Tiếp tục chờ đợi. Nam Y nhận được nhiệm vụ tiếp theo.
Tống Mục Xuyên đang lên kế hoạch cuối cùng có mật danh "Niết Bàn". Trước khi sự kiện đó diễn ra, việc quan trọng nhất là che giấu bản thân và đảm bảo an toàn.
Cuộc sống ở Vọng Tuyết Ổ vẫn quá an nhàn, Nam Y không dám lơ là, lén dựng một cái cọc gỗ trong sân nhỏ để luyện võ, luôn giữ cơ thể trong trạng thái sẵn sàng.
Nam Y thường xuyên leo lên mái nhà Trà Nguyệt Các, từ đây có thể nhìn thấy viện của Tạ Khước Sơn. Dạo gần đây hắn ở nhà rất nhiều.
Hắn như cố tình trêu ngươi nàng, biết có người đang rình mò, không ra ngoài gặp ai, không ra ngoài làm việc, chỉ ăn uống sinh hoạt bình thường. Hắn thoải mái để nàng theo dõi, như thể họ luôn bên nhau. Đôi khi hắn ngẩng đầu, thấy nàng trên mái nhà, không làm gì cả, chỉ đứng dưới mái hiên ngắm hoa nở và nhìn nàng.
Hắn rời đi từ mùa xuân năm đó, đây là mùa xuân đầu tiên hắn trở về cố quốc.
Mùa xuân, thật sự rất đẹp.
Nam Y thậm chí còn nghĩ, nếu ngày tận thế không bao giờ đến... liệu mọi người có thể mãi mãi sống trong hòa bình như vậy không. Sẽ không có ai chết đi, sẽ không có ai rút đao chĩa vào nhau.
Vì vậy, trong thời gian ngủ đông, không có tin tức chính là tin tốt nhất.
Nhưng sáng sớm hôm nay khi mở mắt ra, Nam Y nhận thấy có người trong phòng, nàng lập tức muốn lấy chủy thủ dưới gối, nhưng lại nghe thấy một tiếng gọi quen thuộc.
"Tẩu tẩu."
Nam Y giật mình, ngồi dậy: "Tiểu Lục?"
Vội vã vén màn lên, nhìn thấy Tạ Tuệ An trong bộ đồ tang trắng đứng đó, vẻ mặt mờ mịt và hoảng loạn. Bên ngoài đang mưa phùn, người nàng ấy ướt sũng, mắt đẫm lệ, tóc dính vài cánh hoa úa tàn.
"Có chuyện gì vậy?" Nam Y linh cảm chẳng lành.
Nàng nắm lấy tay Tạ Tuệ An, thấy tay nàng ấy lạnh ngắt.
"Lăng An Vương... mất tích."
******
Những ngày này, cuộc sống của Tạ Tuệ An rất đơn giản. Một thanh nhuyễn kiếm giết người, một gian thiền thất tu hành; một pho tượng Phật không nói, một vị quân chủ nhu nhược.
Những thứ không liên quan này đều tụ lại trong ngôi Phật đường nhỏ bé.
Không gian nhỏ hẹp, những ngày không ra khỏi cửa thật buồn tẻ và vô vọng.
Nàng ấy trở nên trầm lặng. Thỉnh thoảng ngồi trò chuyện với Từ Trú trong sân, cả hai đều cố tình tránh nhắc đến người kia. Thật cẩn thận, sợ vô tình xé mở vết thương cũ, lại mang đến những vết thương mới.
Cũng có những nguy hiểm bất ngờ xảy ra.
Vài ngày trước, một tên thủ vệ say rượu đã xông vào trong sân và tình cờ nhìn thấy Từ Trú. Tên thủ vệ hoảng sợ, muốn chạy đi bẩm báo, Tạ Tuệ An đã ra tay giết hắn ta.
Nhưng việc chôn xác và phi tang không hề dễ dàng. Từ Trú đã giúp Tạ Tuệ An làm việc này.
Đào hố, vứt xác, lấp đất. Tiếp xúc trực tiếp với mảnh đất này, với sự sống và cái chết. Đêm đó còn mưa, mỗi xẻng đất trở nên đặc biệt nặng nề. Làm xong tất cả, người đầy bùn đất và máu me, như ác quỷ vừa bò ra từ Địa Ngục, Từ Trú suy sụp.
