Sao Cứ Ép Tôi Học? - Tây Mạn

Chương 34

"Bốn cách giải?"

"...Ờm chắc là như vậy."

"Vậy bạn lên ghi thử xem?" Tưởng Lệ Gia đưa bút trắng cho cậu.

Đề bài này thoạt nhìn có vẻ lạ lẫm, nhưng bản chất lại gần giống với những câu hỏi tầm trung mà Đan Vân Triệt đã dạy cậu, chỉ cần thêm một bước nữa là có thể tìm ra những điều kiện ẩn khó tìm.

Dù sao thì cũng đang có gần trăm người ngoài xem nên Hạ Thanh Hồi đã cố gắng hết sức để chữ viết của mình trông bớt xấu xí và tao nhã hơn.

Cậu tạo một lưới hình vuông ở khoảng trống trên bảng, chỉ cần trích xuất các phần tử cốt lõi và công thức của giải pháp trong mỗi ô.

Phùng Duệ ngồi ở dưới xem đến chết lặng. Đây là Hạ Thanh Hồi mà hắn biết đây hả?

Tại sao cậu không thể hiểu được một chữ nào mà Hạ Thanh Hồi viết hết trơn vậy?

Đừng nói là Phùng Duệ, cả những người khác cũng là trợn mắt há mồm.

Thời điểm Tưởng Lệ Gia nhìn thấy ba cách giải trên bảng thì mỉm cười đầy ẩn ý, nhìn đến giải pháp cuối cùng thì lại hoàn toàn sửng sốt.

Đây rõ ràng là cách giải tuyệt vời mà hôm nay cô sẽ giới thiệu với các bạn cùng lớp mà.

"Cô? Cô ơi? Em trả bút cho cô."

"À.. ờm được rồi, cám ơn bạn. "Tưởng Lệ Gia chết lặng nhận lại bút.

Bên dưới hết đợt này đến đợt khác vang lên tiếng nghị luận.

"Bước cuối làm sao vậy?"

"Không biết, tui cũng chưa từng thấy."

"Bước cuối cùng đơn giản như vậy, dùng công thức gì nhỉ?"

"Bà mẹ nó, làm tui nhớ tới câu hỏi lớn cuối cùng của kỳ thi lần trước. Câu đó hẳn là cũng có thể dùng cách giải này nhỉ? Nếu dùng cái này có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian luôn đó."

"Hạ Thanh Hồi này... Thật sự không phải là học sinh ở Bác Anh hả?"

"Tui rất xác định là không phải."

"Vì sao?"

"Nhìn cái nhan sắc này thì không giống."

"... Cướp măng nè."  ( Cướp măng ý là thiệt là mất mát theo ngôn ngữ mạng TQ,)

"Hừ, cậu nói lời này là không muốn để lại mặt mũi cho A Triệt à?"

"Cần gì quan tâm tới mặt mũi của người ta, sớm đã không còn là người của Bác Anh nữa rồi."

Phùng Duệ lắng nghe những cuộc thảo luận ầm ĩ xung quanh, lập tức cảm giác mình bị lạc bầy.

Sao bọn họ có thể nhớ ra những câu hỏi tương tự khi chỉ nhìn mỗi công thức dị hả????

Khủng bố như vậy.

Cuối cùng cũng rõ ràng rồi, hắn không thích hợp với nơi này và bây giờ đang tự vũ nhục chính mình.

Tưởng Lệ Gia, "Bạn học này, tôi muốn hỏi trước một chút, cậu có từng tham gia cuộc thi toán học nào chưa?"

"Em...không có."

"Vậy... Bạn tự học bài hướng dẫn thi hả?"

"Cũng không có."

Xin lỗi nha, tới bài tập về nhà tui còn hổng làm mà.

Tưởng Lệ Gia, "..."

Hạ Thanh Hồi nghĩ thầm, tuy là mình chưa bao giờ tham gia một cuộc thi toán học nào, nhưng hình như mình có một người bạn cùng bàn thông thạo các bài toán nâng cao khác nhau trong các cuộc thi toán. (hehe)

Tưởng Lệ Gia vốn đang cho rằng cậu sẽ không theo kịp, kết quả xem ra là chính mình quá lo lắng.

