Sao Cứ Ép Tôi Học? - Tây Mạn

Chương 15

Hầu như ngày hôm nay, tất cả các tiết đều tuân theo một trình tự giống nhau: phát lại bài làm- chiếu bài làm của ai đó - nhận xét về các câu hỏi của từng cá nhân - in và lưu hành bài làm của ai đó.

Đến cuối ngày, Hạ Thanh Hồi cảm thấy kiệt quệ từ thể chất tới tinh thần, chỉ muốn nhanh chóng chạy tới hành tinh nào đó không có Đan Vân Triệt nữa.

Đến lúc này cậu mới hoàn toàn thấy được trình độ của người bạn cùng bàn này. So với cậu thì đúng là một trời một vực thật.

Không phải chỉ mỗi lớp 8 mà hầu hết giáo viên cũng đều yêu cầu một bản photo đáp án của anh. Bằng cách này, cả lớp đều có thể thấy được người này kinh khủng đến mức nào.

Nhờ bài làm của Đan Vân Triệt, giáo viên các môn đã tiết kiệm được rất nhiều công sức, hơn nữa còn phải bắt kịp tiến độ của khóa học nên không có ý định dành nhiều thời gian hơn cho việc đánh giá.

Tiết tự học buổi tối, mọi người sửa bài theo yêu cầu của giáo viên từng môn, sau đó phân loại những câu hỏi sai theo từng đề mục, chỉ có hai người ngồi cuối lớp là không có việc gì làm.

Trên bàn của Hạ Thanh Hồi còn chất đống bài kiểm tra, lúc này cậu đang dựa vào ghế chơi game như không có chuyện gì xảy ra.

Đan Vân Triệt đẩy kính lên, quay đầu lại hỏi cậu: "Cậu định làm gì với mấy tờ giấy này vậy?"

Hạ Thanh Hồi thậm chí còn không nhấc mí mắt lên trả lời: "Đống giấy vụn mà thôi."

"Ý cậu là cậu không cần chúng nữa phải không?"

"Đúng vậy, tôi có giữ cũng vô ích. Dù gì thì tôi cũng sẽ không xem lại chúng."

"Vậy đưa hết cho tôi đi."

Hạ Thanh Hồi đang chơi vui vẻ nghe vậy thì dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt không nhìn rõ tiêu điểm kia, "Cậu nghiêm túc đấy à?"

Anh chỉ gật đầu nhẹ.

"Cậu...không lẽ muốn lấy nó làm giấy nháp hả?"

"Không phải."

Chuyện khó tin gì tới nữa rồi. Một học sinh thần thánh như cậu ấy muốn giữ bài kiểm tra của một đứa học dốt mình làm gì trời, ngoài để làm giấy nháp ra cậu không nghĩ được công dụng gì khác đâu á?

Chẳng lẽ nó có thể được sử dụng để... giảm bớt căng thẳng?

"Nếu cậu muốn... thì cứ lấy đi."

Được sự đồng ý của cậu, Đan Vân Triệt lập tức lấy hết đống giấy tờ trên bàn, sắp xếp lại rồi cẩn thận xem từng tờ một.

Ngữ Văn 90

Toán 38

Tiếng Anh 40

Tổng điểm Tự nhiên 100

Đem tất cả để vào hộc bàn.

Ngay khi chuông vào học reo lên tiếng đầu tiền, lớp trưởng la lên: "Bảng xếp hạng lớp và bảng xếp hạng toàn khối đã có, giờ giải lao mọi người đến chỗ tôi xem nhé."

Vì kỳ thi này không phải chính thức, các giáo viên cũng không lấy điểm lần này để tính điểm tổng hợp, cho nên cũng không có ý định công bố bảng xếp hạng mà chỉ muốn các học sinh nắm rõ được tình hình học tập hiện tại của mình.

Dù vậy thì mọi người vẫn tập trung lại chỗ lớp trưởng --Thông tin ở cột đầu tiên trong bảng cực kỳ bắt mắt:

Tổng điểm của Đan Vân Triệt là 730, hạng 1 lớp, hạng 1 khối.

Kết quả ở cột cuối cùng cũng cực kỳ bắt mắt:

Tổng điểm của Hạ Thanh Hồi là 268, hạng 58 lớp, hạng 986 khối.

Điều đáng chú ý hơn nữa là Đan Vân Triệt đã đánh bại người đứng thứ hai với khoảng cách là 60 điểm.

Hạ Thanh Hồi cũng cách vị trí áp chót 60 điểm.

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía hai người, trong đáy lòng tất cả bọn họ đều thật lòng khen ngợi một câu.

"Hai người này ngồi cùng bàn. Đúng là cặp đôi hoàn hảo."