Sợi dây căng quá mức, sẽ đột ngột đứt.
Rõ ràng đã đối mặt với những nguy hiểm lớn hơn, hắn đều vượt qua được, nhưng có lẽ vì lo lắng đề phòng tích tụ dần theo thời gian, chuyện này không quá lớn cuối cùng lại trở thành giọt nước tràn ly, đánh gục tinh thần hắn. Hắn ngồi trong mưa khóc lớn, hắn cũng không khác gì người thường. Hắn cũng chỉ là máu thịt nhỏ bé, hắn chưa từng có sự gan dạ, sáng suốt và mưu lược, hắn không được quan gia yêu thích là có lý do, hắn có lẽ chỉ là người bình thường, đến cảnh tượng hiện tại hắn cũng thấy sợ hãi.
Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.
Hắn bất lực vô cùng, nhưng không ai để ý, hắn cũng không dám để ai phát hiện. Có biết bao người vì hắn mà xả thân, đổ máu, làm sao hắn dám tỏ ra yếu đuối? Hắn là ai không quan trọng, vương triều cần chính thống nên mới nâng đỡ hắn.
Mọi người muốn hắn chờ đợi, nên hắn im lặng chờ đợi, hắn tưởng tượng mình tốt nhất là một pho tượng, không buồn không vui, không tình không dục, nhưng hắn vẫn là một sinh vật hít thở khí trời, ăn cơm trần gian, không thể nào rèn luyện được thân thể sắt đá. Rồi Tạ Tiểu Lục đến, mỗi lần nhìn thấy nàng, hắn lại nhớ đến Bàng Ngộ đã chết, hắn nghĩ, nàng hẳn cũng vậy. Sự tồn tại của họ là một vết thương cho nhau, nhưng họ lại phải cùng nhau mà sống.
Hắn nhìn những thứ tươi mới trên người nàng dần phai nhạt, nàng còn phải cùng hắn bị nhốt trong nhà giam này.
Hắn muốn làm điều gì đó, nhưng hắn không thể làm gì.
Khóc một hồi, hắn lấy lại bình tĩnh. Như thường lệ, mỗi ngày nghe tiếng chuông sớm chiều, đi vòng quanh bốn phía sân, tổng cộng 81 bước. Tưởng tượng đây là chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, khi nào mới đến kiếp nạn cuối cùng.
Vài ngày sau, Từ Trú đột nhiên biến mất, trong sân viện nhỏ bé này, bốn phía đều là tai mắt, vậy mà một người sống sờ sờ biến mất trước mắt.
******
Tạ Tuệ An nhanh chóng phát hiện ra con đường hắn đã đi.
Hôm nay là ngày đưa cơm và đổ thức ăn thừa. Từ Trú đã đợi sẵn trong bếp, đánh ngất người kia, thay quần áo của hắn ta rồi mang thùng thức ăn thừa ra ngoài.
Một tên gia đinh nhỏ bé, lặng lẽ rời khỏi Vọng Tuyết Ổ vào một buổi sớm tinh mơ trời không sáng lắm, thậm chí không ai nhìn thấy hắn đi đâu.
Tạ Tuệ An lo lắng tìm kiếm xung quanh nhưng không thấy ai, cuối cùng đành đến cầu cứu Nam Y.
Chuyện này lớn, cần phải bàn bạc với Tống Mục Xuyên. Nam Y nhanh chóng quyết định, để Tạ Tuệ An giả làm nữ tỳ đi theo mình, sau đó kéo Tạ Khâm đang ngủ dậy, bảo cậu chuẩn bị vài câu hỏi về việc học để hỏi Tống tiên sinh, rồi vội vàng sai nữ tỳ mặc quần áo và đưa cậu lên xe ngựa. Edit: FB Frenalis
Tống Mục Xuyên đang định đi Thuyền Bạc Tư thì bị Tạ Khâm "hiếu học" chặn lại ngay cửa nhà mình.
