Sao Không Cùng Thuyền Vượt Sông - Tiện Ngư Kha

Chương 53

Khách khứa đã ra về, nhưng yến tiệc xuân của Tạ gia vẫn chưa tàn. Gia chủ chưa mở lời, các nữ quyến nào dám tan tiệc, chỉ còn biết đứng ngồi không yên, khe khẽ trò chuyện.

Tạ Khước Sơn lúc này mới bắt đầu dùng bữa, trước đó chỉ lo uống rượu, các món ngon trên bàn hầu như chưa đụng đến. Hắn ăn thong thả, ưu nhã, dường như không chút vướng bận, khiến người khác khó lòng đoán được suy nghĩ của hắn.

Mâm cơm của các vị trưởng bối hầu như vẫn còn nguyên, xảy ra đại sự như vậy, ai còn tâm trí ăn uống.

Chỉ có Nam Y là khác, đối với nàng, trên đời này không gì quan trọng bằng ăn cơm. Nhìn quanh chén cơm của mọi người, Nam Y thở dài trong lòng.

Thật quá lãng phí.

"Nhị tỷ," Tạ Khước Sơn buông đũa, lau khóe miệng, "Phía phụ thân, cũng nên cho người qua hỏi thăm một chút."

Cam Đường phu nhân đã chuẩn bị điểm tâm cho Tạ lão gia ở Phật đường sau núi, nhưng nơi đó đều là thân binh thủ vệ của Tạ Khước Sơn canh giữ, không có lệnh của hắn, nàng ấy cũng không thể đưa vào. Vừa rồi tình hình hỗn loạn, nàng ấy quên mất không hỏi.

Không ngờ Tạ Khước Sơn lại chủ động nhắc đến.

Cam Đường phu nhân nhìn Tạ Tuệ An: "Tiểu Lục, muội mang điểm tâm qua đó, tiện thể chúc năm mới cho phụ thân."

Tạ Tuệ An ngẩn người, nhìn Cam Đường phu nhân với vẻ khó tin.

Cam Đường phu nhân chỉ khẽ gật đầu với nàng ấy.

Cử chỉ nhỏ này lọt vào mắt Nam Y, khiến nàng cảm thấy có chút kỳ lạ.

Phật đường sau núi chẳng lẽ đang che giấu bí mật gì sao?

*****

Tạ Tuệ An một mình mang hộp điểm tâm đến Phật đường sau núi.

Nơi này canh phòng nghiêm ngặt, Trường Ninh công đang bị giam lỏng ở đây. Nhân dịp năm mới đến, Tạ Khước Sơn mới nới lỏng cho phép người ngoài vào. Bình thường, chỉ có người đưa nguyên liệu nấu ăn mới được ra vào.

Tạ Tuệ An sắc mặt căng thẳng, bước chân vô thức nhanh hơn. Bởi vì chỉ có nàng ấy biết, Phật đường sau núi rốt cuộc đang giấu ai.

Nàng ấy vừa đi vừa lo lắng, trong lòng thầm nghĩ tại sao nhị tỷ lại đột nhiên giao việc này cho mình?

Tạ Tuệ An lướt qua hộp đồ ăn, thấy số lượng điểm tâm không ít, không phải chỉ dành cho một người. Nhị tỷ chắc chắn đã phát hiện ra điều gì đó.

Nhưng nhị tỷ rõ ràng chưa từng đến hậu sơn, tỷ ấy phát hiện ra bằng cách nào? Tạ Tuệ An nhìn chằm chằm hộp đồ ăn, mơ hồ hiểu ra: phụ thân ăn chay quanh năm, nhưng Lăng An Vương không phải người tu hành, nên nguyên liệu nấu ăn đưa vào chắc chắn có lẫn thức ăn mặn. Nguyên liệu nấu ăn của Phật đường và tiền viện được chuẩn bị riêng, so với chi tiêu ăn uống của cả nhà Tạ thị, chẳng ai để ý đến chi phí ăn mặc ở Phật đường này.