Theo dõi hết một tiết học này, cô phát hiện đứa nhỏ này có mức độ hiểu  rất cao, cậu có thể nhanh chóng rút ra suy luận về các vấn đề khác khi được hỏi một câu hỏi mới, đồng thời có thể nhanh chóng giải đáp và nắm vững câu trả lời cho loại câu hỏi này. Có thể nói, mặc dù học sinh ở đây đều xuất sắc nhưng cô thấy rằng rất ít người có được sự hiểu biết như vậy.

Là một người làm việc trong ngành giáo dục nhiều năm, cô thậm chí còn cảm thấy kỳ lạ tại sao những học sinh như vậy không phải ở Bác Anh mà lại ở trường trung Tứ Trung Phố Thành.

Sau buổi học đầu tiên, Hạ Thanh Hồi đã hoàn toàn xua tan những lo lắng trước đó. Cậu không chỉ có thể bắt kịp tiết tấu cô mà thậm chí có thể nói là cậu rất thích nghi với mô hình giảng dạy độc đáo này.

Vừa trở lại ký túc xá, cậu nhận được tin nhắn của Tưởng Lệ Gia, "Bạn học Hạ Thanh Hồi, biểu hiện của cậu làm tôi cảm thấy rất vui. Tôi thật sự hi vọng lần sau có thể thấy cậu ở lớp học." 

Hạ Thanh Hồi đã quên mất lần cuối cùng nghe được những lời khẳng định trực quan và thẳng thắn như vậy là từ khi nào. Hình như đã rất lâu rồi, lại giống như vừa mới đây cứ quay cuồng bên tai.

Trực giác nói cho cậu biết rằng, cậu vẫn muốn tiếp tục tiến về phía trước.

Đang lúc cậu đang ngơ ngác suy nghĩ thì Phùng Duệ gửi tin nhắn tới.

[Phùng Tử]: Hồi ca, tao quá cùi bắp rồi. Hồi nãy trong lớp tao đúng ngu luôn, không theo kịp được. Có lẽ tao chỉ có thể đi thuê gia sư riêng để cứu vớt cuộc đời thôi.

[Đại soái]: Phùng Tử, mày có biết bên đó lấy học phí bao nhiêu không?

[Phùng Tử]]: Cmn? Mày quyết định học hả?

[Đại soái]: Tao đang suy nghĩ, mày biết không nói tao nghe.

[Phùng Tử]]: Lớp của cô ấy có 100 học sinh mỗi lớp, hai giờ một tuần, còn thanh toán hẳn là đến học kỳ cuối kỳ mới thu tiền.

Hạ Thanh Hồi lại bắt đầu muốn bỏ cuộc rồi. Chẳng lẻ còn muốn duỗi tay gọi điện xin tiền mẹ sao?

Không được.

Tuyệt đối không được.

Trước mắt chỉ có hai lựa chọn ——

Từ bỏ hoặc là... Tự đi làm kiếm học phí.

Lại nói, khoan nghĩ chuyện này...sao tên Đan Vân Triệt này còn chưa có trở lại nhỉ? Cuối tuần lần trước cũng không nói tiếng nào biệt tâm biệt tích cả ngày.

Hạ Thanh Hồi chằm chằm vào cửa ra vào ngẩn người. Nghĩ lại, Đan Vân Triệt đi đâu, lúc nào trở về thì liên quan  gì đến cậu. 

Lắc đầu vừa định cởi quần áo đi tắm rửa, trong đầu lại xuất hiện âm thanh của Đan Vân Triệt. 

"Cậu không lo lắng cho tôi chút nào?"

"Một chút cũng không có?"

"Tư cách bạn cùng phòng lo lắng cũng không có?"

"Lần sau, ít nhất hãy để tôi biết cậu lo lắng."

Cuối cùng Hạ Thanh Hồi vẫn là cầm lên điện thoại gọi cho Đan Vân Triệt.

Vừa gọi vừa nghĩ, Đan Vân Triệt cậu nhớ kỹ cho tui, lần này là tui có gọi đấy nhé. Vậy mà không nghe máy.

Hạ Thanh Hồi không hiểu sao tim hẫng một nhịp, sau đó lấy lại bình tĩnh gọi tiếp.

Cuộc thứ hai.

Cuộc thứ ba.

Cuộc thứ tư.

... Không nhận một cuộc nào hết.

Gió đêm mát lạnh ùa vào qua cửa sổ, khiến Hạ Thanh Hồi rùng mình.

Một chút...buồn không thể tả được.

Và trống rỗng.

