Sao Trời Rơi Xuống

Chương 1

1.

Bùi Sơ Hoàn không tự nguyện cưới tôi.

Do áp lực từ phía gia đình, hắn không tiện từ chối nên mới qua lại với tôi một thời gian dài.

Kế hoạch kết hôn của chúng tôi thực chất chỉ là quan hệ hợp tác, đôi bên cùng có lợi.

Chỉ mình tôi đơn phương, âm thầm thích hắn.

Hôm đó hắn nói với tôi: “Chúng ta không nên ràng buộc với nhau. Tôi không muốn sau này bị khó xử.”

Tôi cũng không muốn bị khó xử, vì thế đồng ý lập một bản hợp đồng trước hôn nhân.

Nhưng lúc tai nạn xe xảy ra, tôi bổ nhào về phía hắn theo bản năng.

Những mảnh kính cửa sổ vỡ bắn vào mắt tôi. Từ đó trở đi, tôi sống trong bóng tối vô biên.

2.

Hôm nay đã là tuần thứ hai kể từ khi tôi bị mù.

Khóc cũng đã khóc, nổi điên cũng đã nổi điên, tôi trở nên chết lặng.

Lúc đầu, Bùi Sơ Hoàn sẽ ôm lấy tôi lúc tôi suy sụp, rất lâu rất lâu.

“Bạch Lạc Tinh, tất cả rồi sẽ ổn thôi.”

“Tôi sẽ tìm cho em bác sĩ tốt nhất...”

Sau đó, khi trong phòng bệnh chỉ có hai chúng tôi, hắn đứng bên cạnh, khó hiểu hỏi tôi: “Tại sao phải cứu tôi?”

Không chỉ bị mù, trong lúc bảo vệ hắn, toàn thân tôi còn bị thương rất nghiêm trọng.

Tuy không nhìn thấy biểu cảm của hắn, nhưng tôi biết hắn đã rất khó xử.

Hắn khó xử vì cảm thấy nợ tôi.

Không biết hắn đứng đó bao lâu, chỉ biết lâu đến nỗi hai tay ôm gối của tôi bắt đầu tê cứng.

Hắn chậm rãi nói: “Bạch Lạc Tinh, chúng ta kết hôn đi.”

3.

Tôi ngẩng đầu, nhìn vào bóng tối vô tận, nhếch khóe môi: “Bùi Sơ Hoàn, anh không muốn cưới em.”

Đã lâu không nói chuyện, giọng nói của tôi trở nên khản đặc khó nghe.

Hắn tiến lên hai bước, ngồi xuống mép giường.

Vài giây sau, hắn nắm lấy tay tôi.

“Đừng nghĩ nhiều.”

Tôi rút tay lại.

“Bùi Sơ Hoàn, trong lòng anh chắc là đang trách em nhỉ?”

Trách tôi đã đổi lấy đôi mắt để trói buộc hắn.

Hắn trả lời tôi bằng một khoảng im lặng rất dài.

Tôi muốn đuổi hắn đi, nói với hắn rằng tôi không cần sự thương hại.

Hắn lại nói: “Tôi đã thấy chiếc váy cưới em đăng trên vòng bạn bè. Tôi mua nó cho em rồi.”

“Đợi em xuất viện, tôi sẽ đưa em đi thử váy, được không?”

Vào khoảnh khắc ấy, có thứ gì đó trong đầu tôi ầm ầm sụp đổ.

Hình ảnh chiếc váy cưới ấy như hiện ra trước mắt tôi, thiêng liêng biết bao, đẹp đẽ biết bao.

Đã vô số lần tôi mơ tưởng tới việc được mặc nó, gả cho Bùi Sơ Hoàn.

4.

Cho đến khi Bùi Sơ Hoàn đưa chiếc váy cưới đến trước mặt tôi, nắm tay tôi đặt lên nó.

Chiếc váy bồng bềnh và mềm mại như một đám mây vậy.

Tôi không thể quan tâm đến bất kì điều gì nữa rồi.

Đám cưới diễn ra rất vội vàng, đây là điều đương nhiên.

Có người chế giễu rằng cậu ấm họ Bùi là người đa tình. Con gái nhà họ Bạch mù rồi, thế mà hắn lại dời lịch cưới sang ngày sớm hơn. Cũng có người nói không cưới không được, dù sao đây cũng là ân huệ.

