Trong làn khói đỏ, một con bướm sặc sỡ vỗ cánh bay lên trời cao. Dưới ánh mặt trời chói chang, máu chảy thành sông.
Trên đường từ cung điện trở về, Tạ Chiếu Thu cũng nhìn thấy một con bướm. Nàng vội vã đuổi theo, muốn biết nó sẽ bay về đâu.
Tay nàng trống không, bức tranh yến tiệc đã được giao cho Đế Cơ. Nàng chỉ nhớ đôi môi Đế Cơ mấp máy, nhưng không nghe rõ lời nào. Nàng biết mình đã làm gì, quân cấm vệ sẽ sớm dựa vào bức tranh đó để bắt người, nàng đã phản bội phụ thân mình.
Phụ thân luôn yêu thương nàng hết mực.
Nàng say mê hội họa, điều mà người ngoài khó hiểu, nữ tử cần tài năng đó để làm gì? Nhưng chỉ có phụ thân ủng hộ nàng, không ép nàng thành thân, chỉ bảo nàng làm theo ý mình. Thực ra ban đầu phụ thân không như vậy.
Phụ thân cũng thích vẽ, nhưng tranh thường bình thường, chỉ có những con bướm điểm xuyết là sống động như thật, như sắp bay ra khỏi tranh. Tài năng của nàng vượt xa phụ thân, nhưng bướm nàng vẽ lại không khác gì của phụ thân. Có lẽ phụ thân đã nhìn thấy sự kỳ diệu của huyết thống trong điều nhỏ nhặt đó, nàng là sự tiếp nối của phụ thân trên đời này, thái độ của phụ thân đột nhiên thay đổi, bắt đầu ủng hộ sở thích của nàng.
Tạ Chiếu Thu cũng luôn tự hào vì có một điểm giống phụ thân.
Tín niệm nàng đang theo đuổi, gia tộc và quốc gia, trung và hiếu đều là phụ thân dạy nàng.
Phụ thân trong lòng nàng như trời cao.
Nhưng nàng đã từ bỏ chữ hiếu, vì cán cân bên kia nặng hơn.
Nàng cứ thế đuổi theo con bướm, đôi giày thêu sắp rách. Một tiểu thư khuê các như nàng, từ khi có trí nhớ dường như chưa từng đi nhiều như vậy. Nhưng nàng không cảm thấy đau, như thể mình cũng hóa thành một con bướm nhẹ nhàng theo gió.
Bỗng nhiên, có người kéo nàng vào một cánh cửa gỗ.
"Thu tỷ nhi, con đã làm gì?!"
Khuôn mặt Tạ Chú đầy phẫn nộ, hắn ta đã che giấu rất kỹ, từ Lịch Đô phủ đã bắt đầu bày mưu, lợi dụng sự không hiểu biết của Cốt Sa và Hoàn Nhan Tuấn về thân phận của mình, liều lĩnh diễn một màn khổ nhục kế, mới có thể đứng vững đến ngày hôm nay, hắn ta không ngờ lại bị chính nữ nhi mình phản bội.
Tạ Chiếu Thu nhìn phụ thân, bộ đồ vải thô khiến người có vẻ xa lạ - người định bỏ trốn sao? Nàng ngơ ngác quỳ xuống, nước mắt lã chã nắm chặt vạt áo phụ thân.
"Phụ thân... dừng lại đi, phụ thân đang làm gì vậy? Tại sao lại hại Triều Ân ca ca và Lục tỷ tỷ?"
"Triều Ân và Tiểu Lục đều là cháu của ta, ta chưa bao giờ muốn hại chúng. Nhưng chúng cũng giống như vương triều này, tự chuốc lấy diệt vong!"
"Chúng ta là con dân Đại Dục - phụ thân có thể không làm gì, nhưng tại sao lại phản bội?"
"Thu tỷ nhi, con hồ đồ rồi! Đại Dục đã không thể cứu vãn, nếu các Hán thần đều tuẫn tiết, đạo của Hán nhân ai sẽ thực hiện? Việc ta làm bây giờ, hại ở hiện tại, lợi cho ngàn năm sau!"
Tạ Chiếu Thu sững sờ, thì ra đây là tín ngưỡng của phụ thân sao?
Là nghĩa lớn hay là tiết nghĩa quan trọng hơn?
"Con vào cung báo tin, ta không trách con, chỉ trách ta giấu con quá lâu khiến con khó chấp nhận, sau này con sẽ hiểu. Kim Lăng không thể ở lại nữa, con đi Biện Kinh cùng ta."
Tạ Chú định bước đi, Tạ Chiếu Thu ôm chặt chân hắn ta, ngăn cản.
"Phụ thân, người không thể đi!"
Tạ Chú vội vàng rút chân ra.
"Triều Ân ca ca đang lâm nguy, người phải đi giải oan cho huynh ấy!"
Tạ Chú nhìn xuống Tạ Chiếu Thu với ánh mắt kỳ lạ: "Thu tỷ nhi, đừng làm chuyện vô ích."
