Hai bên cầu Tứ Phương, lính tuần tra Kỳ nhân vẫn thưa thớt, không ít xe ngựa chở các quan lớn đã dừng lại bên bờ, chờ thuyền hoa cập bến.
Các trạm gác ngầm đã sẵn sàng, càng nhiều binh lính cải trang thành thường dân trà trộn vào khắp nơi.
Cốt Sa đang ở trên lầu các quan sát động tĩnh xung quanh.
Thuyền hoa trên sông sắp đến gần cửa sông Tứ Phương, Cốt Sa càng thêm căng thẳng.
"Cung thủ sẵn sàng."
Vô số cung thủ ẩn mình trên mái nhà trong bóng tối, cung tên giương sẵn.
Trên con phố gần cầu Tứ Phương, một chiếc xe ngựa chậm rãi đi qua đám đông, đó là xe ngựa của tri phủ Lịch Đô, Hoàng Diên Khôn.
Trong xe ngựa, Tạ Tuệ An và Hoàng Diên Khôn đang ngồi.
Tạ Tuệ An khóc thầm trong tay áo, Hoàng Diên Khôn thì đắc ý, đưa tay ôm lấy vai Tạ Tuệ An, an ủi: "Bàng đại nhân hy sinh vì nước, thật đáng kính, nhưng cuộc sống của Tạ Lục cô nương vẫn phải tiếp tục, phải không? Tối nay cứ theo Hoàng mỗ du ngoạn trên thuyền hoa, coi như giải sầu."
Đêm nay thật trùng hợp, Hoàng Diên Khôn được Hoàn Nhan Tuấn mời lên thuyền hoa, khi xe ngựa đi qua gần Tạ gia, suýt đụng phải Tạ Tuệ An đang thất thần. Mỹ nhân hoảng sợ, Hoàng Diên Khôn tất nhiên ân cần hỏi han, mới biết tin Bàng Ngộ chết đã đến Vọng Tuyết Ổ hôm nay.
Hoàng Diên Khôn không bỏ lỡ cơ hội, liền mời Tạ Tuệ An lên xe ngựa.
Tạ Tuệ An ngước đôi mắt sưng đỏ nhưng vẫn động lòng người, hỏi: "Kỳ nhân không phải đã phong tỏa sông Khúc Lăng sao? Chiếc thuyền hoa không biết từ đâu đến này, có thể ra ngoài thật không?"
Hoàng Diên Khôn đắc ý nói: "Đó là đương nhiên, cửa sông Tứ Phương thuộc quyền quản lý của ta, ta bảo họ mở, họ phải mở. Tạ Lục cô nương lên thuyền rồi cứ nghỉ ngơi cho thoải mái, ngày mai ngắm cảnh Trường Giang, chẳng phải rất tuyệt sao?"
"Quả thực rất đẹp," Tạ Tuệ An nâng mắt nhìn Hoàng Diên Khôn, khóe môi lộ ra một nụ cười nhu nhược đáng thương, nhưng ánh mắt đã lạnh băng, "Nhưng tiếc là, ngươi không được xem."
Hoàng Diên Khôn nhận ra điều không ổn, vừa định nói gì, một tia sáng lạnh đã lóe lên.
Một cây chuỷ thủ đâm thẳng vào ngực hắn ta, hắn ta muốn kêu nhưng miệng chỉ trào ra máu tươi. Tay chân run rẩy, không lâu sau liền bất động.
Tạ Tuệ An tháo lệnh bài bên hông Hoàng Diên Khôn, rút chuỷ thủ ra, lau đi vết máu bằng áo hắn ta, rồi giấu vào tay áo mình.
Khóe mắt vẫn còn đỏ hoe, nhưng động tác giết người lại rất nhanh gọn
"Cẩu tặc." Tạ Tuệ An nhìn Hoàng Diên Khôn đã chết với vẻ chán ghét, khẽ nhổ một bãi nước bọt.
Xe ngựa lắc lư, vừa lúc đi qua một góc đường khuất tầm nhìn.
Một bóng người nhảy ra từ cửa sổ xe ngựa, lặng lẽ biến mất vào con hẻm.
Còn người đánh xe dường như không hề hay biết chuyện gì đã xảy ra, vẫn tiếp tục đánh xe đi.
******
Trong một căn phòng cơ quan bên cạnh cửa sông Tứ Phương, mọi người đã sẵn sàng nghênh địch.
Lúc này cửa sông đang mở.
Một thủ lĩnh đi qua, lớn tiếng ra lệnh: "Cốt Sa tướng quân có lệnh, khi pháo hoa trên sông vừa nở rộ, lập tức đóng cửa sông, không được để một chiếc thuyền nào ra ngoài! Không được sớm cũng không được muộn, phải tập trung cao độ!" Edit: FB Frenalis
Tạ Tuệ An đã thay một bộ quân phục, xuất hiện ở cửa phòng cơ quan. Lính canh định ngăn nàng ấy lại hỏi han, nhưng thấy lệnh bài sáng loáng của Hoàng Diên Khôn, lập tức cung kính nhường đường.