Đến lúc Đan Vân Triệt từ bên ngoài về Hạ Thanh Hồi đã tắt đèn đi ngủ. Kỳ quái, sao Hạ Thanh Hồi hôm nay ngủ sớm quá vậy?

Sợ mình tạo ra tiếng động lớn phiền đến cậu, Đan Vân Triệt làm cái gì cũng tận lực không phát ra âm thanh.

Mở ra điện thoại, phát hiện Hạ Thanh Hồi gọi cho mình rất nhiều cuộc. Anh không giấu được vui vẻ. Là Hạ Thanh Hồi đang lo lắng cho mình.

Anh trông thấy cửa sổ nửa mở, gió lạnh vừa đúng hướng thổi vào đầu cậu. Thế là Đan Vân Triệt đi đóng cửa sổ lại. Không biết có phải do cửa sổ phát ra tiếng kẽo kẹt chói tai hay không, anh thấy Hạ Thanh Hồi hình như đang dần dần cau mày.

Đan Vân Triệt đi tới ngồi xổm cạnh giường, chỉnh lại chăn cho đàng hoàng rồi chăm chú nhìn cậu ngủ. Xong hết mới đứng dậy đi tắm.

Vừa quay người lại, tay đã bị nắm.

Đan Vân Triệt giật mình, chầm chậm quay đầu lại.

"Đừng đi..."Hạ Thanh Hồi nắm càng chặt hơn, "Đừng bỏ con một mình..."

Ánh trăng yếu ớt xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, như tiếng nước chảy róc rách.

Đan Vân Triệt lúc này mới phát hiện trên mặt của anh đều là nước mắt.

"Làm ơn... C-con không muốn ở một mình."

Hai mắt vẫn nhắm chặt. Đan Vân Triệt bước đến nắm chặt tay cậu, lại gần và ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào cậu.

Trong mộng, cậu vẫn còn đang không ngừng nỉ non.

"Có thể đừng đi được không... đừng bỏ rơi con..."

"Con sẽ ngoan mà, sẽ không gây rắc rối đâu.."

"Đừng...bỏ rơi con..."

Trái tim Đan Vân Triệt như bị càu một cái thật mạnh, anh nhẹ nhàng cúi người hôn nhẹ lên khóe mắt ướt đẫm, mu bàn tay rồi ngón tay của cậu.

"Tôi sẽ không đi đâu." Kiểu an ủi này có vẻ rất hữu dụng, âm thanh nỉ non của Hạ Thanh Hồi dần dần yếu đi, lông mày cũng chậm rãi thả lỏng.

"Đừng sợ, tôi sẽ luôn ở bên cạnh em." Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa.

Cơn ác mộng của Hạ Thanh Hồi tan biến, ảo ảnh trở thành một thảo nguyên tươi sáng, nơi mọi sinh vật đều hạnh phúc và tự do. 

Có thể là do ngủ quá nhiều, Hạ Thanh Hồi không cần báo thức vẫn có thể dậy sớm. Cậu cố mở to hai con mắt còn nhập nhèm vì say ngủ, cảm thấy bàn tay phải có chút tê dại. Nghiêng đầu nhìn thử một cái. 

Đan Vân Triệt?

Sao cậu ấy...lại ngủ ở mép giường của mình dạ ta? Bàn tay mình vẫn còn bị cậu ấy nắm chặt đây nè.

Đan Vân Triệt thân cao chân dài, ngủ với tư thế này một đêm chẳng phải sẽ rất khó chịu sao? Mà góc độ này vừa phải để có thể xuyên qua mắt kính trông thấy một đôi mi dày và dài, còn có cả sống mũi cao thẳng. Nắng sớm chiếu vào mặt của anh, phác họa ngũ quan góc cạnh rõ ràng. Hạ Thanh Hồi nhìn đến có chút mê mẩn, thậm chí không tự giác nâng tay kia lên, muốn chọc chọc vào hàng mi kia.

Lúc sắp chạm đến rồi lại thấy Đan Vân Triệt hơi mở mắt ra.. Dọa cậu phải nhanh chóng thu tay về, nằm thẳng lại giả như vẫn đang ngủ. 

Đan Vân Triệt gian nan ngồi dậy, chỉ cảm thấy trên người chỗ nào cũng đau nhức. Bất quá anh lại không muốn buông tay Hạ Thanh Hồi ra. Trước khi đi còn hôn nhẹ lên mu bàn tay cậu một cái.

