Sát Thần Chí Tôn

Chương 1024

Cho nên Tào Tấn vô cùng tin tưởng, các tin tức này không giả, trực giác của cường giả cũng nói cho hắn biết, việc này có nhiều khả năng là thật.

- Thì Trinh sư đệ, đến nước này, có đi hay không thì đệ quyết đi. Bằng hông Tào mỗ mời cao nhân khác.

Ngữ khí của Tào Tấn có chút không vui.

Hắn vốn không muốn giải thích với hai tên sư đệ này nhiều như vậy, đây đã là hành động hắn chưa từng bao giờ làm trong đời. Hôm nay hai gia hỏa này còn lải nhải nhiều như vậy, tự nhiên khiến cho hắn vô cùng mất hứng.

Giờ phút này Thì Trinh không chút do dự nói:

- Ta đi.

Hiển nhiên tin tức về Vạn Thọ đan đã khiến cho Đan Vương nhị cấp như Thì Trinh có chút điên cuồng.

Tào Tấn thấy Thì Trinh đáp ứng, gật đầu nói:

- Thì Trinh sư đệ, chuyện Vạn Thọ dan này chắc chắn mười phần. Người đạt được Vạn Thọ đan kia chính là tông chủ Đại Thánh đường Hạng Vấn Thiên. Lão nhân kia nghe nói dương thọ chưa còn năm mươi năm cho nên muốn tán công. Chỉ là sau khi nhận được Vạn Thọ đan, phục dụng luôn tại chỗ, không ngờ tình thế biến đổi hoàn toàn, thân thể giống như trẻ đi mấy trăm tuổi. Việc này người Tam Tinh tông tận mắt nhìn thấy tận nơi, tuyệt đối không thể nào là giả được.

Bờ môi Thì Trinh nhẹ nhàng run rẩy, trong mắt lóe lên tinh mang, bỗng nhiên nói:

- Tào sư huynh, nếu như đạt được loại đan phương này, ta phải sao ra một pahafn.

Tào Tấn cười nhạt một tiếng, nói:

- Chuyện này là đương nhiên.


Ngô Hằng vội hỏi:

- Mặc dù thiên phú đan đạo của ta tầm thường, thế nhưng Vạn Thọ đan này chia ra sao? Cũng phải tuân thủ ước hẹn. Yêu cầu của ta không nhiều lắm. Nếu như đạt được Vạn Thọ đan, ta thấy nên chia theo tỷ lệ ban đầu.

Tào Tấn liếc nhìn Ngô Hằng, lại nói:

- Ngươi hai thành, ta và Thì Trinh sư đệ mỗi người bốn thành.

Ngô Hằng há hốc mồm, thế nhưng lại không có cơ phản bác.

Sau khi ba người đàm luận ổn thỏa, cũng không có tiếp tục trì hoãn mà lập tức xuất phát.

Trên đường đi ba người cực kỳ ít xuất hiện, sau một tháng bôn ba, lúc này ba người mới tiến vào địa bàn Vạn Tượng Cương Vực. Ba người cũng không dám đánh rắn động cỏ, mà đi thẳng tới bên ngoài Huyễn Ba sơn.

Huyễn Ba sơn này chính là dược viên do hoàng gia Vạn Tượng đế quốc lúc trước lưu lại. Địa phương tuy rằng vắng vẻ thế nhưng cũng không khó tìm ra.

Ba người tiến vào Huyễn Ba đại điện, bắt đầu điều tra bốn phía một phen.

- Xem bộ dáng nơi này, có lẽ gần hai năm chưa từng có người tới qua.

Mập mạp Ngô hằng điều tra một phen rồi mở miệng nói.

Tào Tấn gật d dầu nói:

- Người Vạn Tượng Cương Vực đều cho rằng ngoài Huyễn Ba sơn có cấm chế, ba năm mươi năm mới mở ra một lần. Không tới chu kỳ cấm chế của Huyễn Ba sơn không có khẩ năng mở ra. Cho nên đến nơi này cũng không có ý nghĩa. Đoán chừng nếu như có người tới thì cũng phải đợi tới lúc Đan đấu ở Huyễn Ba sơn.

Mập mạp gật đầu, đi ra khỏi Huyễn Ba đại điện, đi tới trước cấm chế bên ngoài Huyễn Ba sơn.

Tào Tấn và Thì Trinh đứng sau lưng mập mạp Ngô Hằng, không nói gì thêm. Trên phương diện trận đạo, mập mạp Ngô Hằng là người có quyền lên tiếng tuyệt đối, bọn họ đương nhiên không dám làm ngắt mạch suy nghĩ của Ngô Hằng.

Ước chừng gần nửa canh giờ sau, mập mạp mới thu hồi ánh mắt.

- Sao rồi?

Tào Tấn vội vàng hỏi.

- Trận pháp này không đơn giản a.

Ngô Hằng thân là thiên tài trận pháp của tông môn nhất phẩm, cũng đã chứng kiến rất nhiều trận pháp tinh diệu.