Đúng như Hoàng Diên Khôn đã nói, người kiểm soát cửa sông vẫn là người của hắn, Kỳ nhân tạm thời chưa nắm rõ những việc này, toàn quyền giao cho hắn ta phụ trách. Quân lính ở đây thấy lệnh bài như thấy tri phủ, Tạ Tuệ An chỉ cần nói mình là người thay mặt tri phủ đến giám sát, không ai dám trì hoãn.
Tạ Tuệ An cúi đầu đi vào trong, căn phòng đá sâu nhất là nơi điều khiển cơ quan bánh răng của cửa sông, khắp nơi ẩm ướt, nước sông thấm lên sàn.
Nàng ấy lặng lẽ nhặt một viên đá, ngón tay búng ra, viên đá chính xác rơi vào bánh răng thứ hai.
Trên thuyền hoa, vẫn là tiếng ca múa rộn ràng.
Đèn hoa dưới hành lang đung đưa theo thuyền, bóng cây in hình trên cửa sổ theo ánh sáng nhảy múa, trải dài trên sàn. Có người đi qua, bóng cây lại leo lên người đó, bước chân đi xa, bóng lại lặng lẽ nằm trên sàn.
*****
Nam Y đi theo sau Tống Mục Xuyên, căng thẳng quan sát xung quanh, sợ có kẻ khả nghi phá hỏng kế hoạch. May mắn đây là hành lang phòng riêng, khách phần lớn đều ở đại sảnh, nơi này không có mấy người qua lại.
Nam Y không nhịn được hỏi: "Tống tiên sinh, chúng ta đang đi đâu? Ta có thể giúp gì không?"
Tống Mục Xuyên dừng bước, quan sát xung quanh không có ai, rồi mở một cánh cửa, dẫn Nam Y vào.
"Phu nhân, vào đây."
Đây là nơi chứa đồ lặt vặt trên thuyền.
Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.
Vào phòng, Tống Mục Xuyên mới trịnh trọng chắp tay nói: "Phu nhân, vừa rồi đông người nên không tiện nói chuyện, Lục cô nương nhờ ta đưa cô rời khỏi Lịch Đô phủ."
Nam Y sững sờ, nàng suýt quên mất Tạ Tiểu Lục đã hứa sau khi cứu tam thúc sẽ đưa nàng rời khỏi Lịch Đô.
Nhưng lần đó bị Tạ Khước Sơn phá hỏng, nàng đành chấp nhận. Nàng là người sống nay không biết mai, gặp khó khăn thì từ bỏ, tìm đường khác.
Nàng nhìn Tống Mục Xuyên, biến số duy nhất chỉ có thể là hắn. Hắn cũng tham gia vào chuyện này sao?
Tống Mục Xuyên bình thản nhìn thẳng vào mắt nàng, từ tốn nói: "Phu nhân đừng lo lắng, mọi việc đã được sắp xếp. Vọng Tuyết Ổ sẽ tung tin cô đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo, sợ lây cho người trong phủ nên tự mình chuyển ra ngoài trang viên. Một thời gian sau, sẽ nói cô chết bất đắc kỳ tử, không ai sẽ tìm cô nữa."
"Nhưng mà..." Nam Y chợt nhớ đến Tạ Khước Sơn đang ngồi giữa rừng đèn hoa, nàng đã nói sẽ quay lại làm đèn hoa cùng hắn.
"Về phần Tạ Khước Sơn, phu nhân cũng có thể yên tâm, hắn dựa vào thế lực Kỳ nhân không thể với tới Giang Nam, chỉ cần đến Kim Lăng, hắn không thể nào tìm được cô."
Nam Y dao động.
Nàng ngoan ngoãn ở bên Tạ Khước Sơn, là vì một ngày hắn thực hiện lời hứa thả nàng đi. Hiện tại, đích đến đã ở trước mắt, tại sao nàng không bước qua?
Không có lý do gì để cự tuyệt.
Tim nàng đập thình thịch, nàng biết rõ, chạy trốn như vậy là phản bội Tạ Khước Sơn. Nhưng phản bội thì đã sao? Nàng chỉ là một kẻ nhỏ bé, một ngọn cỏ ven tường, có cơ hội mà không chạy, cứ ở bên Tạ Khước Sơn, chẳng phải nàng là kẻ thích bị ngược đãi sao?
"Hắn thật sự... sẽ không tìm được ta?" Nàng hỏi lại lần nữa.
"Phu nhân hãy tin ta."
Tống Mục Xuyên quay người lấy ra một chiếc túi đã chuẩn bị sẵn từ trong rương.
"Lục cô nương đã chuẩn bị cho phu nhân thân phận mới và giấy thông hành, bên trong còn có chút lộ phí, nàng ấy không thể tự mình đến nên nhờ ta gửi lời cảm tạ đến phu nhân. Đường xa vạn dặm, mong phu nhân bảo trọng."
Nam Y cay cay sống mũi.
Tạ Tiểu Lục, người tốt nhất trên đời, dù bản thân đang đau buồn vẫn luôn mang ánh nắng đến cho người khác. Nhưng nói cho cùng, nàng được những điều này là nhờ lừa dối nàng ấy.
