Sao Cứ Ép Tôi Học? - Tây Mạn

Chương 22

Cảnh đêm đen đặc quánh giống như chocolate chưa được nung chảy. Ánh sáng mờ ảo chiếu lên gò má của người thanh niên một cái bóng nhỏ, khiến ngũ lập thể càng thêm góc cạnh, giống như một tác phẩm nghệ thuật được chế tác tinh xảo.

Hạ Thanh Hồi tránh ánh mắt của anh, đeo cặp sách lên lưng, "Tôi đánh nhau xong rồi... giờ về trường thôi."

Cậu đi phía trước, Đan Vân Triệt đi phía sau. Luôn cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ.

Sáng sớm hôm sau, kỳ thi tháng chính thức bắt đầu. Hạ Thanh Hồi vốn từ trước giờ luôn thờ ơ, bây giờ lại đột nhiên trở nên lo lắng, mới sáng sớm đã trợn trắng mắt nằm trên giường.

Công thức này đến công thức khác lần lượt lướt qua tâm trí cậu một cách dồn dập. Tốc độ quá nhanh khiến cậu nhức đầu chóng mặt.

Đan Vân Triệt mặc xong đồng phục, đứng ở cửa chuẩn bị ra ngoài, quay lại nhìn Hạ Thanh Hồi trên giường nói: "Buổi thi bắt đầu lúc 8 giờ, đừng đến muộn."

Hạ Thanh Hồi vuốt ngược tóc mái, có chút bực bội liếc anh một cái, "Tôi biết rồi, cậu cứ chờ đó, tôi nhất định sẽ lọt vào top 40."

Đan Vân Triệt mỉm cười: "Được, tôi đợi."

Dù đã ghi nhớ công thức và làm tất cả các bài tập trong bản kế hoạch nhưng trong lòng cậu vẫn thấp thỏm không yên. Cậu thực sự có thể lọt vào top 40 bằng cách nhồi nhét như thế này không?

Số thứ tự các phòng thi được xếp theo danh sách, từ lớp 1 đến lớp cuối cùng. Hạ Thanh Hồi một tay vai vác balo, đeo khuyên tai lấp lánh, một bên ống quần bị xắn lên, bước vào cửa lớp 11.

Có rất nhiều gương mặt quen thuộc ở đây. Năm lớp 10 cậu cũng thường xuyên gặp lại một gương mặt quen thuộc trong phòng thi cuối kỳ.

Cậu vừa ngồi xuống, người trước mặt nghiêng người, che miệng lén lút nói nhỏ: "Này cậu, tớ thấy chúng ta có duyên như vậy, sau này chúng ta hãy giúp đỡ nhau nhé."

Hạ Thanh Hồi phớt lờ cậu ta. Nhưng cậu ta vẫn không chịu bỏ cuộc: "Đừng mà, cậu, đợi một chút, chúng ta truyền giấy..."

"Tránh ra, tôi sẽ không làm chuyện bẩn thỉu như vậy."

Cậu ta bị mắng có chút khó chịu: "Hạ Thanh Hồi, mày giả vờ thanh cao làm cái gì? Cá mè một lứa cả thôi, đều là học tra chẳng lẽ không phải nhờ vào "giúp đỡ" cả hay sao?"

Hạ Thanh Hồi nắm lấy cổ áo của cậu ta, nói: "Mẹ nó ai  mà giống mày?"

Thanh niên này đã nghe được lời đồn một chọi năm của cậu, thấy cậu bực bội như vậy, nhất thời lúng túng, chỉ có thể sợ hãi rụt đầu lại, nhỏ giọng nói: "Không giúp thì không giúp, muốn làm gì chứ, bộ định ở trong lớp đánh người à."

Đúng là bọn họ đều là học tra, nhưng Hạ Thanh Hồi chưa bao giờ làm những chuyện gian lận trong thi cử, nói gì đến việc trở thành "đồng lõa" với những kẻ như thế.

