Sao Em Đỏ Mặt Rồi?

Chương 56

Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội, Tô Đào tranh thủ nói với người đầu bên kia điện thoại, “Chị đang bận, ngày mai nói tiếp nhé.”

Dứt lời, cô vội vàng cúp điện thoại.

Khi cô xoay người nhìn Trần Gia Hữu, lại thấy anh cầm bút lông lên viết vài chữ ở bên cạnh cô. Trông dáng vẻ rõ là hờ hững, như thể người vừa chủ động hôn cô lúc nãy không phải là anh vậy.

Tô Đào đi tới cạnh anh, khẽ thì thầm, “Vừa nãy… anh ghen đúng không?”

“Hửm?”

“Cậu ấy là nhân viên mới của studio, còn rất nhiều việc chưa thông thạo. Cậu ấy chỉ gọi điện sang hỏi thăm một chút thôi, anh đừng cả nghĩ.”

Trần Gia Hữu nhìn sang cô, “Lúc luyện chữ phải tập trung.”

Trông dáng vẻ nghiêm túc đứng đắn của anh, Tô Đào có hơi bực mình, cô cắn môi dưới, không kiềm được vòng tay ôm lấy thắt lưng anh, cố tình trêu, “Thế lúc hôn có cần phải tập trung không anh?”

Ý cười nơi đáy mắt của Trần Gia Hữu càng thêm rõ ràng, anh đặt bút lông trên tay xuống, bế cô đi tới bên ghế.

“Đương nhiên rồi.”

“Em có muốn thử thêm lần nữa không?”

Đêm nay, Tô Đào bị anh giữ lại đến tận khuya mới được thả về nhà.

Vừa về nhà, cô không cầm lòng được bèn mở tấm ảnh mình vừa chụp lúc nãy ra ngắm nghía một lúc.

Trên cần cổ trắng ngần của người đàn ông xuất hiện vài “quả” dâu tây đỏ mọng, do tự tay cô “gieo” trồng.

Tô Đào cất giọng hả hê, “Xem như có qua có lại. Lần trước anh cũng làm thế với em, lần này em trả lại anh cho công bằng.”

Ngón tay Trần Gia Hữu lướt đến cần cổ của mình, hàng mi hơi rủ xuống, nhìn về phía cô.

“Em cũng biết chọn lúc thật đấy.” Giọng anh mang theo vẻ bất lực.

Tô Đào, “Sao thế?”

Trần Gia Hữu, “Mấy bữa nữa anh phải đi công tác, em làm vậy thì người ta sẽ nghĩ gì về anh?”

Nghe anh nói vậy, Tô Đào lại thấy chột dạ.

Cô ngồi trên đùi anh, khẽ cục cựa, cất giọng hỏi dò, “Nghĩ gì?”

Trần Gia Hữu đưa tay siết chặt lấy eo cô, ngăn lại hành động châm lửa trong vô thức của cô.

Đôi mắt hẹp dài vụt qua ý cười, có vẻ như anh cũng khá thích thú khi nhìn thấy vẻ mặt ngại ngùng của cô.

Người đàn ông rướn cằm tiến đến gần, khẽ cọ chóp mũi lên chóp mũi cô, giọng khản đặc, “Chỉ sợ, khi nhìn thấy mấy “quả ngọt” này của em, kiểu gì người ta cũng sẽ trêu một câu, luật sư Trần đúng là có số hưởng.”

Tô Đào bị anh trêu đến đỏ mặt tía tai.

Nhưng mà, cô cũng đã chụp lại ảnh rồi.

Nếu chỉ nhìn ảnh thôi cũng đã có thể cảm nhận được vẻ đẹp đầy cám dỗ.

Đặt biệt là da anh rất trắng, trên cổ còn thấp thoáng những đường gân xanh, mấy quả “dâu tây” nằm rải rác ở những vị trí khác nhau nên trông càng gợi cảm hơn.

Tô Đào ngắm nghía tấm ảnh này thêm một lúc, bất chợt phát hiện trời bên ngoài đã đổ mưa từ lúc nào.

Năm nay mưa nhiều, cứ cách vài ngày lại mưa một trận, không khí cũng trở nên mát mẻ hơn.

