Lộ Hy nhìn Tiểu Hoàng chằm chằm, đầu ngón tay vẫn đang ra sức, Chúc Tinh Dạ đứng sau lưng cô, vươn tay nắm chặt cây súng rồi chậm rãi nhấc họng súng lên, nhắm ngay ấn đường của Tiểu Hoàng.
Giọng nói của Chúc Tinh Dạ vang lên bên tai cô: “Quần áo của tác chiến viên chống đạn đấy, nhưng tôi nghĩ đầu thì không đâu.”
Lộ Hy khẽ gật đầu, Tiểu Hoàng cười: “Tao thấy 2 người chúng mày rất xứng đôi đấy, nhưng có lẽ đầu mày sẽ nổ trước —”
Sau lưng có tiếng súng vang lên, Lộ Hy vô thức quay đầu lại, Tiểu Hoàng nhân cơ hội tấn công cổ tay cô, Lộ Hy bị đau nhưng vẫn cắn chặt răng không buông cây súng ra.
Tiểu Hoàng không cướp súng được đành rút lui, sải bước đi tới phía thang dây được thả xuống, nhưng một tiếng súng nữa lại vang lên, bắp chân Tiểu Hoàng bị bắn, anh ta ngã nhào xuống đất.
Tiểu Hắc thò cái đầu máu ra từ đống tàn tích, vẻ mặt lạnh lùng: “Chỗ tiếp theo súng ngắm vào là đầu, nếu mày còn cử động nữa thì biết tao sẽ làm gì rồi đấy.”
Trực thăng trên đầu từ từ bay lên cao như muốn rút lui, Tiểu Hoàng bất lực giơ 2 tay lên ra hiệu mình đầu hàng, Lộ Hy nghiêm mặt, xấu xa dùng báng súng gõ vào đầu anh ta: “Còn chưa chịu thành thật à! Dám đánh người cơ à!”
Tiểu Hoàng cười: “Thượng tá à…”
Chúc Tinh Dạ không đợi anh ta nói xong, nhặt một tảng đá vụn nện vào Tiểu Hoàng khiến anh ta choáng váng, Lộ Hy ngớ người ra: “Anh ra tay ác quá rồi đấy anh Chúc Tử à.”
Chúc Tinh Dạ nhìn cô vô tội: “Chẳng vừa rồi em còn muốn bắn anh ta sao?”
Lộ Hy giơ súng lên, tự tin nói: “Tất nhiên là tôi lừa anh ta rồi! Nhưng tôi vẫn là công dân tuân thủ pháp luật nhé, anh nhìn đi, tôi còn chưa mở chốt nữa đây này.”
Chúc Tinh Dạ cười.
Molly không biết chui ra từ xó xỉnh nào: “Xong chưa? Trực thăng bay hết chưa? Có quay lại không đấy?”
Tiểu Hắc đau khổ thở dốc: “Tay bắn tỉa trên trực thăng đã bị tôi bắn chết rồi, chỉ còn một mình tên điều khiển thôi, hẳn là hắn sẽ không chịu ở đây là bia sống đâu, tạm thời an toàn rồi đấy.”
Hóa ra tiếng súng vừa rồi là của Tiểu Hắc.
Lộ Hy nhíu mày: “Anh ổn không vậy? Đợi chúng tôi tới bới giúp anh nhé.”
Tiểu Hắc cố gắng lấy ra một dụng cụ hình tròn ném tới cho Lộ Hy: “Tôi không sao, còng tay anh ta lại trước đi, tên đó cận chiến không tệ đâu.”
Lộ Hy nghe lời còng tay Tiểu Hoàng lại.
Bên ngoài phòng tạm giam có tiếng bước chân tới gần, các tác chiến viên và nghiên cứu viên khác đều đã tới cứu viên, Lộ Hy khẽ thở phào.
Molly rất khéo léo, rút trong góc nên gần như không bị thương gì.
Tiểu Hắc thì bị đá đập rất nhiều lần, nhưng thể chất của tác chiến viên vốn hơn người bình thường nên đều bị thương ngoài da, không có vấn đề gì lớn.
Thái Ti bị chôn rất sâu, sau khi được đào lên đưa về hình như bị chấn động não nhẹ, nhưng không bị nguy hiểm tới tính mạng.
Lộ Hy đi tới chỗ hắn: “Dù lúc đầu anh không biết mọi chuyện sẽ thế này, nhưng rốt cuộc Lưu Hiển vẫn là do anh giết chết, tôi sẽ bắt giữ anh, có ý kiến gì không?”
