Trong chớp mắt, Chương Nguyệt Hồi bất ngờ ôm chặt lấy Hoàn Nhan Bồ Nhược, một tay giữ nàng ta trong lòng, tay còn lại nắm chặt cây trâm, nhẹ nhàng đặt lên cổ nàng ta.
Tình thế nhanh chóng đảo ngược, Chương Nguyệt Hồi trong chớp mắt đã bắt cóc Hoàn Nhan Bồ Nhược.
Yến tiệc lập tức hỗn loạn, thủ vệ ào tới, hàng ngàn mũi tên đen kịt chĩa vào Chương Nguyệt Hồi.
Nhưng hắn chỉ cười khẽ, vẫn giữ vẻ bình thản, từ từ xé bỏ lớp mặt nạ trên mặt, thậm chí còn có tâm trạng trêu chọc: "Cái thứ này thật nhàm chán, lại gặp mặt, công chúa điện hạ."
"Chương Nguyệt Hồi!" Hoàn Nhan Bồ Nhược lộ rõ vẻ căm hận, "Ngươi thật to gan dám đến đây."
"Ta nghĩ công chúa hẳn là mong gặp ta lắm, nghiến răng nghiến lợi đêm không thể ngủ, nên dù ngàn dặm cũng phải đến gặp điện hạ. Chỉ là mắt điện hạ kém quá... khiến trò chơi này không còn vui nữa."
"Thả bổn công chúa ra, ta có thể cân nhắc tha cho ngươi một mạng."
"Hừ, với tình thế hiện nay, câu này nên để ta nói mới đúng chứ?" Chương Nguyệt Hồi không hề nao núng.
"Được, vậy ngươi nói xem, ngươi muốn gì?"
Chương Nguyệt Hồi nheo mắt, trầm mặc một thoáng.
Hắn muốn gì? Thời gian hắn có thể kéo dài không nhiều, chỉ mong là đủ.
Trong lúc đó, Nam Y và Kiều Nhân Chi đang bị mắc kẹt ở hậu viện, tình cờ gặp đội thị vệ tuần tra.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Nam Y nảy ra một ý, hung hăng bắt Kiều Nhân Chi, giả vờ áp giải nàng ta.
"Thuộc hạ bắt được một nữ tỳ khả nghi, đang định mang đi cho điện hạ thẩm vấn."
Thủ lĩnh đội thị vệ nghi ngờ nhìn hai người. Trong phủ trưởng công chúa có không ít nữ thị vệ, hắn ta không thể nào nhận ra hết được. Hắn ta còn định hỏi thêm tình hình, thì phía trước vang lên tiếng ồn ào lớn.
"Có chuyện rồi! Trong yến tiệc có chuyện rồi! Mau đến tiếp ứng!"
Nghe vậy, đội thị vệ không kịp quan tâm đến hai người nữa, chỉ quát Nam Y trông chừng người, rồi vội vàng chạy về phía sảnh đường.
Thấy họ đã đi xa, Kiều Nhân Chi dẫn Nam Y đến một cánh cửa nhỏ khuất nẻo. Nam Y còn đang lo lắng không biết chuyện gì đã xảy ra, có ảnh hưởng đến kế hoạch của nàng không, nhưng Kiều Nhân Chi dường như không hề ngạc nhiên. Nàng ta mở cửa nhìn ra ngoài, xác định không có ai rồi mới ra hiệu cho Nam Y.
"Từ đây đi ra ngoài là an toàn."
Nam Y bước một chân ra cửa, vẫn còn thắc mắc, quay lại hỏi nàng ta: "Sao ngươi biết ta sẽ đến? Còn có ai khác giúp ta sao?"
Ánh mắt Kiều Nhân Chi lúng túng, nàng ta không trả lời, chỉ đẩy mạnh Nam Y ra ngoài, rồi đóng sầm cửa lại.
Trong yến tiệc, tình hình căng thẳng vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt.
Chương Nguyệt Hồi thản nhiên đáp: "Điện hạ truy sát ta như vậy, khiến ta không thoải mái. Ta không phải người dễ nhịn, tất nhiên phải trả đũa."
Nhưng tay hắn không hề nương nhẹ, hơi dùng sức, cây trâm đâm vào da thịt Hoàn Nhan Bồ Nhược, máu rỉ ra.
