Sao Nghi Can Số Một Lại Là Anh

Chương 98

Cả ba nói chuyện một lúc, cả dì Tôn và Vương Đại Phú đều đi ra nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của Chúc Tinh Dạ đâu, Lộ Hy nhíu mày, cảm thấy hơi lo lắng.

Lát nữa là trời tối rồi, Chúc Tinh Dạ vẫn chưa hỏi xong nữa ư?Lộ Hy hỏi: “Chắc cậu ta cũng sắp 20 rồi nhỉ?”A Nguyệt cười gượng: “Tôi chỉ suy đoán thôi, chuyện năm đó ai mà biết được chứ? Tôi chỉ nghĩ là có khả năng như thế.”

Ngôn Diệc Chân vẫy tay chào, 2 người kia nhanh chóng đi tới bên này, dì Tôn tươi cười nói: “Ái chà, đạo trưởng, cô vẫn ở đây đợi chúng tôi à?”Lộ Hy đồng ý.A Nguyệt gật đầu, hơi do dự nói: “Cô gọi cậu ấy là A Lộc là được rồi, cứ nói là bạn của tôi, cậu ấy quen tôi.”Lộ Hy tỏ ý đã hiểu: “Thế tôi vào một mình vậy.”

Có vẻ như Vương Đại Phú cũng có tâm, miễn cưỡng đáp lại một tiếng.

Ngôn Diệc Chân gật đầu cười: “Tiện đường về chung đi, Bắc Đẩu vẫn chưa ra nữa à?”Bé Mập phản đối: “Dì không biết ăn điểm tâm và ăn bữa chính là khác nhau à! Con chỉ ăn điểm tâm thôi, có cơm đâu!”

A Nguyệt cũng lấy làm lạ: “Không lý nào nhỉ, cậu đẹp trai kia mới tới đây có mấy ngày đâu, cũng đâu có quen biết gì La Nhất Lượng chứ? Sao lại hỏi lâu thế?”Nét mặt Lộ Hy cực kỳ cổ quái, giờ cô đã biết tại sao Chúc Tinh Dạ lại bị giữ lại rồi.Thực ra cô hơi nghi ngờ A Nguyệt không biết chữ trên danh thiếp là của Chúc Tinh Dạ, vậy tại sao chị ta lại nghi ngờ tấm danh thiếp này là do Chúc Tinh Dạ viết chứ? Chỉ vì đó là danh thiếp của Chúc Tinh Dạ thôi sao?

Lộ Hy sờ cằm, đứng dậy đi về phía Cục cảnh sát: “Tôi đi hỏi thử.”Cảnh sát mặt bự lắc đầu: “Mấy cô về trước đi, e là hôm nay anh ta không về được đâu.”Rời khỏi Cục cảnh sát và quay lại bên cạnh mọi người, Ngôn Diệc Chân vội hỏi: “Sao vậy? Đừng nói Bắc Đẩu đạo trưởng của chúng tôi buôn lậu gì đó nhé? Sao lại không được về vậy?”

Cảnh sát ở cửa nghe cô nói rõ mục đích liền nghiêm trang trả lời: “Hỏi xong thì anh ta sẽ về thôi, chưa ra tức là chưa hỏi xong, cần anh ta hỗ trợ điều tra, mong mọi người hiểu cho.”Trong bữa ăn Lộ Hy cũng không tập trung, cầm đũa thất thần, A Nguyệt đưa tay véo mặt cô một cái: “Nghĩ gì đấy bé ngốc? Sao chẳng buồn ăn uống gì hết vậy?”Cảnh sát mặt bự cười cười: “Theo lý thì tôi không thể nói cho cô được, nhưng mà… Tôi thấy cô có thể giúp đỡ nên mới nói cho cô biết đấy nhé. 1 là, chúng tôi đã xác nhận Chúc Tinh Dạ thật sự bị mất trí nhớ, ít ra bác sĩ đã nói thế.”

