Sao Không Cùng Thuyền Vượt Sông - Tiện Ngư Kha

Chương 104

Nam Y rõ ràng nhớ mình tối qua dựa vào lan can nghỉ ngơi, nhưng khi tỉnh lại, đập vào mắt là một kiện áo tím nhạt, là vai và ngực của nam tử. Nàng giật mình, phát hiện mình đang dựa vào vai Chương Nguyệt Hồi ngủ, đột nhiên muốn ngồi thẳng dậy, nhưng gáy lại bị người giữ lại.

"Từ từ thôi." Thanh âm của Chương Nguyệt Hồi từ phía trên truyền xuống.

Tối qua Nam Y không chịu vào phòng Chương Nguyệt Hồi nghỉ ngơi, nói chờ lệnh giới nghiêm được dỡ bỏ sẽ về, hai người ngồi cả đêm bàn bạc mọi chuyện trong ngoài của Thuyền Bạc Tư, đến cuối cùng thật sự mệt mỏi, ngay cả thanh âm cùng hơi thở của Chương Nguyệt Hồi cũng có chút mỏng manh. Quên mất đề tài kết thúc ở đâu, dần dần cả hai đều im lặng.

Cái cổ thật sự có chút cứng, Nam Y theo lực tay Chương Nguyệt Hồi xoay lại, chậm rãi ngồi thẳng dậy, đối diện với mặt hắn, không hiểu sao có chút xấu hổ.

Động tác có chút quen thuộc.

Bỗng nhiên nhớ tới rất nhiều đêm gió mát hiu hiu, hai người ngồi dưới gốc cây trong sân nhỏ trò chuyện, đến khi mơ màng sắp ngủ, nàng nửa tỉnh nửa mê cố ý dựa vào vai hắn ngủ.

Mà tối hôm qua, hiển nhiên là Chương Nguyệt Hồi cố ý ngồi xuống bên cạnh nàng, còn dời cái bàn nhỏ ở giữa đi.

Người này, phù phiếm thì rất phù phiếm, làm người như sương mù nhìn hoa, luôn cảm thấy hắn chỉ đùa giỡn nhân gian không có chút chân tình nào, nhưng có vài khoảnh khắc, nàng cảm nhận được đáy lòng hắn vẫn có sự ấm áp.

Nam Y lúng túng đứng dậy: "Trời sáng rồi, ta phải về Vọng Tuyết Ổ."

"Vội cũng vô dụng, Tạ Khước Sơn sẽ không về sớm như vậy đâu." Chương Nguyệt Hồi lười biếng ngáp một cái.

Nam Y bị vạch trần tâm tư, biện minh: "Ta sợ một đêm không về, Cam Đường phu nhân lo lắng tìm ta."

Chương Nguyệt Hồi lại giữ tay nàng, không chút để ý xoay xoay chiếc vòng trên tay nàng.

Ngón tay Chương Nguyệt Hồi rất lạnh, không giống như đã từng làm việc nặng, lòng bàn tay không có vết chai chạm vào da thịt mát lạnh như ngọc. Nàng bỗng nhiên nghĩ đến Tạ Khước Sơn, tay hắn hơi thô ráp, vĩnh viễn ấm áp.

Hai người khác biệt như vậy, mà nàng vừa nghĩ đến Tạ Khước Sơn, lại nóng lòng muốn về nhà.

Nàng theo bản năng rút tay về.

Ánh mắt Chương Nguyệt Hồi tối lại, nửa đùa nửa thật nói: "Vòng tay không được tháo xuống, bằng không ta có thể cứu Tạ Khước Sơn, cũng có thể bán đứng hắn."

Nam Y trầm mặc một chút, đột nhiên hỏi: "Chiếc vòng này bao nhiêu tiền?"

Chương Nguyệt Hồi sửng sốt. Hắn nói tình nghĩa với nàng, nàng lại hỏi giá cả. Hắn á khẩu không nói nên lời

Hắn không nhịn được bật cười: "Muội đi đi."

*****

Nam Y lặng lẽ trở về Vọng Tuyết Ổ, trước tiên báo bình an với Cam Đường phu nhân, nàng không tiện nói nhiều Tạ Khước Sơn đã làm gì, chỉ nói Tống Mục Xuyên đã an toàn.