Còn Tống Mục Xuyên... dù hắn nói đây là ý của Tạ Tiểu Lục, nhưng nàng biết, việc đưa nàng đi không hề dễ dàng, chắc chắn hắn cũng đã nỗ lực rất nhiều.
Vào lúc đáng lẽ phải đắc ý, Nam Y lại thấy áy náy và không xứng đáng. Nàng chỉ là một kẻ tầm thường, có gì mà được những bậc ẩn sĩ này giúp đỡ. FB Frenalis
"Tống tiên sinh, ngươi có biết ta là người như thế nào không?"
Tống Mục Xuyên nhìn thẳng vào mắt nàng. Từ khi lên thuyền, nàng luôn tỏ ra cảnh giác, nóng lòng muốn bảo vệ hắn, như một con thú nhỏ sẵn sàng nhe nanh. Nhưng lúc này, hắn lại thấy sự yếu đuối trong mắt nàng.
Hắn biết nàng là ai, nữ nhi tư sinh của Tần gia, lớn lên nơi phố phường, sống bằng cách lừa lọc, dối trá. Hắn thậm chí có thể tưởng tượng ra, có lẽ nàng đã lừa Tiểu Lục ở đâu đó, mới khiến Tiểu Lục lo lắng giúp đỡ nàng như vậy.
Nhưng hắn không quan tâm. Nàng không biết rằng, bất cứ lúc nào nàng cũng tỏa ra một vẻ đẹp ngây thơ hồn nhiên, sức sống mãnh liệt như cỏ dại, gió xuân thổi lại mọc.
Nàng là gió xuân, cũng là cỏ dại, vẻ đẹp của đồng cỏ bùng cháy.
Và ai cũng có lòng yêu cái đẹp. Một chút tư tâm của hắn ở vị trí này, đó là bảo vệ ánh sáng đó.
"Ta chỉ biết, thế đạo ô trọc, mà phu nhân muốn hướng về nơi thanh khiết." Hắn nhìn nàng, ôn hòa mà kiên định.
Đôi mắt màu hổ phách trong veo ấy, như chứa đựng cả dòng sông trong vắt, bình thản, chân thành, bao dung và nhân hậu.
Lời nói của hắn mang đến cho nàng sức mạnh to lớn, xua tan đi sự mờ mịt về tương lai, nỗi sợ hãi về những điều chưa biết, và cả sự thất vọng về bản thân.
Hắn hiểu khát khao sâu thẳm trong lòng nàng, hắn biết nàng không muốn bị vùi lấp trong cát bụi.
Trên đời có người sinh ra đã như núi cao thanh phong, được thế nhân kính ngưỡng và tin tưởng. Tại sao nàng phải rời bỏ ngọn núi cao có thể dựa vào, quay về chốn nhân gian hỗn loạn?
"Tống tiên sinh, cảm ơn ngươi, hãy đưa ta đi."
Tống Mục Xuyên đẩy cửa sổ ra, vừa lúc một chùm pháo hoa rực rỡ nổ tung trên sông.
Tín hiệu đã được phát đi.
Nam Y nghe thấy tiếng ồn ào rất lớn từ trên bờ sông, có người điên cuồng hét lên "Đóng cửa sông! Đóng cửa sông!"
Nhưng thuyền hoa không dừng lại, lao thẳng về phía cửa sông.
Lúc này, Cốt Sa trên bờ mới kịp phản ứng, đây là kế trong kế, Lăng An Vương chỉ là mồi nhử, căn bản sẽ không xuất hiện. Bọn họ ngu ngốc mở toang cửa, để kẻ địch chạy thoát.
Cốt Sa chỉ còn biết hy vọng cửa sông sẽ đóng lại kịp lúc chặn thuyền hoa lại, nhưng cánh cửa lại không hề nhúc nhích.
Một binh sĩ hớt hải chạy đến báo cáo: "Tướng quân, cơ quan cửa sông hình như bị hỏng..."
Cốt Sa tức giận túm lấy cổ áo tên lính, gầm lên: "Hoàng Diên Khôn đâu?! Không phải hắn ta phụ trách sao? Những người khác đâu!"
Lúc này, chiếc xe ngựa của tri phủ mới thong thả đến nơi. Cốt Sa đẩy đám đông ra, bước nhanh về phía xe ngựa, nhưng đột nhiên dừng lại.
Hắn ta nhìn thấy máu chảy ra từ gầm xe, nhỏ giọt xuống đất. Người đánh xe vén rèm, bên trong là Hoàng Diên Khôn đã chết.
Cốt Sa sững sờ, hắn ta nhận ra mình đã bị kẻ địch vô hình đánh một đòn thật đau, bèn tức giận rống lên: "Bắn tên! Nhanh bắn tên! Chặn thuyền hoa lại!"
Nhưng cơn mưa tên không đến như dự kiến, một binh lính run rẩy đáp: "Tướng... tướng quân, trên thuyền toàn là khách quý của Hoàn Nhan đại nhân..."
Cốt Sa tức giận đá một tên lính xuống sông, nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể trơ mắt nhìn thuyền hoa trôi qua cửa sông.