Trái tim Hạ Thanh Hồi run lên. Động tác của anh thật nhẹ nhàng và cẩn thận, như thể anh đang nắm giữ báu vật quý giá nhất trên đời.

Cậu ngơ ngác nhìn lại bàn tay đã được Đan Vân Triệt nắm suốt một đêm. Có vẻ như hơi ấm và mùi hương bạc hà của anh vẫn còn đọng lại trên đó. Hình như... cảm giác lần đầu tiên được người khác nâng niu trong tay. Chẳng lẽ là ảo giác à.

Khi Hạ Thanh Hồi đi vào lớp học, chuyện đầu tiên là lấy ra quyển sách bìa xanh lá, lật đến trang có ngày tháng tương ứng, dùng bút gạch dưới những từ và cụm từ quan trọng. 

Đan Vân Triệt có vẻ hơi ngạc nhiên, ánh mắt từ từ di chuyển từ quyển sách sang khuôn mặt.

Hạ Thanh Hồi mặc dù đang tập trung đọc bài nhưng cũng không khống chế được quay đầu nhìn anh. Bốn mắt vừa lúc chạm nhau. Hai má Hạ Thanh Hồi nóng bừng. Cậu lại nhớ đến tình cảnh lúc sáng sớm. 

Lòng hiếu kỳ thôi thúc cậun cách giải?"

"...Ờm chắc là như vậy."

"Vậy bạn lên ghi thử xem?" Tưởng Lệ Gia đưa bút trắng cho cậu.

Đề bài này thoạt nhìn có vẻ lạ lẫm, nhưng bản chất lại gần giống với những câu hỏi tầm trung mà Đan Vân Triệt đã dạy cậu, chỉ cần thêm một bước nữa là có thể tìm ra những điều kiện ẩn khó tìm.

Dù sao thì cũng đang có gần trăm người ngoài xem nên Hạ Thanh Hồi đã cố gắng hết sức để chữ viết của mình trông bớt xấu xí và tao nhã hơn.

Cậu tạo một lưới hình vuông ở khoảng trống trên bảng, chỉ cần trích xuất các phần tử cốt lõi và công thức của giải pháp trong mỗi ô.

Phùng Duệ ngồi ở dưới xem đến chết lặng. Đây là Hạ Thanh Hồi mà hắn biết đây hả?

Tại sao cậu không thể hiểu được một chữ nào mà Hạ Thanh Hồi viết hết trơn vậy?

Đừng nói là Phùng Duệ, cả những người khác cũng là trợn mắt há mồm.

Thời điểm Tưởng Lệ Gia nhìn thấy ba cách giải trên bảng thì mỉm cười đầy ẩn ý, nhìn đến giải pháp cuối cùng thì lại hoàn toàn sửng sốt.

Đây rõ ràng là cách giải tuyệt vời mà hôm nay cô sẽ giới thiệu với các bạn cùng lớp mà.

"Cô? Cô ơi? Em trả bút cho cô."

"À.. ờm được rồi, cám ơn bạn. "Tưởng Lệ Gia chết lặng nhận lại bút.

Bên dưới hết đợt này đến đợt khác vang lên tiếng nghị luận.

"Bước cuối làm sao vậy?"

"Không biết, tui cũng chưa từng thấy."

"Bước cuối cùng đơn giản như vậy, dùng công thức gì nhỉ?"

"Bà mẹ nó, làm tui nhớ tới câu hỏi lớn cuối cùng của kỳ thi lần trước. Câu đó hẳn là cũng có thể dùng cách giải này nhỉ? Nếu dùng cái này có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian luôn đó."

"Hạ Thanh Hồi này... Thật sự không phải là học sinh ở Bác Anh hả?"

"Tui rất xác định là không phải."

"Vì sao?"

"Nhìn cái nhan sắc này thì không giống."

"... Cướp măng nè." ( Cướp măng ý là thiệt là mất mát theo ngôn ngữ mạng TQ)

"Hừ, cậu nói lời này là không muốn để lại mặt mũi cho A Triệt à?"

"Cần gì quan tâm tới mặt mũi của người ta, sớm đã không còn là người của Bác Anh nữa rồi."

Phùng Duệ lắng nghe những cuộc thảo luận ầm ĩ xung quanh, lập tức cảm giác mình bị lạc bầy.

Sao bọn họ có thể nhớ ra những câu hỏi tương tự khi chỉ nhìn mỗi công thức dị hả????

Khủng bố như vậy.

