Tống Mục Xuyên rất kiên nhẫn chờ đợi Nam Y, cũng không vội vàng truy hỏi.
"Ta gặp Tạ Khước Sơn, suýt nữa bị hắn giết..." Nam Y thu xếp lại cảm xúc, bỏ qua một số chi tiết khó nói, nửa thật nửa giả, "Sau đó ta nghe hắn nói muốn tiêu diệt Vũ Thành quân, nên ta đã làm hắn bị thương, tìm cách thoát thân để báo tin. Tống tiên sinh, ta chắc chắn không thể về Tạ gia nữa, Lịch Đô phủ cũng không có chỗ cho ta. Dù ngươi có đưa ta đến Kim Lăng, với khả năng hiện tại của ta, e rằng cũng khó có thể sống ổn định. Ta thật sự muốn học chút võ công để tự vệ, mới nói muốn ở lại Vũ Thành quân."
Dưới ánh sáng mờ ảo, Tống Mục Xuyên nhìn Nam Y. Hắn nhận ra chỉ trong vài ngày không gặp, nàng đã thay đổi rất nhiều. Nữ tử được hắn đưa xuống thuyền hoa ngày nào còn rụt rè và bất an, như một cọng cỏ hoang sợ hãi bám víu vào thứ gì đó hư vô, cố gắng trôi dạt về phía trước. Hắn cố gắng đưa nàng đến nơi an toàn hơn, nhưng lại quên mất rằng dù nàng đi đâu, cũng chỉ là một cây lục bình trôi nổi không rễ.
Nhưng hôm nay, chút sợ hãi trong mắt nàng đã biến mất, hắn không biết đây là tốt hay xấu. Tốt là nàng trở nên không sợ hãi, xấu là thứ chống đỡ nàng dường như đã sụp đổ.
Hắn nhớ nàng từng hỏi hắn, tương lai có điều gì muốn làm không, hắn trả lời có, nàng tỏ ra vui mừng.
Trong lòng nàng, một người có điều muốn làm, mới có thể sống tiếp.
Liệu điều đó trong lòng nàng, có phải đã tan vỡ?
Hắn không dám hỏi tiếp. Hắn sợ đây là vết thương lòng của nàng. Nhưng hắn muốn cho nàng một nơi để đi, một nơi thuộc về.
"Vậy phu nhân, có từng nghĩ đến việc gia nhập Bỉnh Chúc Tư chưa?"
Hắn nói vậy, là thẳng thắn và chân thành bày tỏ thân phận của mình trước mặt nàng.
Nam Y kinh ngạc mở to mắt: "Ta?"
"Đúng vậy." Hắn kiên định trả lời.
"Làm sao ta xứng đáng?" Nam Y kinh ngạc buột miệng.
"Sao phu nhân lại không xứng đáng? Cứu Tạ đại nhân, tìm ra mật thám trong Vọng Tuyết Ổ, vô số lần giúp Tạ Lục, thậm chí hôm nay cứu Vũ Thành quân, những việc này, đủ để cho tất cả điệp giả ở Lịch Đô phủ phải theo không kịp. Phu nhân có lẽ chưa bao giờ nhận ra mình là một viên ngọc thô, một hai lần là may mắn, nhưng mỗi lần đều có thể hóa nguy thành an, chứng tỏ mưu kế, trí tuệ, thậm chí trực giác và phán đoán của cô, không thua kém bất kỳ ai."
Nàng cảm thấy người mà Tống Mục Xuyên đang nói không phải là nàng, nhưng từng lời từng chữ, chẳng phải đều là về nàng sao?
Nam Y chưa từng nhìn nhận bản thân từ góc độ nào đó, nàng luôn cho rằng mình vẫn là tên trộm nhỏ sống qua ngày, nhưng từ khi nào... nàng đã dần dần đứng vững trên đôi chân của mình.
Nàng kết giao với những người bạn mà trước đây chưa từng nghĩ tới, nàng giúp đỡ họ, và họ cũng giúp đỡ lại nàng.
Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.
