Sao Chổi Ghé Thăm - Bắc Đồ Xuyên

Chương 6

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Beta: Dép

Một cuối tuần tuyệt vời bắt đầu từ khi trời còn chưa sáng.

Bảo Ý thức dậy, vươn vai thật dài rồi đi đánh răng rửa mặt, sau đó thay bộ quần áo xinh đẹp, vui vẻ mở cửa phòng ngủ ra, mẹ cô còn đang ngủ, đồng chí Lương Văn Sơn cũng đang ngủ.

Phòng khách yên tĩnh, bên ngoài trời còn mờ mịt, ngoài cửa sổ gió thu thổi xoáy qua.

Bảo Ý tựa vào lan can ban công, chụp một tấm selfie đăng lên vòng bạn bè: [Ai hiểu được, nỗi cô đơn của một thiếu nữ.]

Vài bình luận lác đác, bởi vì…

Liêu Đình Đình để lại mười tám dấu chấm than: [Lương Bảo Ý, cậu tỉnh táo lại đi, bây giờ mới hơn sáu giờ sáng, ai mà cuối tuần lại dậy còn sớm hơn cả ngày đi học chứ.]

Bảo Ý hỏi vặn lại: [Chẳng phải cậu cũng dậy rồi sao?]

Liêu Đình Đình: [Tớ dậy đi vệ sinh, tiện tay tắt báo thức thì đã thấy đồ ngốc nhà cậu mới sáng đã lên cơn rồi.]

Bảo Ý: “…”

Ôi cuộc đời, đúng là cô đơn lạnh lẽo như tuyết.

Một lát sau, Lương Bảo Ý xuống lầu.

Dưới sân, vài ông bà lớn tuổi đang tản bộ, dắt chó, dắt cháu đi chơi. Cô rẽ một góc thì thấy một bé gái như búp bê đang ngồi trong xe đẩy trẻ em, nhìn thấy Bảo Ý liền cười. Bảo Ý làm mặt xấu chọc cô bé, khiến bé cười càng vui vẻ hơn.

Sau đó…

Bố mẹ đứa bé đâu?

Bảo Ý đần ra, ngó trái ngó phải, xung quanh cũng chẳng có người lớn nào, vậy mà đứa trẻ cũng không khóc không quấy, cứ ngồi trong xe đẩy cười với người qua đường là cô.

Lương Bảo Ý đã ở khu này hơn chục năm, không dám nói là quen hết hàng xóm láng giềng xung quanh, nhưng phần lớn đều quen mặt, cô chắc chắn chưa từng gặp bé gái này. Cô gãi đầu, cuối cùng chọn cách đăng lên vòng bạn bè: [Đã bảo dậy sớm sẽ gặp kỳ tích mà, tôi nhìn thấy một bé cưng một tuổi tự mình đẩy xe ra ngoài đi dạo. ]

Cô lại chờ thêm một lúc, vẫn không thấy ai tới nhận. Cô gọi hai bác gái đi ngang qua, ai cũng nói không quen, chưa từng thấy, cũng không để ý.

Cô đành gọi cho quản lý tòa nhà, nhưng bên đó còn chưa đi làm.

Cuối cùng, chỉ còn cách báo cảnh sát.

Bảo Ý báo với chú cảnh sát rằng mình nhặt được một đứa bé, cảnh sát dặn cô cứ ở nguyên tại chỗ chờ.

Cũng không biết phụ huynh nhà ai mà bất cẩn như thế. Bảo Ý trách thầm.

Không lâu sau, trời đổ mưa.

Những hạt mưa nhỏ lác đác rơi xuống, đứa bé vẫn ngồi ngoài trời, Bảo Ý đành phải đẩy xe đưa bé vào hiên trước cửa tòa nhà tránh mưa.

Nhưng cô vừa đẩy xe vào, một bà lão òa khóc lao tới: “Bắt cóc trẻ em! Bọn buôn người! Cứu mạng!!”

Giữa buổi sáng yên tĩnh, tình cảnh này vừa hoang đường lại vừa chấn động.

Bảo Ý: “…”

Mới sáng ra đã hơi nhiều bất ngờ rồi đó…

Bảo Ý đang ở lối đi dành cho người khuyết tật, không thể buông tay bỏ đứa trẻ được, cô chưa kịp tránh thì đã bị bà lão lao tới đánh liên tiếp mấy cái vào lưng.

Bé gái vẫn ngoan ngoãn lúc nãy bỗng nhiên cũng khóc òa lên, khóc đến khàn cả giọng.

Những người dắt chó, dắt trẻ đi dạo quanh đó đều xúm lại, có không ít người quen biết Bảo Ý, đều đứng ra bênh vực Bảo Ý. Nhưng trao đổi được vài câu thì mọi người chợt phát hiện hình như bà lão này có vấn đề về thần kinh.