Nhân cơ hội này, Nam Y nhanh chóng kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Tống Mục Xuyên. Dù là người bình tĩnh như Tống Mục Xuyên, nghe xong cũng lộ vẻ lo lắng.
Hiện tại các con đường đều bị kiểm soát nghiêm ngặt, ngay cả ra vào khu phố cũng cần kiểm tra giấy tờ, nếu thân phận đáng ngờ sẽ bị bắt giữ ngay tại chỗ.
Chuyện này không thể để lộ, không thể tìm người khắp thành, nếu không sẽ gây ra hậu quả khó lường hơn.
Tống Mục Xuyên nhanh chóng tính toán thời gian Lăng An Vương bỏ đi, khả năng sẽ phải sử dụng ám cọc, suy đoán hắn hiện tại có thể đã đến những con đường nào.
Sau khi xác định phạm vi tìm kiếm, Tạ Tuệ An và Nam Y lập tức lên đường, còn Tống Mục Xuyên phái A Trì đi thông báo cho Lương Đại và Cửu Nương, họ rất quen thuộc địa hình trong thành, chắc chắn có thể giúp đỡ.
Cuối cùng, Tống Mục Xuyên dặn dò riêng Tạ Tuệ An vài câu.
"Hãy suy nghĩ cẩn thận, vì sao điện hạ lại bỏ đi, đây mới là mấu chốt để tìm thấy điện hạ."
******
Từ Trú mặc quần áo gia đinh, đẩy xe thức ăn thừa rời khỏi Vọng Tuyết Ổ. Thức ăn thừa phải được đưa đến bãi rác, hắn mượn cớ này để rời khỏi đường phố lớn.
Nhưng khi đi qua con phố tiếp theo, hắn bị thủ vệ Kỳ nhân chặn lại hỏi han. May mắn là tên gia đinh kia có giấy tờ tùy thân, thủ vệ không nghi ngờ gì, chỉ nhìn qua loa rồi cho đi.
Tuy nhiên, tên thủ vệ đó cảm thấy người này có chút quen mắt, nhìn kỹ bóng dáng hắn, thấy cách đẩy xe không thuần thục, không giống người làm việc lâu năm nên bắt đầu nổi lên nghi ngờ.
Cũng may chính lúc này, đội ngũ thay ca đến, tên thủ vệ không truy cứu nữa. Khi bàn giao, hắn ta vô tình nhìn thấy một vài bức chân dung truy nã, trong đó có Lăng An Vương, hắn ta lập tức nghĩ đến người vừa rồi, có vài phần giống với người trong bức họa.
Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.
Hắn ta vội ngẩng đầu lên nhìn, nhưng không thấy bóng dáng người đó đâu nữa. Hắn ta giật mình lập tức báo cáo, nhưng đội trưởng không tin, cười nhạo hắn ta muốn lập công đến phát điên, Lăng An Vương được Bỉnh Chúc Tư bảo vệ cẩn mật, sao có thể đẩy xe thức ăn thừa xuất hiện ở trên phố?
Nhưng hắn ta càng nghĩ càng thấy không ổn, chuẩn bị báo cáo lên trên để giăng lưới bắt giữ, người kia đẩy xe không nhanh, chắc chắn chưa thể ra khỏi con phố tiếp theo.
Hắn ta vội vàng đi về phía trước, đụng phải một người.
******
Sáng nay Tạ Khước Sơn không nghe thấy tiếng tập luyện buổi sáng từ sân viện bên cạnh, đã cảm thấy kỳ lạ, đến khi dùng bữa sáng lại nghe nói Nam Y đã đưa Khâm ca nhi đến Tống Mục Xuyên để học tập, liền nhận ra chắc chắn đã có chuyện xảy ra.
Chắc hẳn là một việc đột xuất rất khó giải quyết, nếu không Nam Y sẽ không đột ngột đi tìm Tống Mục Xuyên.
Hắn lấy cớ bị bệnh đã vài ngày không xuất hiện trước mặt Kỳ nhân. Cốt Sa vừa mới hạ bệ Hoàn Nhan Tuấn, đang ở thế thượng phong, lại vô cùng nghi ngờ hắn, tốt nhất hắn nên an phận chờ đợi, đừng để lộ sơ hở. Tuy nhiên hôm nay nhất định phải đi một chuyến, xem đã xảy ra chuyện gì.
