Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được?

Chương 83

Giờ nghỉ trưa, nhóm học sinh thể dục tụ tập một chỗ ăn cơm hộp.

Hôm nay Tùy Hầu Ngọc vẫn ăn rất nhanh, Hầu Mạch cứ ép cậu ăn nhiều hơn chút làm cậu hơi bực bội, đang định phát cáu thì đột nhiên Ngải Mộng Điềm tới.

Ngải Mộng Điềm xuất hiện ở cửa sau, ngay chỗ nhóm học sinh thể dục  tụ tập.

Cô đối mặt với cả đám con trai cùng nhìn về phía mình nhưng chẳng hề hoảng sợ, còn ngoắc ngoắc Tùy Hầu Ngọc: “Tùy Hầu Ngọc, mau qua đây!”

Nếu là bình thường, Tùy Hầu Ngọc nhất định sẽ không qua.

Tuy nhiên lần này vì trốn tránh phải ăn thêm mấy muỗng cơm, cậu đứng dậy đi ra ngoài, đến cạnh Ngải Mộng Điềm: “Chuyện gì?”

“Tớ đã phân tích lại quá trình và những người liên quan, xác định các phân đoạn này có khả năng bị người khác giở trò.” Ngải Mộng Điềm nói rồi mở một tờ giấy cho Tùy Hầu Ngọc xem.

Ngải Mộng Điềm thế mà vẽ nguyên cái sơ đồ phân tích quá trình, mỗi phân đoạn do ai làm đều ghi tên.

Tùy Hầu Ngọc không hứng thú nhìn tờ giấy, những người này cậu không biết, cũng không biết rốt cuộc có liên quan tới nhau ở chỗ nào.

“Sau đó thì sao?” Cậu hỏi.

Ngải Mộng Điềm lấy điện thoại ra cho cậu xem vài bức ảnh: “Cậu nhìn coi mấy người trên hình này có quen không? Cậu có thấy mấy đứa này trong đám người đó không?”

Tùy Hầu Ngọc cầm điện thoại nhìn tới nhìn lui vẫn chẳng nhận ra ai với ai: “Sao mặt mũi ai cũng giống nhau quá vậy?”

“Cậu mù hả? Mấy cái mặt này đâu có giống nhau…” Ngải Mộng Điềm nói rồi lấy lại điện thoại, nhìn ảnh thì mới phát hiện mấy đứa trong đấy toàn photoshop quá tay, ai cũng mắt to chà bá tạo ảo giác khuôn mặt y như nhau.

Cô hơi chần chừ, nói: “Để tớ tìm ảnh bình thường chưa bị photoshop của mấy đứa này.”

“Được.”

Đúng lúc này Hầu Mạch bưng hộp cơm đi tới, đứng cạnh quan sát hai người họ, hỏi: “Trò chuyện gì thế? Sao không vào lớp hẵng nói?”

Hình như Ngải Mộng Điềm cũng nhận ra Hầu Mạch, cô nhanh chóng cuộn tờ giấy lại bỏ vào ba lô, thẳng thừng đáp: “Thôi tớ vào lớp các cậu cũng không thoải mái lắm đâu!”

“Tôi thật sự không thấy cậu có chỗ nào không thoải mái cả.” Hầu Mạch vừa nói vừa gắp một miếng bông cải lên đưa đến bên miệng Tùy Hầu Ngọc: “Ăn thêm mấy miếng nào.”

“Không ăn!” Tùy Hầu Ngọc bướng bỉnh trả lời, quay mặt sang hướng khác.

Kết quả vừa mở miệng, bông cải liền bị nhét vào trong, cậu trừng Hầu Mạch nửa ngày, cuối cùng đành nhai nuốt mấy cái rồi nuốt xuống.

Ngải Mộng Điềm nhìn hai nam sinh lớn từng này còn đút nhau ăn cơm, hơi do dự bảo: “Vậy tớ về trước đây, mai mốt tớ sẽ nhắn qua Wechat, các cậu tiếp tục đi.”

“Được.” Tùy Hầu Ngọc gật đầu.

“Không tiễn.” Hầu Mạch trả lời cực kỳ lạnh nhạt. Ngải Mộng Điềm nhanh chóng rời đi. Đi được mấy bước bỗng quay đầu nhìn, cô cảm thấy giữa hai nam sinh này hình như có gì đó là lạ.