Cả nhà trên dưới như thường lệ, vô cùng náo nhiệt dùng bữa, tin tức Cốt Sa chết căn bản giấu không được, mọi người tụ tập nói chuyện tình hình bên ngoài, đều vỗ tay vui mừng.

Nam Y có chút vui vẻ, nàng hoàn thành một nhiệm vụ khó khăn, nhưng niềm vui không có ai chia sẻ, chỉ có thể chờ Tạ Khước Sơn trở về để khoe khoang. Nhưng mọi người đều quen với việc Tạ Khước Sơn vắng mặt, không ai để ý, không ai hỏi đến.

Chỉ có Nam Y một mình nóng lòng chờ đợi, từ sáng đến tối.

Núi Hổ Quỳ đi về một ngày là đủ. Hắn bị giữ lại trong phủ Hoàn Nhan Tuấn lâu như vậy, sao còn chưa về? Có phải lại xảy ra chuyện gì không?

Nam Y ngồi trên bức tường thấp chờ đợi, từ đây có thể nhìn thấy cổng chính, người ra vào đều trong tầm mắt. Thời tiết ẩm ướt như sắp mưa, chân trời lại không có động tĩnh gì, hơi nước nặng nề đọng lại trong không khí khiến người ta khó thở.

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.

Ban đầu, một chút động tĩnh cũng khiến nàng ngẩng đầu nhìn lên, sau đó, nàng cố ý không ngẩng đầu, chỉ lắng nghe tiếng bước chân và thanh âm của người gác cổng, nếu tiếng bước chân không giống, người gác cổng cũng không chào hỏi, vậy chắc chắn không phải hắn.

Thời gian trôi qua trên bóng nắng, sự chờ đợi dài đằng đẵng khuếch đại cảm giác của Nam Y. Nàng nhận ra ban ngày trôi qua thật chậm, sức sống mùa xuân trỗi dậy từ lòng đất, những bông hoa tranh nhau nở rộ trên cây xanh. Ngẩng đầu lên, đàn chim nhạn bay về phía thành xa xa, lướt qua chân trời.

Trời cuối cùng cũng tối, ánh đèn lồng trên mái hiên xa xa, ánh sáng tản ra, mờ ảo thành một biển đèn trong tầm mắt.

Tất cả đều tốt, tất cả đều không tốt.

Đêm càng lúc càng sâu, người qua lại trong nhà dần ít đi. Nam Y trèo xuống khỏi tường, vào phòng Tạ Khước Sơn chờ đợi.

Áo xuân khoác trên người không bao lâu đã toát mồ hôi. Nam Y chờ đến sốt ruột, gần như bực bội, trong đầu nàng hiện lên vô số khả năng, tâm trạng bất an. Ngày này dường như không có điểm dừng.

Hắn còn sống không? Ngày mai họ còn có thể gặp nhau không?

Nam Y nhìn chằm chằm bức bình phong trống trơn trong phòng, đầu óc miên man suy nghĩ, rồi nhanh chóng thất thần, cảm thấy bức bình phong thật tẻ nhạt. Canh ba vừa điểm, xung quanh càng thêm yên tĩnh.

Nàng đột nhiên rất tức giận, nhìn cái gì cũng không vừa mắt. Nàng mài mực, lấy ra cây bút lông lớn nhất bắt đầu vẽ nguệch ngoạc lên bức bình phong trắng tinh.

Nàng cũng không biết sao mình lại có gan lớn như vậy, Tạ Khước Sơn là người rất cẩn thận, đọc sách hay viết chữ đều phải rửa tay trước.

Nhưng trong lòng nàng có một cơn giận không thể kìm nén, nàng không những không rửa tay, còn muốn phá phách cho hả giận.

Ai biết cuộc sống này qua hôm nay còn có ngày mai hay không, ngăn nắp gọn gàng như vậy, rốt cuộc là diễn cho ai xem?

Nếu Tạ Khước Sơn đã trở về, chuyện nhỏ này có là gì, cùng lắm bị hắn mắng một trận, nàng chính là ân nhân của hắn. Nếu Tạ Khước Sơn không về, thì càng không sao.