Cô đi đến đóng cửa sổ ở phòng khách lại, khi đang định quay trở về phòng ngủ, điện thoại bỗng vang lên.

Là Trần Bối Lỵ gọi đến.

Tô Đào hỏi, “Bối Lỵ à, sao trễ rồi còn gọi cho chị thế?”

Sau vài giây im lặng, phía bên kia chợt truyền đến giọng nói chất chứa muộn phiền của Trần Bối Lỵ, “Chị Tiểu Đào ơi, chị đến đây đón Tiểu Tranh về đi.”

Tô Đào hơi khựng lại, hỏi cô nhóc, “Sao thế em?”

Trần Bối Lỵ, “Em xin lỗi, là lỗi của em. Nhưng hôm nay trời mưa to, nếu chị không đến đưa anh ấy về thì anh ấy sẽ bệnh mất.”

Tô Đào vội vàng hỏi lại, “Thằng bé đang ở dưới lầu nhà em sao?”

Trần Bối Lỵ, “Dạ, lúc nãy em đã khuyên anh ấy hết lời, nhưng anh ấy không chịu nghe. Em không còn cách nào khác đành phải gọi cho chị.”

Tô Đào vừa nghe xong, vội vội vàng vàng chuẩn bị lái xe ra ngoài.

Hiện tại cô vẫn chưa rõ tình huống thế nào, nhưng trên đường lái xe đến đó, cô tranh thủ nhắn tin hỏi Trần Bối Lỵ tình hình sơ lược.

Sau một khoảng thời gian giữ khoảng cách, Tô Tranh cũng đã dần dần nhận rõ tình cảm trong lòng mình.

Bao cảm xúc ghen tuông, giận dữ, lo được lo mất có lẽ đều bắt nguồn từ tình cảm của cậu dành cho Trần Bối Lỵ.

Trước đây, dù đã cố tình ngó lơ, nhưng thật ra, cậu luôn để ý đến tin tức của cô nhóc mọi lúc mọi nơi.

Khi biết cô nhóc đã có người yêu, cậu không thể nào kiểm soát được cảm xúc ghen tỵ đang sôi trào trong lòng mình.

Lần đầu tiên trong đời cậu phải nếm trải cảm xúc tiêu cực như thế. Cậu muốn biết gã đàn ông đó là ai, muốn biết dáng vẻ hai người họ khi ở bên nhau là thế nào, thậm chí còn muốn tìm hiểu liệu cô nhóc có vui vẻ khi ở bên cạnh người đó hay không.

Cậu cảm thấy dường mọi chuyện đã vượt quá sức chịu đựng của mình, thế nên khi nghe tin bọn họ đã chia tay, Tô Tranh lại cảm thấy may mắn.

Bao đêm mất ngủ vừa qua đều đang nhắc nhở cậu rằng, cậu thật sự đã quen với việc có Trần Bối Lỵ kề bên, và trong trái tim của cậu cũng đã bị cô gái ấy chiếm giữ từ lúc nào.

Nhớ đến lần đó, Trần Bối Lỵ nghẹn ngào nói với cậu rằng, “Tô Tranh, anh là đồ nhát gan.”

Câu nói ấy tựa như một cơn ác mộng bám theo ám ảnh cậu suốt một thời gian dài, mỗi lần mơ thấy nó, cậu gần như đều giật mình tỉnh giấc.

Đêm nay, hai người đã hẹn gặp nhau ở quán cà phê dưới nhà Trần Bối Lỵ.

Tô Tranh nhìn cô nhóc, trên gương mặt khôi ngô ánh lên một nụ cười dịu dàng.

“Anh nghĩ em sẽ không muốn gặp anh.”

Trần Bối Lỵ, “Không đâu, chúng ta bây giờ vẫn là bạn mà.”

Tô Tranh im lặng một hồi lâu, sau đó lại lên tiếng, “Em và những người kia cũng đều là bạn sao?”

Trần Bối Lỵ không biết phải trả lời thế nào, mấy hôm trước cô nhóc từng đăng một bức ảnh chụp tập thể lên trang cá nhân của mình, đều là những người bạn cô nhóc mới quen.

Tô Tranh, “Quen bạn trai cũng phải cẩn thận một chút, nếu gặp phải người như lần trước sẽ khiến em bị tổn thương.”