Thái Ti nhìn cô một lúc, nở một nụ cười mệt mỏi nhưng nhẹ nhõm: “Thượng tá, nếu có thể đền hết tội lỗi của Thái Ti, tôi còn có cơ hội quay về làm chính mình không?”
Lộ Hy ngước đầu lên nhìn trời: “Ngoài tính mạng của Lưu Hiển ra, mấy trăm mạng sống của Cục số 7 cũng dính tới một phần trách nhiệm của anh. Đền tội rất khó, nhưng tôi vẫn nghĩ anh nên thử, dù sao vẫn phải đối diện với lỗi lầm của mình mà, đúng không?”
Tiểu Hắc đưa một vòng tròn cho cô: “Có cần không? Tôi lấy từ trên người của… Tiểu Hoàng đấy.”
Lộ Hy hơi nghiêng đầu nhưng vẫn còng tay Thái Ti lại: “Để đề phòng vậy.”
Tiếng của quản trị viên lại vang lên: “Nhân vật cảnh sát đã chính thức bắt giữ kẻ tình nghi, đang kiểm tra kết quả.”
“Đã xác nhận kết quả, chúc mừng thám tử phá được vụ án này và thành công bắt được hung thủ! Nửa tiếng sau sẽ quay lại sảnh trò chơi, thám tử hãy chuẩn bị sẵn sàng nhé!”
Nét mặt của Lộ Hy hơi vi diệu nhưng rất nhanh đã hiểu ra, hóa ra nhân vật cảnh sát lần này chính là cô.
Còn nửa tiếng nữa, Lộ Hy quay lại nhìn Chúc Tinh Dạ. Nhân viên y tế muốn xử lý vết thương cho anh nhưng anh lịch sự từ chối, tự tìm một chỗ yên tĩnh để thoa thuốc sát trùng.
Lộ Hy đi tới chỗ anh: “Có cần giúp không?”
Chúc Tinh Dạ ngẩng đầu lên, bấy giờ anh đang mang một cặp kính vỡ vụn, tóc tai lộn xộn, trên mặt còn dính vết bẩn và vết máu.
Lộ Hy thầm giơ ngón cái trong lòng, tuyệt vời, Chúc Tinh Dạ bị thương mà lại đẹp tới vậy luôn!
Chúc Tinh Dạ đưa miếng bông trong tay cho Lộ Hy, mắt đầy ý cười: “Phiền Thượng tá vậy.”
Lộ Hy ngồi đối diện anh, giúp anh thoa thuốc sát trùng: “Tôi vừa hỏi rồi, em trai anh không sao đâu, đừng lo.”
Chúc Tinh Dạ cụp mắt xuống, dịu dàng “Ừm” một tiếng: “Lần này may mà có em đấy, Thượng tá.”
Lộ Hy nhìn bộ dạng này của anh lại vô thức nghĩ tới cảnh anh vừa lấy đá nện Tiểu Hoàng, anh Chúc Tử nhiều khi lại là một tên mafia trá hình không chừng, cô không được để sắc đẹp che mắt được.
Lộ Hy hỏi anh: “Sau này anh… sẽ bị nhốt cả đời để nghiên cứu sao? Dù chuyện lần này đã được giải quyết rồi, nhưng kẻ đứng sau nhắm vào anh vẫn chưa bị bắt mà.”
Chúc Tinh Dạ nhìn cô, trong mắt dấy lên ý cười: “Nếu Thượng tá Lộ Hy có thể ở lại quản lý tôi, tôi nghĩ mình sẽ tình nguyện làm thế đấy.”
Ngoài mặt Lộ Hy không hề rung động chút nào, nhưng trong lòng —
Má ơi sắc đẹp của kẻ địch lớn quá, tôi không chịu nổi nữa rồi!
Lộ Hy sờ cằm, bắt đầu nghĩ lung tung: “Hay là tôi dẫn anh bỏ trốn nhé?”
Chúc Tinh Dạ bật cười: “Được, đi đâu đây?”
“Chưa biết nữa.” Lộ Hy nói khẽ, “Sức chiến đấu của anh thế nào, nếu lỡ chúng ta gặp zombie thì có đánh nổi không? Hay là lừa cả Tiểu Hắc đi theo luôn nhỉ?”
Chúc Tinh Dạ nghiêm mặt, cứng rắn nói: “Không được, không phải 2 người thì không thể gọi là bỏ trốn được.”
