Sao Không Cùng Thuyền Vượt Sông - Tiện Ngư Kha

Chương 110

Nam Y nói được làm được, ngày hôm sau lại đến Hoa Triêu Các tìm Chương Nguyệt Hồi. Nàng muốn mang theo câu hỏi của mình xuất hiện trước mặt hắn mọi lúc, ép hắn đưa ra câu trả lời.

Chương Nguyệt Hồi là một người mạnh mẽ đến nhường nào, khi gặp lại Nam Y, hắn đã trở lại bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra, vui vẻ dẫn Nam Y đi dạo chơi, ăn tiệc, thưởng thức ca múa trong Hoa Triêu Các.

Trong lòng Nam Y có chút bất an, nhưng nàng vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị đi theo hắn, mặc cho Chương Nguyệt Hồi làm gì, nàng đều không dao động.

Ngày thứ ba, Nam Y vẫn đến.

Giữa họ đang diễn ra một cuộc đấu trí, xem ai có lương tâm không chịu nổi mà thua trước.

Tuy nhiên, ngày hôm đó, có một tình tiết nhỏ xảy ra. Một người đánh cá đến tìm Chương Nguyệt Hồi, sắc mặt Chương Nguyệt Hồi không tự nhiên trong giây lát, vội vàng bảo người đưa ông ta đi.

Tất cả những điều này đều lọt vào mắt Nam Y.

Ngày thứ tư, Nam Y không đến, chỉ gửi cho Chương Nguyệt Hồi một mảnh giấy.

Trên đó viết những chữ nguệch ngoạc như rồng bay phượng múa, thể hiện sự tức giận của Nam Y: Chương Nguyệt Hồi! Huynh không giấu được nữa!! Ta đã biết hắn ở đâu rồi!

Chương Nguyệt Hồi lập tức trở nên căng thẳng, nghĩ ngay đến người đánh cá hôm qua, đó là ám vệ hàng ngày đi về trên sông đưa cơm cho Tạ Khước Sơn, đồng thời cũng có nhiệm vụ giám sát, xác nhận người vẫn ở trên thuyền. Cứ ba ngày, hắn ta sẽ báo cáo tình hình cho Chương Nguyệt Hồi, hôm qua đến đúng lúc gặp Nam Y ở đó.

Chẳng lẽ Nam Y đã thông qua trang phục của người này mà đoán ra nơi ẩn náu của Tạ Khước Sơn? Hắn không ngờ Nam Y đã thông minh đến mức có thể nhìn ra manh mối nhỏ nhặt như vậy.

Xét thấy mấy lần trước hắn đều đánh giá thấp Nam Y, lần này hắn không nghi ngờ phán đoán của mình nữa.

Chương Nguyệt Hồi lo lắng, hắn không ngờ mọi chuyện lại vượt khỏi tầm kiểm soát nhanh như vậy. Mấy ngày nay, tim hắn như bị đặt trên chảo dầu, không biết phải làm sao.

Không ai không muốn thực hiện mong ước cho người mình yêu, nhưng mong ước của nàng lại là lao đầu vào lửa vì một nam nhân khác.

Hắn tưởng mình có thể kéo dài thêm một thời gian nữa, nhưng nàng đột nhiên phá vỡ thế cờ, lao thẳng vào cái lồng đó.

Mỗi lần, hắn đều chậm một bước, lần này hắn không muốn sai sót thêm một chút nào nữa.

Hắn vội vàng phái người đi chặn Nam Y.

******

Thực tế, Nam Y hoàn toàn không biết người đánh cá đó là ai. Nàng chỉ cảm thấy Chương Nguyệt Hồi chột dạ, nên đã lừa hắn một chút.

Hiện tại, nàng chỉ cần đi theo hai ám vệ mà hắn phái đi, nàng sẽ biết Tạ Khước Sơn ở đâu.

Nam Y che giấu thân hình, đi theo đến bờ sông, nhưng hướng đi của chiếc bè không phải là hướng núi Hổ Quỳ, trong lòng nàng không khỏi lo lắng, chẳng lẽ người ở trên sông sao?

Chương Nguyệt Hồi không lừa nàng chứ?

Nhưng dù thật hay giả, nàng cũng phải tận mắt chứng kiến.

Nam Y lặng lẽ lặn xuống nước, bám theo chiếc thuyền nhỏ của ám vệ, nhân lúc hai người trên thuyền không đề phòng, bất ngờ trồi lên khỏi mặt nước ra tay. Nam Y kéo một người xuống nước, để lại một người trên thuyền.

Nam Y nhảy lên thuyền, nhanh chóng kề dao vào cổ người kia: "Dẫn đường."