Trần Bối Lỵ mím môi, “Không sao, em không còn ý định yêu ai cả.”

Nếu yêu đương khó như thế, vậy thì cô nhóc cũng xin dừng cuộc chơi.

Tô Tranh bỗng ngước mắt lên nhìn sang, mấy ngón tay thon dài đặt lên mép tách cà phê, nghiêm túc lên tiếng, “Thật ra, anh đã suy nghĩ rất nhiều trong khoảng thời gian qua. Hôm nay anh đến đây là muốn hỏi em một câu, nếu có thể, em có bằng lòng cho anh thêm một cơ hội hay không?”

Học cách yêu thương một người vốn là một loại thiên phú.

Trải qua bao lần hối tiếc và đau khổ, cậu mới dần nhận ra tình cảm của bản thân.

Hoá ra, không biết từ lúc nào, Trần Bối Lỵ đã âm thầm chiếm giữ một vị trí đặt biệt trong cuộc sống của Tô Tranh.

Cảnh tượng tỏ tình thế này đã từng xuất hiện vô số lần trong suy nghĩ của Trần Bối Lỵ.

Nhưng hôm nay, khi nó thực sự xảy ra trước mắt mình, cô nhóc chợt nhận ra nó không hề vui vẻ như mình nghĩ.

Và tình huống lúng túng này cuối cùng cũng kết thúc khi cô nhóc bỏ chạy lên lầu.

Qua một lúc lâu sau, cô bạn sống cùng nhà đi tới bên giường ngạc nhiên lên tiếng, “Người đứng dưới lầu là ai thế?”

Trần Bối Lỵ vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần, hỏi lại trong vô thức, “Ai cơ?”

“Không biết, nhưng giữa trời mưa tầm tã thế này mà anh ta vẫn còn đứng lì ở dưới, trông có vẻ như đang thất tình.”

Giọng điệu của cô bạn cùng phòng mang theo vẻ tiếc nuối.

Một anh chàng đẹp trai cỡ đó mà cũng bị thất tình, bộ không tính chừa đường sống cho cô nàng sao?

Trần Bối Lỵ im lặng vài giây, sau đó vội vàng chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống.

Người đang đứng dầm mưa dưới lầu đúng thật là Tô Tranh.

Cô nàng cau mày gọi điện cho cậu, “Sao anh không về nhà đi?”

Khoé môi Tô Tranh gắng gượng nở nụ cười.

“Xem như đây là sự trừng phạt cho sự nhát gan và nhạy cảm của anh vì đã khiến em phải đau lòng.”

“Nếu làm thế này có thể khiến em bớt ghét anh một chút.”

Trần Bối Lỵ nghĩ Tô Tranh điên thật rồi.

Nếu Tô Tranh cứ tiếp tục dầm mưa thế này thì cơ thể của cậu sao có thể chịu nổi.

Cô nàng vội gọi điện cầu cứu Tô Đào.

Tô Đào lái xe rất nhanh, khi đến nơi, sắc mặt Tô Tranh trắng bệch, dường như có thể ngất xỉu ngay tại chỗ.

Tô Đào không nhịn được lớn tiếng mắng cậu một câu.

Dù có vẻ ngoài và tính cách như thiên sứ, nhưng đến lúc theo đuổi bạn gái cũng chẳng màng đến sống chết, cái tính này chẳng biết giống ai nữa.

Trên đường được Tô Đào đưa về nhà, Tô Tranh không tránh khỏi bị bà chị răn dạy vài câu.

Không biết Tô Tranh có nghe hay không, cậu chàng ngồi im thin thít ở băng ghế sau không nói năng gì.

Đến khi Tô Đào giải quyết xong mọi chuyện, trời cũng đã tối muộn.

Lúc đi cô không có báo với Trần Gia Hữu, đoán chừng giờ này anh đã lên giường rồi.

Nhưng không ngờ, khi cô vừa đến cửa thang máy, lại trông thấy bóng dáng người đàn ông đang tựa vào tường đợi cô.

Dáng người cao lớn đứng lặng im một chỗ, có vẻ như đã chờ cô khá lâu.

Tô Đào ngạc nhiên lên tiếng, “Sao anh lại ở đây?”

Cô vừa dứt lời, người kia liền đi đến, cởi áo khoác trên người ra, rồi khoác lên cho cô.