Sau khi về lớp, Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch lập tức bị bao quanh bởi những tiếng ồn ào của người khác.

Nhiễm Thuật là người đầu tiên lên tiếng: “Sao rồi, sao rồi? Động tâm chưa? Hồi trước đâu thấy cậu đối xử tốt với bạn nữ như vậy.”

Phải biết rằng ở trường Thanh Tự trước kia của bọn họ, đầy đứa con gái gọi Tùy Hầu Ngọc nhưng cậu chưa từng ra gặp, toàn nhờ Nhiễm Thuật làm đại diện. Dần dần đám nữ sinh kia đều trực tiếp gọi Nhiễm Thuật.

Giờ đột nhiên lại tích cực như vậy, Nhiễm Thuật không thích ứng kịp.

Đặng Diệc Hành nhìn về phía Hầu Mạch, vẻ mặt chua xót: “Gặp được mẫu người lý tưởng nên gạt hết nguyên tắc hả?”

Tùy Hầu Ngọc ngồi về chỗ của mình, đáp: “Không phải, cậu ấy có chút chuyện tìm tôi.”

Nhiễm Thuật không hỏi lại, chỉ cúi đầu nói: “Ngọc ca của chúng ta đã trưởng thành rồi.”

Đặng Diệc Hành bắt đầu thở dài.

Quả nhiên đại sư huynh của bọn hắn không theo đuổi được Ngọc ca rồi.

Hầu Mạch vốn định đút ai đó ăn thêm mấy miếng cơm, kết quả nghe vậy lập tức nổi giận, mặc kệ buông hộp cơm xuống.

Gầy tiếp đi! Gầy như que củi sẽ không còn con gái thích nữa!

Hầu Mạch nghĩ đi nghĩ lại, bực bội ngồi xuống tự mình ăn hết chỗ bông cải.

Cơm nước xong xuôi, người thì vứt rác, người thì thu dọn mặt bàn học.

Hầu Mạch đầy mặt khó chịu đi về ghế bên cạnh Tùy Hầu Ngọc ngồi xuống, tiếp tục làm bạn cùng bàn.

Hắn thấy Tùy Hầu Ngọc đeo tai nghe chống ồn màu đỏ san hô lên, hình như đang nghe cái gì ấy, đồng thời còn lấy kim châm ra không ngừng chọc chọc một cục bông hình tròn, âm thanh giòn giã phát ra như muốn thôi miên Hầu Mạch.

Hình như là chọc len ấy.

Hắn thản nhiên nhìn lướt qua rồi mở sách ra bắt đầu xem bài, đọc một lúc cảm thấy quá chán nên chuyển sang làm một bộ đề thi.

Tùy Hầu Ngọc ngồi cạnh bắt đầu táy máy, đầu tiên nhấc đề thi của hắn lên xem trang bìa quyển sách, tiếp theo cậu mò trong ngăn bàn lấy ra một thỏi son môi, mở nắp vặn vặn bôi lên môi rồi mím môi một cái phát ra tiếng “Ba.”

Hầu Mạch nhìn thoáng qua, hỏi: “Môi cậu hồng là do bôi son à?”

Tùy Hầu Ngọc không nghe rõ, ấn một bên tai nghe, hỏi lại: “Cậu nói gì cơ?”

Thiết kế tai nghe này của Tùy Hầu Ngọc cho phép người sử dụng bấm một tên tai nghe là có thể nghe thấy tiếng bên ngoài.

Hầu Mạch lặp lại lần nữa.

Tùy Hầu Ngọc mở ra cho Hầu Mạch nhìn: “Cái này là son dưỡng không màu, dùng khi thời tiết mùa xuân hay mùa thu quá khô.”

“Xinh xắn thật đó, tôi chưa dùng cái này bao giờ.”

“Dùng không? Tôi còn một thỏi mới để ở phòng ngủ ấy.”

“Tôi thử chút.” Hầu Mạch nghiêng người sang, tỏ ý muốn Tùy Hầu Ngọc bôi giúp mình.

Tùy Hầu Ngọc nhìn Hầu Mạch, lại nhìn thỏi son của mình, do dự một chút rồi tự tay bôi son cho hắn.

Nếu đây là người khác, Tùy Hầu Ngọc chắc chắn sẽ từ chối. Nếu như là Nhiễm Thuật nhờ thì cậu cũng chỉ chấm chấm son lên ngón tay bôi cho Nhiễm Thuật.

