Sát Thần Chí Tôn

Chương 1077

Uông Hàn vốn vẻ mặt đắc ý lúc này há miệng thật to, cơ hồ có thể nhét vừa một cái màn thầu vào trong miệng hắn.

Nếu như lúc này đối phương biến thành một đống thịt nhão, Uông Hàn sẽ không cảm thấy bất ngờ một chút nào. Dù sao đối phương gân cốt đều gãy, ngã xuống đất là chuyện bình thường, hắn cũng có thể hiểu được.

Thế nhưng mà Mộc Cao Kỳ lại không tổn hao một cọng tóc nào mà lười biếng duỗi lưng, đây không thể nghi ngờ chính là một cái tát vang dội vào mặt Thánh Kiếm cung.

Một cái tát này đột nhiên xuất hiện khiến cho tất cả mọi người trong Thánh Kiếm cung không kịp chuẩn bị.

Cả khu vực chung quanh lôi đài giống như im lặng, tất cả giống như đều có thể nghe được tiếng tát vang dội này.

Thần kinh căng cứng của Thẩm Thanh Hồng giờ phút này giãn ra. Cảnh tượng thay đổi như hcong chóng như vậy hiển nhiên cũng khiến cho hắn kinh hãi.

Hắn cũng hoàn toàn không hiểu nổi, Mộc Cao Kỳ sư đệ tại sao bỗng nhiên lại nghịch thiên như vậy.

Hắn khác với những người khác, hắn không thể nào không biết một chuyện, đó là người Thánh Kiếm cung sẽ không hạ thủ lưu tình với người Đan Kiền Cung hắn.

Vậy thì trong chuyện này nhất định có gì đó mà hắn không biết.

Người hiện tại trong lòng kinh ngạc không thôi còn có sư phụ của Thẩm Thanh Hồng và Liên Thành trưởng lão. Khác với Thẩm Thanh Hồng, Liên Thành trưởng lão ngoài kinh ngạc ra lại còn sinh ra một tia mất mát khó hiểu.

Hắn nhịn không được lại lén lút nhìn Đan Trì cung chủ, nhìn thấy trên mặt Đan Trì cung chủ vẫn có biểu lộ lạnh nhạt từ trước. Thậm chí nụ cười mang theo vẻ thâm ý trên miệng Đan Trì cung chủ càng thêm đậm đặc.

Trong lòng Liên Thành trưởng lão co lại, chẳng lẽ... Đan Trì cung chủ đã sớm nghĩ tới chuyện này?


Người tông môn khác thì càng thổn thức không thôi.

Hiển nhiên, cục diện ngoài ý muốn xảy ra, thay đổi rất nhanh khiến cho mọi người thổn thức, cũng khiến cho trong lòng bọn họ rối loạn, mãi một lúc lâu không thể bình tĩnh được.

- Quá khoa trương a? Rốt cuộc là Mộc Cao Kỳ quá mạnh mẽ hay là Vương Kình cố ý thả hắn?

- Coi như là thiên tài Thánh Cảnh, gặp phải công kích mạnh mẽ như vậy cũng không có khả năng một cọng tóc cũng không bị tổn hao.

- Mộc Cao Kỳ này không phải chỉ có thiên phú Đan Đạo sao? Tại sao thiên phú võ đạo lại yêu nghiệt như vậy?

- Chậc chậc, đây có lẽ chính là một quân cờ bí mật của Đan Kiền Cung.

- Nói không chừng là vậy, có lẽ Mộc Cao Kỳ này có bảo vật đặc thù gì đó, vừa vặn khắc chế kình vương khí lưu thì sao? Nên biết trong thế giới võ đạo của chúng ta, chuyện vật khắc vật cũng không phải là chuyện không có khả năng nha.

- Đún gvajay, nếu như Mộc Cao Kỳ vận dụng thủ đoạn phòng ngự cường đại nào đó ngăn cản một kích này, cũng không phải là chuyện không có khả năng.

Người tất cả các tông đang xem cuộc chiến ngoài sợi hãi thán phục ra còn bắt đầu suy đoán.

Người trong cuộc là Vương Kình lại trợn mắt nhìn về phía Giang Trần, hai mắt giật giật, gắt gao nhìn vào Giang Trần, tâm tình mãi một lúc lâu không thể nào yên tĩnh lại được.

Hắn đã nghĩ qua vô số kết quả, thế nhưng duy chỉ có loại kết quả như vậy là hắn không nghĩ tới.

- Tiểu tử, Đan Kiền Cung thật là hào phóng a, cam lòng đưa cho người phù phòng ngự cường đại như vậy. Nhưng mà cho dù phù phòng ngự có cường đại đi chăng nữa, nhiều lắm cũng chỉ có thể bảo vệ được ngươi một lần mà thôi.

Giang Trần nhẹ nhàng khoát tay áo, phấy tro bụi trên áo, nhẹ nhàng cười nói:

- Cái gì mà phù phòng ngự? Ngươi muốn dùng sao?