Cuối cùng cũng rõ ràng rồi, hắn không thích hợp với nơi này và bây giờ đang tự vũ nhục chính mình.

Tưởng Lệ Gia, "Bạn học này, tôi muốn hỏi trước một chút, cậu có từng tham gia cuộc thi toán học nào chưa?"

"Em...không có."

"Vậy... Bạn tự học bài hướng dẫn thi hả?"

"Cũng không có."

Xin lỗi nha, tới bài tập về nhà tui còn hổng làm mà.

Tưởng Lệ Gia, "..."

Hạ Thanh Hồi nghĩ thầm, tuy là mình chưa bao giờ tham gia một cuộc thi toán học nào, nhưng hình như mình có một người bạn cùng bàn thông thạo các bài toán nâng cao khác nhau trong các cuộc thi toán. (hehe)

Tưởng Lệ Gia vốn đang cho rằng cậu sẽ không theo kịp, kết quả xem ra là chính mình quá lo lắng.

Theo dõi hết một tiết học này, cô phát hiện đứa nhỏ này có mức độ hiểu rất cao, cậu có thể nhanh chóng rút ra suy luận về các vấn đề khác khi được hỏi một câu hỏi mới, đồng thời có thể nhanh chóng giải đáp và nắm vững câu trả lời cho loại câu hỏi này. Có thể nói, mặc dù học sinh ở đây đều xuất sắc nhưng cô thấy rằng rất ít người có được sự hiểu biết như vậy.

Là một người làm việc trong ngành giáo dục nhiều năm, cô thậm chí còn cảm thấy kỳ lạ tại sao những học sinh như vậy không phải ở Bác Anh mà lại ở trường trung Tứ Trung Phố Thành.

Sau buổi học đầu tiên, Hạ Thanh Hồi đã hoàn toàn xua tan những lo lắng trước đó. Cậu không chỉ có thể bắt kịp tiết tấu cô mà thậm chí có thể nói là cậu rất thích nghi với mô hình giảng dạy độc đáo này.

Vừa trở lại ký túc xá, cậu nhận được tin nhắn của Tưởng Lệ Gia, "Bạn học Hạ Thanh Hồi, biểu hiện của cậu làm tôi cảm thấy rất vui. Tôi thật sự hi vọng lần sau có thể thấy cậu ở lớp học." 

Hạ Thanh Hồi đã quên mất lần cuối cùng nghe được những lời khẳng định trực quan và thẳng thắn như vậy là từ khi nào. Hình như đã rất lâu rồi, lại giống như vừa mới đây cứ quay cuồng bên tai.

Trực giác nói cho cậu biết rằng, cậu vẫn muốn tiếp tục tiến về phía trước.

Đang lúc cậu đang ngơ ngác suy nghĩ thì Phùng Duệ gửi tin nhắn tới.

[Phùng Tử]: Hồi ca, tao quá cùi bắp rồi. Hồi nãy trong lớp tao đúng ngu luôn, không theo kịp được. Có lẽ tao chỉ có thể đi thuê gia sư riêng để cứu vớt cuộc đời thôi.

[Đại soái]: Phùng Tử, mày có biết bên đó lấy học phí bao nhiêu không?

[Phùng Tử]]: Cmn? Mày quyết định học hả?

[Đại soái]: Tao đang suy nghĩ, mày biết không nói tao nghe.

[Phùng Tử]]: Lớp của cô ấy có 100 học sinh mỗi lớp, hai giờ một tuần, còn thanh toán hẳn là đến học kỳ cuối kỳ mới thu tiền.

Hạ Thanh Hồi lại bắt đầu muốn bỏ cuộc rồi. Chẳng lẻ còn muốn duỗi tay gọi điện xin tiền mẹ sao?

Không được.

Tuyệt đối không được.

Trước mắt chỉ có hai lựa chọn ——

Từ bỏ hoặc là... Tự đi làm kiếm học phí.

Lại nói, khoan nghĩ chuyện này...sao tên Đan Vân Triệt này còn chưa có trở lại nhỉ? Cuối tuần lần trước cũng không nói tiếng nào biệt tâm biệt tích cả ngày.

Hạ Thanh Hồi chằm chằm vào cửa ra vào ngẩn người. Nghĩ lại, Đan Vân Triệt đi đâu, lúc nào trở về thì liên quan gì đến cậu. 

Lắc đầu vừa định cởi quần áo đi tắm rửa, trong đầu lại xuất hiện âm thanh của Đan Vân Triệt. 