*****

Đối với Tạ Khước Sơn, tâm trạng chờ chết giữa núi rừng có chút phức tạp.

Nơi giam cầm tách biệt với thế gian này lại có chút thơ mộng. Hắn thậm chí còn không chắc đây có phải là ý tốt của Trương Nguyệt Hồi, để thời gian cuối đời của hắn không quá thảm hại.

Sợi xích trên tay hắn hạn chế hành động, hắn không thể bước ra khỏi cửa phòng, nhưng có thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài qua cửa sổ.

Hắn nhìn thấy sự luân chuyển giữa ngày và đêm, xuân ý phủ đầy vách núi, rừng đào mười dặm giữa núi nở rộ, gió xuân cuốn theo cánh hoa rơi đầy sông.

Cuộc đời hắn hiếm khi có lúc buông bỏ mưu tính, đầu óc trống rỗng, hắn nhớ lại nhiều chuyện cũ.

Trước đây hắn cũng có một khoảng thời gian bị giam cầm, khi đó hắn vừa đến Đại Kỳ. Nếu hắn quá dễ dàng đầu hàng, ngược lại sẽ đáng ngờ. Kỳ nhân thích Hán nhân có khí tiết, nhưng không thích Hán nhân quá có khí tiết, mức độ này rất tinh tế. Hắn phải đóng vai người có xương cứng một thời gian, chịu để Kỳ nhân dùng đủ loại cách thức ép buộc, dỗ dành, để chứng tỏ sự chân thật.

Hàn Tiên Vượng cố tình để hắn bị quân đội của Dục triều bắt lại, để mài mòn tính tình của hắn. Quân lính biên quan căm hận hắn đến tận xương, áp dụng đủ loại cực hình lên người hắn, sau đó nhốt hắn trong hầm tối không thấy ánh mặt trời, chờ giải về kinh. Tạ Khước Sơn ở trong hầm tối đó hơn mười ngày, chưa từng thấy ánh sáng mặt trời, sống dở chết dở, thật sự muốn phát điên.

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.

Người tra tấn hắn không phải kẻ thù, mà là đồng bào, đồng đội của mình. Hắn phải cắn răng chịu đựng, không thể tiết lộ một chữ.

Đây cũng là chỗ thâm độc của Kỳ nhân.

Nhưng hắn biết, phải vượt qua ải này, khiến Kỳ nhân tin rằng hắn đã bị đánh bại từ thân thể đến tinh thần, mới có thể tin rằng y sẽ tái sinh vì Đại Kỳ.

Lúc hắn đang hấp hối, Hàn Tiên Vượng mới chậm rãi xuất hiện cứu hắn khỏi cơn nước lửa, biểu lộ ân đức của hoàng đế. Hắn như một con chó quỳ trước mặt Hàn Tiên Vượng, thốt lên những lời vô sỉ như "Cứu mạng tiểu nhân, như là tái sinh phụ mẫu, tiểu nhân nguyện vì đại nhân cúc cung tận tụy".

Vậy nên khi hôm đó tuyết rơi dày, Nam Y quỳ trước mặt hắn cầu xin tha mạng, còn nói những lời như "Khí tiết nặng mấy cân, cũng không bằng mạng người", hắn có lẽ đã bắt đầu thương xót nàng rồi.

Hắn biết Bàng Ngộ chắc chắn đã dặn dò nàng điều gì đó, nàng vì sinh tồn mà giả vờ yếu đuối đáng ghét, hắn đau lòng vì sự dũng cảm từ bỏ tự tôn này, như đang đau lòng vì chính mình nhiều năm trước.

Hắn luôn không dám hồi tưởng lại quãng thời gian đó. Hắn từng là một người vô cùng kiêu ngạo. Ân sư Thẩm Chấp Trung hy vọng hắn nằm vùng tại Đại Kỳ, hắn ngây thơ mang đầy nhiệt huyết của kẻ cô độc dũng cảm, thậm chí đánh giá thấp độ khó của nhiệm vụ này. Nhưng một khi lên đường, thì không thể quay đầu.

Hắn và Đại Kỳ, từ một đoạn bị giam cầm bắt đầu, đến một đoạn bị giam cầm kết thúc, nhiệm vụ này, hắn hoàn thành cũng tạm được rồi.

Nếu nói còn có điều gì không thể buông bỏ...

Không, không thể có gì không thể buông bỏ nữa.

Một vầng trăng khuyết đã leo lên vách núi, phản chiếu trong nước, như một lưỡi liềm chém nước.

Hắn nhìn đăm đăm vào mặt sông, tiện tay nhặt một viên sỏi trong chậu hoa, nhắm vào mặt nước mà ném. Tiếng "bụp" vang lên, lẫn vào trong gió như ảo giác, mặt trăng bị đánh vỡ rồi nhanh chóng tụ lại.