"Nếu bổn công chết chết ở đây hôm nay, Hán nhân trong vòng mười dặm sẽ phải chôn cùng, ngươi không đến một mình đâu, ngươi dám ra tay sao?" Hoàn Nhan Bồ Nhược không hề tỏ ra sợ hãi, lạnh lùng hỏi.
Chương Nguyệt Hồi cười như một yêu quái: "Liên quan gì đến ta?"
Ngay khi hắn đột nhiên dùng sức, liền nhìn thấy một mũi tên từ xa nhắm vào hắn. Hắn biết mình sẽ không thành công, hắn cũng không định thành công, nhưng trong khoảnh khắc cá chết lưới rách, hắn cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Hắn đến một mình, mục đích chỉ là ám sát Hoàn Nhan Bồ Nhược, hắn không có đồng bọn.
Mũi tên đó chỉ trong nháy mắt đã găm chính xác vào giáp vai hắn.
Cùng lúc đó, Hoàn Nhan Bồ Nhược dùng khuỷu tay thúc mạnh vào xương sườn hắn. Chương Nguyệt Hồi buông lỏng tay, cây trâm chỉ kịp để lại một vết máu trên cổ nàng ta, rồi rơi xuống đất.
Tất cả thị vệ lập tức xông lên, bao vây hắn bằng lưỡi kiếm từ bốn phương tám hướng.
"Điện hạ, xử trí tên này thế nào?"
Hoàn Nhan Bồ Nhược che vết thương đang chảy máu trên cổ, nhìn xuống Chương Nguyệt Hồi đang bị khống chế. Nàng ta tưởng hắn sẽ hoảng loạn, nhưng dù tai họa cận kề, hắn vẫn cười bất cần.
Hoàn Nhan Bồ Nhược nhất thời nghẹn lời. Nàng ta luôn nghĩ rằng việc truy sát hắn sẽ là một cuộc rượt đuổi dài hơi, hôm nay đến quá đột ngột, nàng ta chưa kịp nghĩ kỹ, nếu bắt được hắn nên xử lý thế nào.
Giết hắn sao? Quá đơn giản, chưa đủ hả giận.
Đang lúc nàng ta im lặng, có người vội vàng bẩm báo: "Điện hạ, Mạc phủ có kẻ đột nhập, phòng của Tạ đại nhân có dấu hiệu bị lục soát."
Tạ Chú mặt mày tái mét đi theo người hầu vào.
Hoàn Nhan Bồ Nhược cảm thấy bất an: "Tiên sinh, mất gì?"
Tạ Chú chỉ đành bước lên, thấp giọng nói: "Bức thư của Thẩm Chấp Trung về thân phận của Tạ Khước Sơn."
"Không phải đã bảo tiên sinh hủy nó rồi sao?!"
Tạ Chú không thể trả lời, cuối cùng hắn ta vẫn giữ lại chút tư tâm. Dù khác biệt lý tưởng không thể cùng mưu đồ, nhưng Tạ Khước Sơn dù sao cũng là cháu ruột, từng là học trò tốt của hắn ta. Nhìn nhận khách quan, hắn ta vừa khâm phục vừa sợ hãi Tạ Khước Sơn, nên quyết định hãm hại hắn là vô cùng khó khăn. Hắn ta nghĩ cuốn sổ con đó là minh chứng duy nhất cho tình nghĩa giữa họ, nên không nỡ hủy, dù sao người cũng đã chết. Không ngờ đến Biện Kinh vẫn gặp chuyện, giờ hối hận cũng đã muộn.
Hoàn Nhan Bồ Nhược có chút nóng ruột. Đây không phải chuyện nhỏ, thân phận của Tạ Khước Sơn tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài! Vì thất bại ở Lịch Đô phủ, địa vị của nàng ta và Hàn Tiên Vượng trong triều đã lung lay. Nếu thân phận nằm vùng của Tạ Khước Sơn bị Đại Dục công bố, tội danh dùng người không đúng của họ sẽ bị khẳng định, nàng ta không thể tránh khỏi bị trừng phạt. Các quý tộc khác vốn đã dòm ngó quyền lực trong tay nàng ta, một khi có cơ hội sẽ như hổ đói nhào vào tranh giành.
Tuyệt đối không thể để cuốn sổ con đó rơi vào tay Đại Dục.