"Cậu không lo lắng cho tôi chút nào?"

"Một chút cũng không có?"

"Tư cách bạn cùng phòng lo lắng cũng không có?"

"Lần sau, ít nhất hãy để tôi biết cậu lo lắng."

Cuối cùng Hạ Thanh Hồi vẫn là cầm lên điện thoại gọi cho Đan Vân Triệt.

Vừa gọi vừa nghĩ, Đan Vân Triệt cậu nhớ kỹ cho tui, lần này là tui có gọi đấy nhé. Vậy mà không nghe máy.

Hạ Thanh Hồi không hiểu sao tim hẫng một nhịp, sau đó lấy lại bình tĩnh gọi tiếp.

Cuộc thứ hai.

Cuộc thứ ba.

Cuộc thứ tư.

... Không nhận một cuộc nào hết.

Gió đêm mát lạnh ùa vào qua cửa sổ, khiến Hạ Thanh Hồi rùng mình.

Một chút...buồn không thể tả được.

Và trống rỗng.

Đến lúc Đan Vân Triệt từ bên ngoài về Hạ Thanh Hồi đã tắt đèn đi ngủ. Kỳ quái, sao Hạ Thanh Hồi hôm nay ngủ sớm quá vậy?

Sợ mình tạo ra tiếng động lớn phiền đến cậu, Đan Vân Triệt làm cái gì cũng tận lực không phát ra âm thanh.

Mở ra điện thoại, phát hiện Hạ Thanh Hồi gọi cho mình rất nhiều cuộc. Anh không giấu được vui vẻ. Là Hạ Thanh Hồi đang lo lắng cho mình.

Anh trông thấy cửa sổ nửa mở, gió lạnh vừa đúng hướng thổi vào đầu cậu. Thế là Đan Vân Triệt đi đóng cửa sổ lại. Không biết có phải do cửa sổ phát ra tiếng kẽo kẹt chói tai hay không, anh thấy Hạ Thanh Hồi hình như đang dần dần cau mày.

Đan Vân Triệt đi tới ngồi xổm cạnh giường, chỉnh lại chăn cho đàng hoàng rồi chăm chú nhìn cậu ngủ. Xong hết mới đứng dậy đi tắm.

Vừa quay người lại, tay đã bị nắm.

Đan Vân Triệt giật mình, chầm chậm quay đầu lại.

"Đừng đi..."Hạ Thanh Hồi nắm càng chặt hơn, "Đừng bỏ con một mình..."

Ánh trăng yếu ớt xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, như tiếng nước chảy róc rách.

Đan Vân Triệt lúc này mới phát hiện trên mặt của anh đều là nước mắt.

"Làm ơn... C-con không muốn ở một mình."

Hai mắt vẫn nhắm chặt. Đan Vân Triệt bước đến nắm chặt tay cậu, lại gần và ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào cậu.

Trong mộng, cậu vẫn còn đang không ngừng nỉ non.

"Có thể đừng đi được không... đừng bỏ rơi con..."

"Con sẽ ngoan mà, sẽ không gây rắc rối đâu.."

"Đừng...bỏ rơi con..."

Trái tim Đan Vân Triệt như bị càu một cái thật mạnh, anh nhẹ nhàng cúi người hôn nhẹ lên khóe mắt ướt đẫm, mu bàn tay rồi ngón tay của cậu.

"Tôi sẽ không đi đâu." Kiểu an ủi này có vẻ rất hữu dụng, âm thanh nỉ non của Hạ Thanh Hồi dần dần yếu đi, lông mày cũng chậm rãi thả lỏng.

"Đừng sợ, tôi sẽ luôn ở bên cạnh em." Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa.

Cơn ác mộng của Hạ Thanh Hồi tan biến, ảo ảnh trở thành một thảo nguyên tươi sáng, nơi mọi sinh vật đều hạnh phúc và tự do. 

Có thể là do ngủ quá nhiều, Hạ Thanh Hồi không cần báo thức vẫn có thể dậy sớm. Cậu cố mở to hai con mắt còn nhập nhèm vì say ngủ, cảm thấy bàn tay phải có chút tê dại. Nghiêng đầu nhìn thử một cái. 

Đan Vân Triệt?

Sao cậu ấy...lại ngủ ở mép giường của mình dạ ta? Bàn tay mình vẫn còn bị cậu ấy nắm chặt đây nè.