Mỗi lần tìm được đường sống trong cái chết, đều cho nàng những hiểu biết và trải nghiệm mới, mỗi lần sống sót trong gang tấc, nàng lại bước ra khỏi sự ngây thơ một bước, dần dần nhìn rõ thế đạo phức tạp và lòng người, nàng đang lột xác mà không hề hay biết.
Tạ Khước Sơn, cái tên mà chỉ cần nghĩ đến cũng khiến nàng rùng mình, nhưng sự trưởng thành của nàng lại in dấu ấn của hắn khắp nơi. Những cơn mưa gió mà hắn mang đến, lại trở thành sương ngọt nuôi dưỡng nàng nảy mầm, cho đến khi rễ cây đâm sâu, thân cây vươn lên, nàng đột nhiên nhận ra, có lẽ mình không phải một ngọn cỏ, mà là một cái cây.
Bây giờ nàng thậm chí không cần quỳ gối cầu xin, mà có thể thương lượng với Vũ Thành quân, hắn không cho nàng quỳ, nàng liền thật sự không quỳ nữa, đứng thẳng bước đi trong thế loạn này.
Nàng hận hắn, nhưng tình cảm của nàng cũng rất phức tạp. Nàng không thể nói rõ đó là gì, rõ ràng đã thoát khỏi, nhưng vẫn cảm thấy sợi dây của hắn vẫn còn trói buộc một phần nào đó trong cơ thể nàng, khiến nàng mỗi khi nhớ đến hắn lại như một mớ chỉ rối, làm trái tim đau nhói.
Nàng ngẩn ngơ một lúc, mới nhìn về phía Tống Mục Xuyên.
"Ta không muốn gia nhập Bỉnh Chúc Tư," nàng nói, "Người của Bỉnh Chúc Tư đều coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, nhưng ta chưa nghĩ kỹ, ta chưa chắc đã sẵn lòng hy sinh vì điều đó."
Tống Mục Xuyên không nói thêm gì, chỉ ôn hòa nhìn nàng, hắn không né tránh sự thẳng thắn của nàng, cũng không tỏ ra bất kỳ sự khó chịu nào. Chính vì sự bao dung của hắn, nàng mới có thể mạnh dạn nói tiếp: "Tiên sinh, ta chỉ nhìn thấy những lợi ích nhỏ trước mắt, ta không cao thượng."
"Chúng sinh trên đời, mỗi người có cách sống khác nhau, nếu đòi hỏi ai cũng phải cao thượng, thì quá khắt khe rồi. Phu nhân không muốn gia nhập Bỉnh Chúc Tư, vậy có cân nhắc giúp ta một việc không?"
Nam Y có chút hoang mang: "Giúp như thế nào?"
"Lục cô nương chắc chắn đã nói với phu nhân, việc đưa Lăng An Vương điện hạ ra khỏi thành là rất cấp bách, tình hình Lịch Đô phủ biến đổi khôn lường, luôn có lúc cần người. Nếu phu nhân có thể giúp đỡ, đợi chúng ta đưa điện hạ đến kinh đô mới, giúp ngài ấy đăng cơ, cũng có thể xin triều đình ban thưởng cho cô. Đến lúc đó, dù chỉ là một mẫu đất cằn, cũng là chỗ dựa vững chắc, cho cô tự tin đi đến bất cứ đâu."
Đôi mắt Nam Y sáng lên.
Đó chính là điều nàng khao khát. Khi chiếc vòng ngọc bị vỡ, nàng đã từ bỏ việc tìm Chương Nguyệt Hồi. Gửi gắm hy vọng vào người khác, cuối cùng cũng không thể lâu dài. Người bôn ba, phải dựa vào chính đôi chân mình để đi tiếp.
*****
Tạ Khước Sơn phải đến ngày hôm sau mới biết được sự việc xảy ra ở núi Hổ Quỳ từ Hoàn Nhan Tuấn.
