Sao Rơi

Chương 85


============
Kỷ Xuân Sơn bị siết đến đau xương sườn nhưng vẫn cắn răng không lên tiếng, chỉ nhắm mắt để mặc anh ôm.

Qua một lúc lâu, đột nhiên một tay hắn nâng m ông anh lên áp vào bức tường trắng ngay bên cạnh.
"Này!" Thẩm Hòe Tự hoảng sợ, hai chân theo phản xạ quấn lấy thân thể Kỷ Xuân Sơn.
Kỷ Xuân Sơn ngẩng mặt nhìn anh: "Sao em hành động thuần thục thế?"
Hai tay Thẩm Hòe Tự vòng qua cổ hắn, không thèm để ý đến câu châm chọc, giữ nguyên tư thế như vậy mà cúi đầu hôn xuống.

Anh vồ vập cắn m*t đầu lưỡi Kỷ Xuân Sơn, rất nhanh đã bị hắn cướp lại quyền chủ động.
Thẩm Hòe Tự thất thần nghĩ, đầu lưỡi người này rõ ràng rất mềm nhưng lại rất cường hãn, mỗi lần hôn môi đều như muốn chiếm đoạt toàn bộ khoang miệng của mình vậy.
Kỷ Xuân Sơn xốc anh lên cao một chút, hỏi ngắt quãng giữa những lần môi lưỡi d@y dưa: "Lần sau...!dùng tư thế này được không?"
"Ừm..." Thẩm Hòe Tự bị hôn đến thở gấp, nghi hoặc ngẩng đầu, "Lần sau?"

Anh cứng rồi.
Anh cảm giác được Kỷ Xuân Sơn cũng đang cứng.
Kỷ Xuân Sơn vỗ vỗ mông anh: "Bác sĩ dặn hôm nay không được vận động mạnh."
Thẩm Hòe Tự ưỡn hông đầy ám chỉ: "Anh có chắc bác sĩ đang nói đến kiểu vận động này không?"
Kỷ Xuân Sơn dè dặt đáp: "Cẩn thận vẫn hơn."
Thẩm Hòe Tự xoắn chặt chân hơn nữa: "Kỷ Xuân Sơn, anh có phải đàn ông không thế?"
Kỷ Xuân Sơn không hề dao động: "Dưới tình huống này, tôi có thể không phải thật."
Thẩm Hòe Tự sầm mặt.
Kỷ Xuân Sơn không để bụng, nhẹ nhàng thả người xuống sàn rồi kéo anh đi vào phòng khách: "Qua đây, tôi đưa em đi tham quan nhà bạn trai một chút."
Phòng khách nhà Kỷ Xuân Sơn được trang trí bằng tông màu ấm áp rất có hơi thở sinh hoạt, nội thất bằng gỗ anh đào cùng màu với sàn nhà.

Cạnh gian bếp có một quầy bar nhỏ, bên trên còn đặt một vài món đồ điện gia dụng Thẩm Hòe Tự chưa từng nghiên cứu qua.
So sánh trên dưới, Thẩm Hòe Tự cảm giác căn hộ của mình y hệt một căn nhà mẫu.
"Anh sống cũng tinh tế thật đấy." Dạo quanh phòng khách một vòng, cuối cùng anh dừng lại trước một cây đàn dương cầm ba chân màu đen, kinh ngạc không thôi, "Còn biết chơi đàn nữa?"
"Đã nói em không hiểu gì về tôi rồi mà." Kỷ Xuân Sơn đến gần mở nắp đàn lên, hỏi anh, "Biết đàn không?"
Thẩm Hòe Tự thản nhiên thừa nhận: "Không, ngũ âm của em chưa bao giờ đầy đủ."
Kỷ Xuân Sơn nhớ lại một chút xác nhận anh nói không sai, lại hỏi: "Thế có muốn học không?"
"Không học." Thẩm Hòe Tự liên tục lùi về sau mấy bước, duy trì khoảng cách an toàn hai mét.
Ngón tay Kỷ Xuân Sơn nhẹ nhàng m ơn trớn phím đàn: "Em chẳng đi theo kịch bản bình thường gì cả.