Mọi người hỏi nhau xem có ai biết bà không, cuối cùng họ phát hiện hình như bà lão này không phải người trong khu họ.

Bà cụ náo loạn một hồi, la hét đòi dẫn đứa trẻ đi, mọi người chỉ có thể ngăn lại, sợ lỡ đâu xảy ra chuyện.

Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.

Kiểu tóc búi hai chỏm hoàn mỹ của Bảo Ý đã thành kiểu tóc của cô hầu gái điên.

Cô khẽ bóp nhân trung mình, nhưng vẫn tiến lên bế đứa bé đang khóc nước mắt nước mũi đầy mặt ra khỏi xe đẩy, vì cô cảm thấy nếu để nó tiếp tục gào khóc thế này sẽ ngạt thở mất.

Bà lão lại càng nổi điên, thấy cô bế đứa bé mà cứ như thấy cô giết đứa bé vậy.

Bảo Ý sợ muốn chết, nhưng đã bế ra rồi thì không thể ném đi được, cô chỉ đành ôm bé vừa khóc vừa lùi lại phía sau, chợt đụng vào lồng ngực của Chu Gia Thuật, cuối cùng cô không kìm nén được mà khóc to.

“A a a a Thuật Thuật, đáng sợ quá, tớ không dậy sớm nữa đâu, dậy sớm hại chết người đó!”

Bà lão lại nhào tới, mọi người vừa khuyên vừa ngăn cản, cuối cùng vẫn không cản được, bà cụ xông về phía Bảo Ý.

Chu Gia Thuật chắn trước mặt cô, nhưng cũng không thể mở miệng ngăn cản hay giao tiếp, bị đẩy mấy lần.

Bảo Ý ôm đứa bé, trốn sau lưng Chu Gia Thuật, thấy cậu gặp nguy, cô lập tức không còn sợ nữa, đột nhiên thò đầu ra: “Nào, Thuật, cậu ôm bé đi, núp sau lưng tớ!”

Nhưng lần đầu tiên hai người không ăn ý như thế. Chu Gia Thuật hoàn toàn không để ý cô, chỉ che chở cô như đại bàng bảo vệ gà con, dùng một tay túm lấy tay bà lão. Bà cụ bị đau, cuối cùng cũng chịu yên một chút.

May mà lúc sáng Bảo Ý đã báo cảnh sát, chẳng bao lâu sau cảnh sát đã tới nơi, còn có cặp vợ chồng trẻ trông vô cùng hoảng loạn đi cùng, đó chính là bố mẹ đứa bé.

Hóa ra, bà nội của đứa bé có vấn đề về thần kinh. Bà tuổi đã cao, còn mang nhiều bệnh nền nên con cháu không nỡ đưa vào viện tâm thần, chỉ để bà sống riêng và thuê người chăm sóc. Nhưng hôm nay bà cụ lại lén chạy tới nhà con trai và con dâu.

Hai vợ chồng bận tăng ca đến rạng sáng vẫn chưa về, trong nhà chỉ còn cô bảo mẫu trẻ mới đi làm. Bảo mẫu từng thấy ảnh gia đình trong nhà, biết là bà nội nhưng không biết bà có tiền sử bệnh tâm thần, nên đã cho bà vào. Không ngờ chỉ quay lưng một cái, bà cụ đã lén đưa đứa bé đi.

Lúc vừa mới đi, tinh thần của bà vẫn còn khá tốt, bảo mẫu không suy nghĩ gì nhiều, tưởng bà nội đưa cháu xuống dưới đi dạo, còn trách một câu rằng bà nội đưa cháu đi cũng không thèm nói một tiếng.

Đến khi cô bảo mẫu nhận ra có điều gì đó không ổn thì đã không còn tìm thấy hai bà cháu đâu nữa.

Bố mẹ đứa bé cũng đã về đến nhà, vừa kiểm tra camera giám sát vừa báo cảnh sát tìm kiếm.

Tuy đã cố gắng đuổi theo và không xảy ra chuyện gì, nhưng khi thấy con mình khóc thở không ra hơi trong lòng một người xa lạ, bà cụ thì trạng thái tinh thần hỗn loạn, mẹ đứa vẫn mềm nhũn cả chân, không nhịn được mà bật khóc thành tiếng, hoảng hốt chạy tới ôm con.

Bảo Ý giao đứa bé lại cho chị ấy, vốn trong lòng đầy oán giận, nhưng lúc này lại mềm lòng, nhẹ giọng nói: “Chị ơi, không sao đâu, em vẫn luôn trông chừng bé, bé không bị làm sao cả, chỉ là sợ hãi một chút thôi.”