“Sao em đi mà không nói với anh?” Anh dịu dàng hỏi cô.

Khi chiếc áo khoác mang theo nhiệt độ cơ thể của anh vừa được phủ lên, cả người cô cũng trở nên ấm áp hẳn.

Tô Đào nhìn anh, khẽ đáp, “Em nghĩ anh đã ngủ rồi nên không nói cho anh. Mà sao anh lại biết em ra ngoài?”

“Bối Lỵ gọi điện báo anh biết.”

Tô Đào gục gặc đầu, mỉm cười bất đắc dĩ, “Tiểu Tranh sốt rồi, có lẽ phải dưỡng bệnh vài ngày.”

Trần Gia Hữu cũng biết thời gian vừa qua Trần Bối Lỵ đã phải chịu ấm ức thế nào, anh mím môi, hờ hững lên tiếng, “Cũng nên để thằng bé nếm đau khổ một lần.”

Tô Đào len lén véo một cái lên eo anh, “Còn bảo không đau lòng Bối Lỵ, bây giờ không phải anh đang bênh con bé hay sao.”

Trần Gia Hữu ôm cô bước vào thang máy, “Nếu cậu ấy không phải em trai em thì anh không dễ nói chuyện thế đâu. Cậu ấy phải thấy may mắn khi hai người là người một nhà của nhau đấy.”

Tô Đào ra chiều suy nghĩ, “Xem ra em cũng có giá trị phết.”

Trần Gia Hữu cong môi, “Ừm.”

“Bán em cho anh đi, anh sẽ suy nghĩ đến chuyện không làm khó cậu ấy nữa.”

Tô Đào biết anh đang trêu mình, lầm bầm trong miệng, “Còn lâu mới bán cho anh nhé.”

Trần Gia Hữu không đấu võ mồm với cô, đến khi thang máy dừng ở tầng 14, anh bảo cô đứng bên ngoài chờ mình một lúc.

Chẳng mấy chốc, anh nhanh chóng bưng ra một chén canh gừng, nói khẽ, “Em uống đi, tránh nửa đêm cảm lạnh.”

Dù đứng từ xa nhưng Tô Đào cũng có thể ngửi được mùi cay nồng của gừng, cô lùi về sau một bước, từ chối khéo, “Không cần đâu…”

Trần Gia Hữu, “Anh đã thêm đường rồi, không khó uống đâu. Lúc nãy anh đã nếm thử giúp em rồi, em cứ uống là biết.”

“Có thật không?”

“Thật.”

Thấy Tô Đào còn do dự, Trần Gia Hữu nhướng mày hỏi, “Định để anh đút cho em sao?”

“…” Tô Đào đưa tay nhận lấy, vốn định uống một ngụm hết luôn cho đỡ khó chịu. Nhưng vừa nếm thử một ngụm, không ngờ cô lại thấy khá ngon, hơn nữa còn có vị ngòn ngọt âm ấm.

Trần Gia Hữu, “Thế nào?”

Đôi mắt Tô Đào sáng bừng, cho anh một đánh giá tích cực, “Ngon lắm.”

Anh tiện tay nhận lấy cái chén không trên tay cô, như hớp hồn bởi ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt cô, mấy đầu ngón tay nhẹ nhàng lau bên khoé môi của cô.

“Cứ ngoan thế này thì làm sao anh nỡ bỏ đi công tác đây?”

Nhắc đến chuyện này, Tô Đào vội hỏi, “Khi nào anh đi?”

Trần Gia Hữu, “Ba ngày nữa.”

Thế là…

Ba ngày sau, đôi tình nhân vừa bước vào thời kỳ mặn nồng chưa được bao lâu đã bắt đầu rơi vào giai đoạn yêu xa ngắn ngủi.

Ban đầu, Tô Đào vẫn chưa kịp thích ứng chuyện này. Nhưng cô đã kiểm tra lại, trong mấy ngày tới, studio cũng khá thư thả không bận mấy, cô có thể sắp xếp thời gian sang bên kia chơi một vài hôm.

Thế là, sau khi xử lý mọi chuyện cần thiết, cô không báo trước với Trần Gia Hữu mà bay thẳng sang bên đó.

Tối hôm ấy.

