Sát Thần Chí Tôn

Chương 1113

Bên trong MInh Đà xá lợi ẩn chứa năng lượng sinh mạng của cường giả Hoàng cảnh, cực kỳ khó gặp. Cường giả Hoàng cảnh bình thường nếu như không có công pháp cường đại, không có đan dược cường đại, tuyệt đối không có cách nào đem tinh hoa tính mạng toàn thân cô đọng thành một khỏa xá lợi.

Muốn đem tinh hoa tính mạng luyện chế thành một khỏa xá lợi thìn hất định phải có một khỏa Tàng Xá đan. Chỉ có Tàng Xá đan mới có thể hấp thu được năng lượng sinh mệnh của võ giả. Mới có thể chứa được tinh hoa tính mạng của một cường giả Hoàng cảnh.

Trừ Tàng Xá đan ra, còn phải có thủ đoạn và thần thông tương ứng. Khi tán công phải đem yếu huyệt toàn thân phong ấn chặt, tránh việc năng lượng sinh mạng xói mòn.

Mỗi một quá trình kỳ thực đều vô cùng gian nan.

Chỉ cần sơ xuất sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Giang Trần có thể hiểu được dụng tâm lương khổ của vị cường giả này. Cường giả bình thường khi tới thọ nguyên, bọn họ khó tránh khỏi việc lo lắng, lo lắng sau khi mình chết, người khác vì hấp thu tinh hoa tính mạng của mình mà sẽ phá hủy pháp thân của mình.

Cho nên bọn họ thà rằng lựa chọn nơi niết bàn, lẳng lặng niết bàn. Với tư cách là cường giả, bọn họ cũng không muốn người khác nhìn thấy bọn họ chờ chết như thế nào.

Dần dà mới hình thành nơi như vậy. Một khi sinh mạng gần cạn kiệt, tới gần giai đoạn tán công. Các cường giả đều nguyện ý lựa chọn nơi để niết bàn.

Đương nhiên cũng không phải tất cả cường giả đều làm như vậy. Ví du như một ít đại tông môn có truyền thừa, rất nhiều cường giả của bọn họ nguyện ý đem tinh hoa tính mạng truyền thừa cho đời sau.

Đương nhiên cũng có người không can tâm, bọn họ muốn nhập vào cực cảnh, tìm cơ hội, tìm kiếm kỳ ngộ người khác lưu lại, đến để cửu vãn tính mạng của mình. Đây cũng là nguyên nhân rất nhiều cường giả tiến vào cực cảnh niết bàn này.


- Tâm tư của cường giả tới cuối cùng cũng không tránh khỏi bi thương.

Giang Trần nhìn qua bộ xương khô này, hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, không bao lâu trước người này có lẽ cũng là một cường giả tung hoành Thần Uyên đại lục. ít nhất trong Vạn Tượng cực cảnh cũng là một nhân vật phong vân nhất thời.

Chỉ là không được thiên đạo tán thành, cho dù phong Hoàng xưng Đế thì thọ dương vẫn có hạng. Mặc kệ ngươi có bao nhiêu thọ dương, không có thông qua thiên đạo tán thành, khi đó vẫn còn là phàm nhân.

Phàm nhân thì sẽ có điểm giới hạn trong sinh mệnh.

Giang Trần thu Minh Đà xá lợi này lại, chân thành nói:

- Tiền bối, ta gọi ngươi một tiếng tiền bối ngươi cũng không lỗ. Ta đã thu Minh Đà xá lợi của ngươi, cũng chôn cất pháp thân của ngươi. Hy vọng ngươi đã tiến vào luân hồi, chuyển thế thác sinh.

Giang Trần đem đất lấp xuống, chôn cất bộ xương khô này

Bởi vì chuyện này cho nên thời gian lại trôi qua không ít.

Giang Trần đi ra khỏi nơi niết bàn này, tiếp tục đi về phía trước. Mặc dù có chuyện xen vào, lại có thu hoạch, thế nhưng chuyện này Giang Trần cũng không cao hứng nổi.

Có lẽ bộ xương khô kia khiến cho hắn đột nhiên có cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.

Trí nhớ cường đại kiếp trước, trăm vạn năm tuế nguyệt lúc trước khiến cho giờ phút này trong lòng Giang Trần có một loại cảm giác tương phản cực kỳ nồng đậm.

Hắn biết, mình không có cách nào tu luyện, kiếp trước phụ thân Thiên Đế lại làm cho hắn sống trăm vạn năm, đây rốt cuộc là hành động nghịch thiên tới bực nào.

- Phụ thân để cho một kẻ thân tàn như ta sống trăm vạn năm, quả thực khiến cho Thiên đạo tức giận, cho nên mới dẫn tới hạo kiếp Chư Thiên a.

