Sao Chổi Ghé Thăm - Bắc Đồ Xuyên

Chương 51

Beta: Lam Lam

“Em thích hết, cùng xông lên đi! Đừng thương hại đóa hoa yếu ớt là em.” Bảo Ý bị trêu chọc đến mức thần trí mơ màng, tự động bật chế độ phản công.

Cô mặc một chiếc áo len dệt kim mềm mại, hơi kéo xuống, để lộ nửa bờ vai, uốn éo thẹn thùng tạo dáng, ngước mắt nhìn anh, ánh mắt long lanh nhìn anh: “Anh trai~”

Chu Gia Thuật: “…”

Anh im lặng kéo áo cô lên, nhỏ giọng nói: “Em không ăn cơm nữa à?”

Bảo Ý cũng im lặng, khó hiểu: “Em tưởng anh định đánh em cơ, vậy mà anh lại muốn ngủ với em thật.”

Chu Gia Thuật cười, trêu cô: “Đáng yêu chết đi được, em có biết không? Đáng yêu thế này là sẽ bị hôn cho khóc đấy.”

Rốt cuộc cô hiểu lầm gì anh vậy? Chẳng lẽ cô sẽ vì người mình thích tạo dáng kỳ quái mà không thích người ta nữa sao? Sẽ chỉ thấy đáng yêu, sinh động và cưng chiều thôi.

Bảo Ý vẫn chưa quen với việc anh nói được, đặc biệt là khi anh nói những lời như vậy. Biết rõ là anh đang trêu mình, nhưng cô vẫn ngây người ra một lúc, tai đột nhiên đỏ bừng.

Chu Gia Thuật véo tai cô một cái, khẽ nói: “Lương Bảo Ý, em tưởng mình đổi bạn trai thật à?”

Bảo Ý vùi mặt vào lòng anh, không nhịn được bật cười.

Cô lắc đầu: “Không không, chắc chắn là không rồi.”

Chu Gia Thuật bất mãn nhéo eo cô một cái.

Anh cứ thế ôm cô ăn một bữa cơm, thời gian trôi qua thật dài và yên tĩnh, dường như mọi thứ đều đã được an bài, hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc bên nhau……

Sau đó hai người ra ngoài đi dạo. Tuyết dày tan chảy rồi lại kết thành băng dưới cơn gió bắc buốt giá, cuối cùng lại được phủ lên một lớp tuyết mềm xốp. Cả thế giới trắng xóa như được trải một lớp kẹo bông gòn. Nghi Ninh vốn ấm áp nào từng thấy cảnh tượng này, trong trường học khắp nơi đều là tiếng cười đùa, hiếm khi cuối tuần rồi mà còn đông người, tất cả đều tụ tập ngoài trời.

Chu Gia Thuật và Bảo Ý đi dạo, tiện thể đi thư viện trả sách. Quảng trường nhỏ trước thư viện đọng đầy tuyết dày, nhân viên vệ sinh vội vã xúc tuyết, quét tuyết, nhưng không chịu nổi sự nhiệt tình của các bạn học sinh, chơi đùa quá vui vẻ, nên cũng không dọn dẹp kịp thời, chỉ liên tục dặn dò là cẩn thận trượt, coi chừng ngã!

Khi đi ra, Bảo Ý nặn cầu tuyết ném Chu Gia Thuật, cô bị người khác va vào, chân trái vướng vào chân phải, trượt ngã nhào ra ngoài, kéo cả anh ngã theo. Hai người ôm lấy nhau, ngã lăn ra mấy mét. Lại vì tránh những người xung quanh, họ ngã từ bục bị gãy bên cạnh xuống. Bảo Ý thì không sao, nhưng dưới bục gãy có một tảng đá nhô ra, Chu Gia Thuật đỡ cho Bảo Ý một cái, xương sườn va vào bị gãy.

Thịch một tiếng, thế giới dường như đều im lặng. Đầu Bảo Ý đập vào tuyết, rõ ràng không đau, nhưng vẫn cảm thấy một trời đất quay cuồng.

Theo bản năng, cô nghĩ, Chu Gia Thuật bị ngã như vậy, có thể lại xảy ra chuyện gì nữa không?

Trong nháy mắt, mồ hôi lạnh toát ra, cả người không ngừng run rẩy.