Nhưng nhị tỷ cẩn thận như vậy, sau khi trở về còn quản lý hậu viện, có lẽ đã chú ý đến manh mối từ những nguyên liệu nấu ăn này. May mà là nhị tỷ, nếu là Tạ Khước Sơn phát hiện ra... Tạ Tuệ An không dám nghĩ tiếp.

Phật đường là một tiểu viện hai gian, gian trước thờ tượng Bồ Tát, tuy không quá tin vào những điều này, nhưng Tạ Tuệ An vẫn thành kính bái lạy trước khi vào hậu viện.

Tạ Quân đang đứng ở hậu viện, thấy Tạ Tuệ An cũng không ngạc nhiên.

"Phụ thân, chúc mừng năm mới."

"Vào đi." Tạ Quân gật đầu với Tạ Tuệ An.

Tạ Tuệ An đứng trước cửa, sắp đẩy cửa vào thì chợt chần chừ. Nàng vì người bên trong mà bôn ba, nhưng chưa từng gặp mặt, không biết tính tình và dung mạo của hắn ra sao.

"Dân nữ Tạ thị bái kiến điện hạ, nguyện điện hạ phúc thọ an khang, tân xuân như ý."

Lăng An Vương Từ Trú, đang ẩn náu ngay trước mắt Kỳ nhân, chính vì Tạ Quân bị giam lỏng ở Phật đường sau núi. Edit: FB Frenalis

Tạ Quân vốn không tham gia vào việc của Bỉnh Chúc Tư, đến Phật đường mới phát hiện Lăng An Vương ở đây, với tư cách là bề tôi trung thành, ông ta không chút do dự giúp che giấu.

May mắn là Tạ Khước Sơn đã ra lệnh giam lỏng Tạ Quân ở đây, vô tình tạo nên nơi ẩn náu an toàn nhất. Việc ra vào thường xuyên để đưa cơm áo lại trở thành cái cớ hoàn hảo. Kỳ binh canh phòng cẩn mật trước cửa, lại quên mất còn kẻ lọt lưới sau núi.

"Lục nương tử, không cần đa lễ, đứng lên nói chuyện đi."

Tạ Tuệ An ngẩng đầu nhìn Từ Trú, đây là lần đầu tiên nàng ấy nhìn thấy vị hoàng tử trẻ tuổi này.

Dù tính tình có phần thô lỗ, nàng ấy cũng biết phải cực kỳ cẩn thận trong mọi việc liên quan đến Lăng An Vương. Khi tiếp ứng Lăng An Vương, nàng ấy phụ trách truyền tin, còn việc hộ tống do Tạ Hành Lai tự mình chọn lựa tử sĩ. Sau khi Lăng An Vương vào Phật đường, các tử sĩ vẫn luôn túc trực ở đây.

Tạ Tuệ An sợ bị theo dõi nên không dám đến gần nơi này.

Mãi đến hôm nay nhân dịp năm mới, cuối cùng nàng ấy mới có thể đến bái kiến vị tân đế tương lai, tiện thể bàn bạc kế hoạch sắp tới.

Trước đây, Lăng An Vương được nhắc đến nhiều lần, nhưng chỉ như một biểu tượng, một lá cờ. Hắn là người như thế nào, dung mạo ra sao không quan trọng, quan trọng là hắn mang dòng máu hoàng tộc chính thống, trở thành người thừa kế duy nhất của vương triều. Dù trước đó không được sủng ái, bị đày đến đất phong, nhưng cũng nhờ vậy mà thoát chết.

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.

Bỗng nhiên được đưa lên vị trí cao cả, mọi người nghĩ hắn phải bất khuất kiên cường, nhưng quên mất hắn chỉ là thiếu niên chưa đến hai mươi.

Hiện tại, hình ảnh của hắn mới hiện rõ trong mắt Tạ Tuệ An.

Nỗi lo lắng thường trực khiến hắn có vẻ gầy yếu xanh xao, không hung hãn nhưng ánh mắt lộ rõ sự cảnh giác với mọi thứ xung quanh.

Tuy nhiên, ánh mắt hắn nhìn Tạ Tuệ An lại rất ôn hòa.