"Các bạn học đem hết tài liệu liên quan ra ngoài hết đi. Nếu cần đi vệ sinh thì nhanh lên. Sắp đến giờ thi rồi."

Bên kia là phòng thi của lớp 1. Học sinh trong phòng thi này hầu hết đều là học sinh đứng đầu của lớp được gọi là "Oreo", chỉ có một mình Đan Vân Triệt là học sinh lớp thường, không chỉ vậy còn ngồi ở vị trí đầu tiên.

Những học sinh này thường đứng đầu về học lực, ai cũng đều nảy sinh hứng thú với Đan Vân Triệt, huyền thoại ở Bác Anh, đặc biệt là Đường Bân, người luôn đứng nhất lớp, thậm chí là hạng nhất khối.

Lần đầu tiên thi thử của năm hai đã bị anh đá khỏi vị trí đầu tiên, điều kinh khủng hơn nữa là hắn thậm chí còn kém vị trí thứ nhất này tận 40 điểm! Đường Bân ngồi sau lưng anh có vẻ không vui, trong khi mọi người đi vệ sinh, hắn vỗ lưng anh nói: "Đan Vân Triệt?"

Cả người Đan Vân Triệt sinh ra cảm giác chán ghét một cách khó hiểu và không có ý định chú ý đến hắn ta.

"Nghe nói cậu ở Bác Anh luôn đứng vững hạng nhất, rất mạnh."

Không quay đầu.

Đường Bân người này rất kiêu ngạo, không muốn thừa nhận thất bại. Hắn ta tiếp tục: "Thật ra vốn dĩ tôi cũng đã học ở Bác Anh đấy, tiếc là lại nghiện game trong lúc kỳ thi tuyển sinh cấp 3 diễn ra. Này, khuôn mẫu bên Bác Anh là thế nào vậy?"

Vẫn không quay lại.

"Cũng thật kỳ quái, cậu giỏi như vậy, sao lại nghĩ đến việc chuyển đến trường Tứ Trung này vậy? Tôi còn nghe nói cậu và cái người tên Hạ Thanh Hồi kia ngồi cùng bàn, bị sao vậy, bằng lòng tự sát sao?"

Lần này Đan Vân Triệt thật sự quay lại rồi, làm cho Đường Bân bị dọa nhảy dựng. "Tôi thích."

"..."

" Có ý kiến ​​gì không?" Chỉ vài câu nói đã xóa sạch mọi sự bực tức của Đường Bân trong thoáng chốc, hắn chỉ có một loại cảm giác duy nhất là mình sẽ chết không có chỗ chôn trong mấy giây nữa.

Không có đủ tự tin, hắn thật sự không dám khiêu khích vị đại thần này. "Không có ý kiến gì...cậu tùy ý."

Bài thi phát đến tay, Hạ Thanh Hồi đặt nó lên môi hôn một cái - cầu xin nữ thần may mắn phù hộ cho cậu!

Đối với Ngữ Văn, trước tiên những câu hỏi cơ bản như chính tả cậu vù vù điền xong. Chỉ là đối với cổ ngữ cậu vẫn không thể nào nuốt trôi nổi,  khả năng đọc sách ngoại khóa của cậu kém vô cùng. Về phần viết luận, trước khi thi, Đan Vân Triệt đã cho cậu một bản tài liệu, cậu đã học thuộc lòng một số từ vựng trong đó, hơn nữa, cậu tùy tiện viết thêm một chút cũng có thể viết được 800 từ, lúc nộp bài trong lòng cũng không có tâm trạng gì đặc biệt lắm.

Đến lúc thi môn Toán thì có hơi rối rắm hơn. Khi gặp những câu hỏi tương tự mà Đan Vân Triệt đã đánh dấu cho, cậu có thể giải quyết chúng một cách nhanh chóng, còn những câu khác... chỉ có thể làm bừa hoặc để trống. Thành tích lớn nhất là ba câu hỏi cơ bản đầu tiên đều được điền đầy đủ!

