Sao Cứ Ép Tôi Học? - Tây Mạn

Chương 9

Ngày hôm sau, buổi sáng còn chưa học được mấy tiết đã có giáo viên đến gọi lớp 8 đi tới phòng kiểm tra sức khỏe.

Tôn Y Na đi đến cửa lớp tám nói lớn: "Nam nữ tất cả đi theo một đôi, nghe tớ điểm danh thì đứng cạnh nhau, không được tùy tiện đổi chỗ. Nam 1 Hứa Quang Minh, nữ 1 Tống Tiểu Hà; nam.., nữ... -- Nam 29 Đan Vân Triệt, nữ 29 Hạ Thanh..." Gọi tên một đôi cuối cùng này cả lớp đều bật cười haha.

Hạ Thanh Hồi chỉ vào mũi mình hỏi Tôn Y Na: "Ai ai ai đợi một chút lớp trưởng, sao cậu lại bảo tôi là nữ 29? Tôi muốn đứng ở hàng nam!"

"Ehem," Tôn Y Na hắng giọng một cái nhịn xuống tiếng cười, "Thật xin lỗi, tớ thuận miệng thôi. Dù sao cũng chỉ dựa theo bảng tên này sắp xếp thôi, cậu chịu ủy khuất một chút nha."

"Tôi...". Cậu còn nghe rõ ràng tên trắng trẻo bên cạnh dám âm thầm cười một tiếng. 

Chết tiệt thật.

9h sáng, phòng khám sức khỏe.

Giáo viên dẫn đầu lớp 8 cầm loa nói: "Các em lớp 8 theo cô vào trong. Chúng ta đo chiều cao và cân nặng trước, có những lớp phía trước chưa đo xong, các em vui lòng đợi một lát nhé..."

Lớp bên cạnh khám xong rồi lần lượt ra về. Biết hàng bên cạnh là của lớp 8, một nhóm nữ sinh có vô tình có cố ý đi chậm lại để tìm kiếm vị học thần huyền thoại trong hàng nam lớp bên. 

Tiểu A: "Cậu mau mau chỉ giúp tớ ai là Đan Vân Triệt với? Tớ chưa thấy cậu ấy lần nào cả, nghe bọn họ nói mãi nên tớ cũng muốn thấy!!".

Tiểu B: "Nghe nói vóc dáng so với Hạ Thanh Hồi còn cao hơn, mấy người đứng trước này chắc không phải đâu, đến cuối hàng xem sao."

Tiểu C: "Để tới đi trước! Chị em ơi, tớ nhìn thấy rồi, cái người đứng cuối hàng đeo kính ấy!"

Tiểu D: "Tớ cũng nhìn thấy rồi!! Ahhh, cậu ấy đẹp trai quá đi!! Bên cạnh có phải là Hạ Thanh Hồi không? Ahhh, thật bắt mắt!!"

Hai nam sinh cao ráo đẹp trai đứng cạnh nhau, công kích thị giác vô cùng rõ ràng, thậm chí có vài nam sinh cũng muốn liếc nhìn vài cái. Ngày càng có nhiều người không chịu rời đi ngay cả khi khám sức khỏe xong, đều đứng lại chờ đợi hai người cuối hàng đo chiều cao và cân nặng.

Cái này đơn giản mà nói thì là một cuộc hành quyết công khai đối với Hạ Thanh Hồi. Gần như trước sự chứng kiến ​​của đầy đủ mọi người, hai người cùng cởi giày và bước lên cân. Điều đáng xấu hổ hơn nữa là hai người đang đứng đối mặt nhau.

Bà cô bác sĩ già mặc áo khoác trắng bên trái nói: "Hạ Thanh Hồi cao 183cm, nặng 65kg."

Ông bác sĩ già mặc áo khoác trắng bên phải nói: "Đan Vân Triệt cao 187cm, nặng 73kg."

Hạ Thanh Hồi: "..."Cậu vốn tưởng rằng cái người xinh đẹp này cũng chỉ cao hơn cậu hai centimet, nhưng hóa ra lại cao hơn tận bốn centimet. Nhìn thấy vẻ mặt cười như không cười của Đan Vân Triệt, Hạ Thanh Hồi ôm mặt nhếch miệng: "Vâng."