Hai người đến bệnh viện nơi chú Chu làm việc, trông thấy Chu Uẩn Ninh, sự bình tĩnh giả vờ của Bảo Ý đột nhiên biến mất, cô tái mặt lẩm bẩm: “Con xin lỗi…”

Cô quá sợ hãi, dù chỉ là một cú ngã bình thường, cô cũng sợ, huống chi Chu Gia Thuật đã từng bị mất tiếng trong thời gian dài và tổn thương thần kinh não không rõ nguyên nhân, anh chỉ mới vừa hồi phục chức năng ngôn ngữ.

Nỗi sợ hãi đó khiến cả người Bảo Ý cảnh giác cao độ, cô sợ hãi không thôi.

Cô giả vờ quá giỏi, suốt dọc đường cẩn thận chăm sóc anh. Anh còn trêu cô một câu, lớn rồi, ngày xưa thấy người bệnh là còn buồn hơn cả bệnh nhân. Thế nên Chu Gia Thuật vẫn không hề nhận ra cô sắp suy sụp, toàn thân không ngừng run rẩy.

Chỉ là anh thấy quá xấu hổ, bệnh viện số hai toàn người quen của bố anh. Vì chuyện con trai bác sĩ Chu bị tai nạn mất tiếng khá nổi, nhiều người dù chưa gặp cũng đã từng nghe nói. Thế nên anh gặp ai cũng dùng thủ ngữ, hoàn toàn không muốn nói một lời nào.

Dây thần kinh căng như dây đàn của Bảo Ý hoàn toàn đứt phăng ngay khi nhìn thấy anh dùng ngôn ngữ ký hiệu.

Cô tưởng là anh lại không thể nói chuyện nữa rồi.

Trước khi ngất xỉu cô như thể bị chết đuối, mọi thứ xung quanh đều bị lớp màng nước ngăn cách, cô có thể nghe thấy mọi thứ, nhưng dần dần lại trở mơ hồ, âm thanh dần dần biến mất, đại não trống rỗng một màu xám trắng, cuối cùng mắt cô mới tối sầm lại.

“Bảo Ý…” Chu Gia Thuật bất chấp nỗi đau của mình, theo bản năng vươn tay đỡ lấy cô, nhưng cô đã mất ý thức, không nghe thấy anh nói chuyện.

Cảnh tượng cuối cùng đọng lại trước khi ngất xỉu, là anh đang dùng thủ ngữ với bố.

Bảo Ý mơ một giấc mơ rất dài, đầu tiên là mơ về thời thơ ấu. Cô nhớ hồi đó mình muốn mua một con búp bê, con búp bê đắt nhất và đẹp nhất trong tủ kính.

Một nghìn hai trăm ba mươi sáu tệ, đó là khoảng hơn mười năm trước. Tiền lương của Lương Văn Sơn và Thân Hủy cộng lại đã không ít, nhưng một nghìn hai trăm ba mươi sáu tệ vẫn là một con số khổng lồ.

Con búp bê đó thực sự rất đẹp, nó mặc bộ váy thêu thùa phức tạp, mặt mũi vui vẻ nhìn từng người đi qua.

Mức lương phổ biến ở Nghi Ninh không cao đến thế, nên nó đã ở đó một năm, cũng không có ai có thể mua nó về nhà.

Cuối cùng, Bảo Ý đã dành đủ tiền lì xì, định hết Tết xong sẽ đi mua nó.

Khoảnh khắc cô đẩy cửa bước vào, cô đi lướt qua một cô bé, trong vòng tay cô bé đang ôm con búp bê đó.

Thì ra không chỉ một mình cô đang chờ đợi được mang nó đi.

Thì ra cô vẫn tới muộn rồi.

Đó là lần đầu tiên cô nếm trải được sự tàn khốc của số phận, thấm thía thế nào là tiếc nuối.

Có lẽ trước Tết, khi mình không một xu dính túi nhìn thấy nó đã biến mất, thì cô sẽ không đau lòng đến thế. Có lẽ không tận mắt nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ xiết bao của cô bé kia khi ôm con búp bê, thì có lẽ cô cũng không đau lòng đến thế.

Nhưng lại chỉ thiếu chút đó thôi mà cô lại phải tận mắt chứng kiến sự mất mát.

Cuộc đời luôn đầy rẫy những mất mát và tiếc nuối, nhưng có những tiếc nuối lại đau thấu tim gan đến vậy.