Trước khi vào đây, Tạ Tuệ An rất lo lắng, sợ nói sai điều gì khiến tân đế phật lòng, nhưng sau khi gặp mặt Từ Trú, nàng ấy đã bớt căng thẳng.

Tạ Tuệ An thân thiện mở hộp đồ ăn mang đến.

"Điện hạ, phụ thân ăn chay niệm Phật, thức ăn đưa vào khó tránh khỏi qua loa, hôm nay ta cố ý chọn chút điểm tâm quả mứt, mong điện hạ đổi khẩu vị."

"Đa tạ Lục nương tử."

Từ Trú ăn mỗi thứ một chút, rồi ngẩng đầu nhìn Tạ Tuệ An với vẻ tò mò: "Hôm nay có phải đang tổ chức tiệc xuân không? Ta nghe thấy tiếng đàn sáo đâu đây."

"Vâng, thưa điện hạ."

Từ Trú bỗng chốc trầm ngâm, có chút ngưỡng mộ: "Thật tốt, thật náo nhiệt."

"Hôm nay... Lệnh Phúc Đế Cơ cũng đến." Sau một thoáng do dự, Tạ Tuệ An vẫn nói với Từ Trú.

"Yểu Yểu tỷ tỷ?" Mắt Từ Trú sáng lên, "Sao tỷ ấy lại ở Lịch Đô phủ? Tỷ ấy có khỏe không? Có mang tin tức gì về phụ hoàng và các huynh đệ tỷ muội khác không?"

Tạ Tuệ An không biết trả lời thế nào.

Ánh mắt Từ Trú chợt tối sầm lại. Hắn đã hiểu.

"Điện hạ, người đừng buồn. Tân thủ lĩnh Bỉnh Chúc Tư đã đến Lịch Đô phủ, hôm nay huynh ấy đã lấy được lòng tin của Kỳ nhân. Dưới sự mưu tính của huynh ấy, nhất định sẽ cứu được Lệnh Phúc Đế Cơ, đưa ngài bình an đến Kim Lăng."

Edit: FB Frenalis

"Vậy ta có thể làm gì?" Từ Trú vội vàng hỏi.

"Điện hạ, ngài chỉ cần bình an chờ đợi là được."

Từ Trú thở dài.

Tạ Tuệ An nhận ra sự buồn bã của hắn, trong lòng cũng thấy xót xa.

Thiếu niên này thoạt nhìn yếu đuối không thể tự bảo vệ mình, cô độc trú ngụ trong không gian nhỏ hẹp này, lo lắng chờ đợi tin tức từ bên ngoài. Gánh nặng trên vai quá lớn, nhưng có thể làm lại quá ít, hẳn là hắn bất lực lắm.

Nàng an ủi: "Việc còn lại, cứ giao cho chúng ta, dù vượt lửa băng sông, cũng sẽ đưa ngài đến nơi đến chốn."

Những lời này, Từ Trú đã nghe nhiều lần. Nhiều đến mức hắn dần dần không còn cách nào để nghe thêm nữa, rồi lại càng tự trách hơn. Nhưng từ miệng vị Tạ Lục nương tử này, hắn lại cảm nhận được sức mạnh thực sự.

Hắn không khỏi quan sát nàng ấy kỹ hơn.

Bàng Ngộ luôn ở bên cạnh bảo vệ hắn, hai người tuổi tác tương đương, tự nhiên trò chuyện cũng nhiều hơn. Bàng Ngộ thường nhắc đến vị hôn thê của mình - Tạ Lục cô nương.

Trong quá trình chạy trốn, Bàng Ngộ là người bạn duy nhất của hắn. Những lúc ít phải lo lắng, hai người còn đôi khi cãi nhau, Bàng Ngộ nói vị hôn thê của hắn là nữ tử đẹp nhất thiên hạ, hắn lại nói vương phi của hắn mới là đẹp nhất.

Sau đó lại dành cả ngày để tranh luận những chuyện vặt vãnh như vậy, nhưng lại cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, vui vẻ.

