sáng rồi tắt, khuôn mặt cô lại hoà vào bóng tối lần nữa. Hơi thở hòa quyện vào nhau, cơ thể không kìm được bắt đầu nóng lên.
Người thì thân thuộc nhưng những rung động lại lạ lẫm. Não bộ giằng xé, một bên là lý trí, một bên là d*c v*ng.
Hôn thôi là chưa đủ, muốn có được nhiều hơn nữa.
Nhưng không được, không được, Chu Gia Thuật, mày hãy làm người đi!
Làm người đi! Nhưng tại sao phải làm người chứ? Làm người quá mệt mỏi rồi. Thế nhưng cậu vừa không thể thuyết phục mình chủ động, vừa không thể thuyết phục mình làm người, thế là bắt đầu quyến rũ cô, dụ dỗ cô chạm vào mình.
Dường như mày lại càng đê tiện hơn rồi đấy, Chu Gia Thuật ơi là Chu Gia Thuật!
Không biết từ lúc nào tay Bảo Ý đã đặt trên ngực cậu, không có quần áo ngăn cách, cơ ngực cậu hơi nhô lên, da thịt săn chắc và đàn hồi, rất khác so với con gái.
Bảo Ý nuốt nước bọt, nhỏ giọng gọi: “Tiểu Thuật…”
Chu Gia Thuật khẽ ấn vào bàn tay đang ôm eo mình, như đang đáp lại.
Bảo Ý hít thở không thông, gần đây cô thường xuyên có cảm giác khác lạ này, não bộ như bị kích hoạt chuông báo động. Cô đột nhiên rút tay ra, hít một hơi thật sâu, vội vàng nói: “Em phải về nhà đây.”
Rồi như chạy đi như đang bỏ trốn.
Chu Gia Thuật đứng tại chỗ nhìn theo bóng cô khuất dần, đột nhiên cậu bật cười khẽ lắc đầu, chỉnh lại quần áo rồi về nhà.
Khi Chu Gia Thuật đi ra từ lối thoát hiểm, cậu bắt gặp Chu Uẩn Ninh đang chuẩn bị ra ngoài làm thêm giờ. Hai bố con nhìn nhau, ánh mắt hai người đều rất phức tạp, cuối cùng họ gật đầu chào nhau, một người xuống lầu, một người mở cửa nhà.
“Tiểu Thuật…” Chu Uẩn Ninh bước đến trước thang máy rồi đột nhiên gọi một tiếng.
Chu Gia Thuật quay đầu lại, Chu Uẩn Ninh nói: “Mẹ con quyết định đưa con đi nước ngoài một chuyến nữa, con hỏi Bảo Ý xem có muốn đi chơi nước ngoài không, có thể làm visa trước.”
Chu Gia Thuật gật đầu, vẻ mặt lại có chút thờ ơ.
Cậu rất mong có thể cùng cô đi du lịch, đáng tiếc cậu là người câm. Ở trong môi trường quen thuộc thì còn đỡ, ở nơi xa lạ thì lại đầy rẫy những rắc rối và nguy hiểm không thể lường trước. Cậu không muốn tỏ ra chật vật trước người mình yêu, nên dù biết Bảo Ý thích đi chơi, từ đầu đến cuối cậu cũng không hề nhắc đến chuyện đợi thi đại học xong chúng ta đi du lịch nhé.
Chu Uẩn Ninh có lẽ đã nhìn ra được điều này, nên mới đặc biệt nhắc vậy.
Đối với những cặp đôi đang yêu nồng nhiệt mà nói, việc phải chia xa hai nơi trong kỳ nghỉ khó khăn lắm mới có được thật là tàn nhẫn.
Hơn nữa có mẹ đi cùng, có thể tránh được rất nhiều nguy hiểm không cần thiết.
Đây là một sự sắp xếp rất tốt, Chu Gia Thuật lẽ ra phải thấy vui mừng, nhưng cậu lại khó tránh có chút buồn rầu.
Cuộc sống trước đây chỉ là hai điểm cố định trên một đường thẳng, nhưng con đường phía trước lại rộng mở, đầy những điều mới mẻ và cũng đầy thử thách.
Đây là lần đầu tiên cậu nảy sinh một ước nguyện mãnh liệt như vậy, rằng giá như mình không phải là người câm thì tốt biết bao.
Đáng tiếc là số phận khó lường, dù sao cũng chẳng có nhiều chuyện muốn gì được nấy.
–
Bảo Ý về đến nhà, cả người đều nóng ran. Thân Hủy liếc cô một cái: “Nóng đến vậy à?”