Đến nỗi Bảo Ý hoàn toàn không thể chấp nhận sự tiếc nuối như vậy, cô chìm vào giấc mơ, như rơi vào một vòng xoáy. Bảo Ý tỉnh dậy từ giấc mơ trong mơ, cô nhìn thấy Thân Hủy đã đến, bà cúi người ôm cô: “Con làm mẹ sợ chết khiếp!”

“Tiểu Thuật… sao rồi mẹ?” Bảo Ý bất an nhìn mẹ.

“Tiểu Thuật không sao, gãy xương sườn, nhưng không nghiêm trọng lắm. Chỉ là con cũng biết đấy, Tiểu Thuật hơi đặc biệt, nên bố nó đã sắp xếp nhập viện. Cô chú nó gần đây rảnh rỗi, sẽ chăm sóc nó, con cứ chuyên tâm học hành là được, không cần lo lắng.”

“Nhưng mà…” Bảo Ý lơ mơ lẩm bẩm, nhảy xuống khỏi giường bệnh, muốn đi gặp Chu Gia Thuật.

Vừa bước vào, cô đã thấy anh đang dùng thủ ngữ với dì Tĩnh: Đau, hơi khó thở, kéo giường lên một chút đi ạ.

Bảo Ý rón rén bước tới, cô hoàn toàn không dám hỏi, giọng anh lại bị làm sao rồi, sao lại không nói chuyện nữa.

Cả thế giới vẫn như bị ngăn cách bởi một màng nước, nhưng đối với Bảo Ý đang chìm sâu trong sự tự trách và giấc mơ mà nói, nó lại dễ dàng và chân thực đến thế.

Chu Gia Thuật nhìn thấy cô, anh nhíu mày dùng thủ ngữ: Em làm anh sợ chết khiếp. Bây giờ thế nào rồi? Còn chóng mặt không?

Bác sĩ nói cô bị căng thẳng quá độ.

Bảo Ý lắc đầu, đau khổ tột cùng nhìn anh, nhưng cô cũng không dám nói gì. Phòng bệnh quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức như thể việc anh nói chuyện chỉ là một giấc mơ đẹp mà cô tưởng tượng ra trước khi ngất xỉu.

Dì Tĩnh đi đến ôm cô: “Đứa bé ngốc, bị dọa sợ thế này rồi cơ à, không sao đâu con, gãy xương nhẹ thôi, thực ra về nhà nghỉ ngơi là được rồi, nhưng nó yếu người, phổi hơi bị chèn nên khó thở. Chú Chu con nói vẫn nên nhập viện thì chú ấy yên tâm hơn.”

Bảo Ý không nói gì, cô nhìn chú Chu.

Chú Chu cười một tiếng: “Thật sự không sao đâu, yên tâm đi Bảo Ý, đừng lo lắng. Con cứ đi học đi, lúc nào không có tiết thì đến thăm nó.”

Bảo Ý cuối cùng lại nhìn Chu Gia Thuật, cầu nguyện anh có thể mở miệng nói một câu, để chứng minh trí nhớ của mình chưa từng sai lệch. Nhưng cuối cùng anh cũng không thể mở miệng nói một chữ nào. Chú Chu và dì Tĩnh, cùng với bà Thân Hủy, không hề có ai nhắc đến.

Khó khăn lắm mới đến lúc cô và Chu Gia Thuật ở riêng với nhau, cô và anh nhìn nhau, nhưng cô không dám hỏi gì. Cuối cùng, Chu Gia Thuật cười dùng thủ ngữ: Sao vậy?

Nụ cười của anh quá chói mắt, thủ ngữ cũng khiến người ta đau lòng.

Bảo Ý đã đoán được đại khái, anh lại trở về như trước đây rồi, thậm chí có thể đã trở về cái lúc không thể nói nổi một hoặc hai từ.

Cho đến tối trước khi Bảo Ý về nhà, cô vẫn cầu nguyện có ai đó đến nói với cô rằng tất cả chỉ là giả, anh sẽ sớm hồi phục.

Nhưng không ai nói gì, mọi người đều cố gắng cười, nói rằng gãy xương không có gì to tát, trêu chọc trận tuyết lớn này khiến khoa chấn thương chỉnh hình đông nghịt người…

Đến nỗi Bảo Ý về nhà ngủ một giấc, ngày hôm sau đi học, lúc ngẩn người ngồi trong lớp, cô hoảng hốt cảm thấy, có phải bản thân việc anh nói chuyện đã là một ảo giác rồi không?