Hoàn Nhan Bồ Nhược ra lệnh cho thuộc hạ: "Lập tức đóng cổng thành, thiết lập trạm kiểm soát, không có giấy tờ của quan nha, không ai được ra vào."
Lúc này nàng ta mới hiểu, Chương Nguyệt Hồi gây rối là để đánh lạc hướng, che giấu mục đích thực sự, câu giờ cho người ăn cắp sổ con. Thảo nào hắn không hề hoảng hốt, vì thứ họ muốn đã bị lấy đi.
Cơn giận bùng lên, hắn đã phản bội nàng ta nhiều lần, nàng ta hận không thể nghiền xương hắn thành tro mới hả giận.
"Chương lão bản, trò chơi của ngươi kết thúc rồi, tiếp theo, đến lượt ta quyết định. Ngươi và đồng bọn của ngươi, đừng hòng chạy thoát."
Hoàn Nhan Bồ Nhược ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng không chút thương hại, ra lệnh: "Đưa hắn đến phủ Bát hoàng tử lĩnh tội."
Bát hoàng tử lúc này không biết bị Chương Nguyệt Hồi trói ở đâu. Được nuông chiều từ nhỏ, hắn ta chưa từng bị đối xử như vậy, tính tình vốn hung bạo, có thù tất báo. Rơi vào tay hắn ta, Chương Nguyệt Hồi chắc chắn sẽ bị tra tấn dã man.
Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.
Sau khi ra lệnh xong, Hoàn Nhan Bồ Nhược mới được dìu vào phòng trong băng bó vết thương.
Yến tiệc tan hoang, khách khứa lục tục ra về, không ai còn để ý đến Tạ Chú. Hắn ta đứng đó có chút mờ mịt, trong lòng dâng lên cảm giác cô độc nơi đất khách quê người. Hắn ta lơ đãng nhìn thấy bức tranh treo trên giá vẽ.
Có lẽ là quà sinh thần của một vị đại quan nào đó tặng trưởng công chúa, tranh của Vương Đại Gia, chắc là đã tốn không ít công sức.
Hắn ta vô thức bước về phía bức tranh. Không hiểu sao, bức tranh này khiến hắn ta cảm thấy quen thuộc.
Đột nhiên, hắn ta chú ý đến một con bướm ẩn giữa núi sông. Cả người hắn ta chấn động.
Không, không thể nào! Đây là tranh của Thu tỷ nhi!
Sao tranh của Thu tỷ nhi lại xuất hiện ở Biện Kinh? Chẳng lẽ người lấy trộm sổ con là nó?
Trong đầu hắn ta hỗn loạn những suy nghĩ đan xen, hắn ta theo bản năng run rẩy chạm vào con bướm, nhận ra có gì đó không ổn. Cả bức tranh Thu tỷ nhi đều cố tình che giấu phong cách của mình, bắt chước phong cách của Vương Đại Gia, tại sao lại đột nhiên để lộ thân phận ở con bướm này? Chẳng lẽ nó biết hắn ta sẽ nhìn thấy?
Nhưng hắn ta đã đánh giá thấp quyết tâm của Thu tỷ nhi. Ngay khi chạm vào con bướm, Tạ Chú cảm thấy một cơn đau nhói lên, trên tranh thế mà lại có giấu một mũi tên nhỏ tẩm độc đâm vào ngón tay hắn ta, một giọt máu rỉ ra.
Cái bẫy nhỏ bé nhưng chính xác này khiến Tạ Chú giật lùi như thấy ma. Thu tỷ nhi không xuất hiện, nhưng hắn ta có thể cảm nhận được sự căm hận của nữ nhi qua cơn đau đớn.
Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước, năm bước.
Vừa đi được năm bước, Tạ Chú đổ gục xuống đất, miệng sùi bọt mép, toàn thân co giật.
Con bướm đó được vẽ bằng chất độc của mũi tên tẩm độc, chỉ cần dính vào vết thương hở, độc tố sẽ theo máu đến tim, người trúng độc sẽ chết trong vòng năm bước.
Ý thức nhanh chóng trôi đi, trong đầu Tạ Chú thậm chí còn chưa kịp nhìn lại cuộc đời mình, chỉ còn lại một ý niệm duy nhất: đóa hoa mà hắn ta tự tay nuôi dưỡng, cuối cùng đã không chút do dự hóa thành lưỡi dao sắc bén đâm xuyên trái tim hắn ta.
