Sao Cứ Ép Tôi Học? - Tây Mạn

Chương 62

Trong suốt kỳ nghỉ đông này, hai người sinh hoạt rất quy luật.

Cùng nhau thức dậy, cùng nhau đánh răng, cùng nhau đọc sách, cùng nhau làm bài tập, cùng nhau học bù, cùng nhau ngủ và cùng nhau ngắm tuyết.

Giữa mùa đông sâu thẳm, hai người khi ngừng thảo luận về các chủ đề trên bàn học, Hạ Thanh Hồi sẽ cùng Đan Vân Triệt ngồi xếp bằng trên giường, tựa sát vào nhau xem một quyển sách ôn tập.

Hạ Thanh Hồi sợ Đan Vân Triệt sẽ bị lạnh nên thích trùm một chiếc chăn bông dày lên đầu mình anh, cùng trốn trong chăn dùng đèn pin nghe anh giảng bài.

Thường xuyên vì ngồi quá gần nhau nên hai có khi đang giảng đề thì hai người hôn nhau, sau đó họ sẽ mất kiểm soát và ném tất cả sách bài tập xuống gầm giường.

Thời gian hơn một tháng nhanh chóng qua đi,  tuyết ở thành phố S cuối cùng cũng ngừng rơi. Các trường trung học ở đây cũng lần lượt khai giảng.

Học kỳ mới đã đến như dự kiến.

Khi quay lại lớp học, ngoại trừ bộ trang phục dày trên người đã đổi thì mọi người dường chẳng có gì khác cả.

Chủ nhiệm lớp không đến, các học sinh nhao nhao bàn luận về những việc mình đã làm trong kỳ nghỉ, phòng học rất nhanh trở nên ồn ào.

"Kỳ nghỉ lần này tui phải học thêm muốn điên đầu có ai hay biết không huhu?"

"Êiii, thi cuối kỳ lần này cậu được hạng bao nhiêu đấy?"

"Đừng nhắc nữa, mẹ nó tui nằm ngoài hạng 600, thật sự là chết lặng. Đánh giá toàn diện căn bản không liên quan tới tui..."

"Tui cũng có hơn gì cậu đâu, điểm môn toán của tui bị trừ nên mẹ tui cằn nhằn suốt cả kỳ nghỉ."

Hạ Thanh Hồi ngược lại không có thời gian để trò chuyện với bất cứ ai, trong suốt thời gian này cậu phải xem lại câu trả lời sai trong giáo án.

Cánh cửa phòng học được mở ra. Tất cả mọi người đều cho là Chung Mẫn đến rồi, vì thế tất cả ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Nhưng họ không hề nghe thấy tiếng giày cao gót hay ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc. Mà thay vào đó, họ nhìn thấy cốc nước con cóc quen thuộc.

Mọi người đột nhiên ngẩng đầu lên.

Bọn họ không có nhìn lầm. Người đang đứng trên bục giảng lúc này, là Phan Trung Thắng.

"Thầy Phan!"

"Thầy Phan!"

Các học sinh phấn khích đến độ thiếu chút nữa bật khóc.

Khí sắc của Phan Trung Thắng thoạt nhìn không tệ, trên mặt vẫn treo nụ cười hòa ái dễ gần đó, "Các bạn học, đã lâu không gặp! Học kỳ mới tôi quay lại phụ trách lớp 8 của chúng ta! Ha ha, thế nào, các cô cậu có nhớ tôi không?"

Kiều Trạch là người đầu tiên đứng dậy khóc nói, "Thầy, tụi em nhớ thầy muốn chết!"

"Ha ha ha ha..." Không khí trong lớp bỗng sôi động hẳn lên.

Tiếng cười qua đi, Kiều Trạch lại lo lắng hỏi, "Thầy ơi, sức khỏe của thầy thật sự không có vấn đề gì chứ ạ?"

"Các em yên tâm đi, nghỉ đông vừa rồi tôi đã điều dưỡng cơ thể rất tốt. Nếu không lúc trở lại lớp tôi sẽ cảm thấy mình đã trở thành một lão già vô dụng mất!"

Tôn Y Na cũng đứng lên, "Thầy, vậy thầy phải hứa với tụi em, thân thể không khỏe thì không được gắng gượng, tuyệt đối không được để giống như lần trước nữa! Thầy hứa đi! Không đúng, thầy phải thề mới được!"