Trong mơ thường không có logic, dù cảnh tượng có rõ ràng đến mấy cũng toát lên vẻ kỳ lạ, nhưng người đang chìm sâu trong mơ, sẽ chỉ bị cảm xúc đó nuốt chửng, hoàn toàn không nhận ra.

Bảo Ý chỉ liên tục nghĩ, có phải cô đã làm anh ngã, khiến tất cả công sức của anh thành công cốc, hiện thực đó quá tàn khốc, nên mới không ai dám nói cho cô biết chăng?

Đại não cô trở nên hỗn loạn, cảm thấy mọi thứ đều mơ hồ không chân thực.

Cuối cùng, khi anh xuất viện, cô lấy hết dũng khí hỏi: “Không phải anh đã nói được rồi sao?”

Chu Gia Thuật mỉm cười, xoa đầu cô: Rồi sẽ ổn thôi.

Bảo Ý nghiêng đầu, cố kìm nước mắt, không dám hỏi thêm nữa.

Một ngày, hai ngày… một năm, hai năm.

Thời gian cứ thế trôi đi vừa dài vừa ngắn, thỉnh thoảng Bảo Ý nhớ lại, đã cảm thấy trận tuyết lớn đó thật mờ nhạt.

Đến nỗi sau này cô thường nghĩ, sao mà Nghi Ninh có thể có tuyết lớn đến vậy chứ?

Chắc đều là giả thôi!

Nhưng dù sao đi nữa, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.

Giấc mơ chỉ trong chốc lát, nhưng đối với người trong mơ, lại như đã trải qua những tháng năm dài đằng đẵng.

Chu Gia Thuật không nói được, cuộc sống đại học của anh đặc biệt khó khăn, bởi vì lên đại học có rất nhiều hoạt động ngoại khóa, cũng có rất nhiều điểm thực hành phải đạt được. Bảo Ý tham gia hai câu lạc bộ, cũng đảm nhiệm chức vụ trong hội sinh viên, còn Chu Gia Thuật thì không tham gia gì cả. Anh trầm lặng đến mức Bảo Ý cảm thấy sợ hãi, nhưng cô cũng không dám khuyên nhủ anh. Ai nấy đều có con đường riêng để đi, cô cũng không thể chắc chắn suy nghĩ của mình là đúng, dù sao người không nói được là anh.

Bảo Ý thực ra mơ hồ cảm nhận được sự suy sụp và cô độc của anh, nhưng anh lại thể hiện ra rất bình thường, đến nỗi Bảo Ý luôn tự nhủ rằng mình nghĩ nhiều quá.

Cho đến năm cuối đại học này, họ cùng nhau tham gia buổi phỏng vấn thực tập sinh cho các công ty lớn.

Các cao thủ mảng thuật toán cạnh tranh gay gắt, dù Bảo Ý và Chu Gia Thuật có thành tích xuất sắc ở trường, cô vẫn không dám đăng ký, mà cùng anh đăng ký vào mảng front-end.

Nhưng Bảo Ý được chọn, Chu Gia Thuật thậm chí bị loại ngay từ vòng hồ sơ. Điều này có nghĩa là, việc mất tiếng khiến anh hoàn toàn không có cơ hội thể hiện năng lực của mình.

Chu Gia Thuật an ủi cô rằng không sao đâu, các công ty lớn cạnh tranh khốc liệt, rất bình thường. Anh có thể đến các công ty nhỏ, thế giới rộng lớn như vậy, luôn có nơi anh có thể dung thân, luôn có vị trí cần anh. So với nhiều người, anh đã rất may mắn rồi.

Nhưng Bảo Ý vẫn một mình trốn đi khóc rất lâu. Từ nhỏ đến lớn, anh làm gì cũng đều làm tốt nhất, nhưng người khác vẫn ngay lập tức nhận ra anh không nói được. Đây là lẽ thường tình, ai cũng không thể nói gì được. Bảo Ý chỉ đau lòng, tại sao số phận lại không thể ưu ái anh thêm một chút.

Bảo Ý giấu anh, từ chối cơ hội thực tập ở công ty lớn, nộp hồ sơ vào công ty game nơi anh đến.

Một công ty game nhỏ chỉ có hơn hai mươi người. Nhìn hồ sơ của hai người, ông chủ cùng hai cộng sự trực tiếp phỏng vấn, hỏi Bảo Ý tại sao lại muốn đến đây.

