Sao Em Đỏ Mặt Rồi?

Chương 67

Tô Đào ngớ người một lúc lâu.

Cầu hôn?

Chuyện này vốn dĩ chưa từng nằm trong dự đoán của cô trước khi đến đây.

Hành động bất ngờ của Trần Gia Hữu cũng khiến Thịnh Ấu Di đứng phía sau ngây ngẩn cả người.

Cô nàng hạ giọng thật thấp hỏi Lâm Hưng Văn ở bên cạnh, "Chuyện gì thế?"

Lâm Hưng Văn ảo não hỏi lại, "Sao mấy cô lại biết chỗ này?"

"Bài đăng trên vòng bạn bè là của anh đúng không?"

Lâm Hưng Văn khẽ chửi tục một câu, "Đúng là bị cô ấy nhìn thấy rồi."

Thật ra, mấy bữa nay Trần Gia Hữu vẫn luôn bận rộn cho việc chuẩn bị màn cầu hôn này. Vì Lâm Hưng Văn có quen vài người trong dịch vụ cho thuê địa điểm, thế nên đã đồng ý đến giúp anh một tay.

Trần Gia Hữu vừa lo chuyện công việc vừa tất bật cho việc trang trí. Lâm Hưng Văn sẽ giúp anh vào ban ngày, đến tối lại đi chơi đi quẩy như bình thường.

Anh ta đăng bài post kia vốn cũng chỉ muốn khoe "chiến tích" lần đầu tiên trang trí cho một buổi tiệc cầu hôn.

Tuy đối phương không phải là bạn gái mình, nhưng Lâm Hưng Văn vẫn cảm thấy vô cùng tự hào về bản thân.

Nào ngờ, lại bất cẩn để Tô Đào nhìn thấy.

Lâm Hưng Văn thở dài bất lực, "Tiêu rồi, không biết Trần Gia Hữu sẽ xử mình thế nào nữa?"

Thịnh Ấu Di âm thầm quan sát hai người trong phòng.

Hiển nhiên, Tô Đào đã hoàn toàn sững sờ bởi cảnh tượng trước mắt, mãi một lúc lâu sau cô mới định thần lại.

Ngay sau đó.

Trần Gia Hữu bất thình lình quỳ một chân xuống, đưa tay rút chiếc nhẫn kim cương lấp lánh ra khỏi chiếc hộp nhung.

"Chiếc nhẫn này được đặt làm riêng cho em."

"Bên trong có khắc tên của em."

Tô Đào, "... Anh chuẩn bị từ khi nào thế?"

Trần Gia Hữu, "Từ lúc chúng ta chính thức ở bên nhau."

Nhịp tim Tô Đào trở nên dồn dập.

Mỗi khi nắm tay nhau, anh thường vô thức vuốt ve ngón áp út của cô để ước lượng kích cỡ ngón tay của cô.

Những lúc nói chuyện với nhau, anh thường nhắc đến sở thích của cô, cũng như về phong cách sống và hôn lễ mơ ước của cô trong tương lai.

Tô Đào lại không suy nghĩ gì nhiều, có gì nói nấy.

Tuy nhiên, điều khiến cô bất ngờ chính là, mỗi một câu mỗi một lời cô nói ra đều được Trần Gia Hữu ghi nhớ trong lòng.

Cô từng nói, cô muốn có một chiếc nhẫn kim cương chỉ thuộc về riêng mình, độc nhất trên thế giới này.

Thế nên, Trần Gia Hữu đã đặt làm riêng một chiếc nhẫn kim cương cho cô.

Cô từng nói, cô muốn có một bữa tiệc cầu hôn, có thể không cần nhiều người làm chứng, nhưng nhất định phải lãng mạn.

Và rồi, Trần Gia Hữu đã xuất hiện ở nơi này.