Cô gật đầu lia lịa: “Dạ, chạy… chạy lên đây ạ.”
“Hấp ta hấp tấp.” Thân Hủy càu nhàu cô: “Cứ như một đứa trẻ con vậy.”
Đúng là như một đứa trẻ con, hoàn toàn khác với tình yêu mà cô tưởng tượng.
Trước đây Bảo Ý luôn phải cãi cọ vài câu với mẹ, không chịu đòn một trận là thấy ngứa ngáy. Hôm nay cô lại chạy một mạch về phòng, tắm nước lạnh, cả người mới tỉnh táo hơn một chút. Cứ nghĩ mình sẽ không ngủ được, nhưng không ngờ lại ngủ rất say, thậm chí cả đêm không mơ thấy gì.
Khi tỉnh dậy trời đã sáng hẳn, mặt trời đã lên cao. Mẹ cô cũng không gọi cô dậy, để cô ngủ đến khi tự nhiên tỉnh giấc.
Thật là một ngày tươi đẹp, cô quyết định dậy đi thăm bạn bè. Tối qua trước khi đi ngủ cô đã hẹn với Liêu Đình Đình đi khám phá phố cổ phía Tây nửa ngày, rồi tới tối sẽ đi ăn lẩu hải sản ở đường Trung Sơn.
Còn về Chu Gia Thuật, cô không quan tâm đến cậu nữa.
Chu Gia Thuật trước khi ngủ còn nói cô không hề biết yêu đương, cứ như thể cậu biết nhiều lắm vậy.
Thế là Bảo Ý đã nghiên cứu bảo điển tình yêu hai tiếng đồng hồ, rút ra kết luận xa thơm gần thối, thế nên cô mới hẹn Liêu Đình Đình.
Nhưng Bảo Ý thực sự không ngờ mình lại ngủ lâu đến vậy.
Càng không ngờ vừa mở tin nhắn định hỏi Liêu Đình Đình đã dậy chưa, lại thấy những tin nhắn khác, cô cảm thấy như trời như sắp sập xuống đến nơi.
Tin nhắn chưa đọc đột nhiên tràn đến, chiếc điện thoại mà cậu út của cô đã đào thải rồi tặng lại cho cô đã bị đơ đến hơn mười giây mới trở lại bình thường. Cô mở khung chat của Liêu Đình Đình ra trước, những tiếng hahaha của cậu ấy chiếm gần nửa màn hình, rồi cậu ấy nói: [Không phải chứ, học sinh giỏi thế này hơi bị cả gan à nha, hai cậu đúng là trắng trợn không thèm tránh né ai cả. Hai học sinh giỏi lên báo vì hôn nhau, hai cậu đúng là làm nên trò trống đấy.]
Lúc đó phóng viên đang phỏng vấn học sinh, lại còn là hình thức livestream. Kỳ thi đại học cũng được coi là sự kiện lớn hàng năm, đương nhiên mức độ quan tâm cũng cao. Chẳng ai chú ý mấy tới cuộc phỏng vấn, nhưng người làm background là họ thì lại bị để ý tới. Nghe nói trang livestream tràn ngập những tiếng hahaha, có người ngoài trường còn chụp màn hình đăng lên forum của các trường để hỏi, muốn biết đây rốt cuộc là thần tiên phương nào.
Học sinh trường THPT 13 sau khi xem xét kỹ lưỡng cũng mới dám xác nhận: “Đây không phải là cặp đôi học sinh giỏi kia sao?”
Ai mà ngờ được đó là hai học sinh giỏi của trường THPT 13. Cặp đôi này vừa học giỏi, ngoại hình lại đẹp, còn yêu đương mù quáng nữa chứ. Sự tương phản quá lớn khiến tin tức lan truyền với tốc độ chóng mặt hơn. Bảo Ý nhìn những bức ảnh mình và Chu Gia Thuật hôn nhau tràn lan trên khắp các nền tảng mạng, sợ đến nỗi mất hồn mất vía.
Cô cảm giác như thể danh tiếng cả đời của mình đã bị hủy hoại hoàn toàn.
Trong đầu cô lúc đó chỉ nghĩ là lần này mình gây họa lớn rồi!
Nhưng rồi cô nghĩ lại, thi xong rồi, cũng đã trưởng thành rồi, một nụ hôn chắc… cũng chẳng sao đâu nhỉ!
Nhưng dù vậy, cảm giác bị cả họ hàng lẫn bạn bè hỏi han tới tấp thật sự là mất mặt muốn chết.