Ngoan cố muốn ở đó.

Tạ Khước Sơn như đối chọi với hình bóng đó, lại nhặt một viên đá, vừa định ném ra thì đột nhiên nhìn thấy trên mặt sông một chiếc thuyền nhỏ theo sóng trôi đến.

"Bịch", tay hắn thả lỏng, viên đá rơi xuống sàn nhà, lăn vài vòng rồi dừng lại.  Edit: FB Frenalis

Nam Y từ xa đã nhìn thấy chiếc thuyền hoa trên mặt sông, dưới ánh đêm thấp thoáng, như một con quái vật đen khổng lồ bị bỏ rơi.

Trên thuyền hoa có vài ngọn đèn le lói lung lay trong gió sông, muốn tắt mà không tắt.

Trong nháy mắt, nàng đã nghĩ ra rất nhiều khả năng, Tạ Khước Sơn chắc đang ở trên thuyền hoa đó? Một cái lồng giam cô độc trên sông như vậy, nàng phải làm sao để cứu hắn ra?

Nam Y chưa thấy bóng người trên thuyền, nhưng đã cảm thấy tim đập mạnh trong lồng ngực, như là sự cộng hưởng khi nàng đến gần hắn.

Nàng thu lại ánh mắt khẩn thiết, lạnh lùng nhìn ám vệ trên thuyền: "Biết trở về sẽ báo cáo với chủ nhân thế nào không?"

"Tiểu nhân biết, tiểu nhân không thấy gì cả, chỉ đi tuần tra một vòng."

Chiếc thuyền nhỏ đã đến gần mạn thuyền lớn, Nam Y thu lại dao, nắm lấy dây thừng trên mạn thuyền rồi leo lên boong.

Nàng toàn thân ướt sũng, nước còn nhỏ giọt từ quần áo xuống. Ánh trăng đổ lên người nàng, như mang theo bóng trăng dưới nước cùng lên.

Gió thổi vài cánh hoa đào rực rỡ đến, hắn và nàng cách boong thuyền nhìn nhau.

Tạ Khước Sơn nghi ngờ đây là ảo giác của mình. Là hắn đã đánh trúng yêu ma dưới nước, yêu ma biến thành hình người để mê hoặc hắn.

Thủy yêu mang theo thân thể ướt sũng lao vào lòng hắn, dùng thanh âm của nàng mà nói chuyện.

"Tốt quá, ngươi còn sống."

Đây là một cuộc báo thù dài đằng đẵng.

Báo thù lần đầu gặp khi hắn cứu một thiếu nữ sắp chết dưới nước, cho nàng một chiếc áo ấm, nàng liền muốn kéo hắn xuống trần, cho hắn đủ thất tình lục dục, khi hắn cam tâm đắm chìm trong nước, cứu hắn một hơi sinh khí.

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.

Nhưng hắn chỉ là một cái xác sắp chết.

Hắn không đáp lại sự nhiệt tình của nàng, cuối cùng cứng rắn đẩy nàng ra, lẩm bẩm mấy chữ: "Tại sao ngươi lại đến?"

"Ta đến giúp ngươi," ánh mắt nàng sáng ngời, "Ngươi là "Nhạn", ngươi là người của Bính Chúc Tư. Giống như ngươi cứu người khác, ta cũng muốn cứu ngươi."

Trong trời đất mênh mông, nàng nhỏ bé, nói những lời lớn lối như vậy, sau lưng là vách núi dốc và dòng sông sâu.

Hắn giơ xiềng xích trên tay lên, xích sắt kêu loảng xoảng: "Ngươi nói cho ta biết, làm thế nào cứu?"

"Ta một mình thì không thể, ta sẽ đi Bỉnh Chúc Tư tìm cứu viện."

"Ngươi muốn hại chết Tống Mục Xuyên sao?"

"Tống tiên sinh đã hỏi ta, hắn đã nghi ngờ thân phận của ngươi, nhưng ta vẫn chưa nói cho hắn biết. Ngươi có nghĩ tới không, hắn cũng sẽ hy vọng ngươi là người của mình, các ngươi có thể cùng nhau chiến đấu. Kỳ nhân đã nghi ngờ ngươi nhiều rồi, thân phận của ngươi không thể giấu được nữa, không bằng nói với hắn, mọi người cùng nhau nghĩ cách giải quyết. Sống thì còn cách hơn là chết....."

"Đừng nói nữa," Tạ Khước Sơn lập tức ngăn lời Nam Y, trong mắt dâng lên những cảm xúc mãnh liệt, "Đừng bao giờ nói nữa."