Dù nàng có phá tan nhà cửa, hắn cũng không đến tìm nàng tính sổ.

Nghĩ đến đây, nước mắt không kìm được rơi xuống.

Uất ức. Thật sự uất ức.

Vẽ một con rùa lớn.

Vẫn chưa hết giận.

Viết tên Tạ Khước Sơn lên bằng nét chữ nguệch ngoạc.  Edit: FB Frenalis

Bên ngoài ầm ầm sấm xuân, cơn mưa rào cuối cùng cũng trút xuống, tí tách tí tách, mùi bùn đất thoang thoảng bay vào mũi.

Nam Y vô tình quay đầu lại, sững sờ, hắn đã về lúc nào?

Hắn khoanh tay dựa vào khung cửa, cười như không cười nhìn nàng, không biết đã nhìn bao lâu.

Cơn giận trong lòng nàng tan ra, như mở ra một miệng cống thoát nước, nước mắt càng rơi càng nhiều, nàng òa khóc, bực tức ném cây bút lông trong tay đi.

Mực bắn tung tóe lên người hắn.

Nàng khóc đến thở không ra hơi, thanh âm hung dữ: "Ngươi là người hay ma vậy!"

"Ngươi nói xem?"

Hắn bước tới, hơi nheo mắt nhìn chằm chằm kiệt tác trên bình phong, ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm.

Uy áp của đại ma vương vẫn còn đó.

Đặc biệt là khi bị bắt quả tang làm chuyện xấu.

Nam Y lập tức chột dạ, tất cả lý lẽ đều bay biến, nước mắt cũng quên lau, vội vàng cầm lấy nghiên mực, đổ hết mực lên bình phong, che đi con rùa và tên hắn.

"Ta chỉ muốn thêm bức tranh sơn thủy vào phòng ngươi."

"Chưa từng thấy bức tranh sơn thủy nào xấu như vậy."

"...... Ngươi, ngươi bình an trở về là tốt rồi, vậy ta đi trước." Nam Y định chuồn mất.

Tay nàng bị giữ lại ngay lập tức, cả người bị kéo vào một cái ôm ấm áp.

Y phục vẫn còn ướt, hắn đội mưa đêm trở về.

Hoàn Nhan Tuấn cẩn thận, khi mọi việc được điều tra rõ đã là đêm khuya, bên ngoài đã giới nghiêm, theo lý Tạ Khước Sơn nên ở lại đến sáng mai, nhưng hắn không chờ được một khắc nào, sai người mở vài lớp cổng, lập tức về nhà.

Hắn không chắc, nàng có còn ở nhà không...... Hay là, Chương Nguyệt Hồi đã đưa nàng đi.

Lúc này nhìn thấy nàng bình an ở đây, dù trong phòng lộn xộn như bị cướp, hắn cảm thấy không có gì so với nàng tốt hơn.

Hắn nhìn vết mực trên bình phong, theo hoa văn trên lụa chảy xuống, lấp lánh dưới ánh trăng như tan chảy thành núi.

Trước mặt núi cao hiểm trở nước chảy xiết, cúi đầu nhìn, chỉ có một chiếc thuyền nhỏ, khó vượt ải.

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.

Dù đã chuyển nguy thành an, trong lòng hắn vẫn nặng trĩu, không biết ngày mai ở đâu, không biết mình có thể đi đến bước nào, càng không biết sự bình yên lúc này có thể kéo dài bao lâu.

Mở rộng tầm mắt nhìn xa xăm, lại mâu thuẫn với cảm giác chân thật khi nắm tay nàng lúc này.

Hắn cúi đầu nhìn Nam Y gần trong gang tấc, niềm vui gặp lại chiếm ưu thế, thấy nàng khóc đến lem luốc son phấn, hắn nổi lên ý trêu chọc: "Bình phong này của ta rất quý, ngươi định đền thế nào đây?"

Nam Y nóng nảy, biện minh cho mình: "Ngươi thật vô lương tâm, ta đã cứu mạng ngươi.... A!"

Nam Y cúi đầu phát hiện mình dẫm lên cây bút lông, vớ bị mực làm bẩn một mảng dính vào lòng bàn chân. Nàng vội muốn nhảy ra, cả người lại bị ôm ngang lên.