Trần Gia Hữu vừa giải quyết công việc xong xuôi và quay trở lại khách sạn, anh bỗng nhận được tin nhắn từ Tô Đào.

Đào mật: Anh làm việc xong chưa?

Trần Gia Hữu: Anh vừa về khách sạn.

Đào mật: Anh ăn chưa?

Trần Gia Hữu: Tối nay bàn chuyện khá lâu nên vẫn chưa kịp ăn, nhưng đã trễ rồi, anh không ăn nữa.

Đào mật: Sao thế được? Anh gửi địa chỉ của khách sạn sang cho em, em đặt đồ ăn cho anh.

Trần Gia Hữu nhướng mày.

Tô Đào không thấy bên kia nói gì, còn tưởng anh không định ăn tối thật, bèn chân thành nói với anh: Hồi trước, lúc em đi công tác anh cũng từng đặt đồ ăn cho em mà. Chẳng lẽ anh không cho em một cơ hội làm cô bạn gái tận tâm sao.

Thế là, một phút sau, người đàn ông gửi thẳng định vị của nơi mình ở sang cho cô.

Tô Đào tìm mấy nhà hàng gần đó, hỏi anh: Xung quanh khu này hình như có một nhà hàng chay cũng ngon lắm.

Trần Gia Hữu: Em cứ chọn đi.

Máy bay vừa hạ cánh, Tô Đào đi thẳng đến nhà hàng kia đặt vài món bỏ hộp mang về.

Nửa tiếng sau, bên ngoài phòng khách sạn vang lên tiếng gõ cửa.

Trần Gia Hữu cứ tưởng là người giao đồ ăn đến, anh kẹp điếu thuốc trên tay, thong thả bước ra mở cửa.

Người đàn ông vẫn còn mặc sơ mi trắng và quần tây đen, làn khói mỏng tang lượn lờ trước gương mặt điển trai của anh, ánh mắt hờ hững lướt qua, đuôi mắt hơi nhếch lên.

Ngay khi cánh cửa được mở ra, bóng dáng yêu kiều đứng bên ngoài đã bắt trọn ánh mắt của anh.

Tô Đào cầm hộp cơm trên tay, hấp háy đôi mắt, khẽ hắng giọng, nói, “Bất ngờ không nào?”

Trần Gia Hữu bóp tắt điếu thuốc, nhận lấy hộp cơm từ tay cô, anh nhìn sang, hỏi, “Sao em lại đến đây?”

“Hôm nay em rảnh nên sang thăm anh một chút, xem như đi giải sầu…” Còn chưa dứt câu, nụ hôn của người đàn ông đã bất ngờ ập xuống.

Tô Đào nhanh tay che môi anh lại, nghiêm túc nói, “Món chay của nhà hàng này nổi tiếng lắm, em nghĩ anh có thể nếm thử nó trước.”

Đuôi mắt Trần Gia Hữu rướn lên, đưa tay nắm chặt lấy bàn tay cô, quan sát cô từ trên xuống dưới.

Hôm nay cô diện một chiếc váy đen hai dây thắt nơ bướm, lộ ra đôi vai trần và cần cổ trắng ngần, làn da mịn màng như sứ.

Trần Gia Hữu rủ hàng mi, cất giọng trầm khàn, “Nổi tiếng lắm à?”

Tô Đào, “Thú thật với anh, em đã nghe danh nhà hàng này lâu lắm rồi, thế nên hôm nay mới sang đây vì nó đó.”

“Anh còn tưởng em mua nó là vì anh chứ.” Trần Gia Hữu cười đáp.

“Đương nhiên là vì anh rồi…” Tô Đào vội vàng giải thích, “Em cũng chỉ tiện đường nếm thử thôi.”

Không biết Trần Gia Hữu có chấp nhận lời giải thích của cô hay không, nhưng Tô Đào bỗng cảm nhận mấy đầu ngón tay mát lạnh của người đàn ông đang du ngoạn trên chiếc nơ bướm của mình.

Một giây sau, đầu ngón tay anh khẽ động, hơi thở nóng rẫy phả xuống vành tai của cô, giọng anh đã khản đặc, “Ai bảo anh thích ăn chay?”

“Tối nay anh đưa em đi ăn thịt nhé.”
Bình Luận (0)
Comment