Tuy nhiên Hầu Mạch là ngoại lệ.

Cậu mở thỏi son mình vừa dùng ra, vặn lên rồi bôi lên đôi môi Hầu Mạch, dưỡng ẩm cho từng đường vân môi.

Làn da Hầu Mạch rất trắng, màu môi cũng nhạt hơn người bình thường. Đôi môi sau khi được bôi son dưỡng lên trở nên hồng hào mềm mại mê người, không hài hòa tí nào nào với vóc dáng một mét tám mươi tám.

Hầu Mạch được son cho xong còn cố ý mím môi phát ra một tiếng “Ba”, sau đó nhướng mày với cậu: “Ba ba có đẹp trai không?”

Ấy, vẫn cứ là muốn làm bố người khác, cậu không thèm lý sự với hắn.

Kết quả Hầu Mạch chưa chịu dừng, vươn tay lấy một bên tai nghe chống ồn của Tùy Hầu Ngọc gắn lên tai mình, hỏi: “Nghe gì đấy?”

Nghe xong im lặng một lúc: “Tiếng Anh à… Cậu đổi tai nghe đi, chúng ta nghe cùng nhau.”

“Không được, nếu tôi nghe thấy tiếng của người khác sẽ bị mất tập trung.”

“À, vậy bỏ đi.” Hầu Mạch trả cậu cái tai nghe, đeo lên tai hộ, còn cố ý vuốt gọn lại vài lọn tóc xoăn của cậu.

Tùy Hầu Ngọc đeo tai nghe, tiếp tục chọc cục len, từ từ khiến nó ra hình ra dạng.

Sau khi Hầu Mạch làm xong đề nhìn sang, hắn gỡ một bên tai nghe của Tùy Hầu Ngọc xuống nói: “Cậu làm con gì thế? Vừa giống khỉ vừa giống chó, tôi còn tưởng tay nghề cậu tốt lắm, ai biết đâu sản phẩm cũng không nhận ra là con gì.”

Tùy Hầu Ngọc đặt cục bông đã thành hình trước mặt Hầu Mạch: “Đây là con khỉ mặt chó, nhìn rõ không?”

Sau khi nhìn thấy con này coi như t chít rồi, đây là con gì?

Hầu Mạch quan sát hồi lâu, bỗng cười hỏi: “Làm cho tôi à?”

Tùy Hầu Ngọc vươn tay lấy về: “Tay nghề tôi không tốt đâu nên quên đi, chắc cậu không muốn đâu.”

“Tôi muốn tôi muốn tôi muốn chứ! Tay nghề tuyệt thật đấy, nghệ nhân dân gian cũng chỉ đến thế này thôi. Cậu nhìn ánh mắt linh hoạt này, trông hèn chưa này, quả đúng là khí chất của tôi! Thật đó, trên đời này chắc không có người thứ hai có thể giống với con khỉ lai chó này như tôi đâu, chỉ có tôi xứng với nó thôi!”

Coi như t chít rồi.

Hầu Mạch vội vàng giành lấy, che kín không chỗ hở, sợ Tùy Hầu Ngọc cướp mất.

“Đưa đây, chưa làm xong.” Tùy Hầu Ngọc tức giận nói, vươn tay về phía hắn, mở lòng bàn tay ra.

“Tí nữa nhất định phải trả tôi đấy!”

“Ừm, đồ vật có thể làm bạn với cậu tôi không thèm giữ.”

“Ha ha, đúng ý tôi đó!” Hầu Mạch ngược lại cảm thấy vui vẻ.

Tùy Hầu Ngọc lấy về tiếp tục chọc.

Hầu Mạch ngồi bên cạnh móc điện thoại ra quay video quá trình Tùy Hầu Ngọc chọc len, ghi lại quá trình Tùy Hầu Ngọc làm quà cho hắn.

Tùy Hầu Ngọc khó chịu giật lấy điện thoại của Hầu Mạch định xóa đi, ai ngờ vừa mở album ảnh liền ngây ngẩn cả người.

Sao trong đây… nhiều hình cậu quá vậy?

Ảnh trong album của Hầu Mạch khá ít ỏi.

Không có ảnh selfie, không có ảnh cỏ cây hoa lá, thậm chí album của hắn ngoài vài bức chụp bài tập trên bảng thì mấy cái khác toàn là ảnh của Tùy Hầu Ngọc.

Thậm có cả video Tùy Hầu Ngọc mặc trang phục linh vật nhảy múa.