Trần Gia Hữu, "Đã bao lần anh đã từng nói với em rằng, sự xuất của em chính là món quà vô cùng có ý nghĩa đối với anh. Mỗi một cuộc gặp gỡ đều là do duyên số sắp đặt, kể từ khoảnh khắc em bước vào cuộc sống của anh, ông trời đã định sẵn rằng chúng ta sinh ra là dành cho nhau."

Anh hơi ngước lên, đôi mắt sâu thẳm ánh lên ý cười dịu dàng.

"Về câu nói "Anh thích em", anh nghĩ có lẽ anh sẽ dành cả quãng đời còn lại để nói cho em biết."

Anh nói chuyện với ngữ điệu chậm rãi, tựa như dòng suối len lỏi qua những khe núi, khiến người ta như đang chìm trong làn gió xuân ấm áp.

Khi nghe anh nói những lời này, Tô Đào cứ ngỡ mình lại quay về khoảnh khắc rung động như ngày đầu mới yêu.

Đầu óc Tô Đào như ngừng hoạt động, chỉ có thể nghe thấy những lời yêu thương đầy ngọt ngào của anh.

Những lời tỏ tình chân thành thế này là điều mà Trần Gia Hữu ngày xưa chưa bao giờ nghĩ đến.

Thế nhưng, chính cô đã khiến anh thay đổi.

Gặp được một người mà mình dành trọn yêu thương là một điều quý giá biết nhường nào, thế nên anh đã nảy sinh lòng tham, muốn có thể biến cô trở thành vợ của mình càng sớm càng tốt.

Màn cầu hôn được lên kế hoạch kỹ lưỡng bao lâu nay chính là lời bày tỏ hoàn mỹ nhất cho tình yêu của anh dành cho cô.

Anh nắm lấy tay cô, dịu dàng cất giọng, "Lấy anh nhé?"

"Cô nàng hồ ly của anh."

Tô Đào như đắm chìm trong biển tình dịu dàng của anh, không cần suy nghĩ đã gật đầu đồng ý.

Một giây ngay sau đó, chiếc nhẫn kim cương chói mắt ấy đã yên vị trên ngón áp út của cô.

Trần Gia Hữu hơi cúi đầu, khẽ khàng đặt lên mu bàn tay cô một nụ hôn.

Đôi môi anh vô cùng ấm áp, giống như một dấu ấn in sâu vào trái tim cô.

Trần Gia Hữu, "Chiếc nhẫn này hợp với em hơn anh nghĩ, nó đã được thiết kế riêng cho em đấy."

Tô Đào giơ tay lên, ngắm nghía chiếc nhẫn trên ngón áp út.

Lấp la lấp lánh.

Vừa nhìn thôi đã biết chiếc nhẫn này rất đắt tiền, nhưng quả thật rất đẹp.

Xem ra Trần Gia Hữu đã đầu tư rất nhiều tâm huyết vào nó.

Khoé môi cô khẽ cong lên, ngập tràn niềm hạnh phúc.

"Thôi, nể tình anh nhọc lòng như thế, em đồng ý vậy."

Trần Gia Hữu đứng dậy, ôm lấy cô rồi trao cho cô một nụ hôn dịu dàng.

"Vinh hạnh của anh."

"Còn chuyện anh sẽ yêu em cả đời này, em có thể xác nhận lại với anh bất cứ lúc nào."

Hai người đứng phía sau cuối cùng đã không chịu nổi nữa.

Lâm Hưng Văn, "Nổi hết cả da gà rồi. Trần Gia Hữu này, sao trước đây tôi không phát hiện ra nhỉ? Hoá ra khi đứng trước mặt vợ mình cậu lại dẻo miệng thế đấy."

Thịnh Ấu Di lườm anh ta, "Anh thì biết cái gì, đây gọi là sự ngọt ngào của tình yêu đấy."