Thành tích của họ ngang ngửa nhau, nhưng không ai hỏi Chu Gia Thuật, chỉ hỏi Lương Bảo Ý.

Bảo Ý cắn môi, có chút mơ hồ, nhưng ngay sau đó đầu óc cô liền minh mẫn trở lại: “Dù là công ty lớn hay công ty nhỏ, phù hợp với bản thân mới là quan trọng nhất. Em đã tìm hiểu về các dự án và chế độ của quý công ty, dù quy mô nhỏ, nhưng chế độ hợp lý, mục tiêu rõ ràng, là môi trường làm việc mà em vô cùng thích và hướng tới.”

Sau khi vào làm, nhìn sắc mặt xám xịt của Chu Gia Thuật, Bảo Ý thậm chí cũng không dám nói chuyện với anh, chỉ qua loa lấy lệ gửi lại những lời của ông chủ cho anh. Nhưng dù có chứng minh thế nào đi nữa rằng mình đến đây không phải vì anh thì trong lòng ai cũng hiểu rõ, hoàn toàn không thể lừa dối được.

Công ty chỉ có hơn hai mươi người, Bảo Ý là nữ giới duy nhất. Một đại cao thủ mảng kỹ thuật kiêm đồng sáng lập công ty đặc biệt ưu ái cô, không có việc gì là lại qua hướng dẫn cô một chút. Bảo Ý vui vẻ cực, gọi anh ta là sư phụ, vì nghe nói đối phương đã kết hôn nên không nghĩ nhiều, chỉ cho đó là sự chiếu cố của tiền bối dành cho hậu bối mà thôi.

Đến nỗi sau này khi đối phương kéo cô lên sân thượng tỏ tình, Bảo Ý sợ hãi lùi lại một bước.

“Anh không phải… đã kết hôn rồi sao?” Sao có thể như vậy được.

Người đàn ông hơn Bảo Ý bảy tám tuổi, tên Hứa Vân Tiêu, anh ta mỉm cười: “Anh đã khéo léo nhắc rất nhiều lần rồi, tính cách của bọn anh không hợp. Anh đã ly hôn rồi. Làm cái nghề này, số phận cô độc, vợ cũ của anh không chịu nổi anh. Nhưng bọn anh không có mâu thuẫn gì, chỉ là không hợp thôi, cũng không có con cái, em có thể yên tâm, sau này sẽ không có chút phiền phức nào đâu.”

Bảo Ý vẫn lùi lại một bước nữa: “Em có bạn trai rồi, em vẫn chưa nói với mọi người, là vì em không muốn… không muốn ảnh hưởng đến công việc. Em và Chu Gia Thuật biết nhau từ nhỏ, mười bảy tuổi đã ở bên nhau rồi, tình cảm của chúng em rất tốt.”

Không ngờ Hứa Vân Tiêu lại gật đầu như đã đoán được từ trước: “Anh đã đoán ra được. Nhưng mà… tình cảm rất tốt sao? Tình cảm rất tốt thì sẽ không chiến tranh lạnh đến giờ đâu nhỉ tiểu sư muội.”

Họ là sư huynh muội đồng môn, cùng trường cùng chuyên ngành nhưng khác khóa.

“Bọn em không chiến tranh lạnh.” Bảo Ý phản bác.

Họ chỉ không nói chuyện ở nơi làm việc, chứ vẫn cùng nhau về nhà, cùng nhau ăn cơm.

Chỉ là cả hai quả thực đều trầm lặng hơn một chút, không khí có vẻ hơi ngột ngạt, buổi tối họ đã ít khi ngủ cùng nhau rồi. Sau khi bị vạch trần, Bảo Ý bắt đầu cảm thấy toàn thân run rẩy, nỗi đau như thủy triều dâng lên, cô đột nhiên cảm thấy sợ hãi, cảm thấy mình sắp không giữ được Chu Gia Thuật nữa rồi.