Hầu Mạch như chó dữ vồ mồi nhào tới, vội vàng giật lại điện thoại, khóa màn hình điện thoại xong mới tạm thời yên tâm.

“Cậu biến thái hả?” Tùy Hầu Ngọc nhịn không được hỏi.

“Quá trình nuôi dạy con trai phải quay lại bằng video, tình thương của bố cậu không hiểu đâu.”

Tùy Hầu Ngọc không đôi co với hắn, tiếp tục chọc len, hỏi: “Muốn làm đuôi khỉ hay đuôi chó?”

“Làm chín cái đuôi khác nhau đi.”

Tùy Hầu Ngọc dứt khoát ném con khỉ lai chó cho Hầu Mạch: “Vậy thì về sau khỏi có đuôi.”

“Đừng mà, đuôi khỉ đi, tên hai ta đều có chữ hầu.” Hầu Mạch sửa lời.

“Không làm.” Tùy Hầu nhanh chóng cất dọn dụng cụ.

Hầu Mạch đau khổ nhìn con khỉ mặt chó cụt đuôi, cuối cùng vẫn bưng nó lên hôn một cái: “Mặc dù con không có đuôi nhưng ba ba vẫn yêu thương con.”

Tùy Hầu Ngọc nhìn Hầu Mạch hồi lâu không nói chuyện, hóa ra trong mắt hắn cậu và cái đồ chơi này là anh em hả?

Sau khi tan học, Đặng Diệc Hành ngồi gần trở thành người đầu tiên bị khủng bố, Hầu Mạch quay xuống nói chuyện, bưng con khỉ mặt chó cho thằng bạn thấy: “Mày nhìn coi đây là con gì?”

Đặng Diệc Hành nâng cằm lên quan sát, hỏi: “Con chó?”

“Là con khỉ mặt chó!” Hầu Mạch giới thiệu một cách đầy hưng phấn.

“Ồ…” Đặng Diệc Hành không hiểu, có gì mà Hầu Mạch lại kích động đến thế.

“Ngọc ca tự tay thiết kế riêng cho tao đấy. Mày nhìn cái ánh mắt này thử, có giống khí chất của tao không? Mày nhìn chỗ này nữa, nhất là quả đầu và cái bụng nhỏ, đều được Ngọc ca tự tay chọc chọc ra, cần phải chăm chú cỡ nào mới có thể làm nó tròn như vậy đúng không?”

Đặng Diệc Hành không khỏi thắc mắc: “Chứ không phải Ngọc ca mang theo nỗi uất hận chọc ra hả? Không thấy Ngọc ca dùng kim đâm mày à?”

“Ây, mày đúng là tên phàm nhân, căn bản nhìn không hiểu tác phẩm nghệ thuật, đây chính là tình yêu! Nếu không yêu sao có thể kiên trì tiếp tục? Mỗi một chi tiết nhỏ của nó đều chứa đựng dụng tâm của Ngọc ca, tràn đầy tình yêu sâu sắc!”

Đặng Diệc Hành nghe đến đó trực tiếp xoa mặt mình.

Hầu Mạch tiếp tục thò người sang giới thiệu với Tang Hiến: “Tang Hiến, mày nhìn thử coi, con khỉ mặt chó này có thể xin đăng ký bằng độc quyền chưa? Mày thấy được sự sáng tạo của nó không, vừa giống chó vừa giống khỉ, sao Ngọc ca lại có thể nghĩ ra việc kết hợp chúng lại nhỉ, lại còn hài hòa như thế này? Mày nói xem Ngọc ca của tao có lợi hại không?”

Tang Hiến nhìn Hầu Mạch: “…”

Hầu Mạch thấy hắn không nói lời nào, vẻ mặt đồng tình cười hỏi: “Có phải xem không hiểu không? Mày chả có trí tưởng tượng gì cả. Hơn nữa, chắc chưa có ai tặng quà cho mày bao giờ phải không? Thế thì mày không hiểu nổi tâm tình tao bây giờ đâu.”

Hầu Mạch quay sang bên Nhiễm Thuật: “Nhiễm Thuật, Ngọc ca có cho cậu quà tự tay làm chưa?”

Nhiễm Thuật xách ba lô lên, mỗi cái móc khóa đều treo một cái.

Hầu Mạch tạm thời đứng hình ba mươi giây.

