Sát Ngươi Chứng Đạo Ta

Chương 1 - Thiên Linh Quả Toạ Lạc

Tại đường phố đông đúc, bên trong một trà lâu có tên trung niên nam tử gương mặt hắn hèn mọn nổi lên lấm tấm mụn thịt đang nói gì đó với hắc y thiếu niên đang ngồi ở bên cạnh.

"Sở ca ta đã nghe ngóng rồi, Lý gia quả thực tìm được một khoả hoả hệ Thiên Linh quả bất quá tại đó có một đầu nhị giai trung phẩm Hoả Tích thú canh chừng, bọn họ dự định gọi lão tổ Lý Trung Kiên trúc cơ trung kỳ đến để diệt sát đầu kia yêu thú, tựu ba ngày nữa hắn sẽ đến nơi, ta có mang cho ngài một trương bản đồ…"

Sở Thanh Phong lấy ra một thỏi vàng ném cho hèn mọn trung niên nam tử sau đó hắn hằng giọng cảnh cáo.

"Chuyện này tốt nhất là ngươi nên giữ kín không thì cẩn thận cái mạng của ngươi"

Trung niên nam tử cười hèn mọn đáp ứng nhận lấy thỏi vàng sau đó nhanh chóng rời đi.

Sở Thanh Phong hiện tạ hai mươi hai tuổi đã là một tên tông sư võ giả là đỉnh cao chiến lực của phàm nhân có thể cách không thủ vật lực đạo ngàn cân nhưng bất quá đây là một cái vị diện tu tiên còn hắn thì không có linh căn.

May mắn thay hắn không những là thiên tài luyện võ mà còn từng gặp được cơ duyên là rơi vào toạ hoá động phủ của kết đan tu sĩ nhờ vào số đan dược của người kia để lại mà hắn mới chưa đầy hai mươi tuổi đã là tông sư võ giả, nhục thân của hắn có thể sánh ngang với luyện khí Ngũ Tầng luyện thể tu sĩ, đây cũng chính là giới hạn thực lực của phàm nhân, hắn không thể tu tiên điều này khiến hắn đau khổ vô cùng nhưng may thay hắn đã nghe ngóng được tung tích của Thiên Linh quả, Thiên Linh quả là một loại thiên địa tự sinh linh quả sau khi phục dụng có thể giúp phàm nhân sinh ra linh căn khiến cho đến cả hóa thần tu sĩ cũng phải đỏ mắt tranh nhau vì đơn giản muốn đột phá luyện hư kỳ nhất định phải có đầy đủ ngũ hành linh căn, vị diện mà hắn sống là một mảnh tách ra của linh giới tuy không thể dưỡng dục ra Luyện Hư kỳ lấy thượng tu sĩ nhưng độ kiếp kỳ linh vật cũng cũng thỉnh thoảng xuất thế điều này là do đồ của tiền nhân lưu lại, hắn hạ quyết tâm liều mạng cũng phải cướp được Thiên Linh quả bước lên con đường tu tiên.

Có được Thiên Linh quả hắn sẽ trở thành Thiên Linh Căn tu sĩ không cần bất kể linh vật gì chỉ cần chăm chỉ tu luyện cũng có thể một mạch thẳng đến Kết Đan Kỳ không sợ bình cảnh chỉ sợ lôi kiếp bất quá đột phá Nguyên Anh kỳ lấy thượng cảnh giới vẫn cần linh vật cùng độ kiếp mà qua.

Hôm sau hắn sẽ lên đường đến Hoàng Diệp lĩnh để mưu đồ cướp lấy Thiên Linh quả trước khi Trúc Cơ tu sĩ của Lý gia đến, bọn người Lý gia có chết cũng không bao giờ ngờ được lại có một tên võ giả phàm nhân đang âm mưu cướp đi Linh quả của bọn họ, Lý gia tập tộc bốn trăm năm, trong tộc mới chỉ có hai tên trúc cơ tu sĩ đủ để biết bồi dưỡng cấp cao tu sĩ khó đến nhường nào, nếu bọn bọ có được Thiên Linh quả sẽ đồng nghĩa với việc có được một tên Kết Đan tu sĩ, trong tương lai phát triển bất khả hạn lượng.

Sở Thanh Phong quyết tâm nhất định phải lấy được cái cơ duyên này nhưng trước tiên hắn phải nghĩ cách để giải quyết con kia yêu thú cùng tu sĩ lý gia đang canh gác xung quanh. Cũng may mắn năm đó tên kết đan tu sĩ kia đã đem hết toàn bộ tài vật đưa ra ngoài thành lập nhất cái truyền thừa nhỏ nếu không thì Sở Thanh Phong vẫn là vô pháp lấy được đồ trong túi trữ vật ra vì hắn không có pháp lực.