"Tại sao?" Nam Y thực sự không hiểu, giọng nàng cũng trở nên gấp gáp, "Bây giờ ngoài Bỉnh Chúc Tư, còn ai có thể cứu ngươi? Chẳng lẽ ngươi muốn ở đây chờ chết?"

Đúng, hắn đang chờ chết.

Nhưng đối diện với ánh mắt quý trọng của Nam Y, hắn không thể nói ra lời tàn nhẫn như vậy.

"Bây giờ thế này là tình huống an toàn nhất, đừng hành động thiếu suy nghĩ. Ngươi đến thế nào thì hãy trở về thế đó, đợi sự việc xong xuôi, chúng ta sẽ gặp lại."

Nam Y ngẩn ngơ nhìn Tạ Khước Sơn, một ý niệm mơ hồ trong đầu nàng trở nên rõ ràng.

Nàng cảm thấy nàng đang mất hắn, trong cơn gió lạnh lẽo này, dưới vầng trăng khuyết này.

Nàng không cam tâm, nàng không muốn.

Nàng hoảng loạn nắm lấy tay hắn, "Tạ Khước Sơn, ngươi không được nói dối."

Tạ Khước Sơn vô thức nắm chặt bàn tay lạnh lẽo lọt vào lòng bàn tay hắn, những hành động nhỏ nhặt này đã bán đứng hắn. Hắn im lặng, khẽ run rẩy.

"Ngươi là anh hùng cứu triều đình khỏi hiểm nguy, ngươi đáng được tôn vinh,m chứ không phải lặng lẽ chết đi. Ngươi không muốn nỗi khổ của mình được phơi bày sao? Ngươi không muốn được mọi người hiểu sao?"

Những lời này, trong Lịch Đô phủ đầy nguy cơ, nàng chưa từng dám nói.

Vì quá giả dối.

Nhưng bây giờ Nam Y đã gấp, nàng chỉ có thể vụng về cố gắng khơi dậy những viễn cảnh tươi đẹp trong hắn.

Tạ Khước Sơn nhạt nhẽo nhìn nàng, toàn bộ con người hắn như thể đã thoát khỏi hiện thực: "Rồi sao? Mọi người sẽ tha thứ cho ta à?"

Nam Y nắm bắt được một chút kỳ lạ. Nàng nói về sự thấu hiểu, nhưng hắn lại nói về sự tha thứ. Như thể không có gì khác biệt, nhưng lại như trời và đất.

Trên đời này làm gì có ai mà không có chút tư lợi? Nàng tự hỏi mình có làm được không, và nàng cảm thấy không thể. Nàng thật sự không hiểu, hắn còn có điều gì giấu kín?

"Như vậy thì có gì không tốt?"

Hắn rõ ràng rất bình tĩnh, nhưng vẻ mặt lại như đang đau đớn cùng cực: "Nhưng Bàng Ngộ đã chết rồi. Các người ai có thể thay thế hắn mà tha thứ cho ta?"

Như một tiếng sét giữa trời quang, chiếu sáng mọi quá khứ.

Thì ra thanh kiếm giết chết Bàng Ngộ vẫn luôn đâm vào ngực Tạ Khước Sơn, ngày đêm dằn vặt không chịu ngừng nghỉ.

Nàng đôi khi thắp sáng trái tim hắn, nhưng không thể xoa dịu cảm giác tội lỗi của hắn.

Ngay cả nàng cũng đã bỏ qua, trong cuộc sống ngày này qua ngày khác, rằng chứng kiến bạn thân thuở nhỏ chết trước mắt mình là cảm giác như thế nào. Nhưng khi đó hắn chỉ lặng lẽ ngồi trên khúc gỗ khô nhuốm máu mà đờ đẫn.

Hắn ngụy trang quá tốt, khiến người khác lầm tưởng hắn sinh ra đã biết cách ngụy trang như vậy.

Hắn đã cứng rắn giết chết một phần của mình trong trận tuyết lớn đó, phần hắn không xứng đáng chôn cùng Bàng Ngộ trong rừng mai, nên đêm ngày cô độc quỳ trước ngôi mộ của Bàng Ngộ.

Không ai nhìn thấy, không ai biết, không ai nói một câu: "Ta tha thứ cho ngươi."

Hắn không thể để Tống Mục Xuyên gặp thêm bất kỳ nguy hiểm nào nữa.

Đó là đại nghĩa của hắn, đó là tư lợi của hắn.

Vì vậy, hắn giữ mình trên con thuyền hướng về cái chết, không chịu rời đi, hắn đã tự vạch sẵn ý nghĩa của cái chết cho mình.
Bình Luận (0)
Comment