Hầu Mạch nỗ lực tìm về giọng nói của mình, giả vờ bình tĩnh thăm dò: “Ngọc ca cho cậu đồ độc đáo như này chưa?”

Nhiễm Thuật chỉ ba lô của mình nói: “Mỗi, mỗi con đều có mắt và miệng rất lớn!”

“Thế có con nào cụt đuôi không?”

“Bán thành phẩm thì có gì mà khoe khoang chứ?” Nhiễm Thuật kinh ngạc.

“Chỉ cần trả lời có hay không thôi!”

“…” Nhiễm Thuật không thốt nên lời.

Rốt cuộc Tùy Hầu Ngọc không nghe nổi nữa, ngăn lại: “Cậu mau ngậm miệng đi!”

Cuối cùng Hầu Mạch cũng chịu thành thật, bưng con khỉ mặt chó về chỗ.

Nhưng hắn cũng không thành thật được bao nhiêu, kính cẩn đặt con khỉ mặt chó lên bàn học của mình, liên tục chụp hàng chục tấm ảnh, ghi lại vẻ đẹp của nó từ mọi góc độ.

Sau đó chọn trong mấy chục bức ảnh được hai bức tương đối tốt, đăng lên vòng bạn bè.

Tiền vô như nước: Cộng sự đánh đôi của tôi là Ngọc ca tự tay làm đấy, có phải trong rất đáng yêu không? [hình ảnh]

Ngay sau đó có người vào comment.

Lưu Mặc: Mày đừng có đăng lên vòng bạn bè, 100% danh sách bạn bè của mày đều là cộng sự đó.

Dương Hồng: “Thảo nảo đột nhiên cậu lại chấp nhận lời mời kết bạn, hóa ra là muốn cho tôi xem cái này hả?

Khương Duy: Tay nghề không tồi.

Mẫu thượng đại nhân: Thật đáng yêu!

Đặng Diệc Hành trả lời Lưu Mặc: Tôi đang ở hiện trường nè, thực tế còn buồn nôn hơn nhiều, tôi muốn chuyển lớp…

Chạng vạng tối, Tùy Hầu Ngọc bị Ngải Mộng Điềm gọi đến cửa lớp mười một mười.

Lúc này là đến giờ tự học buổi tối của lớp thường, các học sinh lục tục vào phòng học, lúc đi ngang qua cửa đều có thể thấy một nam sinh mặc quần áo thể thao màu đen đứng ở cửa lớp bọn họ.

Quần áo của học sinh thể dục trong trường rất riêng biệt, cộng thêm nam sinh này có ngoại hình cực kì ưu tú, mái tóc xoăn dày, khuôn mặt tinh tế khiến mọi người rất dễ nhận ra, dù sao thì đặc điểm nhận dạng rõ ràng vậy mà.

Tùy Hầu Ngọc lớp mười bảy, người có điểm thi tháng cao thứ hai cả khối, áp đảo các học sinh thể dục lớp mười bọn họ.

Hiện tại cậu đứng cạnh Ngải Mộng Điềm, hai người tụ lại trò chuyện gì đó.

Từ góc nhìn của người bên ngoài, chính là một đôi “tình nhân” trai xinh gái đẹp.

Ngải Mộng Điềm tuyên bố với mọi người rằng cô đang theo đuổi Tùy Hầu Ngọc còn cậu thì đang cân nhắc. Thế nhưng gần đây số lần họ ở cùng nhau diễn ra thường xuyên, e là sẽ sớm ở bên nhau thôi.

Có thể bắt được giáo thảo huyền thoại của Thanh Tự nhanh như vậy, không ít người hâm mộ hiệu suất này.

Nhất là hình như Tùy Hầu Ngọc không phải Vua Thủy Tề, Ngải Mộng Điềm là cô gái duy nhất có mối quan hệ mập mờ với cậu.

Vua thủy tề hình như là bắt cá nhiều tay phải hơm?

Tuy nhiên bọn họ không đoán được rằng, lúc này Tùy Hầu Ngọc lại đang phải nghe Ngải Mộng Điềm mắng người: “Con hàng kia giả bộ rất giống lúc trò chuyện với tớ, cái gì mà hỏi tớ có để ý quan hệ thân thiết giữa cậu với Tô An Di không. Tớ nói không bận tâm, anh em của tớ cũng nhiều, giờ nghĩ lại mới thấy đúng là giả giống ghê. Sao không đi làm dịch vụ cá nhân đi cơ chứ?”

