Sao Vẫn Cứ Luôn Thích Em

Chương 57

Làm việc gì?

Nghề nghiệp khuyên tiểu tam rút lui, cũng không thấy nhiều.

Cô trầm tư một chút, đang định mở miệng giải thích một chút, di động của Hứa Mộc Thâm bỗng nhiên vang lên.

Anh nhận và nghe, microphone truyền ra tiếng nói chuyện đầu bên kia: "Hứa tiên sinh, nhóm cổ đông đều đã đến đông đủ, chỉ còn thiếu ngài, xin hỏi khi nào ngài có thể qua công ty?"

Hứa Mộc Thâm nghe được lời này, trầm tư một chút.

Hứa Tiễu Tiễu lúc này mới bừng tỉnh phản ứng lại, hoá ra vừa rồi Hứa Mộc Thâm nói muốn đi họp, không tiện đường lại là thật.

Công ty nhà họ Hứa ở phía bắc thành phố S, cô muốn đi câu lạc bộ Mị Sắc, lại ở phía nam.

Cô lập tức mở miệng nói: "Cái kia, hay là tôi xuống xe, anh qua bên kia?"

Lời này rơi xuống, Hứa Mộc Thâm lạnh nhạt nhìn cô một cái, chợt mở miệng nói với người bên kia điện thoại: "Nửa giờ sau đến."

Cúp điện thoại, Hứa Mộc Thâm dựa vào chỗ đó nhắm mắt dưỡng thần.

Hứa Tiễu Tiễu:......

Cô có ý tốt bảo anh không cần đưa, sao người này còn không vui?

Nhưng mà tâm tư người đàn ông này luôn luôn khó đoán!

Nghĩ như vậy, cô liền không nói chuyện.

Xe tiếp tục đi về phía nam.

Chỉ là đi một đoạn, tình hình giao thông dần dần có chút tắc nghẽn.

Tài xế mở miệng nói: "Tiên sinh, theo điều hướng, giao lộ phía trước có tai nạn giao thông, ước tính phải xử lý rất nhiều thời gian mới có thể thông qua, nếu chúng ta tiếp tục đi, nửa giờ sau khẳng định ngài không đến được công ty."

Hứa Mộc Thâm nghe được lời này, khẽ ngước mắt.

Còn chưa nói lời nào, Hứa Tiểu Tiểu đã mở miệng: "Vậy các anh vừa vặn quay đầu ở giao lộ này đi. Tôi sắp đến rồi, đi qua cũng chỉ khoảng mấy trăm mét thôi."

Nói xong câu đó, lập tức đẩy cửa xe, người trực tiếp bước xuống xe.

Bất kể thế nào, Hứa Mộc Thâm đưa cô qua đây đã rất tốt.

Cô không thể chậm trễ thời gian họp của anh.

Nghĩ đến đây, cô tung tăng nhảy nhót đi về phía trước, vừa đi, còn vừa quay đầu lại, vẫy tay với Hứa Mộc Thâm: "Anh cả, anh mau đi họp đi."

Hứa Mộc Thâm:......

Vốn định nói đến trễ trong chốc lát cũng không có việc gì, nhưng xem dáng vẻ của cô, rốt cuộc không mở miệng.

Nhìn cô đi về phía trước được một lúc, Hứa Mộc Thâm phân phó tài xế: "Quay đầu đi."

Tài xế gật đầu.

Vào lúc sắp quay đầu, Hứa Mộc Thâm đột nhiên mở miệng: "Chờ một chút."

Tài xế vội vàng phanh lại.

Hứa Mộc Thâm nhìn chằm chằm di động trên ghế sau, đầu đầy vạch đen.

Cô gái này, có thể sơ ý thêm được nữa không?

Lại có thể bỏ quên di động của cô trên xe.

Hiện tại xã hội này, trên cơ bản ra cửa đều không cần mang tiền mặt.

Nếu không có di động, chỉ sợ cô không bắt được cái xe nào về nhà?

Hứa Mộc Thâm thử tính ngẩng đầu nhìn qua, thấy bóng dáng cô gái vẫn ở phía trước.

Anh không nói hai lời, đẩy cửa xe, cầm lấy di động, đi bề phía lối đi bộ, sau đó vội vàng đi qua phía Hứa Tiễu Tiễu.

Tuy chân cẳng cô gái này không tiện, nhưng một lát sau, lại có thể đi được mấy trăm mét rồi.

Anh đẩy nhanh tốc độ, đuổi theo.

Mắt thấy khoảng cách cô càng ngày càng gần, Hứa Tiễu Tiễu lại bỗng nhiên xoay người, đi vào toà nhà bên cạnh.

Hứa Mộc Thâm hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn qua, lúc này mới phát hiện, lại là Mị Hoặc.

Anh lập tức đứng tại chỗ, sắc mặt nháy mắt u tối lại.

Anh tin tưởng cô như vậy, cho rằng cô đi làm, có lòng đưa cô qua đây, chỉ là lại ngàn vạn lần không nghĩ tới, cô lại tới Mị Hoặc!

Tới nơi này, còn có thể là vì cái gì?

Cô lại chưa dứt với người được gọi là "Kim chủ" kia!
Bình Luận (0)
Comment