Sao Không Cùng Thuyền Vượt Sông - Tiện Ngư Kha

Chương 87

Nam Y bình tĩnh đứng thẳng lưng, dù trong lòng có sợ hãi, nhưng cho đến phút cuối cùng vẫn phải giữ vẻ bình tĩnh, đây là điều nàng học được từ Tạ Khước Sơn.

Trầm mặc một lúc, nàng chậm rãi quay người, nói: "Hoàn Nhan đại nhân, ngài đùa với tiểu nhân được, nhưng tiểu nhân không được đùa với ngài sao?"

Hoàn Nhan Tuấn ngẩn người, ra hiệu cho thị vệ dừng lại: "Ý ngươi là gì?"

Nam Y nói: "Tiểu nhân bắt mạch thấy thước mạch thường nhược, tấc mạch thường thịnh, sau màn, rõ ràng là một nam nhân."

Hoàn Nhan Tuấn nheo mắt, đánh giá nữ y.

Nam Y mặt vẫn bình tĩnh, nhưng tai chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc vừa rồi, đầu óc nàng xoay chuyển nhanh chóng. Hoàn Nhan Tuấn chỉ nghi ngờ nàng sau khi nàng nói ra kết quả bắt mạch, vậy có nghĩa là nàng đã đoán sai, chẳng lẽ người này tuyệt đối không thể có mạch hỷ...

Lúc này nàng cảm thấy tấm màn hình như động đậy, nàng nhìn xuống thấy lộ ra nửa mũi giày, giống kiểu giày của nam nhân, càng khẳng định phỏng đoán của nàng, nên mới dám thẳng thắn nói chuyện với Hoàn Nhan Tuấn. Còn thước mạch tấc mạch gì đó, chỉ là những miêu tả về mạch tượng mà nàng đã học thuộc lòng.

Sau màn vang lên tiếng cười khẽ: "Quả là nữ y có chút bản lĩnh, dám trêu đùa Hoàn Nhan đại nhân, e rằng cả Lịch Đô phủ cũng chỉ có mình ngươi."

Thanh âm quen thuộc này như tiếng sét bên tai Nam Y - là Tạ Khước Sơn?! Chẳng lẽ hắn không nhận ra nàng?

Nam Y giật mình, nghĩ rằng mình đã cải trang giọng nói, cố tình làm cho thanh âm khàn hơn, lại còn cách tấm màn, Tạ Khước Sơn chưa chắc nhận ra. Nếu nhận ra nàng, sao có thể không vạch trần?

Hắn chỉ là tha cho nàng, nhưng không để nàng đối đầu với Kỳ nhân. Nếu phát hiện nàng là người của Bỉnh Chúc Tư, giả làm đại phu trong phủ Hoàn Nhan, chẳng phải sẽ lột da nàng sao?

Nam Y càng cẩn thận che giấu giọng nói, chắp tay đáp: "Tiểu nhân không dám, chỉ là thấy Hoàn Nhan đại nhân thích nói đùa, nên thuận theo ý ngài ấy."

Nam Y khẩn trương nhìn chằm chằm bóng người sau màn.

Tạ Khước Sơn không nhịn được bật cười - nàng thực sự nghĩ rằng đổi giọng nói là hắn không nhận ra sao? Hắn vừa nghe nàng mở miệng đã biết là ai rồi.

Sợ dọa thiếu nữ, Tạ Khước Sơn không trêu nàng nữa, nhanh chóng cho nàng một lối thoát.

"Hoàn Nhan đại nhân, ngài thấy sao?" Tạ Khước Sơn không đưa ra kết luận, ném câu hỏi lại cho Hoàn Nhan Tuấn.

Người đa nghi, người khác càng nói nhiều càng không tin, cần phải để hắn ta tự suy nghĩ kỹ.

Chậm rãi, Hoàn Nhan Tuấn phất tay ra hiệu cho thị vệ lui ra. Hắn ta nhìn chằm chằm Nam Y, vẫn có chút nghi ngờ về nữ y không hề kiêng dè này, nhưng lại cảm thấy nàng có chút bản lĩnh, nếu không sao có thể tự tin nói chuyện với hắn ta như vậy?