Các bạn học bên dưới cũng đồng thanh, "Đúng vậy! Thầy phải thề đi ạ!"

"Ha ha ha, cái bọn oắt con này... Được được được, tôi thề! Tất cả các bạn học lớp 8 chứng giám. "

Hạ Thanh Hồi, "Thầy ơi, thầy nói được làm được nhé, nếu cơ thể có gì bất thường thì phải lập tức quay lại bệnh viện."

"Biết rồi biết rồi, ai ôi!!! Bởi vì tôi cảm thấy mình với học sinh lớp 8 các em có duyên có phận, cho nên tôi hi vọng có thể được ở bên các em từ giờ cho đến lúc thi Đại học kết thúc."

Đồng hành cùng tất cả các em trong cuộc hành trình này.

Nhiều người bắt đầu dụi mắt.

"Ơ này, vị trí của mọi người sao thế? Sao ngồi cao thấp không đều thế này? Tôi vừa mới để ý."

Tôn Y Na, "Là cô Chung Mẫn... dựa theo kết quả thi tháng sắp xếp đấy ạ."

"Hả? Cái này không ổn. Không sao đâu. Sau giờ học các em cứ đổi lại đi."

"Wuhu!! Tuyệt vời!!"

Hạ Thanh Hồi và Đan Vân Triệt về lại bàn đầu hàng cuối của bọn họ. Không cần phải lo lắng bị người phía sau nhìn chằm chằm vào mỗi hành động mờ ám nhỏ xíu như trước nữa.

Cả kỳ nghỉ cậu với Đan Vân Triệt phần lớn thời gian đều ngồi trên giường học bài, đột nhiên phải ngồi thẳng lưng trên mặt ghế lạnh lẽo, Hạ Thanh Hồi cảm thấy rất không quen. Vì vậy, vào ngày đầu tiên đến trường, cậu bị đau bụng.

Cậu vẫn luôn biết dạ dày của mình không tốt, chỉ là đến mùa đông thì nó sẽ biểu hiện rõ ràng hơn. Nhiều khi là một mình chịu đựng, lén lút quay lại ký túc xá mở ngăn kéo lấy thuốc uống rồi đi.

Đang trong tiết Toán, cậu lấy tay che bụng nhưng sợ bị Đan Vân Triệt phát hiện.

Sợ làm anh lo lắng.

Mắt Đan Vân Triệt còn nhìn chằm chằm vào giáo viên nhưng lại nói với cậu, "Nằm xuống."

"Ưm, không sao."

"Tôi đã nói rồi, ở trước mặt tôi đừng chịu đựng."

Quả nhiên là cái gì cũng không gạt được anh.

Cũng may là hàng cuối cùng không gian khá lớn, Đan Vân Triệt lùi ghế ra sau.

Ý tứ này... Là muốn cậu nằm ngủ trên đùi mình.

Dù sao Phan Trung Thắng đã giao cậu cho Đan Vân Triệt rồi, tự nhiên cũng sẽ không quản tên khỉ gió là cậu nữa. Hạ Thanh Hồi do dự trong chốc lát, sau đó lật người lại, chậm rãi nằm lên đùi anh.

Vừa nằm xuống một lát thì cơn đau bụng đã giảm đi rất nhiều. Hiện tại, trong mắt của cậu chỉ có một mình Đan Vân Triệt mà thôi.

Ngay cả khi nhìn góc độ này, trông vẫn rất đẹp trai.

Đan Vân Triệt phải tay cầm bút, tay trái rời khỏi mặt bàn vối vào trong quần áo Hạ Thanh Hồi, xoa bụng cho cậu. Tay của anh rất ấm, cứ như vậy xoa dịu cơn đau từng chút một.

Giọng nói trầm thấp của anh truyền đến từ phía trên, "Còn đau không?"

Hạ Thanh Hồi lắc đầu, cầm chặt cổ tay của anh đùa nghịch chiếc vòng tay có khắc chữ "Hồi."

Sau đó, Hạ Thanh Hồi ngẩng mặt lên và nhìn chằm chằm vào anh. Nhịn không được duỗi một ngón tay ra, trượt dọc theo đường viền yết hầu. Cuối cùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào môi anh.

Còn đang trong tiết toán học đây này.