Nói thế cũng như không, Lộ Hy bĩu môi, đúng lúc trông thấy cảnh sát mặt bự đi ngang qua, lập tức nhảy lên vẫy tay: “Cảnh sát A Khoan* ơi! Ở đây, ở đây!”Lộ Hy quay người nhìn về phía giường bệnh có thiếu niên đang tò mò nhìn mình, nở một nụ cười: “Xin chào, A Lộc, chị là bạn của chị gái em, tới thăm em một chút.”Thái Ti nhắm mắt lại, mỉm cười giang tay ra: “Không cần tức giận thế đâu, tất cả đều đã chết rồi, dòng lịch sử cứ thế mà tiếp diễn, không phải ai cũng biết được tất cả mọi chuyện. Người chết ở Cục số 7 phải dùng số lượng mới có thể viết lên một nét dày trên sử sách được.”

Lộ Hy nghĩ đây là một cơ hội, cô đặt đũa xuống định nói khách sáo tí: “Không sao đâu, tôi đang nghĩ tới những chuyện hôm nay, nhưng vẫn chưa nghĩ thông được.”Lộ Hy ngẩn ra: “Nói cách khác, có thể là giữ lại từ trước à? Danh thiếp của Chúc Tinh Dạ được giữ lại khi nào chứ…”Ngôn Diệc Chân gật đầu cười: “Tiện đường về chung đi, Bắc Đẩu vẫn chưa ra nữa à?”(*) Khoan ở đây có nghĩa là rộng, tức là chữ “bự” trong mặt bự á, chương trước mình có dịch anh này là Bự, nhưng thấy hơi cợt nhả nên chắc từ đây sẽ đổi thành A Khoan vậy =)))Lộ Hy nhíu mày: “Chuyện năm đó? Là vụ án… của Chúc Tinh Dạ ư?”

Cảnh sát mặt bự tò mò quay đầu lại, hơi buồn cười: “Sao cô lại ở đây?”Lộ Hy nhíu mày suy nghĩ, không biết nên nói gì hết, cô thử dò hỏi: “A Nguyệt à, chị đã nói suy đoán này với cảnh sát chưa?”(*) Khoan ở đây có nghĩa là rộng, tức là chữ “bự” trong mặt bự á, chương trước mình có dịch anh này là Bự, nhưng thấy hơi cợt nhả nên chắc từ đây sẽ đổi thành A Khoan vậy =)))Ở đây chỉ còn lại 2 người là cô và A Nguyệt.

“Chúng tôi tới chung với nhau thì phải chờ để về chung chứ, bên trong còn ai khác à, anh ấy còn lâu không?” Lộ Hy chỉ ra phía sau mình, một đám người đang thò đầu ngoài cửa Cục cảnh sát nhìn, trông cực kỳ đáng ngờ.Có vẻ như Vương Đại Phú cũng có tâm, miễn cưỡng đáp lại một tiếng.

Cảnh sát mặt bự lắc đầu: “Mấy cô về trước đi, e là hôm nay anh ta không về được đâu.”Lộ Hy sửng sốt, không phản bác lại ngay mà tiếp tục nghĩ theo hướng của chị ta: “Lẽ nào ý của chị là nếu Chúc Tinh Dạ hẹn Tiểu Duyệt ra, vậy có thể Tiểu Duyệt căn bản không hề có ý định mưu sát, rất có thể cô ta chỉ nhất thời xúc động mà ngộ sát thôi?”

Lộ Hy có hơi bất ngờ: “Hả?”A Nguyệt cũng lấy làm lạ: “Không lý nào nhỉ, cậu đẹp trai kia mới tới đây có mấy ngày đâu, cũng đâu có quen biết gì La Nhất Lượng chứ? Sao lại hỏi lâu thế?”Lẽ nào họ nghi ngờ Chúc Tinh Dạ hẹn La Nhất Lượng ra sau núi? Nhưng tới giờ giữa 2 người này hoàn toàn không có bất cứ dính líu nào, không tìm được động cơ giết người của Chúc Tinh Dạ thì sao có thể liên kết lại được chứ.

Cảnh sát mặt bự cố ý liếc nhìn A Nguyệt rồi vẫy tay với Lộ Hy, cô lập tức lon ton chạy tới trước mắt anh ta: “Muốn dặn gì?”