Lai lịch của nàng đã được kiểm tra kỹ lưỡng, không có vấn đề gì. Hoàn Nhan Tuấn cuối cùng tự thuyết phục mình, dù sao người cũng ở ngay trước mắt hắn ta, chỉ là một nữ tử nhỏ bé, có thể làm được gì? Điều quan trọng nhất lúc này vẫn là chữa bệnh cho Từ Khấu Nguyệt.

Edit: FB Frenalis

"Gần đây trong phủ không yên ổn, mọi việc đều phải cẩn thận, đại phu đừng trách. Chỉ cần ngươi chữa khỏi bệnh cho Đế Cơ, dù là Hán nhân, ta cũng sẽ trọng thưởng."

"Đa tạ Hoàn Nhan đại nhân, tiểu nhân nhất định cố gắng hết sức."

"Đi theo ta. Lại Sơn công tử, ngươi cứ uống trà nóng trước, ta đi một lát sẽ về."

Hai nữ tỳ tiến lên, từ từ vén tấm màn lên.

Nam Y trước tiên nhìn thấy đôi tay thon dài trên bàn, viền tay áo xanh nhạt, cổ tay quấn một vòng tơ hồng, các ngón tay đặt tùy ý.

Lịch Đô phủ rộng lớn, hai người xa lạ có thể không bao giờ gặp lại nhau. Không có bất kỳ manh mối nào, Nam Y chỉ cảm thấy cuộc gặp gỡ này khiến lòng người dâng lên một nỗi xúc động khó tả. Nàng muốn nhìn hắn, nhưng nàng biết không thể để Tạ Khước Sơn vạch trần thân phận mình ở đây.

Nàng có thể được đưa vào là nhờ Bỉnh Chúc Tư đã nỗ lực rất nhiều. Dù giả làm đại phu là hành động mạo hiểm bất đắc dĩ, nhưng trong tình thế đặc biệt hiện tại, phủ Hoàn Nhan phòng thủ nghiêm ngặt, chỉ có cách này mới có thể tiếp cận Từ Khấu Nguyệt nhanh nhất. Nàng không thể thất bại.

Trước khi rèm được vén hoàn toàn, Nam Y quay người đuổi theo Hoàn Nhan Tuấn, không ngoái đầu lại.

Vào phòng trong, Nam Y cuối cùng cũng gặp được Từ Khấu Nguyệt đang sốt cao mê man.

So với lần gặp trước, Nam Y thấy nàng ấy gầy đi nhiều, mỗi lần nhìn thấy nàng ấy, lòng lại dâng lên một nỗi xót xa. Nàng luôn vô thức tưởng tượng một Đế Cơ được nuông chiều từ bé sẽ như một đóa hoa kiều diễm, rồi so sánh với hình ảnh cô độc hiện tại, cảm thấy bất lực.

Nàng không dám thể hiện quá nhiều cảm xúc trước mặt Hoàn Nhan Tuấn, đặt hòm thuốc xuống, quỳ bên giường, thuần thục thực hiện các động tác bắt mạch. Nhân lúc xem lưỡi của Từ Khấu Nguyệt, nàng lén bỏ một viên thuốc vào miệng nàng ấy.

Hoàn Nhan Tuấn sốt ruột đứng sau Nam Y, thấy nàng hoàn thành các động tác, không nhịn được hỏi: "Đế Cơ thế nào?"

Nam Y đã chuẩn bị sẵn lý do "mạch hỷ", nhưng giờ lại không thích hợp, nên bắt đầu giả vờ trầm ngâm, đưa ra phương án thứ hai: "Đế Cơ gan yếu, tà nhiệt tích tụ lâu ngày, đúng là bệnh mãn tính. Tiểu nhân chỉ có thể điều dưỡng cho Đế Cơ, giống như đèn dầu sắp cạn cần thêm dầu, không thể nóng vội. Ngoài ra..."

Tạ Khước Sơn tuy ngồi bên ngoài uống trà, nhưng vẫn lắng tai nghe ngóng âm thanh bên trong. Nghe thấy câu trả lời kín kẽ của Nam Y, hắn mới yên tâm. Hôm nay tình hình quá nguy hiểm, may mà nàng có trí nhớ tốt, có vẻ đã học thêm không ít thuật nói, giả làm đại phu cũng ra dáng ra hình, hắn thực sự vui mừng, cảm thấy mình không nhìn lầm người.

Hoàn Nhan Tuấn thấy Nam Y dừng lại, thúc giục: "Ngươi có gì cứ nói thẳng."

