Sao Cứ Ép Tôi Học? - Tây Mạn

Chương 32

[Tiểu Nguyên béo ]: Cái gì? Buổi sáng mày mới chạy xong 1000m, không sao chứ? Còn đủ sức không?

[Đại soái]: Đừng coi thường Hồi ca của mày, giữa trưa nghỉ ngơi một chút là đủ rồi. Hạng nhất không giữ được thì cũng phải hạng hai chứ! Mày cứ ở trong phòng y tế nghỉ ngơi cho tốt đi, còn lại để tao lo. Buổi chiều khi nào thi?

[Tiểu Nguyên béo]: 3 giờ rưỡi.

[Đại soái]: Ok.

Từ Nguyên tuy do dự nhưng cuối cùng cũng chấp nhận nhờ  Hạ Thanh Hồi.

Hạ Thanh Hồi khó chịu đến buổi trưa, ngay cả cơm cũng nuốt không trôi, chỉ nằm trên giường ngủ liền tù tì 2 giờ hơn.

Chuông báo thức vang lên, cậu hung hăng nhíu mày đứng dậy tắt đồng hồ. Ngồi thẳng dậy chỉ thấy trước mắt  là một mảnh mơ hồ, hai bên thái dương nhảy thình thịch, bên ngoài trời vẫn nắng chói chang.

Đến giờ thì cũng không lâu lắm, cậu nói thầm với chính mình: Hạ Thanh Hồi, mày khẳng định không có vấn đề gì. Bệnh vặt này có làm sao đâu, cắn răng chịu đựng một chút là qua thôi.

Kết quả vừa vén chăn lên đi được một đoạn, thiếu chút nữa đụng vào cửa.

Buổi chiều, sân thể dục, khán đài lớp 8. Hàng đầu tiên có một loạt nữ sinh dùng giấy viết mấy chữ cỗ vũ cố lên.

Hạ Thanh Hồi đi đến trước mặt Tôn Y Na, "Lớp trưởng, xem số thứ tự của Từ Nguyên ở đâu vậy?"

Tôn Y Na một bên đưa cho hắn một bên hỏi: "Từ Nguyên nói cậu muốn thay cậu ta chạy 3000m?"

"Ừ, chút nữa  bắt đầu rồi."

Hạ Thanh Hồi âm lượng đều rõ ràng so bình thường nhỏ hơn không ít.

"Buổi sáng mới tốn sức như vậy... Nếu không chịu được cũng đừng cố nhé."

"Không sao đâu lớp trưởng, cùng lắm thì lấy hạng 2."

"..."

Cái tâm lý này đúng là vững vàng ha.

Phùng Duệ đứng cách đó không xa nhìn thấy Hạ Thanh Hồi đi về phía đường chạy, liền chạy qua, "Này Hồi ca, chạy 3000m mày cũng tham gia à? Tao nhớ buổi sáng mới xem mày chạy 1000m mà?"

Đầu cậu lúc này căng như búa bổ, giọng nói hờ hững, "Từ Nguyên bị đau chân, tao chạy thay."

Đứng ở khoảng cách gần Phùng Duệ mới nhìn ra điểm kỳ lạ, vội vàng vỗ vỗ lưng của cậu, "Hồi ca, nhìn mày...sắc mặt của mày sao tệ vậy? Có thấy khó chịu gì không?"

Hạ Thanh Hồi gạt tay cậu ta ra, "Tao không sao."

Cái này là chạy 3000m lận đó, còn chạy dưới  trời nắng như này, nếu bị bệnh thật sao có thể chịu đựng được?

Phùng Duệ càng nhìn càng lo lắng, "Ừm, thật ra nếu lớp 8 không có ai tham gia cũng không sao mà, đại hội thể dục thể thao thôi cũng không nghiêm khắc vậy đâu! Thật đấy Hồi ca, tao nghĩ hay là thôi mày đừng tham gia, cho dù mày muốn thêm một cái huy chương... Sang năm không phải cũng có cơ hội sao?"

"Tao nói không sao mà, Phùng Tử mày đừng lo lắng, ở bên cạnh cổ vũ cho tao là được rồi."

Nói xong Hạ Thanh Hồi đã đến vị trí tương ứng của mình, vào tư thế xuất phát chạy, mà Phùng Duệ với tư cách là người không có phận sự gì nên bị trọng tài đuổi ra ngoài sân.

"Không phải chứ Hồi ca, mày..."