"Mẹ nó dữ dội thật."

*

Văn phòng Tổ Toán.

Trần Quyên đứng bên cạnh Phan Trung Thắng, trên tay cầm bảng điểm lớp 8. "Thầy Phan, em cảm thấy lúc tính điểm trung bình của lớp này, bỏ điểm đầu và điểm cuối sẽ hợp lý hơn ấy."

Thầy Phan dở khóc dở cười: "Chủ nhiệm Trần, cô nói nghe cũng hợp lý quá chứ."

"Bạn học Vân Triệt này điểm cao hơn người đứng đầu lớp 1 và người đứng thứ hai tới tận 40 điểm. Đến bây giờ, giáo viên chủ nhiệm của lớp 1 vẫn hỏi em liệu em có thể chuyển cậu ấy sang lớp họ được hay không. Nhưng cậu ấy ngay từ lúc chuyển đến đã nói chỉ muốn vào lớp 8, em còn nghe nói bố mẹ cậu ấy có khuyên thế nào cũng không nghe. Em nào có khuyên được."

Thầy Phan cũng cảm thấy kỳ lạ: "Thằng nhóc này chắc là có nguyên nhân khác. Em biết điều kiện của trường Bác Anh rồi đấy, tốt hơn lớp Oreo của chúng ta rất nhiều mà."

Trần Quyên nhìn xuống cuối bảng danh sách, vô thức che miệng khi nhìn thấy kết quả của Hạ Thanh Hồi: "Thằng nhãi này, ngồi cùng bàn với học sinh giỏi gần nửa tháng rồi, sao vẫn chết dí một chỗ thế này, bộ nhìn người ta học như vậy mà không có một chút động lực nào luôn hả?"

"Chủ nhiệm Trần, tôi thấy thật ra thằng nhóc Hạ này không tệ đâu, nếu chịu chăm chỉ học tập thì chắc chắn sẽ giỏi."

"Không tệ sao? Thầy Phan, thầy tin tưởng em ấy vậy sao? Em nhìn thằng nhãi này hơn 1 năm nay rồi, suốt ngày không chỉ gây sự, còn biết đánh nhau. Em thấy nó không có năng lực học tập đâu."

Thầy Phan dừng lại một lát, "Theo như tôi biết thì, em ấy đánh nhau vì một nam sinh trường mình bị bắt nạt, em ấy nhìn thấy không nhịn được nên mới đánh người ta."

Nếu mọi chuyện thật sự là vậy. Trần Quyên không nói nên lời.

"Vậy thì đứa nhỏ này cũng không tệ thật."

*

Chớp mắt một cái, đã mấy ngày trôi qua kể từ lúc làm bài kiểm tra kia, nhưng dường như dư vị vẫn còn đọng lại.

Sau khi Phùng Duệ bị Hạ Thanh Hồi kéo vào danh sách đen, hắn đã không thể liên lạc cho cậu suốt một thời gian dài, cuối cùng cũng bắt gặp cậu đang ăn trong căntin nên chạy tới vòng tay qua cổ ôm lấy cậu.

"Mẹ kiếp! Thằng cháu nào..."

"Hồi gia gia, là đứa cháu này này."

"Phùng Tử?"

"Anh Hồi, anh nhỏ mọn thật đấy, lần trước em chỉ khen bạn cùng bàn của anh một chút thôi mà anh chặn em luôn!"

Sao mà cái nồi này lại ụp lên đầu cậu thế.

Hạ Thanh Hồi múc một miếng cơm lớn nhét vào miệng, không quay đầu nhìn cũng không lên tiếng.

Phùng Duệ sợ cậu còn khó chịu nên đi vòng ra phía sau xoa vai đấm lưng cho cậu, "Được rồi mà đại ca, là em sai, lần đó em chỉ muốn trêu anh một chút thôi, trong thâm tâm em chỉ có anh mới là người đẹp trai nhất! Đan Vân Triệt là cái quỷ gì chứ!"

Đang ăn mà đấm lưng bùm bụp như thế, là sợ cậu ăn cơm bị ngon phải không?

Hạ Thanh Hồi cau mày, xua tay nói: "Được rồi được rồi, cút qua bên kia, mày phiền tao ăn quá."

Phùng Duệ kéo ghế bên cạnh ngồi xuống: "Này, anh Hồi, bài kiểm tra vừa rồi của anh thế nào? Em nói cho anh biết, bài này so với bài cuối kỳ em tụt 100 điểm, mẹ kiếp không thể tin được!"

Hạ Thanh Hồi cười lạnh nói: "Hô hô, ông nội mày vẫn giữ được phong độ của mình nhé, ghê không."

