Sao Không Cùng Thuyền Vượt Sông - Tiện Ngư Kha

Chương 56

Xuân yến lặng lẽ qua đi, mọi người đều lo sợ bất an, nghĩ rằng sẽ có đại sự phát sinh, nhưng kết quả lại như dòng nước chảy trôi đi.

Tống Mục Xuyên đang chế tạo thuyền, xây dựng cao lầu trên mặt đất, ngắn ngủi mấy ngày cũng không có thành quả rõ ràng. Kỳ nhân ngày qua ngày lục soát thành, nhưng vẫn không biết tung tích của Lăng An Vương và Tạ Chú.

Vọng Tuyết Ổ vẫn là chuyện nhà.

Tạ Tuệ An suốt ngày đóng cửa không ra, lấy cớ dưỡng bệnh trong phòng, khiến sinh khí trong phủ cũng tiêu tan. Tạ Khước Sơn cũng kết thúc lệnh cấm của Lục Cẩm Tú, để bà ta làm bạn với nữ nhi.

Cam Đường phu nhân quản cả gia sự, nghiễm nhiên một bộ dạng muốn ở lại Vọng Tuyết Ổ lâu dài. Cuối cùng có người cảm thấy kỳ lạ, hỏi khi nào nàng ấy trở về nhà chồng hoặc Bình Nam Hầu khi nào tới Lịch Đô phủ.

Cam Đường phu nhân lúc này mới nói ra một câu chấn động: "Ta đã hòa li với Bình Nam Hầu."

Mọi người hoảng hốt, ngay cả thái phu nhân cũng gấp đến độ chỉ vào mặt nàng ấy mà mắng: "Chuyện lớn như vậy, sao ngươi không nói?!"

Cam Đường phu nhân điềm nhiên đáp: "Các người không hỏi con."

Nguyên lai khi Vũ thành bị phá, Bình Nam Hầu không chiến mà hàng, thậm chí muốn đưa phu nhân của mình cho thủ lĩnh quân địch. Màn đêm buông xuống, Cam Đường phu nhân để lại một tờ hưu thư, trộm phù ấn của Bình Nam Hầu, rồi đêm khuya rời đi đến quân doanh.

Đêm đó, quân doanh đèn đuốc sáng trưng như ban ngày, quân lính đều hoảng loạn, không biết tương lai sẽ ra sao. Cho đến khi một thân ảnh không cao lớn xuyên qua ánh đuốc, đứng trước mặt bọn họ, áo choàng đen thoát ra, lộ ra khuôn mặt thuần khiết của một nữ tử.

Nàng ấy giơ phù ấn, cao giọng nói với mọi người: "Không muốn đầu hàng, hãy cầm vũ khí theo ta đi."

Cứ thế, một phụ nhân thâm cư hậu trạch lần đầu tiên rời nhà, cầm hổ phù mang theo mấy trăm quân lính, vượt núi qua sông trở về Lịch Đô phủ.

Dĩ nhiên, phần lớn sự thật này, Cam Đường phu nhân tự nhiên giữ kín không nói, chỉ bảo rằng mình và Bình Nam Hầu đạo bất đồng, khó lòng hoà hợp.

Thái phu nhân cuối cùng chỉ nặng nề thở dài vài hơi. Trượng phu đã thành như vậy, nói về đức hạnh và thể diện không còn quan trọng, tồn tại đã là may mắn lớn nhất. Nếu tôn nữ đã trở lại mang theo chắt ngoại, đó là ý trời.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, tâm thái của thái phu nhân lập tức bình thản, nhìn Tạ Khước Sơn cũng không còn chướng mắt.

Hiện giờ, bà chỉ duy nhất nhớ mong Tạ Chú.

Tạ Tuệ An ghé vào đầu gối tổ mẫu, dùng một lớp phấn dày che khuất đôi mắt sưng lên vì khóc, an ủi bà: "Tam thúc nhất định sẽ bình an."

Dưới ánh mặt trời, thái phu nhân nhìn Tạ Tuệ An lặng lẽ cài trâm bạch hoa lên tóc mai, sững sờ hồi lâu, cuối cùng vẫn không hỏi ra lời.

Cứ an ổn như vậy cho đến ngày tết Thượng Nguyên. Edit: FB Frenalis

Trong khoảng thời gian này, Nam Y học xem sổ sách, đọc sách viết chữ, cùng Tạ Khước Sơn chung sống hòa thuận. Nàng luôn đề phòng, sống yên ổn qua ngày, nhưng lại thấy quá bình tĩnh, có điểm không thích hợp. Bỉnh Chúc Tư cứ thế che giấu Tạ Chú cùng Lăng An Vương mà không làm gì sao? Cam Đường phu nhân cũng không đi núi Hồ Quỳ gặp Vũ Thành quân? Kỳ nhân có biết hay không... Nếu là biết rồi, tại sao không đi lục soát?

Mấy vấn đề này thường xuyên quanh quẩn trong lòng nàng, nhưng không có câu trả lời xác đáng. Thời gian còn lại, nàng ăn uống điều độ, ngủ đủ giấc, nghỉ ngơi dưỡng sức.