Cốt Sa trước đây độc đoán trong quân vụ cản đường Hoàn Nhan Tuấn, công lao chỉ có bấy nhiêu, ai cũng muốn chia phần, thì không ai có thể giành được phần lớn nhất, vì vậy Cốt Sa thực chất là quân cờ mà Tạ Khước Sơn đưa cho Hoàn Nhan Tuấn để đẩy vào hố, tin tức cũng là do hắn cho người đưa cho Hoàn Nhan Tuấn. Edit: FB Frenalis
Tống Mục Xuyên đã gửi thư kể lại kế hoạch tinh vi của mình, không chỉ hy vọng "Nhạn" có thể giúp đỡ chia rẽ nội bộ, mà còn hy vọng hắn có thể thúc đẩy Hoàn Nhan Tuấn sử dụng thuốc nổ.
Nhưng về việc đặt thuốc nổ, Tạ Khước Sơn cuối cùng không tự mình đề nghị với Hoàn Nhan Tuấn. Thứ nhất, Hoàn Nhan Tuấn gần đây rất thích sử dụng thuốc nổ để tấn công bất ngờ. Thứ hai, chỉ có cách này mới có thể nhanh chóng chôn vùi cả hai nhóm người trong đường hầm. Để Hoàn Nhan Tuấn tự suy nghĩ ra, sẽ kín đáo hơn là hắn chỉ ra.
Bây giờ Hoàn Nhan Tuấn đã thắng lớn, đương nhiên vẫn muốn bán cho Tạ Khước Sơn một ân tình, hứa sẽ không truy cứu lỗi lầm của Cam Đường phu nhân.
Dù sao Vũ Thành quân đã bị tiêu diệt, đối với Hoàn Nhan Tuấn mà nói, một phụ nhân ở hậu trạch không thể gây ra sóng gió gì, còn Tạ Khước Sơn là người hắn ta muốn mượn sức, hắn còn hữu dụng hơn Cốt Sa nhiều.
Niềm vui trên mặt Tạ Khước Sơn cũng có vài phần chân thật.
Một tảng đá nặng trong lòng đã được đặt xuống.
Hắn biết, nước cờ hiểm này đã thành công, hắn cũng đã thoát thân thành công, rửa sạch mọi nghi ngờ trên người mình, một lần nữa giành được sự tin tưởng của Hoàn Nhan Tuấn. Mỗi bước trong kế hoạch này đều cần phải chính xác, thành công cuối cùng có thể nói là nhờ vận may lớn.
Hắn đã đặt cược tất cả vào Nam Y. Hắn nắm chắc được ý chí sinh tồn mãnh liệt của nàng, làm vỡ vòng ngọc của nàng, cho nàng cơ hội chạy trốn, hắn đánh cược nàng nhất định sẽ đi báo tin cho Vũ Thành quân. Chỉ có bước này thành công, mọi chuyện sau đó mới có đường cứu vãn.
Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.
Và nàng, chưa bao giờ làm hắn thất vọng.
Nói cho cùng, người đáng thất vọng chính là hắn.
Hắn ích kỷ và keo kiệt, độc đoán và gia trưởng, có lẽ vì cuộc đời hắn chưa từng có thứ gì thuộc về mình, nên hắn sinh ra lòng chiếm hữu với nàng, hắn đắm chìm trong từng chút một khi ở bên nàng, hắn chỉ muốn giữ nàng lại bên mình.
Hắn dùng hết bí mật này đến bí mật khác để lôi kéo nàng vào, khiến nàng càng lún càng sâu, khiến nàng không thể thoát khỏi hắn. Hắn thật hèn hạ, nghĩ rằng như vậy nàng sẽ tự nguyện ở lại.
Khi phát hiện nàng muốn rời đi, hắn thực sự tức giận đến mức muốn giết nàng. Làm sao nàng có thể phản bội hắn? Làm sao hắn có thể cho phép con dao mà hắn mài giũa lại quay mũi về phía chính mình?
Hắn nên giết nàng để trừ hậu họa cũng được, để nhổ cỏ tận gốc cũng được, nhưng hắn không thể xuống tay.
Bởi vì tất cả đều không phải lỗi của nàng. Nàng là một con người sống động, có những cảm xúc và suy nghĩ riêng, hắn đã bị những điều sống động và chân thật đó làm lay động. Hắn dựa vào cái gì mà chiếm hữu những điều đó, ép buộc nàng trở thành con rối do hắn điều khiển?