Nếu là người ta hẳn phải ngồi luôn lên ghế đàn, đầu tiên là ỡm ờ từ chối, sau đó tôi sẽ nắm tay em..."
Thẩm Hòe Tự lại lùi thêm một chút, lên tiếng đập vỡ ảo tưởng của anh người yêu wibu: "Xấu hổ lắm, em không chơi trò nhập vai nhân vật hoạt hình ấu trĩ với anh đâu."
"Ối, bị phát hiện rồi." Kỷ Xuân Sơn thở dài một tiếng, cực kỳ nuối tiếc đóng nắp đàn lại, "Em tự xem nhà một lát đi, để tôi xuống bếp nấu cháo."

*
Thẩm Hòe Tự đặt laptop lên bàn sách rồi cẩn thận đánh giá phòng làm việc của Kỷ Xuân Sơn một vòng.

Thời còn học cấp ba, Kỷ Xuân Sơn đã bước vào phòng ngủ của anh rất nhiều lần, nhưng anh chưa bao giờ có cơ hội thăm dò lãnh địa của hắn.
Phong cách trang trí phòng làm việc hoàn toàn trái ngược với phòng khách, cho người ta cảm giác vừa túc mục lại trầm tĩnh.

Kỷ Xuân Sơn có một giá sách rất lớn chiếm hết một mặt tường, toàn bộ sách vở đều được phân loại theo từng chủ đề riêng biệt.
Thẩm Hòe Tự lần lượt xem qua từng loại, thiên văn học, toán học, cơ học cổ điển, điện động lực học, cơ học lượng tử, đầu tư, kinh tế, tài chính, quản lý...Cuối cùng dừng lại trước mấy quyển tài liệu tham khảo về tâm lý học và sách liên quan đến phân tâm học.
"Khoảng nửa tiếng nữa cháo mới nấu xong, em có đói bụng không?" Kỷ Xuân Sơn đứng trước cửa phòng làm việc, cười hỏi anh, "Đang tham quan giá sách của học sinh xuất sắc à?"
"Đúng là gây sốc không nhẹ." Thẩm Hòe Tự rút ra một quyển《 Phân tích các ca bệnh phân tâm học 》của tác giả Nancy McWilliams, cảm khái, "Hồi nhỏ sở thích của anh và Đoàn Triết giống nhau, không ngờ trưởng thành rồi vẫn giống y như thế.".

Truyện Trọng Sinh
"Nếu có hứng thú thì tôi phổ cập cho một ít nhé?" Kỷ Xuân Sơn vòng ra sau lưng ôm eo anh, "Như trước kia từng giảng vật lý ấy..."
"Hôm khác đi." Thẩm Hòe Tự thả sách về lại chỗ cũ, quay đầu nhìn hắn, "Đúng rồi, Đoàn Triết hẹn chúng ta đi ăn cơm."
"Được, khi nào?" Kỷ Xuân Sơn đặt cằm lên vai anh, áp gò má sát bên khóe miệng.
Thẩm Hòe Tự bật cười, hôn lên mặt hắn một cái: "Vẫn chưa quyết định, thời gian của ba chúng ta lệch nhau quá."

Kỷ Xuân Sơn hiếu kỳ hỏi: "Bây giờ cậu ta đang làm ở bệnh viện nào?"
Thẩm Hòe Tự đáp: "Bệnh viện Hòa An."
Kỷ Xuân Sơn thản nhiên "à" một tiếng.
Thẩm Hòe Tự hỏi: "Anh cũng biết bệnh viện Hòa An?"
Kỷ Xuân Sơn gật đầu: "Có nghe nói."
Thẩm Hòe Tự yên lặng vài giây mới nói tiếp: "Đi thôi, ra ngoài kiếm phim xem đi."
- -------------------
Lời tác giả:
"Em chẳng đi theo kịch bản bình thường gì cả.

Nếu là người ta hẳn phải ngồi luôn lên ghế đàn, đầu tiên là ỡm ờ từ chối, sau đó tôi sẽ nắm tay em..."
Kỷ Xuân Sơn đang nhắc đến một đoạn trong EVA bản movie rebuild, Kaworu và Shinji cùng nhau tập đàn dương cầm..

Bình Luận (0)
Comment