Lộ Hy nhìn anh.
Chúc Tinh Dạ bị cô nhìn chằm chằm một lúc, bỗng thấy hơi bất an nên cúi đầu xuống: “Rất xin lỗi, nếu em thấy tôi bất lịch sự thì…”
Lộ Hy thẳng lưng lên: “Chúng ta nói chuyện chút đi, Ảnh đế Chúc à, anh vẫn chưa có ý định muốn nói cho tôi biết ý định của mình sao?”
Chúc Tinh Dạ đưa mắt né tránh, nhưng anh nhìn về phía nào thì Lộ Hy lại đưa mặt về phía đó, không cho anh tránh.
Chúc Tinh Dạ bất lực che mắt lại: “Được rồi, tôi nói vậy.”
Lộ Hy hài lòng gật đầu: “Thế mới đúng chứ, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị đấy.”
Chúc Tinh Dạ mím môi: “Rất xin lỗi. Thực ra… Mọi chuyện có chút vượt ngoài dự đoán của tôi, tôi cũng không muốn em phải gặp nguy hiểm đâu.”
Lộ Hy hơi nghiêng đầu: “Có thể nói từ đầu được không? Tại sao tôi lại rơi vào cái trò chơi này vậy?”
Chúc Tinh Dạ nhìn cô một cách kỳ lạ: “Hôm tiệc mừng, tôi có mời em chơi thử một trò chơi suy luận 3D ấy, em đồng ý mà.”
Lộ Hy ngẩn ngơ: “Hả?”
Chúc Tinh Dạ khẽ nói: “Lúc đó em còn cười nói mình sẽ đi bất cứ chỗ nào với tôi nữa.”
Lộ Hy: “… Lúc đó tôi uống say quá mà.”
Chúc Tinh Dạ không tin: “Lúc đó em có đỏ mặt đâu!”
Lộ Hy: “Tôi uống rượu không có bị đỏ mặt!”
Chúc Tinh Dạ cụp mắt: “Thôi được rồi, em nói thế thì là thế đi, dù sao tôi cũng chẳng có bằng chứng.”
Lộ Hy nhướng mày, anh lại còn tủi thân cơ à?
“Nếu chỉ là một trò chơi 3D thì sao tôi không thoát được vậy? Sao lại phải qua bàn chứ?”
Chúc Tinh Dạ nhíu mày: “Đó chính là vấn đề đấy.”
“Thật ra trò chơi này là một món quà tôi tặng cho em, tôi lên ý tưởng, có một người bạn thân từ nhỏ của tôi làm lập trình viên, cậu ấy đã dẫn dắt nhóm nhân viên của mình để làm ra bản demo này. Tôi đã chơi thử vụ án đầu tiên trước rồi, không có vấn đề gì, nhưng để đề phòng có bug* nên cậu ấy cũng đăng nhập vào trò chơi để làm quản trị viên.”
(*) Bug là những lỗi phần mềm hoặc hệ thống trong chương trình máy tính. Những lỗi này xảy ra sẽ gây ảnh hưởng cho phần mềm hoặc hệ thống có kết quả không chính xác hoặc hoạt động không như mong muốn.Lộ Hy không thể tin nổi: “Cái quản trị viên như máy lặp đó là người thật à?”
Chúc Tinh Dạ cúi đầu: “Theo cơ chế của trò chơi, tôi không thể liên lạc trực tiếp với em khi em đang ở sảnh trò chơi được. Quản trị viên nói với tôi em chơi rất vui, vẫn muốn chơi tiếp nữa, vì thế lúc đầu tôi chưa phát hiện ra có gì bất ổn, chỉ nghĩ em rất thích món quà của mình mà thôi…”
“Trong vụ án thứ 3, tôi đã phát hiện ra có gì đó không ổn.”
Lộ Hy nhíu mày.
Chúc Tinh Dạ nhìn cô: “Em có cảm thấy NPC trong trò chơi này đều rất giống người thật không? Chúng tôi dùng NPC theo chế độ tư duy của con người, nói dễ hiểu là nhập những thông tin của một người vào kho dữ liệu của chúng, lúc đối diện với em, chúng sẽ căn cứ vào phản ứng của em để tìm kiếm cách đối phó tương ứng trong kho dữ liệu.”