Lúc này, hắn mới quyết định buông tay, để nàng đi, để mọi thứ trở về vị trí cũ.
Nhưng một số sai lầm đã được khắc sâu. Hắn không thể cứ đơn giản để nàng đi như vậy.
Dù muốn cho nàng đi, cũng phải suy nghĩ chu toàn cho tương lai và sự an toàn của nàng. Nàng đã lộ diện trong việc cứu tam thúc, lại giúp nhị tỷ lén mua lương thực, nếu có người để ý điều tra, nàng nhất định sẽ gặp nguy hiểm. Mà nàng cũng không biết mình đang ở vị trí nào, nàng chỉ nghĩ mình là người bình thường, nhưng đã không thể quay lại được nữa.
Bỉnh Chúc Tư bên ngoài Lịch Đô phủ chỉ có thể làm theo lệnh của Tống Mục Xuyên là đến bến đò đón Nam Y, còn những việc khác, sẽ không có ai chăm sóc nàng, các điệp giả đều có quá nhiều việc phải lo, nàng không phải nhân vật quan trọng gì.
Hơn nữa, đến phương Nam, nàng dựa vào gì để tồn tại? Một nữ tử đơn độc mang theo tiền bạc, chẳng phải sợ bị nhòm ngó trong thời loạn lạc sao? Chẳng lẽ muốn trông chờ vào vị hôn phu hờ hững kia? Hay là trông chờ vào Tống Mục Xuyên, người cũng chẳng thể lo cho bản thân mình? Hắn càng sợ nàng bị kẻ xấu lừa gạt, mất cả chì lẫn chài.
Thông tin về Vũ Thành quân là ân tình hắn trao cho Nam Y, để nàng cứu Vũ Thành quân, Vũ Thành quân bảo vệ nàng, Bỉnh Chúc Tư kính trọng nàng, Tống Mục Xuyên cũng sẽ biết được giá trị của nàng, dùng cách chu toàn hơn để bảo vệ nàng. Bỉnh Chúc Tư đối với người thường không phải nơi tốt, nguy hiểm trùng trùng, nhưng đối với nàng, người đã ở trong cuộc, lại là một chỗ dựa đáng tin cậy.
Thế đạo này không đợi nàng từ từ trưởng thành mới nổi gió bão, nguy hiểm rình rập khắp nơi, mà hắn chỉ có thể dùng cách đoạn tuyệt đường lui để tìm lối thoát, thúc đẩy quá trình. Hắn sẽ không để nàng mãi là lục bình, tìm cho nàng một nơi bám rễ, hắn mới có thể để nàng rời đi.
Còn nàng, chỉ là một khách qua đường trong cuộc đời dài đằng đẵng của hắn, họ đồng hành một đoạn đường, chỉ vậy mà thôi. Những tình cảm mong manh đó sẽ nhanh chóng phai nhạt theo thời gian. Hắn quen làm kẻ xấu, vì vậy hắn không cần nàng biết ơn, thậm chí hận thù và sợ hãi mới là tốt.
Chia tay như vậy, mới là đúng đắn.
Hắn luôn coi mình là một người chết, một cái xác không hồn, chỉ có như vậy hắn mới có thể sống sót, thất tình lục dục của người phàm ở hắn đây là đảo lộn, phải hận người mình yêu, yêu người mình hận, mới có thể tiếp tục bước đi trên con đường cô độc này. Trên đời không ai không muốn được người thân, bạn bè, thậm chí người yêu thương yêu, nhưng hắn lại muốn đẩy tất cả những thứ đó ra xa.
Chỉ cần sinh ra một chút tham lam và lưu luyến, sẽ như con đê ngàn dặm sụp đổ vì một tổ kiến.
Đây là lần cuối cùng hắn nhớ đến nàng, hắn hy vọng nàng sẽ có một tương lai tươi sáng, rồi một ngày nào đó sẽ có được cuộc sống mà nàng khao khát.
Sau đó, mãi mãi, không cần gặp lại hắn nữa.
(Thương anh Sơn , những người nằm vùng tội thật đó, có nhà ko thể về, có người thân ko dám nhận, cũng ko dám yêu ai)