Hắn ta hại đồng bào, hại cả người thân ruột thịt.
Đại Mãn cảnh giới mà hắn ta khổ công theo đuổi, cuối cùng lại kết thúc trong dang dở.
*****
Nam Y rời khỏi phủ công chúa, lập tức trở về nơi ẩn náu, chuẩn bị đưa Thu tỷ nhi rút lui.
Nhưng Thu tỷ nhi đột nhiên đổ bệnh nặng không thể đi nổi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nằm trên giường thở yếu ớt.
"Sức khỏe muội vốn yếu, có lẽ là không quen khí hậu... Tẩu tẩu, tẩu đi trước đi, trong thành sắp giới nghiêm rồi, tẩu hãy mau đưa sổ con ra ngoài..."
Nam Y đấu tranh nội tâm, suýt nữa đã không rời khỏi Biện Kinh, nhưng nàng đã mang Thu tỷ nhi đến đây, làm sao có thể bỏ nàng ấy lại nơi đất khách quê người?
"Muội không lộ mặt trong yến tiệc, sẽ không ai nhận ra muội... Nơi này rất an toàn, đợi muội khỏe lại, tẩu tẩu hãy quay lại đón muội... Như vậy sẽ không làm lỡ việc gì."
Nam Y nghĩ Thu tỷ nhi vì lặn lội đường xa rồi thức mấy đêm vẽ tranh nên mới kiệt sức, lời đề nghị của nàng ấy cũng có lý. Trước khi đi, Tống Mục Xuyên đã dặn họ, đường về sẽ rất nguy hiểm, hắn sẽ giả làm người đổi ngựa, đợi nàng ở Yến Lư thành cách Biện Kinh tám mươi dặm. Nàng chỉ cần phi ngựa đưa sổ con đến đó, rồi lập tức quay lại đón Thu tỷ nhi.
Nàng dặn dò đồng liêu ở đây chăm sóc Thu tỷ nhi, một mình phi ngựa nhanh chóng hướng về phía cổng thành.
Tiễn Nam Y đi, Thu tỷ nhi mới nhắm mắt lại, nước mắt lặng lẽ rơi.
Phụ thân đã chết, nàng ấy cũng đang lặng lẽ chờ chết nơi đất khách.
Như vậy đã đủ chưa? Đủ để chuộc tội chưa? Cho những người đã chết.
*****
Nam Y phi ngựa như bay, nàng còn chưa biết tin Tạ Chú đã chết, càng không biết Thu tỷ nhi đột nhiên đổ bệnh là vì trúng độc thay nàng. Dù không tiếp xúc trực tiếp với độc tố, nhưng vì tự tay pha chế thuốc màu, trộn độc tố vào tranh theo cách chỉ có Tạ Chú mới nhận ra, ngày đêm tiếp xúc với chất độc, nàng ấy cũng không tránh khỏi bị ảnh hưởng.
Nam Y đến cổng thành, nhưng nơi đó đã bị phong tỏa.
Trên thành Biện Kinh, cơn mưa rào bất chợt đổ xuống nhưng không xua đi được cái oi bức khó chịu. Những hạt mưa rơi xuống mái hiên, tí tách, tí tách, như tiếng đếm ngược, báo hiệu một điều gì đó khủng khiếp đang âm thầm đến gần.
*****
Chương Nguyệt Hồi dường như cũng nghe thấy tiếng mưa rơi, hoặc chỉ là những giọt nước từ trên tóc hắn nhỏ xuống, mang đến cho hắn ảo giác mơ hồ.
Bộ trang phục lộng lẫy như lông công đã bị đánh tả tơi, gương mặt bầm dập không còn nhận ra vẻ tuấn tú ban đầu, hắn chỉ còn là một khối thịt máu đáng thương bị treo ngược trong nhà giam.
Bát hoàng tử đã thỏa mãn cơn giận, vênh váo bỏ đi.
Căn phòng tra tấn trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ, Chương Nguyệt Hồi cuối cùng cũng có thể thở phào, màn tra tấn kéo dài cuối cùng cũng tạm dừng.
Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.
Lúc mới bị bắt, Chương Nguyệt Hồi nghĩ mình có thể chịu đựng được nên giữ vẻ mặt bình thản.