Cảnh sát mặt bự cười cười: “Theo lý thì tôi không thể nói cho cô được, nhưng mà… Tôi thấy cô có thể giúp đỡ nên mới nói cho cô biết đấy nhé. 1 là, chúng tôi đã xác nhận Chúc Tinh Dạ thật sự bị mất trí nhớ, ít ra bác sĩ đã nói thế.”Lộ Hy hiểu ra: “Bởi vậy hiện tại các anh không thể phán đoán chữ trên danh thiếp này là do Chúc Tinh Dạ chưa bị mất trí nhớ viết, hay là Bắc Đẩu đạo trưởng bị mất trí nhớ viết.”A Nguyệt cười: “Sợ rồi à?”

“2 là tấm danh thiếp kia, bên trên là chữ của Chúc Tinh Dạ, chúng tôi đã so sánh với đơn thuốc khi trước anh ta viết rồi, rất giống chữ của anh ta.”Lộ Hy im lặng nhìn sao trời, thật không hổ là Chúc Tinh Dạ, thế mà lại phải gánh còng lưng rồi.

Lộ Hy nhíu mày, cảnh sát mặt bự nói tiếp: “Hơn nữa, vị Bắc Đẩu đạo trưởng bị mất trí nhớ kia cũng viết rất giống với chữ của Chúc Tinh Dạ.”A Nguyệt hơi sửng sốt, không hiểu tại sao tự nhiên cô lại nhắc tới chuyện này.A Nguyệt vẫn chưa biết chuyện Chúc Tinh Dạ chưa chết, vì thế chị ta không biết câu chuyện của mình sẽ khiến Chúc Tinh Dạ rơi vào một tình cảnh khác. Hiện tại anh không chỉ là nạn nhân chết đi sống lại nữa mà cũng có thể là hung thủ mưu sát chưa thành nên bỏ trốn.

Nói cách khác là Bắc Đẩu đạo trưởng bị mất trí nhớ nhưng cách viết chữ vẫn không hề thay đổi.

Lộ Hy hiểu ra: “Bởi vậy hiện tại các anh không thể phán đoán chữ trên danh thiếp này là do Chúc Tinh Dạ chưa bị mất trí nhớ viết, hay là Bắc Đẩu đạo trưởng bị mất trí nhớ viết.”Lộ Hy chỉ có thể đồng ý.

Cảnh sát mặt bự gật đầu.Ngôn Diệc Chân vẫy tay chào, 2 người kia nhanh chóng đi tới bên này, dì Tôn tươi cười nói: “Ái chà, đạo trưởng, cô vẫn ở đây đợi chúng tôi à?”Xem ra chị ta thật sự mong rằng Tiểu Duyệt sau khi ra ngoài có thể bắt đầu một cuộc sống mới.

Lộ Hy hỏi thử: “Tôi có thể gặp Bắc Đẩu đạo trưởng không? Có một số việc tôi hỏi thì dễ hơn đấy.”Lộ Hy tò mò hỏi: “Cậu ta sẽ hỏi gì vậy?”

Cảnh sát mặt bự lắc đầu: “Chuyện này thì không được, nhưng nếu chúng tôi không tìm được điểm đột phá thì chắc sẽ cần cô hỗ trợ điều tra đấy.”Lộ Hy tỉnh táo lại mới phát hiện đa số mọi người đã ăn xong và về phòng mình rồi. Ngôn Diệc Chân vẫn còn khóa tu tối nên tới đại điện để ôm đùi tổ sư mình, Bé Mập cũng đi với cô ta.

Lộ Hy chỉ có thể đồng ý.A Nguyệt cũng đề nghị: “Về trước đi, xà quần tới tối rồi, mọi người vẫn chưa ăn cơm đúng không? Đi thôi, tôi nấu cho mọi người chút gì đó ăn.”

Rời khỏi Cục cảnh sát và quay lại bên cạnh mọi người, Ngôn Diệc Chân vội hỏi: “Sao vậy? Đừng nói Bắc Đẩu đạo trưởng của chúng tôi buôn lậu gì đó nhé? Sao lại không được về vậy?”Rốt cuộc là chị ta nghi ngờ chị em của mình bị phán oan, hay là… chị ta muốn biến chị em mình thành bị phán oan đây.Đúng là những câu hỏi khó.