"Chuẩn bị —— "

Trọng tài thổi còi, một loạt người bắt đầu chạy. Một vòng, một vòng, lại một vòng. Chạy đến khi Hạ Thanh Hồi gần như mơ hồ, cũng không biết lấy cái gì chèo chống chính mình mà cứ chạy mãi.

Trong suy nghĩ hỗn loạn của cậu  xuất hiện rất nhiều hình ảnh, rất nhiều khuôn mặt. Cứ chạy như thế này, chắc cậu đột tử mà đi mất.

Nhưng mà, nếu chết, cậu có thể gặp được bố mình.

Chết đi rồi, mẹ cũng sẽ không còn gánh nặng là cậu nữa. Trong nháy mắt, cậu đã nghĩ như vậy đấy.

Tiếng reo hò của học sinh lớp 8 dần yếu đi, cuối cùng hoàn toàn biến mất. Có mấy người đã bắt đầu rơi nước mắt. Bọn họ rất sợ, sợ lớp tám mất đi Hạ Thanh Hồi.

Cái tên tốt bụng này, ngoại trừ thành tích không tốt, cái gì cũng tốt. Treo cái danh là hay đánh nhau nhưng luôn lặng lẽ làm việc tốt.

Ngay cả  Phan Trung Thắng cũng không yên được, đứng lên ngồi xuống nhìn Hạ Thanh Hồi trên đường đua, không biết làm sao bây giờ.

Du Thần Thần lau nước mắt, dùng sức gào rú một câu, "Hạ Thanh Hồi! Cậu xuống đây đi! Đừng chạy nữa!"

Phùng Duệ rất lo lắng Hạ Thanh Hồi, thật sự không đành lòng, nhân cơ hội chạy đến bãi cỏ trong cùng, chạy sát theo cậu, "Hồi ca! Mày đừng cố nữa! Dừng lại đi! Coi như là bạn tốt này của mày năn nỉ luôn đó, được không? Hạng mấy không quan trọng bằng mạng của mày đâu mà?? Mau dừng lại đi, xin mày đó!! Anh đẹp trai Hạ Thanh Hồi!! Có nghe thấy tao nói gì không!??"

Hạ Thanh Hồi không nghe được Phùng Duệ đang nói chuyện với mình, chỉ lo một đường chạy về phía trước. Tâm trí cậu đang rối bời. Không có bất kỳ thanh âm nào lọt vào tai cậu nữa.

Phùng Duệ bất lực dừng lại, cứ như vậy nhìn cậu chạy đi xa. Anh em tốt của hắn xưa nay vẫn thế.

Tới lúc gấp không chịu được, Phùng Duệ từ xa xa thấy được một bóng dáng nam sinh cao lớn quen mắt ở sân nhảy xa.

Là Đan Vân Triệt không sai.

Đây là cách duy nhất Phùng Duệ có thể nghĩ đến, vì vậy hai lời chưa nói chạy vội đi qua, thiếu chút nữa đụng ngã Đan Vân Triệt.

Đan Vân Triệt lúc này đang xếp hàng kiểm tra, bị giật mình, nhìn thanh niên trước mặt đang ôm bụng thở phì phò.

"Phùng Duệ?"

Phùng Duệ lau lung tung mồ hôi trên trán, thở không ra hơi nói: "Đúng... Đúng đúng đúng! Là tôi, thật tốt quá cậu còn nhớ rõ tôi!"

"Có chuyện gì sao."

"Hồi ca... Hồi ca cậu ấy..."

"Hạ Thanh Hồi?" Đan Vân Triệt lập tức trở nên nhạy cảm, 

"Hạ Thanh Hồi làm sao vậy?"

"Tôi... Tôi thật sự là hết cách rồi... Vừa nãy thấy cậu ấy sắc mặt rất kém, đoán chừng là bị bệnh rồi, vậy mà còn kiên trì chạy 3000m, ai khuyên cũng không nghe! Tôi thấy tình trạng của cậu ấy thật sự thật không ổn lắm đâu, đại thần, hay là đi khuyên cậu ấy thử đi!"

"3000m? Hạng mục hôm nay của cậu ấy không phải đã xong hết rồi sao, sao còn phải chạy nữa."

Phùng Duệ biểu lộ dữ tợn mà giải thích, "Còn không phải... cái tên chó chết Từ Nguyên không cẩn thận ngã bong gân không chạy được, trong lớp không có người thay, Hồi ca nói dù thế nào cũng sẽ chạy thay nó... Rõ ràng là mình bệnh cũng không nhẹ... Thật sự là, cậu nói xem tính tình cậu ấy sao lại bướng bỉnh như vậy chứ?"

