Sao Vẫn Cứ Luôn Thích Em

Chương 77

Trên má truyền đến cảm giác nóng rát đau đớn, Hứa Tiễu Tiễu còn chưa kịp phản ứng đã xảy ra cái gì. Cô theo bản năng duỗi tay che lại mặt bị đánh của chính mình, kinh ngạc lại khiếp sợ nhìn viện trưởng.

Viện trưởng toàn thân đều phát run, thanh âm mang theo âm rung: “Hứa Tiễu Tiễu, ta không nghĩ tới, thế nhưng con sẽ đối với Mộng Nhàn như thế đuổi tận giết tuyệt! Ta biết các con không thích nhau, ta cũng biết sau khi con rời khỏi cô nhi viện, con cùng Mộng Nhàn thường nháo đến không thoải mái. Nhưng dù có như thế nào, kia cũng là chị em cùng nhau lớn lên!”

Hứa Tiễu Tiễu cắn môi, khoang miệng dần dần chảy ra một hương vị tanh ngọt. Hẳn là khóe miệng bị đánh vỡ. Cô giật giật môi, đem máu trong miệng nuốt xuống, lúc này mới nhìn về phía viện trưởng.

Cô câu môi, khẽ động miệng vết thương, có hơi đau. Chính là cái đau này, cũng không bằng trong lòng đau. Cô châm chọc mở miệng: “Con lại làm cái gì?”

Dù sao mỗi lần tội danh đều là bị mạnh mẽ đổ trên đầu. Cô cố gắng kiềm nén thái độ, lại chọc giận viện trưởng, bà che lại ngực chính mình: “Cô đây là muốn tức chết tôi sao? Tôi thật là không rõ, cô cùng Mộng Nhàn đều là một tay tôi nuôi lớn, cô ấy ưu tú như vậy, tôi như thế nào liền dạy cô thành một người hư hại như thế?

Trái tim Hứa Tiễu Tiễu đột nhiên co rụt lại, cảm giác ngực lập tức dũng mãnh vào quá nhiều không khí, như là giây tiếp theo làm cho cô liền phải nổ mạnh.

Cô nhìn chằm chằm viện trưởng, nỗ lực đè nặng sự tức giận. Viện trưởng tiếp tục mở miệng: “Tôi đã sớm biết, cô được nhà họ Hứa đưa trở về, có nhà họ Hứa đứng phía sau, khẳng định phải làm bậy! Cô biết Mộng Nhàn vì công việc này, phải nổ lực bao nhiêu không? Lúc ấy tìm công việc, cô liền cùng cô ấy cùng nhau cạnh tranh cái công việc này, cô ấy được làm, cô bị đào thải, tôi biết trong lòng cô bất mãn, nhưng đây là vấn đề năng lực cá nhân! Tôi không nghĩ tới, cô thế nhưng sẽ xúi giục cậu Hứa một câu, liền không cần cô ấy! Hiện tại cô ấy bị đuổi rồi, cô vừa lòng?”

Viện trưởng từng câu từng chữ, đều như là dao nhọn hung hăng đâm vào trong lòng cô. Phẫn nộ, khổ sở, còn có không tin, đồng loạt cùng xuất hiện. Làm cô cảm giác như quá nhiều áp lực, như là sóng gió sóng biển, đem cô bao phủ.

Cô nắm chặt nắm tay, khẽ cười nói: “Như vậy, Lương Mộng Nhàn bị công ty đuổi rồi?”

Viện trưởng nhìn chằm chằm cô: “Đừng nói với tôi là không biết!”

Hứa Tiễu Tiễu rũ mắt: “Đúng vậy, con không biết."

Viện trưởng sửng sốt, “Không phải con?"

Hứa Tiễu Tiễu ngẩng đầu: “Giống cô ấy đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày, thường xuyên thời gian đi làm lại trốn ra ngoài làm việc tư, bị đuổi rồi cũng không hiếm lạ? Lúc chuyện này xảy ra? Người hẳn là nói với con sớm một chút.”

Viện trưởng ngưng mi: “Buổi sáng hôm nay, ta hẳn là sớm một chút tìm con, chỉ cần cậu Hứa ra mặt……"

Nói còn chưa dứt lời, lại bị Hứa Tiễu Tiễu lập tức đánh gãy: “Người hẳn là sớm một chút nói cho con, biết vậy giữa trưa con liền có thể ăn nhiều hơn hai chén cơm chúc mừng một chút, buổi chiều cũng có thể thoải mái đi chơi, khắp nơi mừng vui rồi, đúng hay không?”

Viện trưởng sắc mặt nháy mắt xanh mét: “Hứa, Tiễu, Tiễu!”

Hứa Tiễu Tiễu nhìn chằm chằm viện trưởng. Trước khi tới cô nhi viện, cô còn muốn vạch trần gương mặt thật của Lương Mộng Nhàn, làm viện trưởng đối với chính mình tín nhiệm lại, khôi phục tình cảm trước kia với viện trưởng.

Chính là hiện tại, cô lại đột nhiên cảm thấy, chính mình có ý tưởng này thực buồn cười. Có một số người, có lẽ căn bản đã không đáng cho cô vãn hồi lại. Nghĩ đến đây, cô trực tiếp xoay người, đi ra ngoài.

Mới ra cửa, vừa lúc nhìn thấy Lương Mộng Nhàn tìm công việc trở về. Hứa Tiễu Tiễu thần sắc lạnh lùng, không nói hai lời, tiến lên một bước, xoay tròn cánh tay nhắm ngay mặt cô!

“Bang!”
Bình Luận (0)
Comment