“Cần gì phải thế chứ? Vì một người đàn ông mà chịu ấm ức là không cần thiết. Anh biết có lẽ hai đứa rất yêu nhau, có thể cậu ấy cũng chỉ sợ làm liên lụy em. Nhưng xin lỗi anh nói thẳng, tình cảm cần sự bổ trợ, em và cậu ấy ngang tài ngang sức, đây đã là đại kỵ rồi. Không người đàn ông nào hy vọng người phụ nữ của mình có năng lực ngang bằng mình. Em quá hoàn hảo, còn cậu ấy chỉ vì mất tiếng mà mãi mãi không xứng với em. Hai đứa chỉ là ở bên nhau quá lâu rồi, chi phí chìm quá cao, nên rất khó tách rời nhau, nhưng không có mối quan hệ nào là không thể cắt đứt được. Cấu trúc nền tảng giữa hai đứa đã có vấn đề, một khi giai đoạn sau cần vận hành tốc độ cao, ắt sẽ xảy ra vấn đề, đây là sự thật không thể chối cãi. Nếu em yêu cậu ấy, thì nên buông tay cậu ấy. Anh rất ngưỡng mộ cậu ấy, không có ý bôi nhọ gì cả, nhưng đây chính là hiện thực. Thậm chí em sống tốt rồi, ngược lại cậu ấy sẽ nhẹ nhõm hơn. Anh hy vọng em có thể xem xét anh, buông tha cho chính em, và cũng buông tha cho cậu ấy, như vậy không tốt hơn sao?”

Người đàn ông rời khỏi đó, Bảo Ý đứng tại chỗ ngẩn người rất lâu rồi mới rời khỏi sân thượng.

Khoảnh khắc bước xuống cầu thang, cô nhìn thấy Chu Gia Thuật không biết đã đứng ở góc rẽ phía trước bao lâu. Anh, người chưa bao giờ hút thuốc, lại kẹp điếu thuốc, tàn thuốc tích tụ dài khoảng một tấc, bị gió thổi qua, tản mát bay đi.

Bảo Ý há miệng: “Tiểu Thuật…”

Anh khẽ gật đầu, không nói một lời nào, cứ thế rời đi.

Anh chắc chắn đã nghe thấy tất cả, thậm chí còn chạm mặt Hứa Vân Tiêu. Hứa Vân Tiêu luôn khá quý mến Chu Gia Thuật, nhưng lại dám đập chậu ngay trước mặt anh. Khi đối diện với anh, rốt cuộc anh ta sẽ chột dạ hay khiêu khích đây? Bảo Ý không hiểu sao lại cảm thấy là vế sau, rồi cảm giác sợ hãi trỗi dậy trong cô.

Vết nứt giữa họ, liệu có ngày càng lớn, liệu cuối cùng có tới mức không thể cứu vãn hay không?

Bảo Ý không biết, chỉ biết trái tim mình gần như tan nát.

“Chu Gia Thuật, anh đứng lại!” Cô đột nhiên hét lớn.

Người nào đó đang đi xuống cầu thang khựng lại, chậm rãi quay đầu nhìn cô, cảm xúc trong ánh mắt u ám khó hiểu.

Bảo Ý hít sâu, tủi thân lại buồn bã nói: “Sao anh không để ý tới em, em ghét anh.”

Thấy anh im lặng không nói gì, Bảo Ý lại buồn bã nhếch khóe môi, nở một nụ cười cô đơn: “Được rồi, em biết anh sẽ không dỗ dành em đâu. Ghét anh là giả, muốn anh dỗ dành là thật, thích anh là thật, muốn ở bên anh mãi mãi là thật. Nhưng em rất buồn rồi, anh mà không thèm để ý đến em nữa, có lẽ em…”

Có lẽ em sẽ không thể nào nhịn được mà oán hận anh đấy.

Nhưng lọt vào tai Chu Gia Thuật, lại như đang nói, có thể sẽ thích người khác thật.

Sự hoảng sợ và tức giận trong khoảnh khắc đó đan xen dâng trào, Chu Gia Thuật quay người, sải hai ba bước tới, đứng trước mặt cô, ép cô vào tường, hung hăng hôn cô. Những cảm xúc bị kìm nén đó còn mãnh liệt hơn cả núi lửa phun trào.

Nụ hôn thật hung dữ, nhưng anh vẫn nhớ đặt tay lót sau gáy cô trước.

Bảo Ý thở không ra hơi, sau khi kết thúc, ngực cô phập phồng dữ dội, ánh mắt nhìn anh mờ đi vì nước: “Anh…”

Anh làm sao vậy, em đã không hiểu rõ anh nữa rồi.

Em hình như đã không còn hiểu anh nhiều như vậy nữa, không biết anh vì tức giận ghen tuông hay đang bày tỏ lời tạm biệt cuối cùng.

Chu Gia Thuật nhấc ngón tay cái lên, nhẹ nhàng lau khóe môi cô, ra hiệu nói: Từ chối anh ta. Bằng không anh sẽ đánh anh ta, không được đẹp mắt cho lắm.