Qua những lời kể của Bàng Ngộ, hắn đã hình dung ra một nữ tử trong lòng, nhưng hình ảnh đó chỉ là mờ mịt, mãi đến khi gặp được người thật mới trở nên sống động.

Khó trách Bàng Ngộ thích nàng ấy như vậy, nàng ấy là người khiến người ta liên tưởng đến sức sống tươi mới, tràn đầy năng lượng và cuốn hút.

Nhưng Bàng Ngộ đã chết, hắn không còn cơ hội nói với Bàng Ngộ rằng, ta đã gặp vị hôn thê của ngươi, quả nhiên nàng ấy rất tốt như lời ngươi nói.

Từ Trú thấy buồn bã.

"Không cần vượt lửa băng sông... Ta không muốn các ngươi vì ta mà mất mạng," Từ Trú nhìn Tạ Tuệ An chân thành, "Lục nương tử, xin chia buồn."

Tạ Tuệ An nhìn Từ Trú khó hiểu: "Chia buồn?"

Từ Trú cũng ngẩn người, hắn tưởng Tạ Tuệ An đã biết.

Tin Bàng Ngộ chết được giấu kín với Tạ Tuệ An, chỉ nói Bàng Ngộ đi nơi khác làm nhiệm vụ nên tạm thời không đi theo Lăng An Vương.

Nhưng không ai dám dặn Lăng An Vương phải giữ bí mật này. Chẳng ai ngờ, hắn lại vô tình nhắc đến chuyện này.

Nhưng Từ Trú lập tức phản ứng: "Ta muốn nói... Đại ca của ngươi qua đời, xin chia buồn."

Dù câu trả lời không có vấn đề gì, nhưng Tạ Tuệ An vẫn thấy bất an, nàng ấy cảm giác như bắt được manh mối gì đó, nhưng quá mơ hồ như con cá chạch trơn tuột khỏi tay.

Tạ Tuệ An đánh bạo quan sát biểu cảm của Từ Trú, hắn hơi lảng tránh. Nàng ấy chắp tay nói lời cảm tạ: "Đa tạ điện hạ quan tâm."

Sau vài câu trò chuyện, Từ Trú có vẻ thất thần, Tạ Tuệ An liền cáo lui. Nàng ấy lại đi ngang qua tượng Phật, chợt chú ý đến đôi mắt tượng đã loang lổ.

Như có linh tính, vết nứt trong lòng nàng ấy càng lúc càng lớn.

Tạ Tuệ An nhìn chằm chằm tượng Phật, hơi thở dồn dập.

Có phải vì cửu thiên thần Phật bị che mắt, nên thế đạo mới điên đảo bất công như vậy?

Hay bởi vì trên đời này vốn không có thần Phật, được thờ phụng ở đây chỉ là những mong cầu của con người. Người ta khát khao thân xác có thể thành kim cương bất hoại, khát khao một giọt sương sớm có thể khởi tử hồi sinh, vô dụng cũng khát khao vận mệnh có Thiên Đạo, người tốt được báo đáp, kẻ ác bị đày xuống Địa Ngục.

Nhưng nếu người tốt chết trước, kẻ ác vẫn sống trên đời thì sao?

Ý nghĩ đó gào thét trong lòng nàng ấy, nàng ấy muốn quay lại xác nhận, bước chân rẽ trở về.

Vừa vào sân, nàng nghe thấy thanh âm như trút được gánh nặng của vị hoàng tử trẻ tuổi vọng ra từ phía sau cánh cửa khắc hoa.

"Nguy hiểm thật, suýt nữa lỡ miệng trước mặt Lục nương tử. Thì ra nàng ấy còn chưa biết tin Bàng Ngộ qua đời..."

"Oành" một tiếng, như sấm sét giữa trời quang.

Nàng lùi lại một bước, đá phải viên sỏi trong sân. Người trong phòng giật mình mở cửa, một tia sáng le lói từ ngọn nến hắt ra, nhỏ bé không sao lấp đầy được màn đêm dày đặc.
Bình Luận (0)
Comment