"Này, bạn cùng bàn của anh bình thường học như thế nào vậy? Ngồi cạnh lại còn ở chung phòng, chắc anh biết mà nhỉ?"

Cậu trợn trắng mắt nhìn Phùng Duệ.

Hừ, đây mới là mục đích cuối cùng của ngươi chứ gì, cháu trai.

Tiếc là bình thường cậu không để ý lắm... Có lẽ cậu ấy học giỏi vì... bẩm sinh? "Ai biết được, tao không quan tâm. Nhưng mà buổi tối sau khi tan học, về phòng cậu ấy cũng không bao giờ đọc sách."

Phùng Duệ, người hàng ngày phải về nhà học thêm sau mười hai tiếng học ở trường: "..."

Ái chà, cấu trúc bộ não con người coi bộ khác nhau nhiều ha.

Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, Phùng Duệ lặng lẽ lấy điện thoại di động ra: "Anh Hồi, anh có thấy tường tâm sự của trường mình không? Ảnh của anh với đại thần đã được ghim lên trên cùng đấy, độ nổi tiếng cao lắm. Nhìn này, nhìn này, ảnh hai người đang nắm tay nhau nè."

Phùng Duệ bấm vào tấm ảnh, còn tận tâm phóng to nó ra.

Hạ Thanh Hồi muốn phun hết cơm trong miệng ra ngoài. [Tường tâm sự trường Tứ Trung - Phố Thành @DuThanThan đã đóng góp.

Chết tiệt, nhỏ này sao dám gài cậu?

Phùng Duệ kéo xuống phần bình luận, "Nhìn này, hai người còn có tên CP luôn nè."

Hạ Thanh Hồi không muốn nhìn thấy nó nữa. Những người này nhàn rỗi đến mức nhức trứng.

Buồn cười thật, ngày hôm đó cậu lựa chọn nắm tay Đan Vân Triệt chỉ là do nhất thời nóng đầu, vậy mà bọn họ lại có thể rêu rao thành như vậy.

Dù không muốn xem nhưng Hạ Thanh Hồi vẫn không thể ngừng nghĩ về chuyện xảy ra tối hôm đó. Đan Vân Triệt nắm tay cậu đút vào túi áo cho đến khi tan học, xong rồi còn ra ngoài mua cho cậu một cái túi chườm, sau khi về phòng thì giúp cậu đóng cửa sổ và đắp chăn...

Một thiếu gia như cậu ấy cũng có thể chăm sóc người khác sao?

Tính đến hiện tại...có vẻ như cậu mắc nợ người ta cũng không ít nhể.

Cậu lấy điện thoại di động của Phùng Duệ để tiếp tục lướt xem bình luận dưới bài ghim.

[Xin phép thổ lộ với Đan Vân Triệt, đại thần của lớp 8! Hôm nay tôi đã nhìn thấy người thật khi đi trên đường! Đẹp trai quá, tui đỏ mặt!]

[Muốn bày tỏ với đại thần, tui đã giữ phiếu đáp án trân quý của ngài, chữ viết đẹp quá, nhất định phải học! ]

[Tui đã thổ lộ tình yêu của mình với Đan Vân Triệt lớp 8. Ngày hôm đó tui ở cửa lớp, nhìn từ xa thấy cậu ấy ngoan lắm ~]

Hà Thanh trả lời: Ngoan cái rắm.

[Tôi muốn hỏi có ai có tài khoản wechat của Đan Vân Triệt không, bé này chỉ muốn hỏi đề... Giáo viên toán của chúng tôi không biết cách làm, câu trả lời tìm trên mạng cũng không có... Hãy cứu bé điii]

[Có đứa nhỏ muốn mạnh dạn hỏi đại thần đã có bạn gái chưa? Nặc danh! ]

Bạn gái?

Nhắc tới Đan Vân Triệt... chắc hẳn có rất nhiều cô gái theo đuổi cậu ấy nhỉ?

Ngay cả người như cậu cũng đã nhận được rất nhiều thư tình từ khi còn nhỏ vì ngoại hình nổi bật, chưa nói tới Đan Vân Triệt vừa đẹp trai vừa học giỏi.

Nhân tiện, cậu phát hiện ra một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng. Tại sao lại có hơn chục tin nhắn tỏ tình với Đan Vân Triệt, mà không có một lời tỏ tình nào dành cho cậu hết vậy?!

Phùng Duệ lấy lại điện thoại, nhét vào túi quần, tiến lại gần Hạ Thanh Hồi, "Nè anh,chị gái em, muốn biết hình mẫu lý tưởng của đại thần, anh và đại thần lại có vẻ rất thân, hay là anh giúp chị ấy một chút đi."