Lộ Hy cười: “Bắc Đẩu đạo trưởng đang hỗ trợ điều tra, cảnh sát không cho tôi biết điều tra cụ thể thế nào, chúng ta đành về trước vậy.”Nói thế cũng như không, Lộ Hy bĩu môi, đúng lúc trông thấy cảnh sát mặt bự đi ngang qua, lập tức nhảy lên vẫy tay: “Cảnh sát A Khoan* ơi! Ở đây, ở đây!”A Nguyệt mím môi lắc đầu: “Không, không phải ngộ sát đâu, biết đâu là… tự vệ.”

A Nguyệt cũng đề nghị: “Về trước đi, xà quần tới tối rồi, mọi người vẫn chưa ăn cơm đúng không? Đi thôi, tôi nấu cho mọi người chút gì đó ăn.”

Bé Mập reo lên, Ngôn Diệc Chân giơ chân đá nó: “Con còn mặt dày reo hò hả, hôm nay người ăn nhiều nhất là con đấy!”Hôm sau, A Nguyệt dẫn Lộ Hy đi tới bệnh viện ở trung tâm thành phố.“2 là tấm danh thiếp kia, bên trên là chữ của Chúc Tinh Dạ, chúng tôi đã so sánh với đơn thuốc khi trước anh ta viết rồi, rất giống chữ của anh ta.”

Bé Mập phản đối: “Dì không biết ăn điểm tâm và ăn bữa chính là khác nhau à! Con chỉ ăn điểm tâm thôi, có cơm đâu!”

Cả nhóm inh ỏi về đạo quán, Lộ Hy sờ cằm, sao cứ cảm thấy vừa rồi cảnh sát có ý gì đó. Nếu chỉ là chữ viết giống nhau thì vụ án này liên quan gì tới Chúc Tinh Dạ chứ?

Lẽ nào họ nghi ngờ Chúc Tinh Dạ hẹn La Nhất Lượng ra sau núi? Nhưng tới giờ giữa 2 người này hoàn toàn không có bất cứ dính líu nào, không tìm được động cơ giết người của Chúc Tinh Dạ thì sao có thể liên kết lại được chứ.Lộ Hy nhíu mày, cảnh sát mặt bự nói tiếp: “Hơn nữa, vị Bắc Đẩu đạo trưởng bị mất trí nhớ kia cũng viết rất giống với chữ của Chúc Tinh Dạ.”A Nguyệt khựng lại, nhìn về phía Lộ Hy. Lộ Hy cứ nghĩ chị ta sẽ không trả lời, không ngờ A Nguyệt lại rất nghiêm túc phân tích: “Tôi nghĩ, chưa chắc là một trong số chúng ta đâu.”

Trong bữa ăn Lộ Hy cũng không tập trung, cầm đũa thất thần, A Nguyệt đưa tay véo mặt cô một cái: “Nghĩ gì đấy bé ngốc? Sao chẳng buồn ăn uống gì hết vậy?”A Nguyệt rời khỏi đạo quán, Lộ Hy nhìn chằm chằm vào bóng dáng của chị ta.

Lộ Hy tỉnh táo lại mới phát hiện đa số mọi người đã ăn xong và về phòng mình rồi. Ngôn Diệc Chân vẫn còn khóa tu tối nên tới đại điện để ôm đùi tổ sư mình, Bé Mập cũng đi với cô ta.Hơn nữa chỉ cần anh còn sống, dù vụ án Tiểu Duyệt có sai chỗ nào thì Tiểu Duyệt vẫn không bị phán tội giết người.

Ở đây chỉ còn lại 2 người là cô và A Nguyệt.

Lộ Hy nghĩ đây là một cơ hội, cô đặt đũa xuống định nói khách sáo tí: “Không sao đâu, tôi đang nghĩ tới những chuyện hôm nay, nhưng vẫn chưa nghĩ thông được.”