- Nếu như ta đoán không sai mà nói, đây là một trận pháp thượng cổ.

Mập mập trầm ngâm nói.

Tào Tấn vui vẻ:


- Nói như vậy đây thực sự là di chỉ thượng cổ sao?

Ngữ khí của Ngô Hằng vô cùng ngưng trọng, nói:

- Từ khí tức trên trận pháp này xem ra, tuyệt đối là trận pháp thượng cổ. Trận pháp cực kỳ phức tạp, hơn nữa phòng ngự nghiêm ngặt, cơ hồ không có bất kỳ sơ hở nào. Trận pháp thượng cổ có thể kéo dài cho tới hiện tại, mà lại còn có lực phòng ngự cường đại như vậy, người bày trận rốt cuộc là hạng thiên tài như thế nào a?

- Ngô sư đệ, đệ nói nhiều như vậy làm gì? Nói đúng chủ đề dùm ta một chút, cái trận pháp này rốt cuộc có phá được hay không?

Lúc này Thì Trinh có chút không vui nói.

Ngô Hằng trầm ngâm nói:

- Phá vỡ trận pháp hiển nhiên là chuyện không có khả năng, nhưng mà ta có một môn Liệt Trận thuật, có lẽ có hai ba phần nắm chắc, để cho chúng ta có thể bỏ qua trận pháp này mà tiến vào trong Huyễn Ba sơn.

- Liệt trận thuậ?

Tào Tấn nghe vậy động dung.

- Đúng vậy, Liệt Trận thuật này chính là thần thông từ thời thượng cổ. Ta chỉ tu luyện được chút da lông. Nghe đồn có một ít đại năng chuyên phá trận thời đại thượng cổ luyện chế ra một ít pháp bảo có thể xuyên qua tất cả cấm chế của các loại trận pháp. Chỉ là loại pháp bảo này cuối cùng chỉ là thứ chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. Mà có một ít cường giả lại nghiên cứu Liệt trận thuật. Cái gọi là Liệt trận thuật chính là tìm ra khu vực yếu kém nhất của trận pháp, dùng thần thông đánh ra một khe hở, xuyên thẳng qua nó.

- Nói như vậy Ngô sư đệ có thể mở ra một khe hở trong trận pháp này sao?

Ngô Hằng lại không có nắm chắc nói:

- Ta chỉ nắm chắc hai ba thành, hơn nữa trận pháp này truyền thừa từ thời thượng cổ, trải qua vô số tuế nguyệt, cuối cùng vẫn có chút thái hóa. Nếu không đừng nói là ta, coi như là những trận pháp tông sư cự đầu trong tông môn tới đây cũng không phá nổi trận nyaf.

- Lợi hại như vậy sao?

Tào Tấn rung động.

- Có trận pháp thượng cổ nào mà không lợi hại. Không lợi hại còn có thể truyền thừa qua vô số năm sao? Còn có thể đứng sừng sững không sụp đổ sao?


Tào Tấn và Thì Trinh đều gật gật đầu.

Thì Trinh thì càng thêm thúc dục nói:

- Đã như vậy chúng ta sẽ xem Ngô sư đệ đại phát thần uy.

Ngô Hằng cũng không nhiều lời, mọi người đã hợp tác, không biểu hiện ra một chút thủ đoạn ngược lại sẽ khiến cho người khác xem thường, sau đó sẽ mất đi quyền nói chuyện.

Chạy một vòng bên ngoài trận pháp, Ngô Hằng chọn trúng một vị trí, sau khi bố trí một ít, Ngô Hằng nói với Tào Tấn và Thì Trinh:

- Nhị vị sư huynh, ta chỉ có hai ba thành nắm chắc. Nếu không thành thì đừng có trách ta. Nếu như thành công, nhiều lắm cũng chỉ có thời gian mấy hô hấp mà thôi. Các người nhìn thấy ta xông vào thì cũng lập tức xông vào bên trong. Nếu không đoạn thời gian ngắn kia trôi qua, trận pháp sẽ tự động khôi phục.

Tào Tấn và Thì Trinh gật đầu không nói gì.

Trong tay Ngô Hằng xuất hiện một đạo phù văn, nhanh chóng nghiền nát nó, thủ quyết liên tục biến đổi, bỗng nhiên trong tay có một thanh chiến phủ bán ra.

Oanh.

Gợn sóng tựa như mộng ảo bên ngoài trận pháp run rẩy không ngừng, sau đó xuất hiện từng vết rạn nhàn nhạt.

Chỉ là vết rạn kia vừa mới xuất hiện đã lập tức khép lại, lập tức khôi phục vẻ bóng loáng như lúc ban đầu.

Sắc mặt Ngô Hằng trầm xuống, cười khổ lắc đầu nói:

- Vẫn kém một chiêu, kém một ít a. Vết nứt đã xuất hiện, thế nhưng lại không thể đạt tới mức khiến cho chúng ta có thể xuyên qua. Chiến phủ này của ta cuối cùng vẫn thiếu một chút tư chất.

Bình Luận (0)
Comment