Rất dễ thương.Đan Vân Triệt không nhịn được giơ tay xoa xoa tóc mái của cậu, "Ăn nhiều sẽ cao lên."

Một vài nữ sinh dùng điện thoại di động hào hứng chụp lại cảnh tượng này.Nhớ lại lúc đó anh vẫn thấp hơn Hạ Thanh Hồi hơn nửa cái đầu, cậu vẫn luôn ôm anh như em trai.

"Mẹ kiếp!" 

Hạ Thanh Hồi theo bản năng đẩy tay anh ra, "Tôi đã bảo cậu đừng chạm vào tôi mà! Cậu có phải là..."

Cô giáo hướng dẫn vỗ tay rồi lại cầm loa lên: "Được rồi, bây giờ các em đi kiểm tra thị lực nhé. Các em vào phòng đầu tiên bên trái..."

Đan Vân Triệt liếc nhìn giáo viên chủ trì rồi nhanh chóng quay lại, "Cậu có nghe thấy không, nhóc con?"

"Cậu......"Hạ Thanh Hồi giận dữ nhanh chóng xỏ giày vào đi theo cả lớp đi vào trong phòng Nhìn thấy hai người bước vào, những người đứng xem cũng lần lượt rời đi.

Người ta nói rằng thị lực của Đan Vân Triệt rất kỳ diệu, mắt trái 52 và mắt phải 43, chỉ có mắt phải là có độ, trong khi mắt trái thì bình thường.

Hạ Thanh Hồi thầm nghĩ cuối cùng cậu cũng tìm được điểm tốt hơn cậu ta rồi - cả hai mắt cậu đều là 52!...

Đương nhiên là vì cậu, là một kẻ cặn bã, không học hành tử tế.

Từ Nguyên tháo kính ra, chán nản đi đến chỗ Hạ Thanh Hồi, "Này, đơn thuốc lại tăng nhiều rồi, năm nay tao lại phải đi đeo kính. Nếu cứ tiếp tục như vậy tao sẽ mù mất! Tao sẽ không thể nhìn được nữa."

Hạ Thanh Hồi đáp: "Này, có chuyện gì lớn đâu? Thôi đi mày ơi, cuối hàng còn mấy người nhìn không rõ đây này."

Từ Nguyên: "..." Mày không nhất thiết phải như vậy chứ.

Các hạng mục cơ bản như khứu giác, thị giác màu sắc, hô hấp và huyết áp đều được đo và cuối cùng là bắt mạch. 

Lúc này Hạ Thanh Hồi đang nằm trên mặt của hai chiếc bàn ghép lại. Vị bác sĩ già đang khám cho cậu đeo ống nghe vào, ấn vào đâu đó trên bụng cậu: "Có phải cậu có tiền sử bệnh di truyền không?"

"Không có."

Sau đó ông thay đổi ấn một vài chỗ khác, "Trước kia có mắc bệnh gì nghiêm trọng không?"

Cậu sửng sốt một chút.

"Bạn học?"

"À, không, không có."

Sau khi nộp phiếu khám sức khoẻ, Hạ Thanh Hồi liếc nhìn đồng hồ, vừa đủ thời gian để chạy từ chỗ khám sức khỏe đến cổng trường Đại học Bắc Kinh để lấy đồ nên không đi theo lớp mà lẻn ra ngoài bằng cửa khác.

Từ khi học cấp ba, chị dâu của cậu thường xuyên gửi cho cậu nhiều loại đồ ăn nhẹ khá ngon lại còn dễ bảo quản trong phòng, mấy loại đồ ăn này mỗi lần đều là những hương vị khác nhau.

Hà Thanh Hồi hưng phấn chạy tới, nhìn thấy chiếc túi đóng gói quen thuộc liền ôm vào trong lòng rồi chạy về lớp học.

Hà Thanh Hồi vừa bước vào phòng học, Từ Nguyên hăng hái ngửi ngửi, "Để em xem, anh Hồi, có cái gì thơm ngon quá vậy?"

"Được rồi, làm sao mà thiếu phần mày được." Cậu lấy ra một miếng bánh xốp vị dâu tây nhét vào trong miệng Từ Nguyên.