Cho đến tết Thượng Nguyên, Tạ Tuệ An đột nhiên lấy cớ giải sầu ra ngoài.

Trước đó, Nam Y đã vài ngày không gặp nàng ấy. Tạ Tuệ An thoạt nhìn không có gì khác thường, chỉ là chọn nơi vắng vẻ để nói chuyện, nàng ấy thần bí nói với Nam Y một câu.

"Chạng vạng hội đèn lồng, có một chiếc thuyền hoa sẽ ra khỏi Lịch Đô phủ. Giờ Thân canh ba, thuyền hoa thả neo ở Vịnh Quy Kiều đón khách. Tẩu nghĩ cách đưa Thu tỷ nhi cùng tam thẩm đến đầu cầu lên thuyền, sẽ có người tiếp ứng."

Trong lòng Nam Y lộp bộp, nghĩ thầm rốt cuộc cũng đến – hẳn là Bỉnh Chúc Tư muốn đưa Tạ Chú ra khỏi Lịch Đô phủ.

Ngược lại, nàng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có một việc có thể làm tiểu Lục tỉnh lại.

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis

******

Thuyền hoa này, là sản nghiệp của Quy Đường.

Thuyền hoa được chuẩn bị cho Hoàn Nhan Tuấn và các Kỳ nhân. Đêm Thượng Nguyên, thuyền sẽ vượt sông Khúc Lăng, khách khứa trên thuyền ngắm pháo hoa, nghỉ ngơi qua đêm. Sáng hôm sau, thuyền sẽ cập bến Trường Giang, buổi chiều lại quay về Lịch Đô phủ.

Trường Giang là một rào cản lớn đối với Kỳ nhân, nhưng họ đang chuẩn bị cho trận thủy chiến. Hoàn Nhan Tuấn rất quyết tâm, nên đã đề xuất mượn thuyền hoa để vừa du ngoạn, vừa xem xét phong cảnh Trường Giang.

Chiếc thuyền xa hoa như vậy, cho dù là đặt ở kinh thành Biện Kinh trước đây cũng hiếm thấy. Nơi nào cũng là bảo vật quý hiếm, nhưng không phải là những thứ phô trương lấp lánh sáo rỗng.

Thuyền hoa này là kiệt tác của Chương Nguyệt Hồi, từng chi tiết trang trí đều thể hiện gu thẩm mỹ của hắn.

Trên thuyền có một tấm bình phong lớn, được khảm pha lê ngũ sắc trong suốt, nghe nói là công nghệ từ phương Tây truyền đến. Ánh sáng bên ngoài chiếu vào pha lê, khúc xạ thành những đốm sáng nhỏ lấp lánh.

Lúc này, thuyền hoa chưa có khách nên trống không. Chương Nguyệt Hồi ngồi sau bình phong gảy đàn, ánh sáng ngũ sắc chiếu lên người hắn, tiếng đàn réo rắt, bi thương, như thể hắn tách biệt với thế giới, cô độc giữa trời đất.

Xa rời những cuộc vui chơi náo nhiệt, khi chỉ có một mình, trên mặt hắn luôn hiện lên vẻ mệt mỏi, cô đơn.

Nghe thấy tiếng bước chân đến gần, hắn không vội ngẩng đầu, tốc độ gảy đàn càng lúc càng nhanh, hòa cùng tiếng bước chân đẩy khúc nhạc lên cao trào.

Rồi bàn tay ấn xuống, chặn dây đàn rung lên, tiếng nhạc đột ngột im bặt. Hắn là người không câu nệ quy tắc như vậy.

Khẽ ngước mắt lên, là Trường Yên đến.

"Chủ nhân, Tạ Lục đến gặp ta, họ sẽ sắp xếp cho Tạ Chú và Lăng An Vương rời đi hôm nay."

Chương Nguyệt Hồi khẽ nhíu mày: "Nhiệm vụ của ngươi là gì?"

"Đưa Tạ Chú lên thuyền hoa này," sự việc khẩn cấp, Trường Yên tranh thủ thời gian đến bẩm báo, lời nói càng lúc càng nhanh, lộ rõ vẻ lo lắng, "Bỉnh Chúc Tư đã xâm nhập vào Quy Đường của chúng ta, thay thế toàn bộ người hầu trên thuyền bằng người của họ. Canh ba giờ Dần, đợt khách đầu tiên lên thuyền ở bến đò Vịnh Quy Kiều, Tạ Chú sẽ lên thuyền. Sau khi họ xác nhận an toàn trên thuyền, sẽ phát tín hiệu, đến giờ Dần sáu khắc, thuyền hoa đi qua cống Tứ Phương, Lăng An Vương sẽ lên thuyền từ đó. Họ định lợi dụng thuyền hoa đưa Lăng An Vương xuống Trường Giang dưới mí mắt Kỳ nhân."

Ngón trỏ nhẹ nhàng gõ lên dây đàn, gảy vài nốt nhạc không thành giai điệu, Chương Nguyệt Hồi trầm ngâm, Trường Yên không dám cắt ngang. Edit: FB Frenalis

Sau một lúc lâu, hắn nói: "Ngươi về đi, Tạ Tiểu Lục bảo ngươi làm gì thì cứ làm, đừng để lộ sơ hở."