Không đợi Phùng Duệ nói xong, ánh mắt Đan Vân Triệt đã nhanh chóng dán chặt vào Hạ Thanh Hồi trên sân. Từ khoảng cách này đều có thể nhìn ra sắc mặt đúng là rất kém.

Nhảy xa bên này vừa vặn đến lượt Đan Vân Triệt, trọng tài không ngừng gọi, "5018 Đan Vân Triệt, đến em rồi."

Phùng Duệ: "Đại thần, cậu, cậu còn hạng mục của mình hả?"

"Bạn học Đan Vân Triệt?"

"Đan Vân Triệt? Đến em nhảy."

"Đan Vân Triệt có nghe thấy không?"

Mắt thấy Hạ Thanh Hồi lảo đảo ngã trên mặt đất, đầu gối chà xuống sân lưu lại vết máu đỏ tươi.

Đan Vân Triệt cơ hồ là gầm nhẹ một câu: "Tên ngốc này."

Không chút do dự đi về phía cậu.

Phùng Duệ ôm bụng, "Ai, đại thần cậu định làm gì? Đại thần!!"

Hạ Thanh Hồi cũng không thấy đau chút nào. Không có vấn đề, có thể kiên trì chạy xong được, Hạ Thanh Hồi mày nhất định làm được mà.

Ngay lúc cậu đang cố gắng dùng hết sức lực để chống đỡ bản thân đứng dậy thì đã mất cảnh giác bị ôm sang một bên. Đan Vân Triệt trực tiếp ôm cậu đi ra khỏi sân thể dục.

Cảnh tượng này khiến các học sinh trên khán đài phấn khích đến mức tất cả đều cầm điện thoại di động lên để chụp ảnh và quay video.

Phan Trung Thắng vốn muốn kêu người đi đỡ cậu vào, hiện tại xem ra cũng không cần.

Hạ Thanh Hồi ngẩng đầu, rốt cục thấy rõ mặt người nọ. Trong thoáng chốc như là đang nằm mơ.

"Đan Vân Triệt... Đợi đã nào...!! Cậu làm cái gì? Cậu không thấy tôi đang thi đấu sao? Định cõng tôi đi đâu??" 

Đan Vân Triệt không nói lời nào.

"Tôi còn hai vòng nữa phải hoàn thành, cậu mau để tôi xuống!! Đan Vân Triệt, tôi đã nói là tôi không sao, nhanh thả tôi xuống để tôi hoàn thành hạng mục!!"

Đan Vân Triệt vẫn không nói một lời.

Cậu bị Đan Vân Triệt ôm như vậy, trước mắt bao nhiêu người.

Tốt xấu gì cậu cũng có danh là đầu gấu trong trường, vậy mà tại trước mặt mọi người bị ôm kiểu công chúa??

Mẹ nó xấu hổ này cũng có thể chết người đó biết không...

"Đan Vân Triệt, bảo cậu thả tôi xuống mà, nghe không hiểu tiếng người có phải không?"

Lần này Đan Vân Triệt dừng bước.

Hạ Thanh Hồi nhìn chằm chằm vào cằm của anh, trông thấy cổ của hắn kết cao thấp nhấp nhô lấy.

"Nói thêm nữa một câu," anh cúi đầu chống lại hai con mắt của Hạ Thanh Hồi, "Tôi sẽ hôn cậu ngay tại đây."

Ở đây có mặt tất cả mọi người luôn á. Hạ Thanh Hồi: "Con mẹ nó cậu..."

"Cậu cho rằng tôi không dám sao."

"Tôi..."

"Cậu có thể thử xem."

Cái tên biến thái này đúng là có khả năng dám. Thiên ngôn vạn ngữ kẹt trong cổ họng cứ thế mà nuốt xuống.

Sức lực của cậu vốn không sánh bằng Đan Vân Triệt, hơn nữa bị bệnh càng không có khí lực gì, nếu Đan Vân Triệt làm thật thì cậu cũng hoàn toàn không thể chống cự.

Hạ Thanh Hồi làm một phen đấu tranh tư tưởng, rồi cũng đành lựa chọn thỏa hiệp. Cậu mím môi giận dữ lầm bầm mắng Đan Van Triệt. 