“Cảm ơn, cảm ơn em gái nhiều lắm!”

Trạng thái tinh thần của bà cụ cũng không quá tệ, có lẽ vì quá hoảng loạn khi để lạc đứa bé nên mới đột nhiên phát bệnh nặng như vậy, nhìn thấy con trai và con dâu, cuối cùng bà cũng bình tĩnh lại. Người đàn ông vừa tức vừa sốt ruột vừa đau lòng, nhưng trước ánh mắt giận dữ và những cái vỗ của vợ thì cũng không dám nói lời nào.

Các chú cảnh sát nghiêm khắc phê bình họ một trận, may mà không có chuyện gì, lỡ mà xảy ra chuyện thì đúng là một bi kịch.

Đám đông vây xem cũng không nhịn được mà bàn tán, bây giờ người trẻ cũng khổ thật, áp lực cuộc sống lớn quá.

Đám đông dần dần giải tán.

Trong thang máy về nhà, Bảo Ý mệt mỏi tựa vào người Chu Gia Thuật, vẫn đang vỗ ngực vì chưa hết hoảng sợ.

Chu Gia Thuật nhíu mày, có chút đau lòng ôm lấy vai cô, vốn muốn an ủi vài câu. Nhưng giây tiếp theo, Lương Bảo Ý đã thuần thục dụi nước mắt lên áo cậu, kéo áo cậu nói một câu: “Áo khoác cậu cứng quá, cọ làm mắt tớ đau ghê.”

Chu Gia Thuật: “…”

Bảo Ý lại lặp lại: “Tớ sẽ không bao giờ dậy sớm nữa.”

Thang máy từ từ đi lên, Chu Gia Thuật kéo hai tay cô, xoay cô một vòng ba trăm sáu mươi độ, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, từ trái qua phải.

Bảo Ý cảm thấy mình như cô vũ công xoay tròn trong hộp nhạc, không nhịn được cười: “Tớ không sao, chỉ bị bà cụ đánh cho hai cái thôi. Bà ấy khỏe ghê, tớ cảm giác bị đánh chảy máu luôn á.”

Nói xong, cô kéo cổ áo sau ra, đi tới trước mặt cậu để cậu xem lưng mình: “Cậu xem thử, có phải sưng lên, chảy máu rồi không?”

Chu Gia Thuật theo phản xạ muốn kéo áo cô lên lại, nhưng sợ cô bị thương thật, thế là kéo ra nhìn thoáng qua. Bà cụ đúng là khỏe, đánh cái đã bầm tím, tuy không bị rách da, nhưng cũng sưng vù lên rồi.

Vết bầm khá lớn, Chu Gia Thuật không nhìn rõ nên kéo khóa áo khoác của cô xuống, vén áo lên để kiểm tra. Nhưng cậu nhất thời quên mất cô là con gái. Khi vén áo sơ mi của cô lên, nhìn thấy chiếc áo ngực màu vàng, cậu thả phạch áo xuống ngay lập tức.

Bảo Ý cũng nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trong gương thang máy, chiếc áo lót vịt vàng hoạt hình của mình cứ thế lộ ra không chút che đậy, mà thang máy còn có camera giám sát nữa.

Cô hít sâu hai hơi, “hừ” một tiếng: “Sao cậu không dứt khoát cởi áo tớ luôn đi.”

Chu Gia Thuật: “…”

Cửa thang máy mở ra, Bảo Ý kéo kéo áo, chỉnh lại tóc rồi quay đầu nhìn cậu, lúc này mới tò mò hỏi: “Sao cậu xuống dưới vậy? Hôm nay dậy sớm thế.”

Chu Gia Thuật còn đang đắm chìm trong sự xấu hổ vì sai lầm vừa rồi, cậu im lặng dùng thủ ngữ: Không biết nữa, chắc là thần giao cách cảm đấy.

Bảo Ý nhớ lại chuyện tối qua, không hề muốn nói cho cậu biết rằng thật ra tối qua cô chẳng ngủ được mấy, toàn mơ thấy bị cương thi đuổi, nên mới dậy sớm thế.

May là chỉ sợ bóng sợ gió một trận. Bảo Ý nói: “Đừng kể với bố mẹ tớ nhé, họ sẽ lo lắng.”

Từ nhỏ Bảo Ý đã một người có lòng nhiệt tình, hồi bé có lần cô nhìn thấy một ông già lôi kéo một bé gái, Bảo Ý lập tức xông ra mắng, kết quả là bị đánh, bị đạp một cú văng vào tảng đá, đến giờ đầu vẫn còn sẹo.

Ngày đó bố mẹ cô sợ chết khiếp, bắt buộc cô không được lo chuyện bao đồng: “Có người lớn, có cảnh sát, có nguy hiểm gì cũng không cần một đứa con nít như con xông lên!”