Thậm chí có lúc hắn còn cảm thấy thật nực cười, một người tài giỏi như hắn sao lại có thể trở thành tù nhân. Nhưng cảm giác đau đớn là điều không ai tránh khỏi, roi quất vào da thịt, gậy đập vào lưng, bàn ủi nóng dí vào da, như thể xuyên thấu xương cốt. Sự đau đớn không hề nể nang bất kỳ ai, dù giàu sang hay quyền lực, tất cả đều bình đẳng.
Hắn cũng giống như bao sinh mệnh hèn mọn khác, rên rỉ, run rẩy. Trong cơn đau đớn tột cùng, hắn không thể không nhớ lại những lần mình cao cao tại thượng chà đạp lên sinh mệnh của người khác.
Có lẽ đây là báo ứng của hắn.
Cuối cùng, có người bước vào. Chương Nguyệt Hồi cố gắng mở mắt, máu dồn lên đầu vì bị treo ngược quá lâu, mắt phải sưng húp khiến hắn nhìn không rõ.
"Thả hắn xuống."
Hắn nghe thấy giọng Hoàn Nhan Bồ Nhược.
Có người thả hắn xuống, để hắn dựa vào tường. Tư thế này thoải mái hơn nhiều, hắn thậm chí còn cảm thấy biết ơn.
Người hầu lui ra, chỉ còn lại hai người trong căn phòng rộng lớn.
Hoàn Nhan Bồ Nhược nhìn Chương Nguyệt Hồi bê bết máu, việc tra tấn hắn không làm nàng ta thấy vui hơn, nhưng quan trọng là, mọi thứ lại nằm trong tầm kiểm soát của nàng ta, nàng ta đã nắm chặt được nam nhân xảo quyệt này.
"Chương Nguyệt Hồi, ngươi thật lợi hại, dám lấy trộm đồ ngay dưới mắt ta, còn âm thầm giết Tạ tiên sinh."
Tạ Chú đã chết rồi ư.
Chương Nguyệt Hồi vừa mới biết chuyện này.
"Nhưng thành đã bị phong tỏa, một con ruồi cũng không thể bay ra, đồng bọn của ngươi sẽ sớm đến bầu bạn với ngươi thôi."
Chương Nguyệt Hồi không quan tâm. Hắn thầm nghĩ nàng ta quá coi thường Nam Y, nàng nhất định sẽ tìm cách thoát ra.
Hắn tin tưởng điều đó.
Hoàn Nhan Bồ Nhược ở đây huênh hoang, chẳng phải nói bên ngoài vẫn chưa tìm thấy người sao?
Cả người hắn thả lỏng, nghĩ đến nhiệm vụ của Nam Y đã thuận lợi, nàng nhất định sẽ đạt được ước nguyện, vậy những khổ sở hắn chịu đựng ở đây đều đáng giá.
Hoàn Nhan Bồ Nhược ngồi xổm xuống, mang theo vẻ đắc ý của kẻ chiến thắng, cố gắng tìm kiếm một chút hối hận trên gương mặt hắn: "Chương Nguyệt Hồi, ngươi có hối hận không?"
Hắn vẫn cố gắng nở nụ cười méo mó, hỏi ngược lại: "Nếu ta hối hận... thì điện hạ sẽ tha thứ cho ta sao?"
"Ta là người rất có nguyên tắc, kẻ phản bội ta, đều phải chết."
"Vậy hãy cho một cái chết thống khoái đi." Chương Nguyệt Hồi mệt mỏi nhắm mắt lại.
Hoàn Nhan Bồ Nhược đưa tay vuốt nhẹ má hắn: "Nhưng ngươi lại có chút khác biệt... Ngươi biết không? Ta luôn muốn có được ngươi, cả thân xác lẫn trái tim, nhưng ngươi quá khó thuần phục, khiến ta vẫn còn chút luyến tiếc."
Hoàn Nhan Bồ Nhược nói rất thản nhiên. Tình yêu nam nữ, đối với nàng ta chỉ là một cách thỏa mãn bản thân, không có gì phải xấu hổ.
Chương Nguyệt Hồi lần này mới thật sự cười, nụ cười kéo căng vết thương trên mặt, khiến biểu cảm của hắn trở nên méo mó. Hắn nhìn thẳng vào mắt Hoàn Nhan Bồ Nhược, nhẹ giọng nói: "Thật ghê tởm."