Bảo Ý chăm chú nhìn anh, như thể đang nói, nhưng gần đây anh không thèm để ý đến em, vậy mà anh còn dám yêu cầu em từ chối người khác như vậy.

Chu Gia Thuật: Anh ta chưa ly hôn, mới nộp đơn thôi, phải đợi hết thời gian bình tĩnh mới làm thủ tục ly hôn được.

Nhưng anh ta lại như có như không thả thính Bảo Ý từ rất lâu trước đó, nhiều lần bóng gió nói tình cảm với vợ không hòa thuận, chỉ là Bảo Ý không hiểu, cho rằng đó chỉ là tình thú giữa vợ chồng, trông có vẻ khổ sở nhưng thực chất là khoe khoang.

Bây giờ chỉ mới nộp đơn ly hôn đã nóng lòng đến tỏ tình, thậm chí còn xúi giục cô chia tay bạn trai đã yêu nhiều năm, thực sự đã không quang minh cũng không chính đại.

Chỉ là người trong công ty đều không buôn chuyện, thậm chí chuyện anh ta đã kết hôn cũng là do ông chủ tình cờ nhắc đến. Chu Gia Thuật lại chưa bao giờ buôn chuyện, chuyện chi tiết và chính xác như mới nộp đơn ly hôn, thốt ra từ trong miệng anh trông rất khả nghi.

Bảo Ý hỏi anh: “Sao anh biết?”

Chu Gia Thuật: Anh hack vào máy tính làm việc của anh ta thấy đấy.

Anh ta và vợ gần như ngày nào cũng trò chuyện, tình cảm luôn rất tốt, khi ly hôn thậm chí còn nói nếu không được thì tái hôn, hoàn toàn không giống như lời anh ta nói. Nhưng vừa nộp đơn ly hôn đã có thể chân thành tỏ tình với người khác như vậy, vậy thì tình cảm tốt đẹp chắc cũng chỉ là giả vờ thôi.

Anh ta đúng là một tên khốn nạn, không hề chân thành với bất cứ ai.

Vừa nãy anh không xông lên đánh anh ta, chẳng qua là vì anh cảm thấy mình cũng chẳng tốt đẹp hơn là bao.

Bảo Ý lập tức nắm lấy tay anh, ngăn anh tiếp tục khua tay, nhíu mày: “Anh điên rồi sao?”

Chu Gia Thuật im lặng một lát, cũng không nói gì, chỉ là ánh mắt anh rõ ràng tỏ ý: Từ khi anh ta lại gần em là anh đã phát điên rồi.

Vào thời điểm tự ti và bất lực nhất, nhìn người mình yêu được người khác vây quanh như khổng tước xòe đuôi, sự giằng xé và nóng ruột đó gần như thiêu đốt anh, thế là bên trong anh đã nảy sinh ra vô số ý nghĩ hèn hạ và u ám, như một con chuột cống lén lút nhìn trộm tia sáng thuộc về nhân gian trên miệng cống.

Đó là bảo vật của anh, anh coi như sinh mạng, nhưng anh cũng lo lắng sẽ bị mình kéo vào bóng tối. Anh muốn cô rực rỡ, lộng lẫy, mãi mãi đứng dưới ánh mặt trời.

Bảo Ý hiểu ra, có chút buồn bã vùi mặt vào ngực anh, khẽ nói: “Vậy anh định làm gì?”

Nếu anh dám nói chia tay, cô nhất định sẽ đánh cho mặt anh nở hoa, cả tháng này không thể xuống giường được.

Nhưng Chu Gia Thuật im lặng một lát, yết hầu lên xuống mấy lần, cuối cùng mới lấy hết dũng khí dùng thủ ngữ: Anh mãi mãi yêu em, anh không cam tâm. Anh sẽ cố gắng, chỉ cần còn sống, anh sẽ có thể chiến đấu, mở ra một con đường cho anh, cho chúng ta. Vậy nên đừng bỏ rơi anh. Chỉ cần em còn muốn anh, anh sẽ không cho phép bất cứ ai cướp em khỏi tay anh.