Hạ Thanh Hồi cảm giác mình khá táo bạo.

Có thể coi là... trêu chọc cậu ấy phải không?

Đan Vân Triệt không chịu được buông bút, nắm lấy bàn tay đang giơ lên ​​của cậu, quay mặt hôn lên cổ tay một cái, "Quay về xử lý em sau."

Nghỉ giữa khóa, Tôn Y Na cầm một tờ giấy đến tìm Hạ Thanh Hồi, "Hạ Thanh Hồi, cuối tuần chúng ta có một trận đấu bóng rổ ở nhà thi đấu trong trường. Tuy cậu không phải là vận động viên bóng rổ nhưng cậu cũng có tham gia đội bóng nên giáo viên thể dục nhờ tôi hỏi xem cậu có muốn tham gia không. Đây, tớ để tờ giấy này ở đây cho cậu nhé."

Đấu bóng rổ.

Cậu đã sắp quên mất lần cuối mình chơi bóng rổ là khi nào rồi, đúng thật là tay chân có hơi ngứa. Cậu rất thích bóng rổ, cũng thích cảm giác mồ hồi đổ trên sân.

....Nhưng có vẻ như còn rất nhiều thứ mà cậu muốn học.   

Hạ Thanh Hồi nhìn tờ giấy sững sờ hồi lâu, "Muốn thì cứ đi," Đan Vân Triệt nhìn xem cậu, "Nếu em thích."   

Hạ Thanh Hồi  tiếp tục thăm dò hỏi một câu, "Thật hả, bạn trai, tôi có thể đi thật hả?"   

"Với trình độ của em bây giờ,  chơi bóng rổ sẽ không lãng phí nhiều thời gian đâu."   

Vừa lúc từ nghỉ đông đến bây giờ Hạ Thanh Hồi vẫn luôn học tập với cường độ cao, thần kinh lúc nào cũng căng thẳng, đấu một trận bóng cũng coi để cậu thư giãn một tí.

Nhận được sự phê chuẩn của Đan Vân Triệt, Hạ Thanh Hồi vui vẻ dụi tóc lên vai anh, "Cảm ơn nha bạn trai, vậy đến lúc đó cậu nhất định phải đến nhìn ngắm dáng vẻ mạnh mẽ của tôi đấy haha!"

Đan Vân Triệt xoa xoa đầu cậu, "Đương nhiên rồi." Hạ Thanh Hồi không nói thì anh cũng nhất định sẽ đi.   

Trận đấu bóng rổ năm nay giữa trường Tứ Trung với trường Thành Hải được tổ chức tại nhà thi đấu của trường Tứ Trung. Vì xem trận đấu này mà cuối tuần cũng có rất nhiều học sinh tới trường.   

Các đội của hai trường lần lượt bước vào sân.

Hạ Thanh Hồi mặc đồng phục màu đỏ giống như các thành viên khác của đội mình, với một chiếc băng đô trên trán. Liếc nhìn về phía khán đài cậu nhìn thấy Đan Vân Triệt ngồi dưới đó nhìn chăm chú vào mình.    Ánh mắt chạm nhau, Hạ Thanh Hồi cố ý quăng cho anh một cái nháy mắt.   

Đan Vân Triệt thật sự nhịn không được, cúi đầu xuống cười ra tiếng.   

Trước khi trận đấu chính thức bắt đầu, nhà thi rất ồn ào. Từ Nguyên đầu tiên cuộn cuốn sách bài tập trong tay lại, biến nó thành một chiếc kèn đưa lên miệng, đứng dậy hô to, "Hồi ca hôm nay đẹp trai quá ah ah ah!! Hồi ca là số một!!!"   

Lữ Văn Nghiệp cũng đứng lên hô, "Hồi ca I love you!!"   

Ngay cả sự chú ý của các bạn trường bên cũng hoàn toàn bị hấp dẫn.

"Nói nghe nè, trong đội bóng rổ Tứ Trung có một em trai rất đẹp trai, cậu nhìn thấy chưa?"

"Tui thấy rồi, tui thấy rồi! Là cái cậu đeo băng đô!! Chết tiệt! Đẹp trai chết tui rồi!!"   

"Làm sao bây giờ, tui muốn tạo phản ah ah ah!"   

"Đúng vậy đó, tại sao đội bóng rổ Thành Hải của chúng ta không có một người nào đẹp trai hết vậy?!!"   