A Nguyệt cười: “Sợ rồi à?”

Lộ Hy lắc đầu, bày ra bộ mặt nhiều chuyện: “Cái đó thì không. À đúng rồi, bên cảnh sát có nói với chị vụ tìm được tấm danh thiếp đó trong hang chứa người rồi đúng không?”Lộ Hy cười: “Bắc Đẩu đạo trưởng đang hỗ trợ điều tra, cảnh sát không cho tôi biết điều tra cụ thể thế nào, chúng ta đành về trước vậy.”

A Nguyệt gật đầu: “Nói rồi, dù sao tôi cũng được xem như là người có chút liên quan tới chuyện Chúc Tinh Dạ năm xưa mà, họ có nói cho tôi biết.”

Lộ Hy chống cằm hỏi: “Chị nghĩ… Là ai đã để lại chỗ đó?”

A Nguyệt khựng lại, nhìn về phía Lộ Hy. Lộ Hy cứ nghĩ chị ta sẽ không trả lời, không ngờ A Nguyệt lại rất nghiêm túc phân tích: “Tôi nghĩ, chưa chắc là một trong số chúng ta đâu.”Thiếu niên trong phòng bệnh có làn da trắng yếu ớt vì quanh năm không tiếp xúc với ánh nắng, 2 người đứng ngoài cửa sổ phòng bệnh chứ không vội đi vào.

Lộ Hy ngẩn ra: “Nói cách khác, có thể là giữ lại từ trước à? Danh thiếp của Chúc Tinh Dạ được giữ lại khi nào chứ…”Lộ Hy lắc đầu, tiếc là không có bằng chứng.

Lộ Hy phát hiện ngón tay A Nguyệt khẽ giật giật, chị ta kiên định ngẩng đầu lên: “Cái bẫy này đã có vài năm rồi, tấm danh thiếp kia nhiều khi cũng là của vài năm trước.”

“Đó là chữ viết của Chúc Tinh Dạ, từ khi ở Cục cảnh sát về thực ra tôi luôn suy nghĩ, cô nói xem, chuyện năm đó có còn ẩn tình gì khác không nhỉ?”Bé Mập reo lên, Ngôn Diệc Chân giơ chân đá nó: “Con còn mặt dày reo hò hả, hôm nay người ăn nhiều nhất là con đấy!”

Lộ Hy nhíu mày: “Chuyện năm đó? Là vụ án… của Chúc Tinh Dạ ư?”

A Nguyệt hít một hơi thật sâu: “Tôi chỉ đoán thôi, cô cứ nghe thử đi. Tôi đang nghĩ chữ viết trên danh thiếp đó là của Chúc Tinh Dạ, vậy có khi nào… Năm đó Chúc Tinh Dạ chủ động hẹn Tiểu Duyệt ra không?”

Lộ Hy sửng sốt, không phản bác lại ngay mà tiếp tục nghĩ theo hướng của chị ta: “Lẽ nào ý của chị là nếu Chúc Tinh Dạ hẹn Tiểu Duyệt ra, vậy có thể Tiểu Duyệt căn bản không hề có ý định mưu sát, rất có thể cô ta chỉ nhất thời xúc động mà ngộ sát thôi?”

A Nguyệt mím môi lắc đầu: “Không, không phải ngộ sát đâu, biết đâu là… tự vệ.”A Nguyệt gật đầu: “Nói rồi, dù sao tôi cũng được xem như là người có chút liên quan tới chuyện Chúc Tinh Dạ năm xưa mà, họ có nói cho tôi biết.”

Lộ Hy trợn tròn mắt, thấy có chút hoang đường: “Nhưng Chúc Tinh Dạ có lý gì mà giết Tiểu Duyệt chứ? Anh ấy căn bản không hề có động cơ.”

A Nguyệt cười gượng: “Tôi chỉ suy đoán thôi, chuyện năm đó ai mà biết được chứ? Tôi chỉ nghĩ là có khả năng như thế.”Cảnh sát mặt bự lắc đầu: “Chuyện này thì không được, nhưng nếu chúng tôi không tìm được điểm đột phá thì chắc sẽ cần cô hỗ trợ điều tra đấy.”A Nguyệt từ ra vào ngọn núi sau đạo quán, chị ta hoàn toàn có đủ thời gian để đặt tấm danh thiếp kia lên trên hố trước khi bị người khác phát hiện.