Khi Bảo Ý thức dậy và bước ra khỏi phòng ngủ, cô lại cảm thấy trời đất như sụp đổ một lần nữa, vì có phóng viên không biết bằng cách nào đã liên lạc được với gia đình, gọi điện cho bố mẹ cô, dù rằng không hỏi về chuyện hôn nhau, mà chỉ hỏi về việc dự đoán điểm số của con cái, và liệu có thể chấp nhận phỏng vấn qua điện thoại hay không…
Bảo Ý vừa bước ra khỏi phòng ngủ, Thân Hủy đã nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, bà không nói một lời nào, bà đi đến rồi dùng ngón tay chọc nhẹ cái vào đầu cô, sự im lặng này còn hơn cả vạn lời nói.
Bảo Ý hèn nhát không dám hé răng.
Hôm nay, Bảo Ý chỉ muốn trốn trong nhà không gặp ai cả, nhưng vì đã hẹn Liêu Đình Đình đi chơi rồi, lại không tiện thất hứa, cuối cùng cô đành sửa soạn rồi ra ngoài.
Hôm nay cô cố tình đeo khẩu trang và kính râm, che kín mít cả người, nhưng như vậy càng khiến người khác chú ý hơn.
Chỉ riêng ở phố cổ, cô đã gặp ba nhóm bạn cùng lớp. Buổi tối, đi ăn lẩu còn phải chờ 20 phút mới có chỗ, cô lại gặp thêm hai nhóm nữa. Ai nhìn cô cũng giơ ngón cái lên trước, sau đó lại cười một cách khó hiểu khoảng ba phút, tiện thể hỏi sao học sinh giỏi không đến.
Bàn phím điện thoại của Bảo Ý sắp bị cô bấm đến tóe lửa, cô gào aaa với Chu Gia Thuật 800 lần
Ngay cả Chu Gia Thuật cũng chụp ảnh màn hình gửi cho cô, tiện thể bình luận: [Em hôn trông ngố quá!]
[Ý trung nhân]: …
[Ý trung nhân]: [Chu Gia Thuật!!]
[Người trần Thuật]: [Đừng giận nữa, chuyện đã đến nước này rồi, giận cũng vô ích. Hay là em hôn lại đi.]
Cái tên này thật sự là càng ngày càng vô liêm sỉ!
Hai người lại đổi biệt danh——
Anh là ý trung nhân của em, còn em là người trần thuật của anh.
Suốt cả kỳ nghỉ, Bảo Ý và Chu Gia Thuật đều trong tình trạng được quan tâm đặc biệt. Ban đầu là vì tin tức, sau đó là vì kết quả thi. Điểm thi đại học của hai người chỉ chênh nhau một điểm, Bảo Ý cao hơn Chu Gia Thuật một điểm, cao hơn điểm chuẩn tuyển sinh của Đại học Nghi tận 40 điểm. Theo tỷ lệ tuyển sinh những năm trước, điều đó có nghĩa là họ gần như có thể tùy ý lựa chọn bất kỳ chuyên ngành nào.
Cả hai đã lật đi lật lại cuốn cẩm nang tuyển sinh và giới thiệu chuyên ngành, giáo viên và phụ huynh cũng đưa ra vô vàn lời khuyên. Cuối cùng, hai người đã quyết định chọn ngành Y.
“Một thiên thần như em, chắc chắn rất hợp để cứu người.” Bảo Ý chống cằm, bắt đầu diễn xuất.
Chu Gia Thuật không nhịn được cười, gật đầu, ra hiệu: Ừm, em chính là thiên thần.
Kết quả, Bảo Ý ngủ đến nửa đêm bỗng giật mình bật dậy, mặt tái mét. Bởi vì cô chợt nhận ra, người câm không thể làm bác sĩ được. Cậu tốt nghiệp xong phải làm sao đây?
Lúc xin việc sẽ bị từ chối biết bao lần đây?
Cậu có thể làm những ngành nghề có liên quan khác không?
Nhưng nếu đổi sang chuyên ngành khác… hình như cũng không có mấy ngành thật sự phù hợp với người mất khả năng nói.
Gần như ngay lập tức, cả người Bảo Ý toát mồ hôi lạnh.
Lúc này, cô mới thực sự hiểu nỗi đau của dì Tĩnh khi xưa, cái cảm giác lo sợ giật mình giữa đêm đó, một khi đã trải qua thì rất khó quên.