Tôi cố gắng giả vờ không quan tâm nhưng bàn tay giấu trong váy đã run rẩy từ lâu.

Bùi Sơ Hoàn đứng phía sau đeo mạng che mặt cho tôi và mô tả trang phục, đầu tóc của tôi hôm nay để tôi hình dung được. Tôi không nhìn thấy gì nhưng có thể nghe thấy hắn đang phân tâm.

Tôi hỏi hắn: “Anh có hối hận không?”

Hai tay hắn dừng lại một chút, chỉ bâng quơ nói: “Sắp vào lễ đường rồi.”

Hắn đỡ tôi bước lên bậc thang, đi rất chậm theo bước chân tôi.

Tuy không nhìn thấy nhưng tôi có thể cảm nhận được những cánh hoa đang bay trong không trung, có thể tưởng tượng ra hình ảnh Bùi Sơ Hoàn mặc âu phục, vô cùng tuấn tú.

Vào giây phút đó, tôi thậm chí có thể bỏ qua sự thật hắn không yêu tôi để cảm nhận niềm hạnh phúc.

Nếu đây là một giấc mộng, xin hãy trôi qua chậm một chút, chậm hơn chút nữa thôi.

Tôi nghĩ sau khi gả cho hắn, tôi sẽ hỏi rằng hắn có nhớ rất lâu trước đây, chúng tôi từng quen biết hay không.

Và nói với hắn, thật ra tôi đã thích hắn từ rất nhiều năm rồi…

5.

Đang chuẩn bị đeo nhẫn cho tôi, Bùi Sơ Hoàn đột nhiên khựng lại.

Ngay sau đó, cách không xa, tiếng khóc của một cô gái vang lên.

“Sơ Hoàn…”

Tôi vô thức nắm tay hắn, trong lòng cảm thấy bất an.

Một tiếng động lớn phát ra khiến cho mọi người xôn xao bàn tán.

Nghe nói cô gái đó ngất xỉu, lăn xuống những bậc thang chúng tôi vừa bước qua.

Bùi Sơ Hoàn hất tay tôi ra. Hắn chạy tới rất nhanh, tiếng bước chân có thể chứng tỏ hắn đang lo lắng đến mức nào.

Tôi bất lực đưa tay ra, không thể chạm đến cái gì, cũng không nhìn được thứ gì.

Cơn ớn lạnh từng chút, từng chút tràn ngập trong lòng.

Lúc bế cô ta rời đi, hắn thậm chí không thèm nói với tôi một lời xin lỗi.

Thì ra trong lòng hắn đã có người khác từ lâu.

Yêu đến mức coi thường ánh mắt người đời.

Yêu đến mức có thể không do dự bỏ lại tôi – một cô dâu mù.

6.

Vì chịu đả kích, tôi phải nhập viện.

Cha mẹ đau lòng nói sẽ không bao giờ ép tôi kết hôn nữa.

Nhưng mà, không phải là do tôi tự làm tự chịu sao?

Là do tôi tự mình ảo tưởng.

Buổi tối, có tiếng điện thoại reo lên, tôi biết là Bùi Sơ Hoàn gọi tới. Số điện thoại của hắn được cài nhạc chuông riêng.

Nhưng gọi tới lại là một người phụ nữ.

Cô ta nói: “Chị Lạc Tinh, em là Thẩm Doanh Doanh.”

“Hồi cấp ba, chúng ta đã học cùng trường và là bạn tốt của nhau. Chị còn nhớ em không?”

“Đáng tiếc sau khi tốt nghiệp thì chúng ta không còn liên lạc.”

Thật lâu sau, tôi vẫn chưa cất nên lời.

Số điện thoại này là của Bùi Sơ Hoàn, mà người đang cầm máy lại là Thẩm Doanh Doanh. Cô ta chính là người Bùi Sơ Hoàn đưa đi trong hôn lễ.

Không thấy tôi cất lời, giọng nói bên kia có vẻ thận trọng.