Trường Yên kinh ngạc: "Chủ nhân, không báo cho Kỳ nhân đến bắt người sao?"

Hắn vẫn lười nhác: "Cá lớn còn ở phía sau, bắt mỗi Tạ Chú thì có ý nghĩa gì? Cứ để người của Bỉnh Chúc Tư làm loạn, chờ họ sắp xếp xong, Kỳ nhân rối trí, chúng ta mới có thể hét giá trên trời được."

"... Vâng."

"Ừm... Dặn dò người bên dưới, khi đợt khách đầu tiên lên thuyền ở Vịnh Quy Kiều, đừng kiểm tra quá kỹ. Còn nữa, dọn hết đồ quý giá trên thuyền đi, thay bằng đồ giả. Lỡ có đánh nhau, làm hỏng bảo bối trên thuyền thì chúng ta lại mệt."

"Vâng."

Dù đã quen với phong cách của chủ nhân, Trường Yên vẫn thấy khó hiểu. Kẻ thù đã dí dao vào cổ, mà hắn còn lo không làm hỏng tấm gấm trên chăn.

Nhưng chủ nhân có một điểm kỳ lạ, hắn đã tính toán việc gì, chưa bao giờ sai.

Ít nhất là đến hiện tại.

"Đêm Thượng Nguyên này, cứ để Bỉnh Chúc Tư diễn tuồng trên thuyền hoa, ta đành phải chịu thiệt một chút, đi xem hội đèn lồng cho vui."

Chương Nguyệt Hồi lấy ra một chiếc mặt nạ giấy hình em bé, có vẻ đã cũ, không phải đồ quý giá, không hợp với gu thẩm mỹ thường ngày của hắn. Hắn đeo lên mặt, trông thật hoà ái dễ gần, không khí vui vẻ hiện lên mặt

Thong thả phất tay áo rời đi.

*****

Hôm nay thật không may, Thu tỷ tỷ và tam thẩm đã đi miếu nương nương cầu phúc từ sáng sớm.

Tạ Tuệ An còn có việc bên ngoài cần giải quyết, nên chưa kịp báo cho họ. Nàng sợ họ biết trước sẽ lộ ra điều bất thường, hành tung lén lút, hoặc mang theo đồ cúng tế ít, bị người phát hiện thì sẽ không đi được.

Nhưng nhiệm vụ này, nếu Tạ Tuệ An đã giao phó, Nam Y nhất định phải đưa được người lên thuyền hoa.

Chưa đến hoàng hôn, đường phố đã nhộn nhịp. Sự cai trị của Kỳ nhân ở Lịch Đô phủ quả thực mềm mỏng, để không cản trở ngành đóng thuyền mới khởi sắc, việc ban ơn cho dân chúng không thể dừng lại, nên họ không cấm hội đèn lồng Thượng Nguyên năm nay.

Không chỉ không cấm, để thể hiện sự thái bình thịnh trị dưới sự cai trị của Kỳ nhân, họ còn làm lớn hơn. Đã lâu rồi Lịch Đô phủ không nhộn nhịp như vậy.

Đường lớn đã treo đầy đèn hoa. Người đông nghịt, quan phủ cấm ngựa xe trên đường chính, nếu muốn đến miếu nương nương, chỉ có thể đi bộ.

Dù đường phố phồn hoa náo nhiệt, nhưng Nam Y không chú ý, nàng cứ cúi đầu lủi đi như con lươn, chỉ muốn nhanh chóng tìm được nhóm người Thu tỷ nhi. Nhưng khi đi ngang qua một cửa hàng nhỏ bán mặt nạ, Nam Y dừng lại.

Nàng nhìn thấy hình ảnh vội vã của mình trong gương đồng treo trên cửa hàng.

Không khỏi quá lén lút.

Vì vậy, nàng tiện tay mua một chiếc mặt nạ hồ ly đeo lên, che đi mọi biểu cảm. Không ai có thể nhận ra nàng, nàng cứ thế đi tiếp.

Bất ngờ va vào một người.

Hoảng hốt ngẩng đầu lên, là một người đeo mặt nạ giấy hình em bé.

Nam tử đó rất cao, chiếc mặt nạ trông rất vui vẻ, tạo ảo giác rằng người sau mặt nạ cũng hiền lành như vậy.

Chiếc mặt nạ này có vẻ quen mắt, nhưng nàng không nhớ đã gặp ở đâu.

Đang sốt ruột nên không kịp nghĩ nhiều, Nam Y vội vàng chắp tay xin lỗi. Tiếng người xung quanh ồn ào át đi lời nàng.

Chương Nguyệt Hồi không nghe rõ nàng nói gì, nghĩ chắc chỉ là lời xin lỗi xã giao, hắn cũng không để ý lắm. Nhưng nàng như đang vội, chưa đợi hắn đáp lại đã vội vàng bỏ đi.

Hắn theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy biển người mênh mông.
Bình Luận (0)
Comment