Từ Nguyên miệng nhai nhai trên mặt thể hiện đầy sự vui vẻ, giơ ngón tay cái lên với Hạ Thanh Hồi, "Quá đỉnh, a~ thật tuyệt vời, siêu ngon!"

Trước khi khám sức khỏe mọi người đều ăn không nhiều, cho nên lúc này không ai chịu được mùi thơm hấp dẫn nữa nên đều đi tới lấy một miếng bánh.

"Mỗi người một phần, vị việt quất này là cho cậu. Lớp trưởng, sô cô la này là cho cậu. Này Chu Hạo, không phải mày thích matcha sao? Cầm lấy này..."

Đan Vân Triệt ngồi vào chỗ của mình, lặng lẽ nhìn "người tốt bụng" của mình giống như nhìn nữ thần rải hoa.

Một miếng bên trái một miếng bên phải gần như đã được chia ra hết, trong túi cậu bây giờ chỉ còn lại đúng hai miếng bánh.

Mặc dù cậu không thích bạn cùng bàn của mình, nhưng cậu vẫn cảm thấy hơi kỳ quái nếu cố tình để cậu ấy một mình, chưa kể người này đã mua bữa sáng cho cậu nhiều lần như vậy, cứ bỏ lơ người ta thì thực sự không đúng chút nào.

Vậy nên cậu lấy ra một miếng bánh bông lan có vị dứa, bàn tay dừng lại trên không trung chốc lát rồi đặt miếng bánh đó lên bàn của Đan Vân Triệt.

"Miếng cuối cùng mới đưa cho tôi?"

Không biết vì sao, Hạ Thanh Hồi cảm thấy có chút áy náy, "Có-có đưa cho cậu là tốt lắm rồi." Vừa nói vừa lấy miếng cuối cùng trong túi ra cắn một miếng lớn.

Lúc này Đan Vân Triệt đột nhiên nắm lấy cổ tay của Hạ Thanh Hồi kéo đến rồi cúi đầu cắn chiếc bánh bông lan trong tay cậu, đôi môi mỏng đỏ mọng dính một ít bột bánh ngọt màu trắng.

Nhấm nháp nhẹ nhàng. Ngọt và béo.

"Cậu... cậu làm cái gì vậy? Không phải tôi mới cho cậu một miếng sao?"

"Tôi chỉ muốn ăn thử miếng trong tay cậu."

Còn có người như vậy nữa hả?

"Điên rồi." Hạ Thanh Hồi bị anh làm cho sững sờ, không cần suy nghĩ liền nhét hết phần còn lại vào miệng nhai ngấu nghiến.

Tháng 9, khuôn viên trường vẫn rợp bóng cây xanh, không khí đặc sệt mùi hương của rất nhiều loài hoa, bồng bềnh trong từng cảnh vật như đang trêu ghẹo lòng người. Lớp 8 cùng nhau xếp hàng dưới nắng để đến sân học tiết thể dục.

Giáo viên thể dục là một phụ nữ rất cao và là nữ huấn luyện viên đội bóng rổ của trường. Nói về những thành tích vẻ vang của Hạ Thanh Hồi, ngoài việc đánh nhau và trốn học, cậu còn từng thắng một vài trận đấu sau khi gia nhập đội bóng rổ, từ đó cũng có được một lượng lớn người hâm mộ.

Cô đã đào tạo cậu rất nhiều về chuyên môn vào năm thứ nhất trung học, vì vậy Hạ Thanh Hồi rất ấn tượng với người giáo viên này.

Giáo viên thể dục đội một chiếc mũ chống nắng nửa đầu, trên cổ đeo một chiếc còi, cầm bảng danh sách của lớp 8 trong tay, khi đứng ở đó, trông khí tức của cô vô cùng mạnh mẽ.

"Lớp 8 đến chỗ tôi tập trung nào." Cô giơ nắm đấm lên, các bạn trong lớp từ từ tạo thành một vòng tròn xung quanh cô. "Đây là tiết học ngoài trời đầu tiên của chúng ta. Tôi có một số yêu cầu muốn giải thích cho các bạn, dành chút thời gian nghe nhé. Bởi vì để thuận tiện cho việc xác định mức độ rèn luyện thể lực nhất định ở mỗi lớp trong học kỳ này, chúng tôi cần các bạn thành lập một nhóm theo cặp để hoàn thành. Tôi tình cờ thấy lớp của các bạn có số chẵn. Thành viên phụ trách ban thể thao cần phải báo cáo danh sách nhóm cho tôi trước giờ học tiếp theo nhé. Tôi... Uh...thành viên phụ trách đâu rồi?"