Tùy Hầu Ngọc nhướng mày: “Còn biết tôi thân với Tô An Di à?”

“Ừ, có lẽ hồi trước là học sinh Thanh Tự. Ở đây nhiều người như vậy cậu có nhận ra ai chưa?”

“Chưa, tôi mới nhìn thoáng qua thôi, mấy người đó trốn nhanh quá.”

Ngải Mộng Điềm sốt ruột, phàn nàn: “Lúc ấy để tớ nhìn có phải tốt không?”

“Tôi không muốn để mấy người đó quay được dáng vẻ chật vật của cậu.”

“Mấy đứa đó chỉ có thể quay được cảnh tớ phi nước đại đến, tiếp theo đạp cho mỗi đứa một cước thôi.”

“Được rồi, là tôi sai.” Tùy Hầu Ngọc bực bội thừa nhận sai lầm, vẻ mặt lại là: Bố đây không sai, sao cậu còn chưa cảm cmn ơn?

Ngải Mộng Điềm không chú ý tới nét mắt của cậu, lấy ra quyển sách kẹp sơ đồ cô tự vẽ: “Cậu có biết tên những người trong đây không?”

Tùy Hầu Ngọc không có hứng thú với tên người, ngược lại chú ý tới quyển sách, hỏi: “Đây là gì vậy? Tôi thấy Hầu Mạch cũng có nhưng không hỏi.”

“À, là bộ đề lúc trước giáo viên Phong Hoa soạn, những câu hỏi trong này đều là tinh hoa, cốt lõi cả đấy.”

“Cho tôi xem chút.” Tùy Hầu Ngọc cầm quyển sách, không thèm nhìn người đi vào lớp nữa, Ngải Mộng Điềm gấp đến độ đi mấy vòng xung quanh, kết quả anh giai này thật sự nghiêm túc xem đề.

Hiện tại Tùy Hầu Ngọc cực kỳ kích động, hình như cậu đã tìm ra chìa khóa để điểm thi cao hơn Hầu Mạch rồi.

Cuối cùng cậu cũng tìm được dấu vết Hầu Mạch lén lút học bài, biết đâu cậu làm xong bộ đề này là có thể vượt qua Hầu Mạch trong kỳ thi lần sau!

Hừ! Làm sao cậu có thể thất bại trước tên ngốc Hầu Mạch kia chứ?

Vừa được mẹ Hầu dạy kèm với Hầu Mạch, hiện tại còn làm hết đề Phong Hoa, kỳ thi tiếp theo nắm chắc trong tay rồi!

Một lát sau, đột nhiên Tùy Hầu Ngọc chỉ vào mấy tờ đề, hỏi: “Giáo viên trường cậu giảng qua mấy đề này chưa?” Ngải Mộng Điềm cũng là một học bá, kỳ thi lần trước đứng thứ mười ba cả khối, đề giáo viên giảng rồi đều có thể nhớ kĩ. Thế là cô nghiêm túc giảng lại cho Tùy Hầu Ngọc.

Hai người cứ như vậy mà lạc đề.

Hai người đứng ngay cạnh bệ cửa sổ giảng đề, đột nhiên cô Lý từ đâu xuất hiện, nói: “Đứng đây làm sao nhìn đề, vào lớp nhìn chung đi.”

Cô Lý từng là chủ nhiệm lớp Tùy Hầu Ngọc, quen với cậu nên trực tiếp cho phép Tùy Hầu Ngọc vào phòng học.

Tùy Hầu Ngọc ngẩng đầu nhìn cô Lý, lễ phép chào hỏi: “Hôm nay đến lượt cô trực ạ?”

“Không phải ca trực của cô, cô muốn chiếm tiết tự học buổi tối giảng bài cho lớp.”

Đúng là phòng cách của cô Lý, dạy quá giờ, chiếm tiết tự học, lấn giờ thể dục.

Ngải Mộng Điềm còn cố ý hỏi cô Lý: “Cô ơi, em đang theo đuổi cậu ấy đấy, cô không sợ bọn em yêu sớm ạ?”

Sau khi nghe thấy câu hỏi, cô Lý buồn cười nói: “Cô rất yên tâm hai em.”

“Ồ? Cô chắc chắn em không theo đuổi được sao?” Ngải Mộng Điềm hỏi.