Cô đổi ý rồi, cô kéo Chu Gia Thuật bắt đầu tìm hiểu lại. Mặc dù cậu đã nói rất nhiều lần là không sao đâu, nhưng cô vẫn kiên quyết đổi ngành, học máy tính. Một người câm làm lập trình viên, chắc chắn tốt hơn là làm bác sĩ, cô nghĩ vậy.
Vẻ mặt của Chu Gia Thuật nghiêm túc: Anh không cần em chiều theo anh.
Biểu cảm của Bảo Ý cũng nghiêm túc hơn bao giờ hết: “Em không hề chiều theo anh. Trước đây em cũng chẳng yêu thích chuyên ngành nào, cũng chẳng có lý tưởng nào đã chôn sâu trong lòng. Em chỉ có một định hướng chung chung, đó là em hy vọng có một công việc có triển vọng tốt và vẻ vang, đó là kỳ vọng của em về tương lai. Em chỉ thêm kế hoạch của em đối với tương lai của chúng ta vào phương hướng đó mà thôi. Em muốn kết hôn với anh, nên chuyện của anh chính là chuyện của chúng ta.”
Cô dùng ngón tay chọc vào ngực cậu: “Anh đừng có nói là chưa từng nghĩ đến tương lai nhé? Anh không được không muốn kết hôn với em đâu đấy. Tới lúc đó em sẽ đến nhà anh khóc lóc om sòm, nói anh bội tình bạc nghĩa, anh cặp với ai em cũng sẽ phá cho tan nát. Anh càng hận em, em càng vui, em là người rất hẹp hòi, có thù tất báo.”
Cô nói một cách hung dữ, giả vờ nhướng mày.
Chu Gia Thuật chỉ thấy đau lòng, một lúc lâu sau, cậu bật cười một tiếng, dùng thủ ngữ: Nghe em. Với lại, chiêu trò này của em còn đàng hoàng lắm nên là em bớt bớt đi. Em không có tố chất làm kẻ xấu đâu. Đả kích người khác chỉ cần nắm đúng chỗ yếu, còn về anh, sau này em nhớ nắm chặt quyền kinh tế là đủ rồi, một người câm, không có nền tảng kinh tế, sẽ khó khăn lắm.”
Bảo Ý: “Ồ. Sao lại có người tự mình đưa ra ý kiến để quản thúc mình thế này nhỉ.”
Cô sờ trán cậu, như thể đang nói: Anh bị ấm đầu à?
Chu Gia Thuật cười, ra hiệu: Bởi vì sẽ không có ai khác, sao anh phải lo lắng về những chuyện sẽ không xảy ra chứ.
Bảo Ý suy nghĩ một lát: “Ai mà chắc chắn được? Lỡ đâu…”
Cậu bịt miệng cô, lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc: Không có lỡ đâu.
Kể từ khoảnh khắc phải lòng Lương Bảo Ý, cậu đã chắc chắn đây là con đường không có lối lui.
Bảo Ý thấy cậu nghiêm túc như vậy, liền không dám lắm điều nữa, thế là cũng chỉ đành nghiêm túc gật đầu: “Em sẽ rất thích anh. Nhưng thực ra vừa nãy em lừa anh đó. Nếu cuối cùng chúng mình không ở bên nhau, em cũng chỉ mong anh vui vẻ hạnh phúc, tốt nhất là sớm ngày bình phục. Chu Gia Thuật, tình yêu rất ích kỷ, nhưng tận cùng của sự ích kỷ chính là không vụ lợi, nói cách khác, ích kỷ và không vụ lợi không hề xung đột. Với anh… em đã sớm vượt qua giai đoạn ích kỷ rồi. Thật ra anh không biết đâu, từ nhỏ em đã rất thích anh rồi, dù không phải là loại thích này, nhưng cũng rất thích, thích đến nỗi không muốn anh có bạn bè khác, mong anh mãi mãi chỉ chơi với em. Việc em đi học ngôn ngữ ký hiệu không hề có ý nghĩ cao thượng như vậy, lúc đó còn nhỏ thế, em chỉ đơn giản muốn làm người bạn duy nhất bên cạnh anh thôi.”
Chu Gia Thuật im lặng lắng nghe, đây là lần đầu tiên cậu nghe cô nói những điều này.
Bảo Ý tiếp tục nói: “Nhưng mỗi khi nhìn anh im lặng ngồi đó, em lại sẽ rất buồn. Tình yêu sẽ tạo ra sự chiếm hữu, nhưng tình yêu cũng có thể vượt qua được sự chiếm hữu đó. Em sẽ yêu anh mãi mãi, nên cũng sẽ mãi mãi không hài lòng. Quá trình này không lãng mạn, nhưng không sao cả. Chúng ta đã ở bên nhau mười tám năm, sắp mười chín năm rồi, không có ai hiểu cách yêu đối phương hơn chúng ta đâu.”