Không bao lâu sau khi năm học bắt đầu, mỗi ban cán sự lớp đều được Trần Quyên tạm thời bổ nhiệm dựa trên nhiệm vụ khi còn là học sinh năm nhất trung học, nhưng thành viên phụ trách ban thể thao không nằm trong phạm vi dự kiến.

Tôn Y Na giải thích tình hình cho giáo viên thể dục. Cô nhìn danh sách, suy nghĩ một lúc, sau đó ánh mắt rơi vào Hạ Thanh Hồi, "Hạ Thanh Hồi, cậu chơi bóng rổ giỏi, hay là chức vụ này để cậu nhé."

"Có kinh nghiệm."

Thành viên phụ trách ban thể thao này xứng đáng. Sau đó mọi người tìm những người bạn thân nhất của mình để thành lập nhóm.

Thừa dịp Từ Nguyên không chú ý, Hạ Thanh Hồi ôm cổ cậu ta nói: "Nào, chúng ta một đội nhé?"

Từ Nguyên bị cậu dọa làm cho nhảy dựng, vội vàng đáp lại, "Mẹ, làm tao sợ chết khiếp. Nếu mày muốn chung đội với tao thì tất nhiên là không..."

Từ Nguyên đang muốn nói rằng không vấn đề, nhưng khi cậu ta quay lại thì thấy một bóng dáng cao lớn xuất hiện phía sau Hạ Thanh Hồi.

Đan Vân Triệt dựa vào rất gần, đôi mắt nửa mở, hàng mi dài khẽ run lên, ánh mắt chậm rãi di chuyển đến bàn tay đang đặt trên tay Hạ Thanh Hồi. Sau đó chỉ im lặng nhìn chòng chọc Từ Nguyên. Cái nhìn chằm chằm này làm xương sống cậu ta lạnh lẽo, khẽ rùng mình một cái, da đầu tê rần.

Nếu ánh mắt có thể giết người thì có lẽ cậu ta đã chết không có chỗ chôn từ lâu rồi.

Từ Nguyên cẩn thận nuốt nước bọt rồi thức thời mà thoát ra khỏi vòng tay của Hạ Thanh Hồi, "Ờ thì, ý tao là... tất nhiên... tất nhiên là không, không thể nào. Xin lỗi, anh Hồi, tao đã hứa chung nhóm với bạn cùng bàn của tao rồi, mày cũng biết tính cách của cậu ấy, không quen ở cùng người khác. Mày rộng lượng với tao một chút nhá?!"

Dụ gì đây?

"Mày thật sự từ chối tao hả? Vậy mày để tao cùng nhóm với ai..."

"Tất nhiên là học thần rồi á! Mày xem, cậu ta còn là bạn cùng bàn với mày nữa, quá hợp lý! Được rồi, không nói với mày nữa, tao đi tìm bạn cùng bàn của tao đây, tạm biệt!"

"Này, quay lại đây thằng kia! Ai muốn chung nhóm với cái tên xinh đẹp đó? Mày..."

"Sao vậy," Đan Vân Triệt hơi cúi đầu, cằm gần như hoàn toàn rơi xuống vai Hạ Thanh Hồi, "Cậu thấy khó chịu khi chung nhóm với tôi sao?"

Lúc này Hạ Thanh Hồi mới phát hiện phía sau có người, lập tức nhảy ra xa một khoảng.

"..."

Cậu đột nhiên có cảm giác như mình đang sống trong một cái bẫy, một cái bẫy do Đan Vân Triệt giăng ra, dù muốn trốn thế nào cũng không thể thoát được.

Cho nên nếu không muốn thì sao, những nam sinh khác đều đã tìm bạn chung nhóm cho mình, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ viết tên cậu với Đan Vân Triệt vào cùng nhau rồi nộp lên. 

__Hết chương 9__
Bình Luận (0)
Comment