Lâm Hưng Văn bị Thịnh Ấu Di khịa từ nãy đến giờ, vậy mà chẳng tức giận, chỉ cất giọng xuýt xoa, "Ngày hôm nay quả thật quá tuyệt vời, kiểu lãng mạn bất ngờ thế này ăn đứt mấy buổi cầu hôn cầu kỳ kia, tiếc là lúc nãy tôi quên không chụp ảnh lại."

Thịnh Ấu Di đắc ý nhướng mày, lên tiếng, "Tôi đã chụp lại rồi."

Buổi tối về nhà, Tô Đào ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định đăng ảnh bàn tay đeo nhẫn của mình lên vòng bạn bè.

Đào mật: Hôm nay là một ngày đáng để kỷ niệm. *ảnh*

Giờ này cũng là lúc có nhiều người online nhất.

Nhân viên: Sếp... chị lấy chồng rồi hả?

Thiệu Hoành: Ôi trời, xem tôi lướt được một tin động trời trước khi đi ngủ này...

Trình An Hoà: ???

Tô Tranh: Mẹ bảo chị mau về nhà.

Hoa Khai Phú Quý: Chuyện quan trọng như thế mà sao không chịu nói với mẹ, tranh thủ thời gian về nhà gấp.

Trần Bối Lỵ: Gì cơ??! Anh em cầu hôn chị rồi á??

...

Mọi người xôi nổi bàn tán hỏi thăm.

Tô Đào nhắn tin trả lời riêng từng người mãi một hồi lâu mới xong.

Chat đến nửa đêm, cuối cùng cũng không thể chống lại cơn buồn ngủ, cô thiếp đi từ lúc nào không hay.

Sáng hôm sau, cô thức dậy hơi muộn, đúng lúc Trần Bối Lỵ đến thăm nhà.

Tô Đào đi ra mở cửa. Trần Bối Lỵ dạo này có vẻ hơi rám nắng, nhưng vẫn đáng yêu như trước. Đôi mắt cô nhóc sáng lấp lánh, trông tràn đầy sức sống.

"Sao dạo này không thấy em sang chơi nữa?" Tô Đào hỏi.

Trần Bối Lỵ, "Dạo trước em có tham gia một câu lạc bộ leo núi nên cùng mọi người đi chơi khắp nơi. Tuy khá mệt, nhưng mà vui lắm chị."

Nói rồi, cô nhóc lại bổ sung, "Em vẫn còn nhớ chuyến leo núi lần trước của ba người chúng ta. Chờ hôm nào hai người rảnh em sẽ đưa hai người đến một chỗ rất mới, ngay sát thành phố A thôi. Em nghe bạn em nói cảnh ở bên đó đẹp lắm, chỉ có điều rất ít người biết đến."

Tô Đào gật đầu, "Được đấy."

Lúc bấy giờ Trần Bối Lỵ mới nhớ ra chuyện chính, "Em đã kể chuyện hôm qua anh em đã cầu hôn chị cho mấy người quen nghe, bọn họ còn đòi em cho xem hình của chị đấy."

"Sao thế?"

"Bọn họ đều tò mò muốn biết cô gái có thể thu phục được một người đàn ông vô cảm như anh ấy là thần thánh phương nào."

Tô Đào không kìm được bật cười, "Sau đó thì sao?"

"Em không cho bọn họ xem. Nhưng em có nói với bọn họ rằng, chị dâu của em rất xinh đẹp, người thường không thể nào bì kịp."

Trần Bối Lỵ đột ngột thay đổi xưng hô khiến Tô Đào cảm thấy ngại ngùng.

Trước đây cô nhóc luôn miệng gọi cô là chị Tiểu Đào, bây giờ đã đổi thành chị dâu rồi.

Trần Bối Lỵ bước tới nhõng nhẽo, "Chị Tiểu Đào ơi, sau này em có thể gọi chị là chị dâu không? Anh của em cũng đã cầu hôn chị rồi, hai người chắc hẳn sắp kết hôn rồi nhỉ?"