"Lục tỷ chết là do người gián tiếp gây ra, nếu Triều Ân ca ca lại bị người hãm hại, người có thể yên lòng sao? Suốt quãng đời còn lại người làm sao có thể ngủ yên?!"
Tạ Chú thở dài: "Ta cùng Triều Ân vì quân chủ này, đã sớm là địch nhân. Hơn nữa... đã quá muộn rồi."
Hắn ta lặng lẽ lấy ra một chiếc khăn đã chuẩn bị sẵn, nhân lúc Thu tỷ nhi không để ý, bịt chặt miệng nàng ấy.
"Trên con đường lớn, hy sinh là điều tất yếu, con đừng trách phụ thân vô tình."
Thu tỷ nhi nghe thấy phụ thân nói vậy. Nàng không vùng vẫy, chỉ mở to mắt, trước khi ngất đi nhìn thấy con bướm bay vào mái hiên rồi biến mất.
Đây là một con bướm bay vào sử sách, bức tranh yến tiệc vội vã đó đã để hậu thế biết tên và hình dáng của tám kẻ phản quốc, gọi họ là "Giáp Tuất bát tặc". Họ hoặc bị bắt hoặc bỏ trốn, nhưng dù kết cục ra sao, cũng đã vĩnh viễn bị đóng đinh vào cột sỉ nhục của lịch sử.
*****
Lịch Đô phủ đã cạn lương thực ba ngày. Tà Dương cốc thất thủ. Kỳ binh tấn công dữ dội, dùng mộc mã đập cửa thành, thang mây bắc lên tường, tên lửa bắn vào cả nhà dân.
Trong thời khắc sinh tử, quân dân Đại Dục liều chết chống trả, đến sáng ngày thứ tư, viện binh triều đình bất ngờ đến. Sĩ khí trong thành tăng vọt, trống trận vang trời, hai bên giao chiến dưới thành, bất phân thắng bại.
Kỳ binh công thành nhiều ngày, binh sĩ mệt mỏi định rút lui nghỉ ngơi, chọn ngày tái chiến. Không ngờ đại bản doanh ở Lộ Dương trấn bị phục binh đánh úp, phóng hỏa đốt doanh trại. Kỳ binh nghĩ rằng đường lui bị cắt, bị kẹp giữa hai đầu, rối loạn đội hình, đại bại.
Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.
Dục binh thừa thắng truy kích, tiêu diệt hàng vạn địch, chỉ có hơn ngàn Kỳ binh bảo vệ chủ soái phá vây, Hàn Tiên Vượng chỉ lo thoát thân chạy về phương Bắc.
Lịch Đô phủ đại thắng.
Nam Y theo thám báo doanh về thành đã là chạng vạng. Thành tuy bị thương tổn sau nhiều ngày chiến đấu, nhưng cờ xí chiến thắng tung bay trên tường thành khiến người ta phấn chấn.
Đây là chiến thắng đầu tiên sau nhiều thất bại liên tiếp của Dục triều, mất đi các vùng biên giới phía Bắc. Kỳ binh tổn thất nặng nề, ít nhất một năm sẽ không dám xâm phạm nữa.
Chiến thắng trên chiến trường mang lại hòa bình, một nền hòa bình lâu dài. Người dân cuối cùng có thể dựa vào triều đại mới để thở phào, nghỉ ngơi hồi sức.
Nam Y nóng lòng muốn về nhà.
Nàng vui vẻ kể cho Tạ Khước Sơn, nàng và thám báo doanh đã dũng cảm chiến đấu khiến Kỳ binh xoay sở không kịp. Nàng đã không phụ lòng tin của hắn.
Hắn tử chiến thủ thành chắc hẳn cũng đã dốc hết sức, không biết có bị thương không.
Viện binh đã đến, Kỳ binh bị đẩy lui, hắn có thể được minh oan, đường hoàng trở thành đại anh hùng của Lịch Đô phủ.
Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy vui sướng khôn tả.
Nàng rất nhớ hắn.
Trong mỗi ngày đêm băng rừng vượt núi, trong mỗi lần dũng cảm vượt qua khó khăn, trong mỗi lần rút kiếm đâm xuyên kẻ địch, nàng đều nhớ đến hắn.
Edit: FB Frenalis
Nàng biết, họ luôn sát cánh chiến đấu bên nhau.
Bước chân Nam Y trở nên nhẹ nhàng, nàng chạy nhanh, không muốn chậm trễ một khắc nào, muốn chia sẻ niềm vui này với Tạ Khước Sơn ngay lập tức.
Nhưng vừa qua cổng thành, nàng đã bị dân chúng vây kín. Nam Y bị tung lên cao trong tiếng reo hò, vô số bàn tay xa lạ nâng đỡ nàng. Cảm giác thật kỳ diệu, giữa không trung nàng nhìn thấy dòng người đang chạy dài, những nụ cười mộc mạc cùng tiếng hò reo vang dội.
Thật kỳ diệu, nàng cũng là một phần của chiến thắng.
Pháo hoa rực rỡ thắp sáng bầu trời hoàng hôn.