Lộ Hy nhíu mày suy nghĩ, không biết nên nói gì hết, cô thử dò hỏi: “A Nguyệt à, chị đã nói suy đoán này với cảnh sát chưa?”

A Nguyệt gật đầu, có chút bất đắc dĩ: “Nhưng họ nói tôi đừng nghĩ lung tung. Haizz, đã lâu như thế rồi, lại chẳng có bằng chứng, dù là thật thì tôi nghĩ Tiểu Duyệt cũng khó mà lật lại vụ án này.”

Nét mặt Lộ Hy cực kỳ cổ quái, giờ cô đã biết tại sao Chúc Tinh Dạ lại bị giữ lại rồi.

A Nguyệt vẫn chưa biết chuyện Chúc Tinh Dạ chưa chết, vì thế chị ta không biết câu chuyện của mình sẽ khiến Chúc Tinh Dạ rơi vào một tình cảnh khác. Hiện tại anh không chỉ là nạn nhân chết đi sống lại nữa mà cũng có thể là hung thủ mưu sát chưa thành nên bỏ trốn.Lộ Hy trợn tròn mắt, thấy có chút hoang đường: “Nhưng Chúc Tinh Dạ có lý gì mà giết Tiểu Duyệt chứ? Anh ấy căn bản không hề có động cơ.”

Hơn nữa chỉ cần anh còn sống, dù vụ án Tiểu Duyệt có sai chỗ nào thì Tiểu Duyệt vẫn không bị phán tội giết người.Lộ Hy chợt nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía A Nguyệt: “Chị A Nguyệt à, gần đây chị có đi thăm em trai Tiểu Duyệt không?”

Lộ Hy im lặng nhìn sao trời, thật không hổ là Chúc Tinh Dạ, thế mà lại phải gánh còng lưng rồi.

Lộ Hy chợt nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía A Nguyệt: “Chị A Nguyệt à, gần đây chị có đi thăm em trai Tiểu Duyệt không?”Thái Ti nhắm mắt lại, mỉm cười giang tay ra: “Không cần tức giận thế đâu, tất cả đều đã chết rồi, dòng lịch sử cứ thế mà tiếp diễn, không phải ai cũng biết được tất cả mọi chuyện. Người chết ở Cục số 7 phải dùng số lượng mới có thể viết lên một nét dày trên sử sách được.”

A Nguyệt hơi sửng sốt, không hiểu tại sao tự nhiên cô lại nhắc tới chuyện này.

Lộ Hy: “Tôi muốn đi chung với chị, chúng ta tới thăm anh ta một chút đi.”

A Nguyệt hơi do dự: “Cô đi làm gì?”Lộ Hy quay lại, thấy hơi lạ: “Chị không vào à?”

Lộ Hy cố gắng nhìn chị ta thật chân thành: “Nói ra có lẽ chị không tin, nhưng tôi là thám tử đấy. Tôi nghĩ vụ án năm đó của Tiểu Duyệt có ẩn tình, mong rằng có thể điều tra cho rõ ràng. Người biết rõ tình hình của Tiểu Duyệt nhất, trừ chị ra chắc chắn là em trai cô ta, tôi hy vọng có thể hỏi ra được gì đó.”

A Nguyệt nhíu chặt mày, cuối cùng vẫn đồng ý: “Được rồi, nhưng cô… đừng nói là Tiểu Duyệt giết người nhé, chúng tôi đều giấu cậu ấy chuyện này, chỉ nói chị gái cậu ấy ra ngoài làm việc rồi nên ít khi về được thôi.”

Lộ Hy đồng ý.