"Cậu nghĩ tui lẻn vào khán đài bên kia thì có bị phát hiện không?"   

"Có thể có một chút liêm sỉ được không?! Đừng làm nhan cẩu* mà!! Tứ... Ah không, Thành Hải cố lên! Thành Hải là nhất!"   

*: là kiểu người không có khả năng kháng cự với bất cứ điều gì có ngoại hình đẹp. Thường là cười nhạo chính mình!

"..."   

Trận đấu hừng hực khí thế bắt đầu.    Hạ Thanh Hồi tuy lâu rồi không chạm vào bóng, nhưng khoảnh khắc cậu chạm vào thì dường như mọi cảm giác quen thuộc đang quay trở lại, hoàn toàn không cảm thấy ngượng tay.   

Dẫn bóng, nhảy lên, ném rổ. Tất cả các động tác đều trôi chảy, liền mạch.   

Nhanh chóng, tàn nhẫn và chính xác.

Dưới sự ảnh hưởng của Hạ Thanh Hồi, nhuệ khí của trường Tứ Trung tăng lên rất nhiều, bọn họ phối hợp hết sức ăn ý vì thế nhanh chóng vượt qua Thành Hải với tỷ số khác biệt rõ ràng.

Khán giản bên Thành Hải xem ra còn kích động hơn cả Tứ Trung, "Ah ah ah ah ah tui phải bày tỏ tình yêu của mình với em trai này!!!"

"Mau nhìn đi! Trên lưng cậu ấy có ghi tên kìa! Hạ Thanh Hồi! Ah ah ah nói không thành lời, mẹ ơi đẹp trai xuất sắc!!"

"Phải lên diễn đàn trường xin giúp đỡ!! Số 1 Tứ Trung Hạ Thanh Hồi! Tui muốn wechat, wechat ah ah ah!!"   

Mọi người bên đội bóng rổ trường Thành Hải đã nhìn ra Hạ Thanh Hồi là thành viên chủ chốt, vì vậy đội trưởng Chu Phong nhìn thành viên đội mình, yêu cầu bọn họ phải để mắt đến Hạ Thanh Hồi.   

Tuy nhiên, ngay từ đầu một số thành viên trong đội đã tương đối yếu, chiều cao không giúp họ chiếm được ưu thế, đã vậy còn dễ dàng bị khí thế của Hạ Thanh Hồi dọa sợ, hoàn toàn không có cách nào đề phòng được.   

Điểm số đang không ngừng tăng lên, tóm lại, muốn bắt vua trước phải bắt giặc, mặc kệ dùng thủ đoạn gì, trước hết phải hạ gục được Hạ Thanh Hồi.

Dưới tình thế cấp bách, Chu Phong nghĩ ra một kế. Mặc dù biết rõ đó là phạm quy nhưng hắn không muốn Hạ Thanh Hồi tiếp tục thi đấu.   

Một lúc sau, bóng lại rơi vào tay Hạ Thanh Hồi. Mắt thấy cậu muốn chạy về phía rổ, Chu Phong nóng đầu, từ bên kia sân đi vòng qua, tiếp tục chạy theo cậu.   

Đan Vân Triệt cau mày.

Từ Nguyên, "Kỳ quái, cái tên Chu Phong đội bên kia cao cứ chạy theo Hồi ca hoài vậy? Có ý gì? Dù sao thì lần này Hồi ca cũng sẽ ghi bàn."   

"Ừ, mà cậu ta định làm gì vậy? Có thể tránh xa Hồi ca của tụi tui một chút được không?"   

Trong lòng người xem thắt lại. Ngay khi Hạ Thanh Hồi chuẩn bị nhảy lấy đà, Chu Phong lập tức nhảy lên trước, giơ chân trái lên cản chân cậu. Cả cơ thể Hạ Thanh Hồi đang lơ lửng trên không thì bị vấp mất thăng bằng  nặng nề ngã xuống đất.

"Ah —— "    Hạ Thanh Hồi cảm giác chân mình như là bị vặn gãy rồi, vừa rơi xuống đất liền không ngừng che chắn chỗ đau.

Đau đến chết lặng.

Học sinh trường Tứ Trung nhìn thấy tất cả nên đứng ngồi không yên, "CLGT! Con mẹ nó cái thằng Chu Phong làm gì vậy?! Bản chất Thành Hải là thế này à??"