Hắn vung tay thanh toán tiền trà cầm lên đao rời khỏi trà lâu, chẳng mấy chốc hắn đã rời đi phường thị cước bộ không ngừng gia tăng, khoảng hai canh giờ sau đó hắn xuất hiện tại nhất cái nhà tranh, bên trong nhà một lão thái bà đang ngồi khâu lại chiếc áo, tại bên cạnh một thiếu nữ tầm mười sáu tuổi đang nhặt rau.

Sở Thanh Phong điều chỉnh sắc mặt tươi tắn bước vào, thấy Sở Thanh Phong thiếu nữ liền cười nói.

"Ngoại tổ mẫu, Sở ca đến"

Lão thái nãi cùng thiếu nữ kia thời gian trước đã vô tình cứu hắn một mạng khi hắn thụ trọng thương bất tỉnh nơi hoang giả, hắn là người có ân tất báo nên thời gian mấy năm nay không ít lần hắn đến đây để trông nom hai bà cháu, lần này hắn đến là để nói lời từ biệt.

Sở Thanh Phong bước vào trong nhà, hắn ngồi xuống tự rót cho mình một tách trà uống một hơi cạn sạch rồi ôn tồn nói.

"Trương nhi Lần này ta đến là để nói lời từ biệt, ta sắp đi xa làm việc trọng đại"

Thiếu nữ tên Trương Nhược Ly nghe Sở Thanh Phong nói xong thì dung nhan nàng khẽ biến liền ân cần hỏi han.

"Sở ca, huynh định đi đâu, bao giờ thì huynh trở về ?"

Sở Thanh Phong dứt khoát đáp.

"Ta sẽ không bao giờ trở về nữa, bất quá ta sẽ để lại cho muội một chút tiền đủ để hai bà cháu của muội sống sung túc không lo ăn mặc"

Trương Nhược Ly gương mặt xinh đẹp ửng đỏ lên giàn dụa lệ thủy chảy xuống, nàng nức nở nói.

"Ta không cần tiền của huynh…"

Thấy Trương Nhược Ly khóc, trong lòng Sở Thanh Phong chợt nhói lên, hắn nói mình không có tình cảm với nàng là nói dối, cô nam quả nữ thường xuyên tiếp xúc gần, làm sao mà không nảy sinh tình cảm với nhau cho được nhưng hắn một lòng cầu đạo nên phải gác lại chuyện nữ nhi thường tình, hắn suy nghĩ một chút rồi lấy từ trong ngực ra vài món đồ để lên bàn sau đó kỹ càng dặn dò Trương Nhược Ly.

"Trong túi này có hơn mười lượng vàng nếu chi tiêu tiết chế cũng dùng được hơn mười mấy hai mươi năm, thanh kiếm kia là Trúc Diệp kiếm đã theo ta nhiều năm, quyển sách kia là một môn kiếm pháp đơn giản nếu luyện thành cũng đủ để cho muội phòng thân, trong bình kia có hai viên tiên đan Hồi Nguyên đan khi nào muội lâm trọng bệnh hay bị trọng thương thì lấy ra dùng, nếu có chuyện gì không giải quyết được thì cứ vào trong trấn tìm Vương Trường Văn nhờ hắn giúp đỡ, hắn nợ ta ân cứu mạng bất quá ân tình càng dùng thì càng hao nên chuyện gì bất khả kháng lắm muội hãy tìm hắn nhờ vã, ta phải đi đây muội tự bảo trọng, hãy chăm sóc tốt cho bản thân của mình"

Sở Thanh Phong dứt khoát rời đi để lại Trương Nhược Ly ngồi khóc nức nở còn lão thái bà ngồi bên vẫn gật gù vá chiếc áo, hiển nhiên là thần trí của bà không còn minh mẫn lắm.

Sở Thanh Phong cười khổ, hắn ngược lại nghĩ nếu như đây là một cái thế giới không có tiên nhân, hắn sẽ lấy Trương Nhược Ly làm thê tử cùng nàng sinh con đẻ cái, nhờ vào tu vi võ đạo của bản thân làm khách khanh cho một cái gia tộc nào đó hay mở một cái võ đường điều đủ cung cấp cho bọn hắn một cái cuộc sống ấm no hạnh phúc nhưng ai biểu tiên nhân cứ ở trước mắt của hắn bay qua bay lại đây.

Hắn muốn thành tiên, hắn một lòng cầu đạo, hắn chấp nhận hy sinh, hắn chấp nhận buông bỏ để có một ngày đắc đạo phi thăng thọ ngang thiên địa, kiêu ngạo đứng trên hết thảy chúng sinh.

Sở Thanh Phong trở về nhà bài ra đại lượng đồ vật lên bàn, trước mắt hắn có một cái túi trữ vật bên trong không biết có gì, hai kiện pháp bảo hiện tại hắn không cách nào sử dụng, thứ nhất hắn không có pháp lực, thứ hai là bọn chúng quá nặng, hắn dự định đem hai kiện pháp bảo này giấu ở một nơi an toàn chờ ngày sau khi thích hợp sẽ quay lại lấy đi.