A Nguyệt rời khỏi đạo quán, Lộ Hy nhìn chằm chằm vào bóng dáng của chị ta.Nói cách khác là Bắc Đẩu đạo trưởng bị mất trí nhớ nhưng cách viết chữ vẫn không hề thay đổi.Cảnh sát ở cửa nghe cô nói rõ mục đích liền nghiêm trang trả lời: “Hỏi xong thì anh ta sẽ về thôi, chưa ra tức là chưa hỏi xong, cần anh ta hỗ trợ điều tra, mong mọi người hiểu cho.”

Thực ra cô hơi nghi ngờ A Nguyệt không biết chữ trên danh thiếp là của Chúc Tinh Dạ, vậy tại sao chị ta lại nghi ngờ tấm danh thiếp này là do Chúc Tinh Dạ viết chứ? Chỉ vì đó là danh thiếp của Chúc Tinh Dạ thôi sao?“Chúng tôi tới chung với nhau thì phải chờ để về chung chứ, bên trong còn ai khác à, anh ấy còn lâu không?” Lộ Hy chỉ ra phía sau mình, một đám người đang thò đầu ngoài cửa Cục cảnh sát nhìn, trông cực kỳ đáng ngờ.

Rốt cuộc là chị ta nghi ngờ chị em của mình bị phán oan, hay là… chị ta muốn biến chị em mình thành bị phán oan đây.A Nguyệt hít một hơi thật sâu: “Tôi chỉ đoán thôi, cô cứ nghe thử đi. Tôi đang nghĩ chữ viết trên danh thiếp đó là của Chúc Tinh Dạ, vậy có khi nào… Năm đó Chúc Tinh Dạ chủ động hẹn Tiểu Duyệt ra không?”

A Nguyệt từ ra vào ngọn núi sau đạo quán, chị ta hoàn toàn có đủ thời gian để đặt tấm danh thiếp kia lên trên hố trước khi bị người khác phát hiện.

Lộ Hy lắc đầu, tiếc là không có bằng chứng.

Hôm sau, A Nguyệt dẫn Lộ Hy đi tới bệnh viện ở trung tâm thành phố.Lộ Hy chống cằm hỏi: “Chị nghĩ… Là ai đã để lại chỗ đó?”

Thiếu niên trong phòng bệnh có làn da trắng yếu ớt vì quanh năm không tiếp xúc với ánh nắng, 2 người đứng ngoài cửa sổ phòng bệnh chứ không vội đi vào.

Lộ Hy hỏi: “Chắc cậu ta cũng sắp 20 rồi nhỉ?”

A Nguyệt gật đầu, hơi do dự nói: “Cô gọi cậu ấy là A Lộc là được rồi, cứ nói là bạn của tôi, cậu ấy quen tôi.”Lộ Hy hỏi thử: “Tôi có thể gặp Bắc Đẩu đạo trưởng không? Có một số việc tôi hỏi thì dễ hơn đấy.”

Lộ Hy quay lại, thấy hơi lạ: “Chị không vào à?”

A Nguyệt thở dài bất lực: “Thật không dám giấu, tôi hơi sợ khi gặp cậu ấy, tôi không biết phải trả lời những câu hỏi của cậu ấy thế nào.”

Lộ Hy tò mò hỏi: “Cậu ta sẽ hỏi gì vậy?”

A Nguyệt cụp mắt xuống: “ “Bệnh của em khi nào khỏe lại”, “Khi nào chị em mới tới thăm em”, đại loại thế.”

Đúng là những câu hỏi khó.

Lộ Hy tỏ ý đã hiểu: “Thế tôi vào một mình vậy.”

Cô bước vào phòng bệnh, liếc qua A Nguyệt đang đứng bên ngoài, đến cả tên thật của em trai Tiểu Duyệt mà cũng không muốn nói cho cô biết, rõ ràng chị ta không muốn để người khác biết tên thật của người nhà Tiểu Duyệt.

Xem ra chị ta thật sự mong rằng Tiểu Duyệt sau khi ra ngoài có thể bắt đầu một cuộc sống mới.

Lộ Hy quay người nhìn về phía giường bệnh có thiếu niên đang tò mò nhìn mình, nở một nụ cười: “Xin chào, A Lộc, chị là bạn của chị gái em, tới thăm em một chút.”
Bình Luận (0)
Comment