Trên đường đi, Hạ Thanh Hồi nhẹ nhàng quay đầu tựa vào lồng ngực của Đan Vân Triệt, toàn thân anh đều lây dính mùi thơm bạc hà thoang thoảng.

Lắng nghe tiếng tim đập nhịp nhàng của anh. Có chút... Thoải mái. Đầu cậu hình như cũng không đau nhiều như ban nãy.

Cậu thậm chí còn vô thức ôm cổ anh. Sao đường gì mà dài vậy?

Hạ Thanh Hồi khàn giọng, hơi ngẩng đầu lên hỏi: "Đan... Đan Vân Triệt, cậu đưa ta đi đâu vậy?"

Đan Vân Triệt không nói chuyện mà dùng đôi má áp lên trán cậu.

Nóng.

Chỉ lo chạy hộ người khác trong khi tình trạng hiện tại của bản thân thì thế này?

Cuối cùng cũng đến phòng y tế, anh cẩn thận từng li từng tí đặt cậu lên giường rồi ngồi xuống bên cạnh.

Dì bác sĩ xem xét vết thương bắt mắt trên đầu gối cậu, vội vàng nói: "Ơ, vị bạn học này, bị thương trong lúc tham gia đại hội à? Đã bảo các cậu phải cẩn thận một chút rồi, chạy chậm một chút! Sáng nay thôi là mấy người tới rồi đấy."

Nói xong, bác sĩ lấy ra bông gòn với nước thuốc chuẩn bị bôi cho cậu. Đan Vân Triệt nhận lấy đồ trên tay bác sĩ nói, "Để em cho."

Vừa vặn bên ngoài có người, dì do dự một chút rồi gật đầu đi ra ngoài. Phòng y tế chỉ còn hai người bọn họ.

Đan Vân Triệt kéo ghế gần thêm một chút, ngồi ở trước mặt cậu, nhẹ nhàng kéo cẳng chân cậu về phía, nghiêm túc mà bôi thuốc.

"Không cần đâu, tôi tự mình làm được rồi..."

"Đừng nhúc nhích."

Hạ Thanh Hồi biết rõ mình không có cách nào phản kháng, chỉ có thể ngồi ở đó ngơ ngác nhìn anh. Đan Vân Triệt lớn lên thật sự nhìn rất đẹp. Đẹp đến không tưởng.

"Híz-khà-zzz —— "

"Đau không."

"Có chút. Cậu nhẹ, thoa nhẹ thôi."

Im lặng từ nãy đến giờ, Đan Vân Triệt cuối cùng cũng mở miệng, "Cậu bị ngốc à?" 

"Sao...sao tự nhiên mắng tôi."

"Từ Nguyên chạy không được cậu liền chạy thay, đúng là nhiệt tình."

Hạ Thanh Hồi sửng sốt một chút, nói, "Từ Nguyên là anh em của tôi, chân cậu ta đau tôi đương nhiên phải giúp rồi. Với lại... Chỉ là chạy 3000m thôi, thể chất tôi không kém, cắn răng một cái là qua, có gì đáng lo đâu..."

"Muốn lo cho người khác, "Đan Vân Triệt thoa hết thuốc, ném hết bông gòn bẩn đi, ngẩng đầu nhìn cậu, "Phải biết lo cho bản thân mình trước có được không!?"

"Tôi...tôi không sao mà, thân thể tôi bình thường, bệnh vặt có thể làm gì được tôi chứ? Hơn nữa, tôi cũng không phải..."

"Tôi sẽ đau lòng."

Hạ Thanh Hồi dừng lại, lời muốn nói toàn bộ đều quên hết, cứ như vậy ngơ  mà chằm chằm vào ánh mắt của anh.

Cũng không biết có phải do phát sốt hay không, mặt hình như càng nóng càng nóng. Lập tức quay mặt sang hướng khác. 

Đan Vân Triệt cầm chặt tay Hạ Thanh Hồi, ngón cái liên tục xoa lên mu bàn tay của cậu, "Lần sau đừng làm vậy."

"... ừm."

Đan Vân Triệt đứng lên, trực tiếp ngồi lên giường cậu đang nằm, "Ngày mai còn hạng mục nào không?"

Hạ Thanh Hồi suy nghĩ một chút, nói,"1500m, còn có tiếp sức 4x100m."

"Đưa danh sách đây."

Hạ Thanh Hồi chớp mắt mấy cái, "Cậu muốn làm gì?"