Nam Y lắc đầu nghiêm trọng: "Đế Cơ khí huyết không lưu thông, nguyên dương không đủ, Hoàn Nhan đại nhân gần đây không nên gần gũi nàng."

Tạ Khước Sơn phun hết ngụm trà, ho sặc sụa.

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.

Ai dạy nàng nói những lời này vậy? Tống Mục Xuyên? Chuyện phòng the của người ta, một nữ tử chưa thành thân như nàng sao có thể nói ra một cách nghiêm túc và hợp lý như vậy?

Tạ Khước Sơn ho đến đỏ mặt, thực sự xấu hổ.

Hoàn Nhan Tuấn kỳ quái mà liếc nhìn ra ngoài một cái, bị tiếng động này làm cho hơi chột dạ, vội vàng nói: "Ta biết rồi, ngươi cứ kê đơn thuốc cho nàng. Trước khi Đế Cơ khỏi bệnh, ngươi cứ ở lại trong phủ, đưa đơn thuốc cho nữ tỳ, sẽ có người ra ngoài mua thuốc."

Nam Y hành lễ: "Vâng, đại nhân."

Nàng biết Hoàn Nhan Tuấn đã bớt cảnh giác, nhưng cũng không thể để người ra vào phủ mỗi ngày, đây là điều họ đã dự đoán trước.

Nhân cơ hội này, nàng âm thầm tìm hiểu địa hình và phòng thủ trong phủ Hoàn Nhan. Dù mỗi lần đi trong sân đều bị bịt mắt, nhưng đi nhiều lần trên cùng một tuyến đường, trong lòng cũng có ấn tượng. Dựa vào tiếng bước chân ở các vị trí khác nhau, cũng có thể đoán được điểm mạnh yếu của phòng thủ.

Nơi bên ngoài trông như thùng sắt, Nam Y lại cảm nhận được sự lơi lỏng bên trong - những động tĩnh nhỏ và kỳ lạ bắt đầu không còn gây ra sóng gió lớn. Các thủ vệ lén lút tụ tập nói chuyện phiếm, khoe khoang sức mạnh của mình, chế giễu quân dân Dục triều vô năng, có thể dễ dàng bị đánh bại.

Có vẻ như những lần quấy rối trước đó của Nam Y từ bên ngoài đã có tác dụng. Kẻ thù chậm chạp không xuất hiện, sự yên bình khiến các thủ vệ bắt đầu cảm thấy không có vấn đề gì, cho rằng Hoàn Nhan Tuấn quá căng thẳng, trông gà hoá cuốc.

Mỗi ngày, Nam Y đều phải bắt mạch cho Từ Khấu Nguyệt ba lần. Bệnh tình của nàng ấy vốn đã được sắp đặt trước, chỉ cần uống thuốc giải là khỏi. Các đơn thuốc khác đều đã chuẩn bị sẵn, Nam Y ghi nhớ trong đầu rồi viết ra, chỉ là một số loại thuốc bổ thông thường, ngoài chữ viết xấu ra thì không có gì đáng ngờ - chữ của đại phu xấu cũng được, dù sao cũng không cần người khác đọc hiểu.

Mỗi lần khám bệnh đều có người giám sát, Nam Y không thể nói nhiều với Từ Khấu Nguyệt, chỉ có thể lén đưa giấy cho nàng ấy, thông báo từng bước kế hoạch.

Từ Khấu Nguyệt không dám biểu lộ quá nhiều, nàng ấy không giỏi che giấu, sợ mình tỏ ra quá căng thẳng sẽ bị bại lộ, nên hầu hết thời gian đều giả vờ hôn mê. Nhưng chỉ có nàng ấy biết, khi Nam Y đến, đưa tờ giấy vào tay nàng ấy, nàng ấy cuối cùng cũng có chỗ dựa.  Edit: FB Frenalis

Khi rời khỏi kinh đô Đại Kỳ, phụ hoàng đã giao cho nàng ấy một vật quan trọng, bảo nàng ấy tìm cách chuyển giao cho người đáng tin cậy, ngoài ra, không có bất kỳ thông tin hữu ích nào khác.

Nàng ấy nên giao cho ai? Ai là người đáng tin cậy? Nàng ấy chờ đợi, tìm kiếm, thậm chí cảm thấy tuyệt vọng, nghĩ rằng sứ mệnh của mình sẽ thất bại, dù nàng ấy có nhẫn nhục chịu đựng cũng không mang lại chút tác dụng nào cho vương triều đã sụp đổ này, chỉ thêm trò cười mà thôi.