Hoàn Nhan Bồ Nhược nhướng mày, sự ngỗ ngược của hắn khơi dậy lòng hiếu thắng trong nàng ta.
"Ngươi chẳng phải luôn cảm thấy ta ghê tởm sao? Ta coi như lòng yêu nước thỉnh thoảng của ngươi là lạc lối, chỉ cần ngươi chịu hối cải, chỉ cần ngươi nói ngươi căm ghét quê hương, căm ghét đồng bào, ngươi là một kẻ ti tiện vô sỉ, từ nay về sau chỉ trung thành với ta, ta sẽ lập tức thả ngươi."
Nàng ta không thể thật sự thả hắn, chỉ là đưa ra một miếng mồi ngon. Nàng ta nhận ra rằng muốn có được sự khuất phục thật sự của hắn, ngoài cách này ra, không gì có thể xóa bỏ mối hận phản bội.
Nụ cười của Chương Nguyệt Hồi càng thêm châm biếm, một tia máu trào lên cổ họng, hắn ho ra một ngụm máu, rồi mới chậm rãi mở miệng.
"Khi ta ở đất Thục... phần lớn thời gian đều ở trong chùa... Ta hỏi sư phụ... thế nào là giải thoát..." Giọng hắn gần như chỉ còn hơi thở, Hoàn Nhan Bồ Nhược phải đến gần mới nghe rõ.
Nàng ta tưởng hắn sắp nói lời thật lòng, nên lắng nghe rất chăm chú.
Nàng ta mơ hồ cảm thấy một nỗi buồn sâu kín, có lẽ trong sâu thẳm, nàng ta hy vọng có một câu trả lời khác. Đằng sau những toan tính, nàng ta từng có chút tình cảm thật sự với hắn.
"Sư phụ nói... hãy tĩnh tâm lắng nghe 3600 tiếng chuông mõ... rồi hãy tự vấn lại câu hỏi này... Thế là ta quỳ trước bàn thờ trong đại điện... một tiếng, hai tiếng, ba tiếng... mười lăm tiếng... bốn mươi tiếng..."
Hơi thở mang mùi máu của hắn phả vào tai nàng ta. Hoàn Nhan Bồ Nhược nghe hồi lâu, không thể tin được hắn chỉ đang đếm số, hoàn toàn phớt lờ lòng thương xót hiếm hoi của nàng ta.
Nàng ta tức giận lùi lại vài bước.
"Người đâu!"
Người hầu lập tức chạy đến, có người mang thuốc đến, định đổ vào miệng Chương Nguyệt Hồi.
Chương Nguyệt Hồi biết rõ đó là gì, hắn ngậm chặt miệng không chịu uống, nhưng vẫn bị cưỡng ép đổ vào hơn nửa chén.
Đó không phải thuốc độc, mà là thuốc bổ, để hắn có thêm chút sức lực chịu đựng những đợt tra tấn mới.
Hắn không biết lấy đâu ra sức mạnh, đột nhiên vùng ra khỏi dây trói, hất đổ chén thuốc xuống đất, nhặt một mảnh vỡ định cứa vào cổ tay.
Nhưng tay hắn bị Hoàn Nhan Bồ Nhược đạp lên.
"Đã không chịu nổi rồi sao?" Nàng ta nhìn hắn, mặt không cảm xúc.
"Ta sẽ không giết ngươi, ta sẽ đày ngươi đến Mạc Bắc làm khổ dịch, mỗi tên nô lệ Mạc Bắc đều bị xích sắt xuyên qua xương bả vai, bị trói vào tường như chó. Ban ngày, chủ nô sẽ thả các ngươi ra cánh đồng hoang vu, ngươi sẽ phải lao động ngày đêm, cuốc đất thành ruộng. Nếu làm không tốt, sẽ bị trừng phạt tàn khốc. Ở đó, ngươi kêu trời không thấu, kêu đất không hay, không ai biết đến ngươi, không ai nhớ đến quá khứ huy hoàng của ngươi, ngươi rời bỏ quê hương, quê hương cũng ruồng bỏ ngươi. Chương Nguyệt Hồi, ngươi sẽ sống trong nhục nhã."