- Có ý gì?

Ngữ khí của Vương Kình trầm xuống.

- Hẳn là mỗi một lần ngươi thất bại đều muốn đổ cho đối phương dùng phù phòng ngự nha. Đây chính là bổn sự, cũng chính là tính cách như một của người Thánh Kiếm cung các ngươi sa?

Giang Trần như cười như không nói.

Vương Kình giận tím mặt quát:

- Giả thần giả quỷ, làm còn không dám thừa nhận? Được, xem kích tiếp theo Kình gia sẽ đánh ngươi về nguyên hình.

Khí lưu kình vương bất quá chỉ là món khai vị của Vương Kình mà thôi.


Thứ cường đại chính thức của hắn chính là Kình Vương kiếm khí, đó mới chính là sát kỹ của Vương Kình hắn.

Một khi Vương Kình giận dữ, trong đám người trẻ tuổi của Thánh Kiếm cung cũng có sức chiến đấu kinh người.

Trừ những thiên tài Thánh Cảnh ra, cho dù là những nguyên cảnh cửu trọng thiên kia mà nói, cũng không muốn đi giao chiến với Vương Kình lúc hắn giận dữ.

Bởi vì dưới trạng thái cuồng bạo, Vương Kình này giống như tên điên, chiến đấu vô cùng điên cuồng.

Giờ phút này hiển nhiên Vương Kình đã cuồng bạo.

Kình Vương khí lưu lại một lần nữa ầm ầm tràn ra.

Nhưng mà lúc này hình thức của Kình Vương khí lưu hiển nhiên đã có biến hóa lớn.

Vương Kình dường như đã biết rút kinh nghiệm từ lần trước, cũng không định dùng khí lưu trọng điệp mà nghiền nát đối thủ như lần trước.

Kình Vương khí lưu lần này không ngờ lại giăng khắp nơi, giống như một cái khóa sắt, cơ hồ đem tất cả hư không phong tỏa, tạo thành một cái không gian nhỏ.

- Tiểu tử, lần này để xem ngươi có bao nhiêu phù phòng ngự để dùng.

Cuối cùng Vương Kình vẫn nhận định đối thủ dùng phù phòng ngự mà không phải dùng thực lực chân thật phá vỡ sự phong tỏa của Kình Vương khí lưu của hắn.

Nhìn khí lưu ngập trời phong tỏa hư không, Giang Trần vẫn vô cùng bình tĩnh, nhẹ nhàng như cũ.

Sau một khắc, hai tay Vương Kình tạo thành trảo, trong tay xuất hiện một thanh kiếm lớn. Thanh kiếm này khi thì vàng óng ánh, khi thì trắng sáng, hai loại màu sắc không ngừng biến hóa.

- Chậc chậc, xem ra Kình Vương sư đệ lần này đã thực sự giận dữ rồi.


Uông Hàn thấy như vậy, hắn biết rõ Vương Kình đã xuất ra thủ đoạn ẩn dấu của mình.

Kình Vương khí lưu phong tỏa hư không, hơn nữa còn có kình vương kiếm khí tàn sát, có thể nói chính là công kích không có lấy một kẽ hở, toàn trường không có khả năng xuất hiện một góc chết nào.

Cho dù đối phương dùng phù phòng ngự, thế nhưng có thể phá vỡ trói buộc tầng thứ nhất, thì cũng không phá nổi tầng thứ hai, tầng thứ ba...

Thủ đoạn phong tỏa không igan này ẩn chứa lĩnh ngộ về trận pháp của Vương Kình, cũng ẩn chứa một tia lĩnh ngộ về áo nghĩa không igna.

Thủ đoạn như vậy ngay cả Uông Hàn cũng tự nhận mình không muốn đối mặt.

Coi như bằng vào tu vi Thánh Cảnh nhị trọng đỉnh phong của hắn hiện tại, nếu không mạnh mẽ ra tay trước mà nói, một khi bị Vương Kình phong tỏa như vậy chỉ sợ cũng chỉ có thể mạnh mẽ phá vỡ, dùng tốc độ nhanh nhất chém giết Vương Kình mới được.

Hắn lại nhìn Mộc Cao Kỳ kia, lúc này tiểu tử kia vẫn không biết sống chết như vậy.

Chuyện này khiến cho Uông Hàn cảm thấy tức giận, lại cảm thấy khoan khoái.

Tức giận là Mộc Cao Kỳ này sắp chết tới nơi mà bộ dáng còn nhãn nhã như vậy. Khoan khoái là tiểu tử này sẽ không thể đắc ý được bao lâu nữ.a

- Ảo ảnh.

Thủ quyết đánh qua đánh lại, kình vương khí lưu của Vương Kình không ngừng được ngưng kết, không ngừng tạo thành các loại ảo ảnh muôn hình vạn trạng.

Trong lúc nhất thời, bốn phía Giang Trần bị ảo ảnh này bao phủ vào bên trong.

Bình Luận (0)
Comment