Cô Lý lắc đầu: “Tính tình hai em như vậy ở cùng nhau chưa tới ba ngày là chia tay liền. Hiện tại ở cạnh nhau nhiều chút đi, không chừng em còn chưa theo đuổi được đã chết tâm rồi.”

Ngải Mộng Điềm không ngừng cười “khanh khách” nửa ngày.

Tùy Hầu Ngọc cảm thấy rất bất đắc dĩ, cuối cùng dứt khoát tiếp tục cầm sách xem đề.

Cô Lý đẩy Tùy Hầu Ngọc vào phòng học, tạm thời xếp cho cậu ngồi cùng bàn với Ngải Mộng Điềm để cô bạn tiện giảng bài cho Tùy Hầu Ngọc.

Việc Tùy Hầu Ngọc tự nhiên vào lớp 11-10 gây nên một trận náo động.

Tất cả học sinh trong phòng đều mặc đồng phục kiểu âu của trường Thanh Tự lúc trước, duy nhất một người mặc quần áo màu đen nhìn cực kì bắt mắt.

Chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như này, chủ nhiệm lớp không những mặc kệ yêu sớm mà còn cho bạn trai vào lớp cùng?

Sao mà khoa trương quá vậy?

Ban đầu chỉ có nữ sinh hơi kích động, không chiếm được thì nhìn thêm vài lần cũng thoái mái lắm!

Sau đó cũng có vài nam sinh lén nhìn Tùy Hầu Ngọc, nhỏ giọng thì thầm: “Để tao, đm nếu thằng này là con gái thì tao cũng theo đuổi…”

“Đáng tiếc người ta là con trai.”

“Đúng thế.”

Tùy Hầu Ngọc tự nhiên đi vào lớp mười, không chút hoảng hốt ngồi xuống, sự chú ý đều tập trụng hết trên đề, thúc giục Ngải Mộng Điềm: “Cậu giảng bài lẹ lẹ lên, tí nữa tôi còn phải đi huấn luyện nữa. Tôi bảo đồng đội chờ mười phút, hiện tại đã hơn hai mươi phút rồi đó.”

“Đợi tí đi, tớ đang đem mạch suy nghĩ viết lại đây nè, không thấy bút viết không ngừng hả?”

“Ừm.”

Hầu Mạch đợi ở sân tennis mãi không thấy Tùy Hầu Ngọc về, quyết định di sang tòa nhà dạy học kiếm người.

Hắn về lớp mười bảy nhìn vào trong, hỏi bạn học ngồi trong phòng: “Ngọc ca đi hồi nào thế?”

Những người ngồi trong trả lời: “Ngọc ca chưa từng về lớp, nhưng hình như tôi thấy cậu ấy đứng ở cửa lớp mười với Ngải Mộng Điềm hay sao ấy.”

“Hả?!”

Lúc Tùy Hầu Ngọc đi nói với hắn là về phòng học lấy đồ, hắn không nghĩ nhiều, hóa ra là cậu ấy đi tìm Ngải Mộng Điềm à?

Tâm tình trong nháy mắt biến đổi, chuyển thành mây đen cuồn cuộn, sấm sét chớp giật.

Hắn lùi về sau một bước rồi sải chân đi về phía lớp mười, trên đường thấy cửa sau lớp mười không đóng.

Hắn đứng ngoài cửa sau lớp mười một mười, nhìn thấy Tùy Hầu Ngọc ngồi cạnh Ngải Mộng Điềm, hai người đó đang nghiêm túc đọc sách, ngồi sát sạt nhau, hình như Ngải Mộng Điềm đang giảng đề cho cậu.

Hầu Mạch nhìn một lúc, sau đó quay người bước nhanh ra khỏi tòa nhà dạy học.

Hắn cảm thấy trời hôm nay giội một trận mưa to xuống, giội tắt luôn tình yêu của hắn với tên trai thẳng kia.

Hắn bước ra ngoài, gió lạnh thổi qua người.

Trời lạnh, trong lòng càng lạnh lẽo hơn.

Lồng ngực như bị trận gió quét qua, gió sắc như dao cứa xuống vị trí yếu ớt nhất trong tim, từng dao từng dao róc thịt.

==========

Hết chương 83

Tác giả có lời muốn nói:

Tùy Hầu Ngọc: Lần sau tôi có thể thi cao hơn cậu ta rồi, hừ hừ!

Hầu Mạch: Cậu ấy không yêu tôi.
Bình Luận (0)
Comment