"Tôi chạy thay cậu."

Đan Vân Triệt phải giúp cậu chạy? Cậu đã chạy vì người khác cả đời nhưng chưa bao giờ để ai chạy vì mình.

"Cái gì? Cái này không, không được, tôi..."

"Không thương lượng." Đan Vân Triệt đánh gãy lời cậu.

Hạ Thanh Hồi: "..."

Lại bắt đầu gia trưởng rồi đấy nhể? 

"Chỉ cần ở ký túc xá nghỉ ngơi thật tốt, uống thuốc đúng giờ, đừng bỏ bữa, không cho phép thiếu."

Đan Vân Triệt ôm lấy Hạ Thanh Hồi chuẩn bị về ký túc xá. Hạ Thanh Hồi: "Ấy đừng! Anh hai ơi, tôi cũng có sĩ diện đó, không đến mức phải bế vậy đâu, cậu thả tôi xuống đi!"

Đan Vân Triệt hiển nhiên vẫn không nghe lời cậu.

"Đan Vân Triệt cậu cõng tôi cũng được mà, đừng có bế như vậy mà..."

"Không được."

"..."

Tuyệt vời quá, sắp tới giờ cơm trưa, trong sân trường càng có nhiều người lui tới. Chỉ với cái tư thế này thôi cũng lôi kéo tới không ít ánh mắt rồi.

Thực ra lúc đầu đầu óc cậu còn choáng váng, mà nãy giờ bị Đan Vân Triệt lăn qua lăn lại, Hạ Thanh Hồi đã tỉnh táo lại rất nhiều.

Ở hành lang tầng một của ký túc xá nam, hai người trông vô cùng bắt mắt. La Tiêu Dao trong miệng ngậm một cây kem, mặc quần cộc hừ hừ hát hát một bài dân ca, cùng bạn chung phòng Cát Tuấn từ nhỏ siêu thị trở về, chứng kiến một màn này cây kem trong miệng rớt cái bẹp xuống đất.

"Mẹ kiếp."

"Mẹ kiếp." Hai người trăm miệng một lời, không hẹn mà cùng mà đồng loạt nhìn qua.

La Tiêu Dao, "Cái này... Hồi ca với đại thần biết chơi quá ha, lần trước thì ôm như gấu Koala, lần này là công chúa ôm, còn tư thế mới nào chưa mở khóa không dzị?"

Cát Tuấn thở dài, "Haizz, tao thấy Hồi ca hạnh phúc ghê á. Tiêu Dao ca ca ~ ta mệt mỏi quá à, đi không nổi, anh cũng ôm em giống vậy về phòng ik mà ~ "

La Tiêu Dao từ phía sau dùng sức đem đầu của hắn đè xuống, "Mày lăn lại đây, nói chuyện đàng hoàng cho tao, đừng có là tao mắc ói."

Đan Vân Triệt đặt cậu nằm trên giường, đi ra ngoài lấy một chậu nước ấm, cầm thêm một khăn mặt, nhúng vào trong nước vài lần, vặn xoắn rồi tiến tới xắn tay áo của cậu lên. Hạ Thanh Hồi một cái giật mình, rụt người lại, "Làm...làm gì?"

"Cậu vẫn còn sốt, đêm nay đừng tắm, tôi giúp cậu lau người."

Sớm đã biết rõ kháng cự vô dụng Hạ Thanh Hồi cũng từ bỏ việc vùng vẫy, nằm yên lặng một góc để mặc anh xử trí. Chiếc áo sơ mi ngắn tay bắt đầu từ góc áo bị vén lên từng chút một, cho đến khi xắn lên tận cổ. Mảng lớn da thịt trắng noãn hiện ra.

Đan Vân Triệt cụp mắt nhìn xuống, tay cầm chiếc khăn lơ lửng giữa không trung, không cách nào hạ  xuống được.

Anh cho là mình đã khắc chế rất tốt rồi. 

Sao có thể quyến rũ như vậy?

Một màn này chỉ trong một giây đã phá hủy hết phòng thủ của anh.

Hạ Thanh Hồi thấy hầu kết của anh nhấp nhô vô cùng dữ dội, "Cậu...rốt cục là lau hay không lau đây, nhìn chằm chằm vào... đẹp lắm à?" Nhìn chằm chằm làm cậu ngượng hết cả người.

Đẹp.

Đẹp đến ngỡ ngàng.

__Hết chương__
Bình Luận (0)
Comment