Hắn liếc mắt sang một mai hồng hắc ngọc giản, bên trên có khắc lên vô số hoa văn hình đốm lửa, đây hiển nhiên là ngọc giản chứa công pháp gì đó nhưng hắn vô phương sử dụng nguyên do là hắn không có pháp lực.

Nhìn hết thảy đồ vật trên bàn, thứ hắn có thể dùng lúc này chính là hai viên nhất giai trung phẩm Liễm Tức hoàn có khả năng ẩn đi khí tức bản thân đồng thời tránh đi thần thức do thám của luyện khí kỳ tu sĩ cùng vài món đồ của phàm nhân, lần hành động này hắn phải dùng mưu để thắng.

Sáng sớm ngày hôm sau hắn lên ngựa vội vã phóng đi, điểm đến là Thanh Nguyệt phường thị, tại đó hắn sẽ dùng truyền tống trận để truyền tống đến Hoàng Diệp Lĩnh nơi Lý gia tìm thấy Thiên Linh quả, Hoàng Diệp lĩnh cách nơi hắn ở hơn ba vạn dặm nhiều, nếu như đi bằng ngựa thì không biết phải đi đến năm nào mới có thể đến nơi.

Sở Thanh Phong phi ngựa không ngừng, trưa hôm ấy hắn dừng lại tại một trà lâu nhỏ nằm ở một tuyến đường hoang vu, bên trong trà lâu có tu sĩ lẫn phàm nhân đang cùng nhau trò chuyện mười phần náo nhiệt, Hắn dắt ngựa đưa cho mã phu của trà lâu để tên đó buộc ngựa lại cho ngựa ăn, ném cho mã phu vài xu rồi bước vào trong quán tìm một bàn trống ngồi xuống gọi.

"Tiểu nhị, một bình trà, hai cái bánh bao, năm cái bánh bột ngô mang đi"

Tiểu nhị nghe xong thì vội đem đến cho Sở Thanh Phong một bình trà, khi trà được đem đến hắn liền nhanh chóng lấy từ trong ngực ra một ít bạc vụn đưa cho tiểu nhị rồi hỏi.

"Ngươi cho ta hỏi hôm nay có chuyện gì mà ở đây lại đông khách đến vậy"

Sở Thanh Phong hỏi điều này cũng là dễ hiểu, trà lâu nằm ở một nơi tương đối hẻo lánh sao có thể tụ tập đông người đến vậy, tiểu nhị nhận bạc sau đó nhìn ngó xung quanh rồi khẽ thì thầm vào tai của Sở Thanh Phong.

"Khách quan không biết đấy thôi, ta nghe bọn họ bàn với nhau là định đi cướp lấy Thiên Linh quả mà Lý gia mới phát hiện kia"

Tiểu nhị nói xong thì vội vàng rời đi, một lúc sau bánh hắn gọi cũng được đem đến, hắn vừa ăn vừa suy nghĩ.

"Không ngờ chuyện này lại lộ ra nhanh đến như vậy, bất quá lại tạo ra cơ hội cho ta đục nước béo cò"

Chuyện nào lộ ra cũng không có cái gì quái lạ, một tên phàm nhân ở cách xa hơn ba vạn dặm như hắn còn biết chuyện này thì làm sao mà những tên tiên nhân thần thông quản đại kia không biết cho được.

Ăn xong hai cái bánh bao, uống xong mấy tách trà Sở Thanh Phong nhét liền mấy cái bánh bột ngô đã được gói lại vào trong ngực sau đó vội vàng lên ngựa rời đi. Chiều hôm đó hắn đã đến Thanh Nguyệt phường thị, Thanh Nguyệt phường thị do Chu gia cùng vài tên minh hữu lập ra, có bốn tên kết đan tu sĩ thủ hộ, nơi này tập trung đại lượng tu tiên giả, bọn hắn chủ yếu đến đây để bán yêu thú cùng vật liệu đã săn bà thu thập được ở Hoàng Diệp lĩnh sau đó mua thêm vật tư bổ sung.

Sở Thanh Phong đứng trên đường lớn nhìn ngó xung quanh, hai bên đường có từng tòa lầu cao nằm san sát nhau treo đủ loại biển hiệu, có đan dược, có phù triện, có pháp khí.

Trên trời thì thỉnh thoảng tu sĩ thôi động pháp khí bay lượn, dưới đất có đại lượng người đi lại cười nói không ngừng, bất quá cảnh đẹp nhưng không thể ngắm lâu, hắn sau đó nhanh chóng hoà vào dòng người tiến về phía trước, trong lòng hắn âm trầm từ nhủ.

"Ngày hôm sau nữa là đoạt Thiên Linh quả, ta nhất định phải đắc thủ"

Bình Luận (0)
Comment