Nam Y lại bị tung lên, nàng phấn khích nhìn quanh, nhìn thấy đám đông bên ngoài tường thành, trên bức tường đổ nát dường như có một bức tranh nhỏ - đó là chân dung trên cáo thị.
Dù chỉ nhìn thoáng qua từ xa chưa xác nhận được gì, nhưng như có linh cảm, niềm vui của Nam Y bỗng chốc bị thay thế bằng sự bất an.
Nàng vội vã đẩy đám đông, muốn chen đến trước tường cáo thị. Nhưng dòng người như thủy triều không thể kiểm soát, khiến nàng tiến ba bước lại lùi hai bước.
Quãng đường chỉ vài trượng, nàng chen lấn mãi vẫn chưa tới.
Nhưng mỗi lần nhìn qua đám đông, nàng lại thấy những chữ trên cáo thị. Từng chút một, sự thật về hắn như ngàn dao đâm vào nàng.
"Phản đồ Tạ Khước Sơn vì tư lợi, cấu kết với địch bán nước, đẩy quê hương vào nguy hiểm, may mắn hành vi bị phát giác, đại họa tạm thời ngăn chặn. Tội ác tày trời, nay vua cáo lên miếu đường, theo lệnh hoàng đế xử ngũ mã phanh thây, để an ủi thiên hạ, xoa dịu lòng dân."
Dưới đó là con dấu đỏ tươi của phủ nha Lịch Đô phủ.
Lời lẽ rõ ràng, không thể chối cãi.
Nam Y lao đến xé nát cáo thị.
"Vu khống! Nói láo!" Mắt nàng đỏ ngầu như dã thú điên cuồng gào lên giữa biển người, "Hắn không phải phản đồ! Hắn bị giam ở đâu?!"
"Đã xử tử mấy hôm trước rồi, ngũ mã phanh thây giữa phố." Xung quanh có người tò mò nhìn Nam Y.
"Đúng vậy, nếu không bắt và xử tử hắn, phá tan âm mưu của Kỳ binh thì viện binh làm sao đến được? Triều đình đã nói hắn là nghịch tặc, hắn chắc chắn là vậy!"
"Câm miệng!" Nam Y đột nhiên rút kiếm, mũi kiếm sáng loáng chỉ vào người vừa nói. Nàng ước gì những giọng nói đáng ghét đó biến mất, nhưng rõ ràng trước đó họ còn cùng nhau ăn mừng chiến thắng. Nàng như trở lại chiến trường, ánh mắt nhìn đâu cũng thấy kẻ thù.
Sát khí tỏa ra từ người nàng khiến dân chúng sợ hãi, lùi lại như nhìn thấy kẻ điên.
"Hắn không phải phản đồ, ai nói thêm câu nữa ta cắt lưỡi hắn!"
Nam Y cầm kiếm bước đi, đám đông tự động nhường đường, vô số ánh mắt tò mò, khinh bỉ hoặc sợ hãi đổ dồn vào nàng.
Không thể nào. Hắn không thể chết được.
Kỳ binh còn không giết được hắn, sao hắn có thể chết dưới tay đồng bào.
Đây là kế điệu hổ ly sơn phải không.
Nàng không tin.
Nam Y cướp một con ngựa, phi như bay về phía doanh trại, pháo hoa chiến thắng trên bầu trời đêm phía sau như một sự chế giễu lớn.
Gió mang theo mùi máu tanh thổi qua người nàng, đó là cơn gió tử vong từ Tà Dương cốc, là dư âm của biển lửa xác chết, như thấy năm tháng tàn khốc bắn một mũi tên vào tim nàng, còn nàng thì cố gắng ngăn cản mũi tên trước khi nó chạm đích.
Nàng xông vào lều chủ soái của Tống Mục Xuyên.
Tống Mục Xuyên ngồi đó, nét mặt không buồn không vui, như đã chờ nàng từ lâu.
"Người đâu?"
Nam Y mong chờ một câu trả lời. Họ đã lừa mọi người, người chết không phải Tạ Khước Sơn, đây chỉ là để dân chúng nhìn thấy, hắn vẫn còn sống ở đâu đó, chỉ là không thể công khai gặp nàng lúc này. Đây là hy vọng cuối cùng của nàng.
Tống Mục Xuyên không trả lời. Sự im lặng kéo dài đã là câu trả lời.
Mũi tên từ khi bắn ra đã định trúng đích, sự vùng vẫy của nàng chỉ là trì hoãn ngắn ngủi.
Nàng nhớ ra, trên cáo thị đó, chỉ có Tống Mục Xuyên mới có quyền đóng dấu đại ấn của phủ nha Lịch Đô, chứng tỏ hắn cũng tham gia vào mọi chuyện.
"Ta sẽ giết ngươi."
Từ đầu đến cuối, nàng không biểu lộ cảm xúc gì, khi cực kỳ đau khổ, con người ta từ bỏ kiểm soát cơ thể, nàng chỉ còn lại bản năng muốn hủy diệt, nàng phải trả thù cho hắn.
Nàng đâm kiếm về phía Tống Mục Xuyên với sự tuyệt vọng, quyết tâm đồng quy vu tận.