"Mẹ thấy Hồi ca dẫn nhiều bóng nên không vừa mắt à?? Cái quần què gì!"   

Trọng tài thổi còi, trận đấu tạm dừng.   

Huấn luyện viên của rấ Thành Hải tức giận đi qua đẩy Chu Phong, "Chu Phong, cậu đang làm gì? Sao có thể phạm lỗi rõ ràng như vậy?! Đừng làm Thành Hải mất mặt như vậy được không?"

"Huấn luyện viên, em..."   

Từ Nguyên và Lữ Văn Nghiệp vội vàng từ trên khán đài chạy xuống, mỗi người một bên kéo Hạ Thanh Hồi lên, nhưng mà cậu vẫn không thể đứng vững được, xem ra bị thương không nhẹ.   

Từ Nguyên, "Bà mẹ nó, bây giờ phải làm sao đây, chúng ta hình như không có dự bị."   

Lữ Văn Nghiệp, "Hồi ca mạnh thế này, còn ai so được với cậu ấy à? Đệt mẹ, tao thấy là thằng Chu Phong nó cố tình phạm quy, muốn Hồi ca không đấu được nữa, quá hèn hạ!!"   

Hai người đem Hạ Thanh Hồi đỡ đến bên cạnh chỗ ngồi của Đan Vân Triệt, Du Thần Thần ngồi cách đó không xa, nhìn thấy tay anh không ngừng nổi lên gân xanh.    Cô rùng mình, ghé vào gần tai anh nói nhỏ, "Nè... Đại thần, cậu tỉnh táo một chút, đừng kích động quá..."   

Đan Vân Triệt cái gì cũng không nói, đứng dậy đi đến trước mặt Hạ Thanh Hồi.    Từ Nguyên cảm giác trước mặt mình có một cái bóng đen phủ xuống, không khỏi cảm thấy sống lưng run rẩy, da đầu tê dại.

Ngẩng đầu lên thì thấy vẻ mặt khủng bố của Đan Vân Triệt.

Khủng bố đến mức Từ Nguyên có ảo giác là bất cứ ai trong phạm vi mười dặm có thể thịt nát xương tan bất cứ lúc nào.   

Hạ Thanh Hồi vẫn còn ôm lấy chân, bộ dạng vô cùng đau đớn.    Đan Vân Triệt duỗi một tay về phía Hạ Thanh Hồi, "Cởi quần áo đưa tôi."   

Từ Nguyên, "... Hỏ? Đại thần cậu... muốn làm gì vậy?"   

Đan Vân Triệt không trả lời.

Tuy Hạ Thanh Hồi cũng không hiểu anh muốn làm gì nhưng vẫn ngoan ngoãn cởi đồng phục bóng rổ ra đưa.    Chỉ thấy anh chưa được mấy giây đã mặc xong quần áo, nhặt quả bóng rổ trên mặt đất, lạnh lùng đi đến trước mặt trọng tài, "Em là người dự bị."   

Trọng tài gật đầu.   

Khán đài đối diện lại một lần nữa trở nên náo loạn.   

"Chúa ơi!! Người đẹp gì thế này!!"

"Má ơi, dự bị mà sao cũng đẹp dữ thần dị hả ahhhhh!"   

"Cảm ơn, ngày mai tui sẽ làm thủ tục chuyển trường. Chị em ở Thành Hải, có duyên gặp lại."   

Trận đấu lập tức bắt đầu, các cầu thủ bên Thành Hải cũng đi theo lên sân đấu.    Chu Phong như ý muốn hạ được Hạ Thanh Hồi, nhưng lại bị huấn luyện viên mắng rất lâu, vì thế lúc ra sân lộ ra vẻ mặt không vui.

Hắn cúi đầu, cũng không biết từ lúc nào có một cái bóng đen xuất hiện trước mặt mình. Gần như hoàn toàn che lấp hắn.   

Đan Vân Triệt một tay cầm bóng rổ đứng ở trước mặt Chu Phong, hắn theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt, lui về sau một bước nhỏ, "... Cậu là ai?"   

Đan Vân Triệt nhìn hắn cong khóe môi, "Vừa rồi, cái chân nào mày chạm vào em ấy?"

__Hết chương__
Bình Luận (0)
Comment