“Có vẻ như giống trí tuệ nhân tạo, nhưng thực chất nó không thể học tập để tiến hóa được, chỉ toàn là số liệu mà thôi. Dữ liệu mẫu của chúng tôi được thu thập từ nhiều tình nguyện viên, hoàn toàn hợp pháp, em không cần lo chuyện này.”
Lộ Hy gật đầu, tỏ ý mình nghe hiểu được.
Chúc Tinh Dạ thở dài: “Tôi không muốn em gặp nguy hiểm trong trò chơi này, vì thế lúc làm ra demo này, tôi đã yêu cầu thêm vào một chương trình cố định cho tất cả NPC — Chúng không được làm tổn thương tới em.”
Lộ Hy nheo mắt lại: “Nhưng trong vụ án thứ 3, Hầu Bảo Lương đã bắt tôi làm con tin.”
Cô sờ lên cổ mình, lúc đó trên cổ cô còn bị hằn vết dây nữa.
Chúc Tinh Dạ gật đầu: “Đó cũng là lúc tôi phát hiện có gì đó không đúng, tôi cứ nghĩ đây là bug nên mới đi tìm quản trị viên, nhưng…”
Lộ Hy hiểu ra: “Xem ra là không đàm phán được rồi.”
Chúc Tinh Dạ: “Cậu ta cưỡng chế mở màn chơi thứ 4 ra, tôi vốn định nhắc em trước nhưng lại bị hạn chế hoạt động ngay từ đầu, hơn nữa… Giờ chúng ta đều ở trong tay cậu ta rồi, tôi không chắc nếu cãi theo ý cậu ta sẽ xảy ra chuyện gì nữa.”
Lộ Hy nhớ tới câu nói “Nhớ cẩn thận” mơ hồ của Chúc Tinh Dạ lúc trước, cũng khẽ gật đầu: “Đúng là nên chiều theo ý đối phương trước khi có cơ hội phản kháng.”
“Nhưng sao anh lại nói cho tôi biết?”
Chúc Tinh Dạ mỉm cười bất lực: “Tôi cũng chỉ thử xem sao thôi, nếu cậu ta không muốn tôi nói cho em biết thì vừa rồi sẽ cưỡng chế đem chúng ta về sảnh trò chơi ngay.”
Lộ Hy ngẩng đầu nhìn lên trời, giờ nhất cử nhất động của họ đều đang trong tầm mắt của quản trị viên.
Chúc Tinh Dạ: “Tôi đã chơi thử vụ án đầu tiên rồi, vì thế tôi có thể chỉ dẫn cho em — Dù có vẻ như em cũng không cần sự giúp đỡ của tôi cho lắm. Vụ án thứ 2, thứ 3 tôi cũng biết ai là hung thủ và quá trình xảy ra vụ án, trong lúc cần thiết có thể cho em manh mối. Nhưng từ vụ án thứ 4, những gì tôi biết là những ký ức của nhân vật.”
Lộ Hy tổng kết lại: “Vậy là lúc đầu anh có kịch bản của đạo diễn, nhưng giờ chỉ có kịch bản của diễn viên thôi à.”
Chúc Tinh Dạ cười: “Đúng, là thế đấy.”
Lộ Hy sờ cằm: “Chẳng phải anh là bạn của quản trị viên sao? Sao anh ta lại đột nhiên gài anh như thế… Anh cho cho anh ta làm theo chế độ 996 không? Có từ tốn bảo anh ta sửa code không? Đầu anh ta còn nhiều tóc không vậy?”
(*) 996 là lịch trình làm việc trong đó khuyến khích hoặc ép buộc nhân viên làm việc từ 9h sáng tới 9h tối, 6 ngày mỗi tuần.Chúc Tinh Dạ hơi nghẹn họng: “… Tôi không.”
Lộ Hy bất lực vò đầu: “Vậy chúng ta đã rơi vào tay địch rồi, chỉ có thể chiều theo ý anh ta thôi, tôi thấy hình như anh ta chỉ muốn tôi qua màn thôi đấy.”
Chúc Tinh Dạ khẽ gật đầu, anh nhìn xuống vòng tay: “Sắp hết nửa tiếng rồi, tôi còn một chuyện quan trọng nữa phải nói với em.”
Lộ Hy nhìn anh, Chúc Tinh Dạ chợt ghé sát tai cô, hạ giọng nói: “Ngài mặc quân phục trông vừa nghiêm chỉnh lại vừa ngầu.”
Tai nóng lên, Lộ Hy lại ngã xuống sảnh trò chơi.