Trong phòng yên lặng ước chừng mười giây.
Hai người ai cũng không mở miệng trước.
Hứa Mộc Thâm vẫn là duy trì dáng vẻ giơ quần lót, tầm mắt hai người đều dừng trên cái đó.
Hứa Tiễu Tiễu hận mình giờ phút này không thể có công năng đặc biệt, có thể làm thứ này biến mất, không thì làm mình biến mất cũng được.
Tình huống này, phá vỡ thế nào đây?
Tuy là cô luôn đa mưu túc trí, một đống chủ ý nhỏ, giờ phút này cũng cảm giác đầu óc tê dại, không phải chính mình.
Cô có thể làm bộ đó là giẻ lau, bình tĩnh lấy đi sao?
Nội tâm Hứa Tiễu Tiễu chửi thầm, thì nghe được người đàn ông ho khan một tiếng, anh vừa định mở miệng nói chuyện, cửa lại đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Tiếng gõ cửa chỉ là tượng trưng, chợt có người trực tiếp đẩy cửa phòng ra.
Giọng Hứa Nam Gia truyền vào: "Hứa Tiễu Tiễu, cô......"
Hứa Tiễu Tiễu lập tức sốt ruột, mở to hai mắt, sốt ruột ý bảo Hứa Mộc Thâm cầm quần áo giấu đi.
Dáng vẻ hai người hiện giờ đúng là hơi mờ ám.
Nếu bị Hứa Nam Gia nhìn thấy, không biết được mạch não của người này sẽ đi tới đâu!
Ngay cả khi cô và Hứa Mộc Thâm không có quan hệ huyết thống, nhưng hiện tại Hứa Mộc Thâm cũng là anh cả cô.
Có điều!
Trên sô pha không có lấy một cái gối ôm, không có chỗ nào để che quần lót.
Nhét trở lại...... Thời gian cũng không còn kịp rồi.
Trong lòng Hứa Tiễu Tiễu run sợ, thì thấy Hứa Mộc Thâm trực tiếp nhét quần lót vào túi quần mình.
Hứa Tiễu Tiễu:......
Hứa Tiễu Tiễu mở miệng, không tiếng động lên án: Anh đang làm gì?
Hứa Mộc Thâm nhướng mày: Tôi để chỗ nào?
Hứa Tiễu Tiễu:......
Hứa Tiễu Tiễu còn muốn giao lưu không tiếng động với anh, lại nghe được Hứa Nam Gia kinh ngạc mở miệng: "Anh cả?"
Vẻ kiêu ngạo khi mới vào cửa của cô ta, nhất thời dịu ngoan lại, hỏi: "Sao anh lại ở chỗ này?"
Hứa Mộc Thâm bình tĩnh làm bộ dường như không có việc gì đứng lên, hai tay còn đặt trong túi quần, phòng ngừa túi quần nhô lên tới một khối rất kỳ quái.
Nhưng hiện tại, anh còn lưu lại nơi này, sẽ chỉ làm anh và Hứa Tiễu Tiễu càng thêm xấu hổ.
Anh dứt khoát mở miệng: "Hai người trò chuyện, tôi đi trước."
Thân hình cao lớn mang theo vẻ quyết đoán, chờ anh rời đi, toàn bộ không khí trong phòng đều khôi phục bình thường.
Hứa Nam Gia lúc này mới tự tại một ít, quay đầu tò mò nhìn Hứa Tiễu Tiễu, "Cô và anh cả ở trong phòng làm gì?"
Giọng điệu dò hỏi còn mang theo ngang ngược, tựa hồ Hứa Tiễu Tiễu không nói cho cô ta không được.
Hứa Tiễu Tiễu không thèm để ý tới, trực tiếp nói sang chuyện khác, "Cô tới tìm tôi làm gì?"
Hứa Nam Gia lập tức mở miệng: "Mẹ tôi tìm cô."
Hứa Tiễu Tiễu cụp mắt, đây là định đưa ra một lời giải thích hợp lý cho bữa cơm kết thân đêm nay?
Cô nhíu mày, "Vậy đi thôi."
Hứa Nam Gia bĩu môi, đi lên trước.
Vừa đi, vừa mở miệng: "Cô quen Lâm Ý Thành ư?"
"Ừ."
Thờ ơ trả lời một chữ, Hứa Tiễu Tiễu không muốn nói đề tài này nữa.
Nhưng Hứa Nam Gia lại rất cố chấp với điều này, "Lâm Ý Thành lớn lên cũng rất đẹp trai, hôm nay cô gặp thì lập tức đi luôn, cô không thích anh ấy?"
Hứa Tiễu Tiễu không nói chuyện.
Hứa Nam Gia lạnh lùng xuỳ một tiếng, "Kiêu cái gì mà kiêu, cô cho rằng cô là ai? Bất Chỉ là một cô gái nghèo khó lớn lên ở cô nhi viện, cô dựa vào cái gì không thích Lâm Ý Thành? Lâm Ý Thành lớn lên đẹp trai, nhà họ Lâm lại có tiền, mẹ tôi thấy cô đáng thương, tìm cho cô mối hôn sự tốt như vậy, cô đừng không biết tốt xấu!"
Lời này rơi xuống, Hứa Tiễu Tiễu ngước mắt, "Vậy sao cô không ở bên Lâm Ý Thành luôn đi?"