Tuy Bảo Ý cảm thấy mình không phải là con nít, hơn nữa hôm nay cô thực sự vô tội, nhưng cô cảm thấy tốt nhất là không khơi lại ký ức không tốt trong lòng bố mẹ thì hơn.

Chu Gia Thuật nói bằng thủ ngữ: Thế vết bầm trên lưng cậu thì sao?

Một mình cô tự bôi thuốc có lẽ rất khó.

Bảo Ý suy nghĩ một lát: “Cậu giúp tớ đi. Cậu cũng nhìn thấy vịt vàng nhỏ của tớ rồi, cậu phải chịu trách nhiệm với tớ.”

Chu Gia Thuật vỗ vào sau gáy cô một cái.

Cậu thấy cô chẳng nghiêm túc gì, cũng tức giận vì cô hoàn toàn không biết giữ khoảng cách giữa nam nữ.

Hoặc có lẽ, cô thực sự xem cậu như anh trai, không phân biệt giới tính.

Thế là Chu Gia Thuật nói: Không, đi nhờ bạn nữ nào bôi thuốc giúp cậu đi. Nếu cậu cởi hết đồ rồi nằm sấp trên giường cậu hay giường tớ để tớ bôi thuốc cho cậu, ngày nào đó chú Lương mà biết thì tớ còn sống được chắc?

Bảo Ý trợn to mắt: “Cái gì, tại sao tớ phải cởi hết? Chỉ bôi thuốc thôi mà cậu đen tối quá.”

Chu Gia Thuật: “…”

Trọng tâm câu chuyện cũng không biết lại lệch đi đâu rồi.

Nhưng Chu Gia Thuật vẫn kiên quyết: Không.

Bảo Ý bĩu môi, hôm nay phải đến nhà bà ngoại. Nhà bà ngoại có mợ hai, anh họ, ông ngoại, nữ giới duy nhất là mợ hai. Nhưng nếu mợ hai biết chuyện, chắc bác cả ở tận bên Úc cũng sẽ biết, thậm chí chắc cô cháu gái lớn bên ngoại của mợ hai cũng sẽ nghe được tin.

Thế là cuối cùng cô ấm ức nhìn cậu, nói: “Bỏ đi, vậy để tớ nhờ anh họ hoặc cậu út tớ bôi thuốc đi! Mặc dù hơi ngại, nhưng ai bảo cậu là người nhẫn tâm lại vô tình chứ.”

Mặc dù là anh họ và cậu ruột của cô, nhưng Chu Gia Thuật vẫn nhíu chặt mày.

Đột nhiên cậu nói câu: Đợi đó, tớ đi mua thuốc. Ở nhà đợi tớ.

Mười lăm phút sau, khi Thân Hủy đang nấu bữa sáng, Lương Văn Sơn bị vợ mắng vì ngủ nướng, đang vừa ngáp vừa lau nhà, thì Chu Gia Thuật đã quang minh chính đại đi vào phòng của Lương Bảo Ý.

Sau đó Lương Bảo Ý lén lút khóa cửa lại, vừa cởi áo ngủ vừa nói: “Cậu quay sang chỗ khác trước đi.”

Chu Gia Thuật cảm thấy tình huống này quá kỳ cục, mà khoảng cách đến nhà bếp lại không xa, thậm chí có thể nghe rõ tiếng xào nấu của cô Thân, tiếng ngáp của chú Lương…

Cảm giác đó khiến nhịp tim vốn luôn ổn định của cậu cũng không nhịn được mà nhảy loạn cả lên.

Đến khi Bảo Ý dùng áo quần và tường che trước ngực, để lộ phần lưng cho cậu bôi thuốc, thì hô hấp của cậu đã không thể nào bình ổn được nữa. Cậu im lặng đi tới một cách cứng ngắc. Khi đầu ngón tay chạm vào da cô, cậu hoảng hốt, có cảm giác mồ hôi mình sắp đổ xuống tới nơi rồi.

Bảo Ý còn lo lắng lẩm bẩm: “Mùi thuốc nồng quá, chắc không giấu nổi mất.”

Trên xương bướm của cô có một nốt ruồi nhỏ, phập phồng theo nhịp thở của cô. Chu Gia Thuật cố ngửa đầu lên, cảm giác lúc này mới thở nổi. Vì để che giấu đầu ngón tay sắp run lên, cậu đành mạnh tay xoa thuốc loạn xạ.

Bảo Ý đau đến mức hít một hơi, tiếng thở gấp pha lẫn nghẹn ngào: “Chu Gia Thuật!! Đau!!”

Chu Gia Thuật: Thôi dẹp, để tôi đi chết luôn cho rồi.

Bình Luận (0)
Comment