Nữ y đến, như một tia sáng le lói trong bóng tối, nàng ấy thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình cuối cùng cũng có thể chết rồi.

Nàng ấy muốn giao lại vật đó cho điệp giả này, để nàng rời đi, nhưng Nam Y không muốn, nàng nói, công chúa, ta muốn đưa người đi cùng.

Từ Khấu Nguyệt không hề cảm thấy mình cần được cứu, nhưng Nam Y rất kiên trì. Từ Khấu Nguyệt không tiếng động mà nhìn nàng lắc đầu, Nam Y kiên định nắm chặt tay nàng ấy.

Bàn tay họ đều lạnh lẽo, cố gắng truyền cho nhau chút hơi ấm. Nàng viết tên mình lên lòng bàn tay Từ Khấu Nguyệt, nói cho nàng ấy biết, nàng tên Nam Y.

Nam Y, một cái tên nghe rất phiêu linh. Từ Khấu Nguyệt không biết nàng đã trải qua bao nhiêu khó khăn mới đến được đây, Nam Y trông không mạnh mẽ, nhưng nàng ấy muốn dựa vào Nam Y, hy vọng món đồ mình mang đến có thể cho những điệp giả này một điểm tựa.

Cứ như vậy trong im lặng, ba ngày trôi qua, đến thời điểm đã định.

Mọi thứ đều diễn ra theo kế hoạch. Ngay khi Nam Y định đến bắt mạch cho Từ Khấu Nguyệt, một thích khách đã lẻn vào phòng nàng ấy, đâm bị thương nàng ấy, lục tung căn phòng rồi nhanh chóng biến mất trên mái nhà xa xa.

Nam Y vừa vào cửa đã thấy Đế Cơ nằm trong vũng máu, hai người nhìn nhau, Từ Khấu Nguyệt nhắm mắt lại, Nam Y hét lên có thích khách.

Cả phủ hỗn loạn, Hoàn Nhan Tuấn vội vàng chạy đến, thấy Từ Khấu Nguyệt bị thương hôn mê, giận dữ nói với Nam Y: "Cứu sống nàng cho ta! Nếu không ta sẽ chôn sống các ngươi!"

Nam Y thầm chửi rủa, chính ngươi sắp chết đến nơi rồi, nhưng ngoài mặt không dám quá đáng, chỉ biết vâng dạ gật đầu.

Hoàn Nhan Tuấn bình tĩnh lại đôi chút, quan sát hiện trường. Điều hắn ta lo lắng nhất đã xảy ra.

Thích khách có tìm được thứ quan trọng mà hắn ta không tìm thấy không? Có phải người của Bỉnh Chúc Tư không? Họ giả vờ ám sát, lấy đi chiếu thư truyền ngôi rồi giết Từ Khấu Nguyệt diệt khẩu?

"Đại nhân, thích khách chạy về phía Nam!" Chẳng mấy chốc, cận vệ của hắn ta hớt hải chạy vào bẩm báo.

Phía Nam là sông, thích khách muốn chạy bằng thuyền? Để chắc chắn, Hoàn Nhan Tuấn phải tự mình đi truy đuổi bắt giữ người đó. Chiếu thư truyền ngôi quá quan trọng, liên quan đến vận mệnh của hắn ta, không thể giao cho bất kỳ ai khác.

Nam Y chờ Hoàn Nhan Tuấn mắc bẫy "điệu hổ ly sơn", mang theo hơn nửa binh lực trong phủ rời đi, để nàng có thể phát tín hiệu cho người bên ngoài tiếp ứng đưa nàng và Đế Cơ ra khỏi phủ.

Hoàn Nhan Tuấn vừa định đi, ngoài cửa đã vang lên một giọng nói: "Hoàn Nhan đại nhân, ta vừa đi ngang qua, thấy có thích khách nên vội đến xem có cần giúp gì không."

Thanh âm này...là Chương Nguyệt Hồi!

Sao mọi việc nàng làm lại khó khăn đến vậy! Các vị thần tiên đều đến xem náo nhiệt sao? Nam Y lòng như lửa đốt, mong rằng đừng có gì sai sót, Hoàn Nhan Tuấn mau đi đi.
Bình Luận (0)
Comment