Tô Đào, "Chuyện này thì chị không rõ cho lắm..."

Trần Bối Lỵ muốn lên lầu tìm anh trai, Tô Đào tranh thủ hôm nay đang rảnh bèn trở về nhà một chuyến.


Vừa về đến nhà, bà Cảnh Mai đã nghiêm mặt nhìn cô.

"Tấm ảnh ngày hôm qua là sao?"

"Thì như mẹ thấy đó..."

Ba Tô ngồi đọc báo bên cạnh cũng ngước mắt nhìn sang, "Chẳng lẽ đám trẻ tụi nó cầu hôn cũng phải thông báo với bà một tiếng à?"

Cảnh Mai hắng giọng, "Tôi đâu có ý đó, tôi hiểu bọn trẻ bây giờ thích lãng mạn mà."

Nói rồi, bà nhìn về phía Tô Đào, bóng gió, "Hôm nay có biết vì sao mà mẹ gọi mày về không?"

Tô Đào thành thật lắc đầu.

Bà Cảnh Mai thở dài, "Trước đây mẹ đã nói mày yêu vào liền ngốc, bây giờ sắp lấy chồng tới nơi rồi mà vẫn ngốc như xưa."

Tô Đào, "..."

Bà Cảnh Mai quay vào phòng, sau đó cầm cuốn hộ khẩu ra đưa đến trước mặt Tô Đào.

"Mẹ còn tưởng mày sẽ tìm mẹ đòi cái này trước chứ."

Lúc bấy giờ Tô Đào mới hiểu ý của bà Cảnh Mai.

Cô ngồi xuống bên cạnh mẹ mình, nũng nịu dụi lên vai bà, "Mẹ nỡ xa con à?"

Bà Cảnh Mai, "Đương nhiên là không rồi. Trước đây tuy luôn giục con có người yêu, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện con phải kết hôn là mẹ lại thấy buồn trong lòng. Nhưng bây giờ thấy con quen với luật sư Trần nên mẹ cũng yên tâm hơn. Hai đứa ở gần nhau, vốn dĩ là hàng xóm, dù có kết hôn cũng sẽ không ở quá xa, muốn về nhà ngoại cũng chẳng mất bao lâu. Thế này thì mẹ cũng an tâm phần nào. Nhưng mà, con cũng đừng kiếm cơ gây sự với người ta đấy. Bây giờ có đốt đèn cũng khó mà tìm được một chàng trai tốt như luật sư Trần đâu đấy."

Tô Đào bĩu môi, "Tụi con còn chưa kết hôn mà mẹ đã nói giúp cho anh ấy rồi."

Bà Cảnh Mai cười nói, "Mẹ thấy con mới là người cuồng thằng bé nhất đấy. Nếu không thích nó thì sao con lại đồng ý lời cầu hôn của người ta?"

Lời này của bà đã đánh trúng tim đen của Tô Đào.

Cô quả thực rất thích Trần Gia Hữu.

Một chàng trai được lòng các bà mẹ quả thật có một sức hút vô cùng khó cưỡng.

Cô mới ngồi lại chơi một chút, Trần Gia Hữu đã gọi điện đến.

Anh hỏi thăm vài câu, sau đó báo nửa tiếng nữa anh sẽ sang.

Bà Cảnh Mai quay đầu lại hỏi, "Lát nữa luật sư Trần sẽ đến à?"

Tô Đào, "Dạ."

Bà Cảnh Mai, "Có cần mẹ chuẩn bị đồ ăn cho con không?"

Chưa đầy nửa tiếng, Trần Gia Hữu đã xuất hiện.

Vẫn giống như mọi lần, chỉ cần Trần Gia Hữu đến đây đều sẽ mang quà theo.

Lần này, quà anh mang đến càng thêm quý giá.