Chu Gia Thuật ôm lấy cô.
Một lúc sau, Bảo Ý lại nhìn cậu với vẻ mặt kiêu hãnh: “Vừa nãy em cứ như bị văn hào nhập hồn vậy á.” Cô tự luyến hai giây, cảm thán: “Thảo nào môn Văn của em được 133 điểm.”
Nghe nói là thủ khoa môn Văn trường họ luôn đó.
Chu Gia Thuật: “…”
Một học sinh tiểu học đang đợi được khen ngợi.
Một học sinh tiểu học sau khi ba hoa khoác loác về lý thuyết biện chứng của tình yêu và sự chiếm hữu đã nhanh chóng hiện nguyên hình.
Chu Gia Thuật không nhịn được ra hiệu một câu: Chúng ta ở bên nhau mười chín năm rồi mà còn chưa từng lên giường, em nghĩ mối quan hệ đó có thể giống nhau được sao?
Bảo Ý lập tức im lặng cứng ngắc tại chỗ, một lúc lâu sau cô mới đè cậu xuống ghế sofa mà đánh tơi bời. Tài liệu tham khảo rơi vãi khắp nơi, Chu Gia Thuật theo bản năng đưa tay ra vớt lấy, lại bị Lương Bảo Ý nắm chặt cổ tay, giữ cố định trên đầu.
Cả người cô nửa quỳ bên cạnh cậu, toàn bộ trọng lượng cơ thể dồn lên người cậu.
Lúc này rất thích hợp để v* v*n nhưng đáng tiếc một người câm tự nhiên mất đi một phương tiện v* v*n, thế là cậu chỉ có thể giành lại quyền kiểm soát tay mình. Nhưng hôm nay Lương Bảo Ý có lẽ đã ăn quá no nên sức lực đặc biệt dồi dào.
Cậu giãy giụa hai cái, có chút kiệt sức, thế là dứt khoát nằm thẳng ra đó, dùng chân đè lấy nửa dưới cơ thể cô. Hai người tạo thành một tư thế khóa chặt, ai nấy đều cố gắng áp đảo đối phương, cuối cùng bất phân thắng bại mà ngả vào nhau, thở hổn hển, cơ thể nóng ran sát cạnh nhau. Câu nói vừa nãy cứ văng vẳng bên tai, Bảo Ý nuốt nước bọt, vừa định nói gì đó, chỉ cảm thấy bị một thứ gì đó chọc vào nơi không nên chọc vào.
Bảo Ý: “…”
Cô im lặng một lát, khẽ nói: “Anh… bình tĩnh lại đi.”
Nói xong liền nhanh chóng bò dậy, dịch sang bên kia sofa ôm lấy gối ôm nhìn cậu từ xa.
Chu Gia Thuật bất lực bò dậy, ra hiệu một câu: Về nhà em đi.
Rồi cậu trở về phòng ngủ của mình.
Bảo Ý dọn dẹp sạch sẽ khu vực sofa, tài liệu và đồ ăn vặt hai người vừa ăn xong đều được sắp xếp gọn gàng. Rồi cô do dự một lúc, cuối cùng cũng không về nhà, lén lút di chuyển đến cửa phòng cậu. Nghe thấy hình như cậu đang tắm, thế là cô đẩy cửa bước vào phòng ngủ của cậu, muốn hỏi xem cậu có sao không. Nhưng hỏi qua cửa thì cậu cũng không thể trả lời được, thế là cô cứ ngồi chờ bên giường.
Rồi cô nhìn thấy Chu Gia Thuật vừa quấn khăn tắm vừa bước ra từ phòng tắm, nhìn thấy cô thì sững sờ. Có lẽ cậu không ngờ rằng đến nước này mà cô vẫn chưa chịu đi, cậu giật mình một cái, khăn tắm rơi xuống.
Lần này cô đã nhìn thấy hết sạch.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt cô đảo xuống dưới rồi lại nhìn lên trên, mấy giây sau dường như mới nhận ra mình nên nhắm mắt lại, nhưng vì quá ngượng nên đã hồn lìa khỏi xác rồi.
Im lặng vài giây, cô đột nhiên giơ tay lên, nói ra một câu mà khiến cô không muốn gặp lại cậu cả tuần liền: “Nó… nó động đậy rồi.”
—
Thuật: Ừ đấy, hoàn toàn tự động.