Thời niên thiếu khí phách nhất, cảm thấy tương lai có vô vàn khả năng. Anh có thể hoàn toàn đặt mình vào vị trí được lựa chọn, ngoài tin tưởng cô ra, anh cũng tin tưởng chính mình, tin tưởng mình sẽ là người yêu cô nhất, phù hợp với cô nhất, có thể cho cô tất cả. Nhưng hiện thực quả thực tàn khốc, ác nghiệt đến mức tất cả sự ngông nghênh đều dần dần bị bẻ gãy, sợ rằng mình sẽ trở thành trở ngại và gian nan trong cuộc đời cô.

Nhưng mà… nhưng mà anh vẫn yêu cô.

Yêu đến thế, yêu đến mức mất đi lý trí, yêu đến mức chỉ cần nghĩ đến việc mất đi cô, linh hồn cũng run rẩy đau đớn.

Cố gắng thêm chút nữa đi Chu Gia Thuật! Đừng bỏ cuộc sớm như vậy.

Mày cam tâm sao? Để em ấy tự do. Đàn ông không có ai là tốt đẹp cả, em ấy sẽ bị tổn thương.

Bảo Ý từ chối Hứa Vân Tiêu, đối phương không dây dưa, nhưng khi tình cờ gặp nhau ở bãi đậu xe ngầm, Hứa Vân Tiêu chủ động đi tới, quan sát chiếc xe của Chu Gia Thuật: “Chiếc xe mười mấy vạn tệ, nhà mua cho à? Lính mới thì nên lái xe cũ nát thôi, va chạm cũng không tiếc.”

Chu Gia Thuật im lặng nhìn anh ta, không trả lời.

“Khi anh bằng tuổi cậu, anh đã hợp tác với người ta mở công ty rồi. Lúc đó ra ngoài phải lái xe sang, cũng tiện cho việc đàm phán kinh doanh. Nhớ hồi đó làm xước con Mercedes một vệt dài thế này, tiếc đứt ruột.”

Chu Gia Thuật nhíu mày.

Hứa Vân Tiêu tiếp tục, vẻ mặt ôn hòa cười nói: “Nhưng anh rất coi trọng cậu, làm việc vài năm là có tất cả rồi. Nếu vào công ty lớn, nhân tài như cậu, nhất định tiền đồ vô lượng.”

Anh ta trông có vẻ ôn hòa, thực chất lại ngấm ngầm chế giễu anh gia cảnh bình thường, thua kém anh ta ta mọi mặt, mất tiếng nên không vào được công ty lớn, các công ty vừa và nhỏ cũng chưa chắc đã có chỗ cho anh tồn tại. Ngành này thay đổi chóng mặt, có lúc huy hoàng, có lúc suy thoái. Hiện giờ cạnh tranh khốc liệt, nhân tài nhiều như nấm, làm việc vài năm là đã có tất cả rồi, tiếc là anh còn chưa chắc sẽ có việc làm.

Đó là một sự sỉ nhục tr*n tr**. Chu Gia Thuật còn chưa nói gì, Lương Bảo Ý đang dọn đồ trong xe vẫn chưa ra, vốn không muốn gây thêm rắc rối, lúc này bỗng nhiên mở cửa xe bước xuống.

Chu Gia Thuật cuối cùng cũng giơ tay ra hiệu một câu: Mắc mớ gì tới anh, tiền tôi kiếm được là để cho vợ tôi tiêu, chả phải cho anh.

Bảo Ý vốn đang tức giận, nhưng lập tức quay đầu đi, rồi cuối cùng vẫn không nhịn được cười một cái.

Hứa Vân Tiêu nhíu mày, sau đó nhìn Bảo Ý, ý hỏi: Cậu ấy nói gì thế?

Bảo Ý mỉm cười: “Anh ấy nói cảm ơn anh Hứa đã quan tâm, xin lỗi, chúng tôi phải đi rồi.”

Với tính cách của Hứa Vân Tiêu, không nói cho anh ta biết có lẽ sẽ càng hành hạ anh ta hơn là nói ra. Biết đâu về nhà anh ta còn phải đứng trước gương huơ tay múa chân lại một lần, rồi tìm kiếm khắp nơi: Thủ ngữ này có nghĩa là gì?

Bảo Ý nắm tay anh kéo anh vào thang máy, tiện thể véo mặt anh: “Anh dùng thủ ngữ thực ra là để cho em xem đúng không?”

Chu Gia Thuật cười gật đầu.

Chỉ có kẻ ngốc mới đi hơn thua với tình địch đã bị từ chối, anh thà vùi vào lòng vợ mà khóc còn hơn.

Bình Luận (0)
Comment