Trên đường đến doanh trại, hắn gặp một tên thủ vệ Kỳ nhân đang vô cùng vội vã.
Tên thủ vệ vừa nhìn thấy Tạ Khước Sơn, mừng rỡ, vội vàng báo cáo: "Đại nhân, thuộc hạ vừa nhìn thấy một người rất giống Lăng An Vương, đang đi về hướng Thông Tế phường, xin ngài hạ lệnh phái binh truy bắt!"
Tạ Khước Sơn chỉ hơi ngạc nhiên trên mặt, nhưng sau lưng đã toát mồ hôi lạnh.
"Thật sao?"
"Thiên chân vạn xác! Cốt Sa tướng quân đã dặn, thà giết nhầm một ngàn cũng không được bỏ sót một ai. Thuộc hạ thấy người đó rất giống Lăng An Vương, lại lén lút, cho dù bắt nhầm cũng nhất định có vấn đề!"
Tạ Khước Sơn trầm ngâm một lát, hỏi: "Còn ai biết chuyện này không?"
"Thuộc hạ đã báo cáo cho đô úy đại nhân, nhưng ngài ấy không tin, thuộc hạ cảm thấy đây là chuyện lớn, nên mới đến tìm đại nhân."
"Được, chuyện này giao cho ngươi phụ trách, ngươi theo ta đi điều binh."
Tên thủ vệ mừng rỡ, ôm quyền nói: "Vâng!"
Tạ Khước Sơn thản nhiên dẫn hắn ta vào một con hẻm nhỏ, càng đi càng sâu.
Nam Y và Tạ Tuệ An đã tìm đến Thông Tế phường, nghe nói có một người đẩy xe thức ăn thừa đi qua cách đây không lâu, người đó đi rất vội vàng, suýt lật cả xe.
Hai người đi theo hướng người đó chỉ, thấy một chiếc xe đẩy tay bị bỏ lại trong con hẻm nhỏ.
Nhưng người đã biến mất.
Lại chậm một bước, không đuổi kịp Từ Trú.
Đang lúc hai người đang sốt ruột, bỗng nghe thấy tiếng ồn ào từ con phố bên cạnh, hai người liếc nhau, vội vàng chạy đến đó.
Trên mặt đất là thi thể của một tên thủ vệ Kỳ nhân, bị người ta cắt cổ, ném xuống từ trên cao, gây ra sự hỗn loạn lớn.
Người dân vây quanh, ai nấy đều kinh hãi, chỉ trỏ vào thi thể xì xào bàn tán, cũng có vài kẻ lớn mật, lộ rõ vẻ hả hê. Lực lượng Kỳ binh ở gần đó nhanh chóng được điều động đến, con phố sắp bị phong tỏa.
Nam Y trực giác cảm thấy có điều kỳ lạ, vụ án mạng này chắc chắn sẽ khiến Kỳ binh điều tra, mà nếu Kỳ binh tập trung tại đây, chỉ cần Lăng An Vương không có trong con phố này, khả năng bị lộ của hắn sẽ giảm đi rất nhiều.
Có người đang âm thầm giúp họ.
Nàng theo bản năng nhìn xung quanh, thấy Tạ Khước Sơn dẫn một đội quân đến. Tim nàng đập lỡ một nhịp, linh cảm chẳng lành càng lúc càng mạnh mẽ.
Nhưng khi Tạ Tuệ An nhìn thấy Tạ Khước Sơn, lập tức kéo Nam Y quay đầu bỏ đi - hiện tại nàng ấy phải ở Phật đường, không thể để bị phát hiện.
Hai người đi theo đám đông rời khỏi nơi náo nhiệt, thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất đến bây giờ, việc Lăng An Vương mất tích vẫn chưa gây ra sóng gió trong Kỳ binh.
Dường như An Lăng Vương đang cố ý đi đến một nơi nào đó.
Tạ Tuệ An không thể nào nghĩ ra, ngài ấy muốn đi đâu, và tại sao lại phải đi?