Vì rất am hiểu khái niệm triết học "học cách nắm bắt mâu thuẫn cơ bản" nên cậu chỉ tập trung vào Ngữ Văn và Toán. Cậu luôn nghĩ rằng nếu muốn vào top 40 thì chỉ cần nắm bắt được hai môn này là đủ rồi? Nắm nhiều quá có phải là lãng phí không?

Sau khi nộp phiếu trả lời và đi ra ngoài thu dọn cặp sách, Phùng Duệ bất ngờ sượt qua vai cậu nói: "Hồi ca, bạn cùng bàn của anh gặp chuyện rồi. Nhanh đi cứu cậu ấy!"

Hạ Thanh Hồi mở to mắt: "Gặp chuyện? Đan Vân Triệt? Đừng đùa, cậu ấy có thể gặp chuyện gì được chứ?"

"Thật mà, thật, anh đừng không tin, mau đi cứu cậu ấy, ở phòng thi lớp 1."

"Đứa nào kề dao lên cổ cậu ấy à?"

Phùng Duệ trực tiếp nắm lấy cánh tay của cậu, "Ôi trời, sao cậu nói nhảm nhiều vậy. Mau đi cứu người!"

"Bạn học Đan Vân Triệt, cậu có thể cho tớ xin tài khoản Wechat của cậu không? Tớ muốn hỏi một số câu hỏi!"

"Đan Vân Triệt, vừa rồi cậu có thấy bài thi khó quá không? Câu hỏi điền vào chỗ trống vừa rồi cậu chọn cái gì thế?"

"Tớ... ngưỡng mộ cậu rất lâu rồi, muốn làm quen với cậu. Cậu có thể cho tớ cơ hội không?"

"Đan Vân Triệt!"

"Bạn học Đan, tớ.."

Hạ Thanh Hồi và Phùng Duệ đứng cách đó không xa. Trên mặt cậu tràn đầy sự khó hiểu "Đây là chuyện nguy hiểm mà mày nói đó ha?"

Phùng Duệ nghiêm túc gật đầu: "Tất nhiên rồi! Bạn cùng bàn của anh đang gặp phải tai họa lớn, sao anh có thể đứng nhìn mà không cứu giúp?"

"Cứu? Nói không chừng người ta đang rất vui vẻ đấy, còn muốn tao cứu, đi phá vận đào hoa của người ta à? Tao không có bị điên. Bỏ tay ra đi, đại gia, tao phải về ngủ đây..."

Ánh mắt của Đan Vân Triệt liếc thấy cậu từ đằng xa, ngay lập tức bước xuyên qua đám đông tiến thằng về phía cậu đang đứng. Một nhóm nữ sinh buộc phải giải tán sang hai bên.

"Ấy, đợi một chút Hồi ca, đại thần đang lại đây rồi."

Nụ cười của anh càng trở nên rõ ràng hơn, "Sao lại đến tìm tôi vậy?"

Hạ Thanh Hồi trợn mắt, "Là do cái..."

Cậu đang định nói là do bị tên ngốc bên cạnh lừa đến, nhưng Phùng Duệ đã trả lời trước: "Chuyện là, mấy tiếng rồi không gặp, anh Hồi nói rất nhớ cậu, thi xong là tới tìm cậu ngay."

"Cái qué gì vậy..."

Phùng Duệ chớp chớp mắt: "Hồi ca nói xem có phải không?"

"Hửm?" Đan Vân Triệt tiến lại gần Hạ Thanh Hồi, "Cậu nhớ tôi?"

Hạ Thanh Hồi đè xuống ý nghĩ muốn giết Phùng Duệ, nói: "Đừng nghe thằng này nói bậy, cậu bây giờ tốt nhất nên chăm sóc hoa đào của mình trước đi."

Anh giơ tay lên nhẹ nhàng nhéo mặt cậu, "Bọn họ không quan trọng bằng cậu."

__Hết chương 22__
Bình Luận (0)
Comment