Đan Vân Triệt thân cao chân dài, ngủ với tư thế này một đêm chẳng phải sẽ rất khó chịu sao? Mà góc độ này vừa phải để có thể xuyên qua mắt kính trông thấy một đôi mi dày và dài, còn có cả sống mũi cao thẳng. Nắng sớm chiếu vào mặt của anh, phác họa ngũ quan góc cạnh rõ ràng. Hạ Thanh Hồi nhìn đến có chút mê mẩn, thậm chí không tự giác nâng tay kia lên, muốn chọc chọc vào hàng mi kia.

Lúc sắp chạm đến rồi lại thấy Đan Vân Triệt hơi mở mắt ra.. Dọa cậu phải nhanh chóng thu tay về, nằm thẳng lại giả như vẫn đang ngủ. 

Đan Vân Triệt gian nan ngồi dậy, chỉ cảm thấy trên người chỗ nào cũng đau nhức. Bất quá anh lại không muốn buông tay Hạ Thanh Hồi ra. Trước khi đi còn hôn nhẹ lên mu bàn tay cậu một cái.

Trái tim Hạ Thanh Hồi run lên. Động tác của anh thật nhẹ nhàng và cẩn thận, như thể anh đang nắm giữ báu vật quý giá nhất trên đời.

Cậu ngơ ngác nhìn lại bàn tay đã được Đan Vân Triệt nắm suốt một đêm. Có vẻ như hơi ấm và mùi hương bạc hà của anh vẫn còn đọng lại trên đó. Hình như... cảm giác lần đầu tiên được người khác nâng niu trong tay. Chẳng lẽ là ảo giác à.

Khi Hạ Thanh Hồi đi vào lớp học, chuyện đầu tiên là lấy ra quyển sách bìa xanh lá, lật đến trang có ngày tháng tương ứng, dùng bút gạch dưới những từ và cụm từ quan trọng. 

Đan Vân Triệt có vẻ hơi ngạc nhiên, ánh mắt từ từ di chuyển từ quyển sách sang khuôn mặt.

Hạ Thanh Hồi mặc dù đang tập trung đọc bài nhưng cũng không khống chế được quay đầu nhìn anh. Bốn mắt vừa lúc chạm nhau. Hai má Hạ Thanh Hồi nóng bừng. Cậu lại nhớ đến tình cảnh lúc sáng sớm. 

Lòng hiếu kỳ thôi thúc cậu mở miệng hỏi, "Đan Vân Triệt, cậu..."

Đan Vân Triệt dáng vẻ tươi cười nhẹ nhàng, trong ánh mắt tất cả đều là Hạ Thanh Hồi, "Hửm?"

Hạ Thanh Hồi theo bản năng liếm môi dưới, "Cậu đêm qua... trở về lúc nào?"

"Lúc cậu ngủ rồi."

"Nói nhảm, biết là về lúc ngủ rồi. Ý hỏi là...là..." Hạ Thanh Hồi muốn hỏi anh là ngày hôm qua đi đâu, làm gì mà muộn vậy mới về? Vì sao không nghe điện thoại của cậu? Còn có vì sao lại ngủ bên mép giường cậu nữa. Nhưng mà câu hỏi mãi không ra khỏi miệng.

Thấy cậu lắp ba lắp bắp, Đan Vân Triệt đại khái đoán được cậu muốn hỏi gì rồi. Vì vậy nằm sấp xuống bàn, vui vẻ ở đáy mắt ngày càng đậm, "Tối hôm qua... rõ ràng là có người cứ quấn lấy tôi, không cho đi tắm, đi ngủ cũng không cho."

Cái câu nói gây hiểu lầm này, cái giọng điệu gây hiểu làm này.

Từ Nguyên với bạn cùng  Hồ Minh không hẹn mà cùng mà nghiêng đầu sang chỗ khác, hai người liếc mắt một cái là biết chuyện gì xảy ra ngay.

"Móa, nói bậy bạ gì đó? Ai, ai không cho cậu đi tắm, không cho cậu đi ngủ? Cậu nói rõ ràng xem tôi làm cái gì cậu hả?"

"Đợi tôi nhớ đã, cậu hình như là...khóc không cho tôi đi," Thừa dịp Hạ Thanh Hồi không chú ý, Đan Vân Triệt lần nữa cầm lấy tay cậu, "Giống thế này."

__Hết chương__
Bình Luận (0)
Comment