Giờ phút này rốt cuộc Giang Trần cũng nhớ tới vấn đề này.

Kiếp trước hắn chỉ là một phàn nhân. Thế nhưng hắn lại dùng thân phận một phàm nhân, sống trăm vạn năm, muốn làm được cần có thủ đoạn kinh người như thế nào a.

Đó là dựa vào phụ thân đổi trắng thay đen, đoạt tạo hóa thiên địa, cưỡng ép kéo dài tuổi thọ của hắn.

Tuy rằng phụ thân là Thiên Đế, chưởng quản chư thiên một phương, thế nhưng mà quán tính vận hành thiên đạo, loại lực lượng mạnh mẽ này coi như là Thiên Đế cũng không có cách nào nghịch chuyển một cách đơn giản.


Mà một lần nghịch chuyern chính là trăm vạn năm.

Trong lúc nhất thời trong lòng Giang Trần tràn ngập sự hối hận, tràn ngập cảm giác đau lòng.

Tuy rằng hắn không biết hạo kiếp Chư Thiên kia rốt cuộc làm sao lại tới, thế nhưng hắn sống trăm vạn năm nhất định đã mang tới vận rủi cho phụ thân, đây là chuyện không thể nghi ngờ.

Kiếp trước hắn chưa từng nghĩ tới vấn đề này, nhưng giờ phút này khi nhìn thấy bộ xương khô này hắn bỗng nhiên đốn ngộ.

Đúng vậy, thân thể phàm nhân, dương thọ có hạn.

Bộ xương khô này nhất định là cường giả Hoàng cảnh, thậm chí là phong hào Đại đế, thế nhưng vẫn chỉ là phàm nhân.

Phàm nhân một khi chết đi chỉ là một đống xương khô.

Nhìn thấy đống xương khô này, Giang Trần ngẫm lại kiếp trước của mình, vốn hắn cũng nên sớm trở thành một đống xương khô, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại sống trăm vạn năm.

- Phụ thân...

Trong lòng Giang Trần trăm mối cảm xúc ngổn ngang, có một loại cảm xúc khó hiểu đè nặng lên ngực.

Dưới gầm trời này cũng chỉ có phụ thân mới có thể vĩ đại như vậy, mới có thể vô tư như thế. Vì nhi tử thà rằng xúc phạm thiên đạo, thà rằng nghịch chuyển thiên đạo, cam nguyện chịu hạo kiếp Chư Thiên kia.


Trong lúc nhất thời trong lòng Giang Trần tràn ngập cảm giác đau lòng khó tả.

Đi trọn một ngày tâm tình của Giang Trần mới giãn ra được một chút, cũng đi tới đệ nhị trọng của Vạn Tượng cực cảnh. Ngày hôm nay Giang Trần lại phát hiện ra những người khác.s

Một là đệ tử Tiêu Dao tông, nhưng mà Giang Trần lại không hiện thân mà trốn tránh bọn họ. Một đường đi về phía trước, đối với nơi bên ngoài cực cảnh này hắn không định dừng lại.

Sau khi dứt bỏ những cảm xúc kia, Giang Trần nhanh chóng đẩy nhanh tốc độ đi tới. Không biết bao nhiêu thời thần sau, căn cứ vào chỉ dẫn, hắn lại đến đệ tam trọng của Vạn Tượng cực cảnh.

Đệ tam trọng Vạn Tượng cực cảnh này cũng không khác hai trọng trước quá lớn. Chỉ là nơi này những địa phương truyền thừa kia rõ ràng hơn rất nhiều.

Trên đường đi Giang Trần đã gặp được hai nơi.

Chỉ là hai nơi này hiển nhiên đã bị người ta phát hiện qua, căn bản không còn bất kỳ thứ tốt nào. Ngay cả tấm bia đá lưu lại truyền đạo cũng bị người ta hủy diệt.

- Ài, nhân tính cuối cùng đều ích kỷ. Bản thân mình đã đạt được lại không muốn để cho người khác cùng hưởng. Trên đoạn đường này có ba cái bia lưu lại truyền thừa võ đạo. Thế nhưng không nơi nào còn, đều bị người đạt được hủy diệt.

Giang Trần than nhẹ, hắn cũng biết đây là bản tính của nhân loại, chuyện này cũng là bình thường trong thế giới võ đạo.

Truyền thừa võ đạo, người truyền thừa càng ít, vậy thì càng quý giá. Truyền thừa càng nhiều, ngược lại càng không đáng tiềng. Bản thân mình đã đạt được thì dựa vào cái gì phải lưu lại cho người khác? Để cho nó thành truyền thừa của bản thân mình, bí mật độc nhất vô nhị của bản thân, hiển nhiên so với cùng chung với người khác thì tốt hơn nhiều.

Bình Luận (0)
Comment