Bà Cảnh Mai nhìn lướt qua, thầm khen Trần Gia Hữu đúng là rất hiểu lễ nghĩa, lại không cầm lòng được mà lên tiếng, "Con xem con kìa, lần nào đến cũng khách sáo như thế. Trưa nay ở lại đây ăn cơm nhé."

"Không được rồi thưa dì." Trần Gia Hữu khẽ cười, "Con còn có việc phải đưa cô ấy ra ngoài một chuyến."

Đến khi hai người ra ngoài, Tô Đào mới biết Trần Gia Hữu định làm gì.

Xe chạy đến trước cửa cục dân chính, Tô Đào nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài.

Trần Gia Hữu dừng xe, tay vẫn còn đặt trên vô lăng, anh quay sang nhìn cô.

"Em đã nghĩ kỹ chưa?"

Tô Đào, "Hôm nay là ngày lành tháng tốt."

Trần Gia Hữu, "Vì sao?"

Tô Đào, "Không cần phải xếp hàng."

Trần Gia Hữu, "Hôm nay là ngày tốt để kết hôn, anh đã xem lịch rồi."

Tô Đào giật mình, rồi lại cất giọng trêu anh, "Không ngờ anh lại để tâm đến chuyện kết hôn như thế."

Người đàn ông ngồi bên ghế lái khẽ rủ hàng mi, bờ môi mỏng hơi mấp máy, "Anh không đùa với em, nếu đã bước vào trong rồi thì sau này sẽ không có cơ hội đổi ý đâu."

Tô Đào vội bày tỏ thái độ của mình, "Ai bảo em sẽ đổi ý. Hôm nay là ngày lành, nhất định phải kết hôn, em cũng đã xem lịch rồi."

Ý cười nơi đáy mắt của Trần Gia Hữu cuối cùng cũng không thể giấu được, anh kéo cô sang, cắn nhẹ lên môi cô.

"Muốn hối hận cũng đã muộn rồi."

"Đêm nay anh sẽ đưa em về nhà."

Tô Đào giần giật khoé môi, mặt mày đỏ bừng, nói, "Ở nơi trang nghiêm thế này, luật sư Trần không được nói lung tung."

Trần Gia Hữu mở cửa xe đưa cô xuống.

"Xuống xe đi, anh đưa em vào trong."

Tô Đào bước xuống xe, đi theo sau Trần Gia Hữu hoàn thành các bước đăng ký kết hôn.

Đây là một trải nghiệm mới mẻ trong đời cô.

Mọi chuyện đều vô cùng suôn sẻ.

Chụp ảnh, đóng dấu, nhận giấy đăng ký kết hôn.

Lần đầu tiên trong cuộc đời Tô Đào cầm trên tay tờ giấy màu đỏ đầy ý nghĩa này, trong lòng vô cùng xúc động.

"Chúng ta đã kết hôn rồi sao?"

Trần Gia Hữu khẽ cười, kéo cô ôm vào lòng.

"Đúng vậy."

"Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta kết hôn. Xin chào, bà Trần."

Tô Đào ngơ ngẩn trước xưng hô này của anh, cô ngước lên nhìn về phía Trần Gia Hữu, cất giọng hỏi, "Làm bà Trần của anh có phải sẽ làm được rất nhiều chuyện hay không?"

Kết hôn không phải nhà tù, mà là cơ hội được thoải mái tận hưởng thời gian ngọt ngào bên cạnh anh.

Chỉ cần nghĩ đến cuộc sống hôn nhân sau này, mặt Tô Đào lại đỏ bừng.

Trước đây, tuy hai người thường xuyên gặp nhau, nhưng chưa bao giờ có cơ hội được sống bên nhau mỗi ngày như thế này.

Trần Gia Hữu nhìn cô đầy cưng chiều, bờ môi kề sát bên tai cô, dịu dàng cất tiếng, "Không chỉ mỗi đêm nay, về sau dù là ngày hay đêm, em muốn làm gì cũng đều được cả."
Bình Luận (0)
Comment