"Đừng chạy loạn, làm bẩn cả phòng của ta." Hắn vừa ghét bỏ vừa bất đắc dĩ.

Tạ Khước Sơn đặt nàng lên giường, nắm lấy mắt cá chân nàng, tháo vớ, rồi lấy khăn lau vết mực trên lòng bàn chân nàng.

Chân nàng rất lạnh, bị bàn tay nóng bỏng của hắn chạm vào, cả người liền run lên. Không biết là căng thẳng hay ngứa ngáy, Nam Y vô thức co rúm ngón chân.

Yết hầu hắn chuyển động, cảm thấy khô nóng, muốn nói chuyện chính để chuyển hướng chú ý.

"Ngươi và......"

Hắn vốn muốn hỏi chuyện nàng đi tìm Chương Nguyệt Hồi, nhưng ánh mắt đột nhiên dừng lại trên cổ tay nàng, nơi đó có một chiếc vòng tay mạ vàng.

Lại là chiếc vòng tay âm hồn bất tán này.

Câu nói phía sau bị nuốt vào, không khí im lặng, ghen tuông và dục vọng chiếm hữu dưới lớp vỏ bọc nhanh chóng dâng lên, nhưng không thể bộc phát, chỉ có thể tự mình tức giận, ánh mắt cố tình lơ đãng lướt qua thân hình nàng.

Chân nàng đặt trên đùi hắn, chỉ có thể dùng tay chống đỡ nửa thân trên, ngực hơi ưỡn lên, theo hơi thở phập phồng áo xuân trắng như tuyết bị ánh trăng chiếu rọi, làn da nàng trắng nõn, đường cong như dòng sông trong suốt chảy qua khe núi, chảy đến bên hắn.

Hơi thở hắn dồn dập, trong đầu hiện lên vô số ý niệm kỳ quái không nắm bắt được, vừa tức Chương Nguyệt Hồi, vừa tức chính mình.

Nàng không hề hay biết những suy nghĩ trong đầu hắn, lo lắng nói: "Nếu ngươi không về, ta còn tưởng ngươi chết rồi...... Ngươi đáng sợ như vậy, lại chết trước ta, thật không thể tưởng tượng. Chẳng lẽ ta còn phải lo liệu hậu sự cho ngươi sao?"

Tạ Khước Sơn nghe đến thất thần, toàn bộ chú ý đều dừng lại trên bàn chân nhỏ xinh của nàng, cả bàn tay vừa vặn bao lấy cổ chân mảnh khảnh, như một đoạn sen trắng. Yếu ớt, mềm mại, như bóp nhẹ sẽ nát, lại như mềm mại thừa nhận mọi sự mất kiểm soát của hắn.

"May mà ngươi đã về...... Nếu không, ta sẽ phải nói bí mật của ngươi cho nhị tỷ và tiểu Lục....," nàng thấy hắn thất thần, có chút tức giận, hắn không nghiêm túc nghe nàng nói, chân rất tự nhiên duỗi ra đạp hắn một cái, "Này, Tạ Khước Sơn, ngươi có nghe ta nói không......"

Thanh âm bỗng nhiên nghẹn lại...., nàng dường như đá phải thứ gì đó không nên trêu chọc. Ngay cả qua lớp y phục cũng có thể cảm nhận được sự cứng rắn và nóng bỏng của nó.

Oanh một tiếng, sấm sét nổ tung trong cơ thể hắn, hắn đột nhiên ngẩng đầu, quên cả che giấu ánh mắt, cứ thế nhìn thẳng vào nàng, trong mắt là dục vọng sắp tràn ra.

Hắn nghiến răng chịu đựng, nàng cố tình trêu chọc hắn như vậy.

Hắn không biết làm gì, như trả thù mà xoa nhẹ gót chân nàng, nàng kêu lên một tiếng, ngứa ngáy muốn rụt chân lại, hắn đã đoán trước, dùng sức kéo chân nàng về phía trước.

Một hồi như vậy, nàng đã bị hắn ép xuống dưới thân.

Nhiệt độ cơ thể nóng bỏng dán vào nhau, trái tim đập cùng nhịp, vừa mới thoát khỏi tay Diêm Vương.
Bình Luận (0)
Comment