“Chị Lạc Tinh, rất xin lỗi chị. Em biết em không nên đến quấy rầy hôn lễ của hai người, nhưng em không thể khống chế bản thân, không thể nhường anh Sơ Hoàn cho chị được. Rõ ràng chúng em mới là…”

Tôi không còn nghe thấy rõ những điều tiếp theo nữa, chỉ cảm thấy trái tim đau nhói.

Tôi cuộn tròn mình lại.

Ở trường trung học, Thẩm Doanh Doanh nhỏ hơn tôi một lớp, cô ta là người rất nhiệt tình. Trước đây, mọi người cảm thấy tôi khá xa cách, chỉ có cô ta sẵn lòng chơi với tôi. Vì thế, cô ta biết hết những tâm sự và cả người tôi thầm mến.

Nhưng tôi không thể ngờ rằng cô ta và Bùi Sơ Hoàn lại…

Mà hiện tại, cô ta muốn nói rằng dù kết hôn với Bùi Sơ Hoàn thì tôi cũng chỉ là kẻ thứ ba!

Thì ra, từ lâu trước đây, khi tôi thích Bùi Sơ Hoàn, hắn cũng đã thích Thẩm Doanh Doanh…

7.

Nhiều ngày trôi qua, sau khi sóng gió dần lắng xuống, Bùi Sơ Hoàn đến tìm tôi.

Ở đại sảnh, không ai muốn để tôi nhìn thấy hắn.

Cha tôi cho hắn một bạt tai.

“Cậu vẫn còn mặt mũi đến tìm con gái tôi?! Có biết bao người theo đuổi Tinh Tinh, nhưng nó chỉ thích cậu, mắt cũng bị mù rồi, còn bị cậu huỷ hôn trước mặt bao nhiêu người!”

Cha của Bùi Sơ Hoàn cười làm lành, tuyên bố sẽ dạy dỗ lại hắn, tuyệt đối sẽ không huỷ hôn.

“Tinh Tinh chịu ấm ức rồi. Nên cho thằng nhóc Sơ Hoàn này một trận, cũng phải bắt nó xin lỗi con. Ngoại trừ Tinh Tinh, chúng tôi sẽ không để ai khác bước qua cửa nhà họ Bùi!”

Từ đâu đến cuối, Bùi Sơ Hoàn không nói nửa lời.

Cho đến khi tôi mở cửa bước vào, không khí bỗng trở nên im lặng.

Bùi Sơ Hoàn khẽ gọi tên tôi.

Tôi gạt mọi người ra, bước từng bước về phía hắn. Hắn chìa tay ra đỡ, tôi như bị điện giật, hất tay hắn ra.

Tôi sẽ không thể quên tay hắn ném chiếc nhẫn ra sao, bế cô gái khác bỏ đi khỏi hôn lễ như thế nào.

Tôi nghĩ rằng hắn đến đây là để nói với tôi một lời xin lỗi, nhưng sự im lặng kéo dài rất lâu, hắn chỉ bình thản nói một câu: “Bạch Lạc Tinh, tôi sẽ cưới cô.”

Câu nói này khiến tôi khó lòng chống đỡ, lòng tự trọng còn sót lại cuối cùng cũng sụp đổ rồi.

“Bùi Sơ Hoàn, anh có từng thấy có lỗi với tôi không?”

“Hay là từ đầu đến cuối, anh đều cảm thấy tôi làm khó anh?”

Việc kết hôn với hắn, hắn đến tận cửa nói xin lỗi, tất cả đều không xuất phát từ suy nghĩ áy náy của hắn.

Hiện tại, hắn còn dám nói muốn cưới tôi…

Khiến tôi giống như người đáng thương nhất trên đời!

“Bạch Lạc Tinh, chúng ta đang làm nhau nhau khó xử.”

Hắn nói: “Cô vì tôi mà mất đi đôi mắt, tôi vì cô mà mất đi tự do để yêu một người.”

Lúc nghe câu này, tình cảm thầm thương bấy lâu nay tôi dành cho hắn hoàn toàn tan biến.

Hay cho cái được gọi là tự do để yêu một người…

Tôi che mặt cười, nước mắt tràn qua kẽ tay.

“Bùi Sơ Hoàn, tôi sẽ không gả cho anh đâu.”

“Chúc anh… tự do.”
Bình Luận (0)
Comment