"Người đăng bài tỏ tình vừa rồi là chị gái cậu phải không?"

"Ai dàaa, anh Hồi, em đã hứa với chị ấy rồi. Em nói với chị ấy Hạ Thanh Hồi anh là người hữu cầu tất ứng ( ý là chỉ cần thỉnh cầu thì sẽ giúp), em còn khen ngợi anh không ngừng nữa."

"...Cảm ơn mày nhiều nghe."

"Không vấn đề, anh cứ tùy tiện hỏi cậy ấy một chút thử xem, nếu cậu ấy không muốn nói thì thôi vậy."

"..."

Phong Duệ đứng dậy, chuẩn bị rời đi: "Vậy chúng ta thỏa thuận vậy nhé. Nếu cậu ấy chịu nói với anh thì anh phải nhanh chóng nhắn tin cho em. Chị em vẫn đang chờ tin từ em á. Yêu anh lắm anh trai! Bye bye!"

Hạ Thanh Hồi: "........."

Ai nói với cậu chuyện này là chuyện gì vậy? Mẫu người lý tưởng của Đan Vân Triệt sao? Cậu cũng rất tò mò đấy.

Đêm đó, Hạ Thanh Hồi kinh ngạc phát hiện Đan Vân Triệt đã mang sách và một chồng bài kiểm tra về ký túc xá. Lúc này anh đang ngồi ở bàn học, bật đèn bàn, mở sách rồi đánh dấu trên tờ giấy kiểm tra.

Hạ Thanh Hồi đã tắm rửa sạch sẽ, nằm trên giường rồi mà anh vẫn còn ngồi viết.

Ôi đệt, tên bạo chúa học đường này hôm nay cũng biết tăng ca học bài rồi hả?

Ù ôi.

Chưa đến mười một giờ, Hạ Thanh Hồi nằm ở trên giường vẫn không ngủ được, liền gối đầu lên cánh tay, quay đầu nhìn anh.

Góc độ này vừa đủ để nhìn rõ khuôn mặt anh dưới ánh đèn bàn. Hàng lông mi dài chứa đầy ánh sáng yếu ớt, nốt ruồi ở cuối mắt rất rõ ràng, môi mỏng chuyển từ nhạt sang đậm.

Mới nhìn một lát đã thấy bản thân bị mê hoặc rồi.

"Này, họ Đan."

Nghe thấy Hạ Thanh Hồi gọi, anh lập tức ngừng viết, ngẩng đầu lên nhìn: "Chuyện gì vậy?"

"Cậu sẽ không tức giận nếu tôi làm cắt ngang việc học của cậu chứ?"

"Không giận."

Đan Vân Triệt thầm nghĩ, cầu còn không được ấy chứ sao anh có thể tức giận với cậu: "Cậu cần gì, để tôi lấy cho."

Hạ Thanh Hồi bị anh làm cho sửng sốt, "Không, tôi không cần gì cả, tôi chỉ... muốn hỏi cậu một việc thôi."

Dù tôi có cần gì thì tôi cũng tự lấy được, sao có thể làm phiền cậu?

"Cậu hỏi đi."

Cậu vốn dĩ không muốn để ý đến Phùng Duệ làm gì, nhưng mà chính cậu cũng thấy tò mò, cho nên suy nghĩ một chút rồi nói: "Cậu...kiểu người cậu thích là gì?"

Đan Vân Triệt im lặng một lúc, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc.

Câu hỏi này vừa thốt ra, Hạ Thanh Hồi ngay lập tức cảm thấy bầu không khí có chút ngượng ngùng.

"Đợi đã, để tôi đoán thử... kiểu nhỏ nhắn dễ thương? Hay là... kiểu quý cô độc đoán?"

"Đừng có đoán mò."

Quả thực loại câu hỏi này tương đối mang tính cá nhân, tùy tiện đoán mò như vậy thật sự không tốt, chị gái Phùng Duệ có thể sẽ thất vọng rồi đây.

"Hừm, không muốn nói cho tui nghe chứ gì, cậu keo kiệt." Hạ Thanh Hồi xoay người, quay mặt vào trong tường.

"Ngốc." Đan Vân Triệt thì thầm sau lưng Hạ Thanh Hồi: "Tôi thích những người ngốc ấy."

Hạ Thanh Hồi cảm thấy buồn cười, quay đầu lại, "Cái gì cơ? Không phải chứ... hahaha, cười chếch tui..."

Nghe thấy gì không, phải để mấy cô gái đó nghe cho rõ, đây là tiêu chuẩn chọn bạn đời của Master Đan đấy nhó.

"Tốt nhất là," anh hạ giọng, "Ngốc như cậu."

__Hết chương 15__
Bình Luận (0)
Comment