Sát Thần Chí Tôn

Chương 1202

- Thất gia, ăn đan dược này vào, ngay sau đó bệnh trạng của thiếu gia nhà ngươi nhất định sẽ giảm bớt. Sẽ khôi phục sự thanh tỉnh. Chúng ta ước định giờ thìn ngày mai rời khỏi thành a.

Giang Trần cũng không nói nhảm quá nhiều mà lập tức quay người rời đi.

Nói nhiều cũng không có ý nghĩa, còn lại để cho đám người này tự mình suy nghĩ. Trừ phi những người này điên, nếu không bọn họ sẽ không có lý do nào để từ chối.

Thất gia cầm đan dược, kinh ngạc tới ngẩn người, trong lúc nhất thời có chút do dự.

Hắn thực sự không biết có tin tưởng được người tự đề cử mình này không.

- Thất gia, người này... Có ý tứ gì?

- Thất gia, hắn có phải là người Bất Diệt Thiên Đô đuổi giết hay không? Muốn mượn lực lượng chúng ta rời khỏi thành này?

- Đúng vậy a, nếu như vậy hắn ta đang lừa gạt chúng ta, làm chậm trễ bệnh tình của thiếu gia.

Những người kia ngươi một câu, ta một câu, nhanh chóng nói ra nghi vấn của mình.

Thất gia khoát tay nói:

- Việc tới nước này, để xem sau khi thiếu gia phục dụng khỏa đan dược này có hiệu quả như nào rồi nói sau.

Mọi người cũng không thể làm gì khác hơn, độc đã phát tác tới mức này, nếu không chậm trễ cứu trước, chỉ sợ sẽ là một chuyện lớn. Cho dù mọi người không muốn thừa nhận, thế nhưng hiện tại chỉ có thể coi ngựa chết thành ngựa sống.

Đem đan dược nhét vào trong miệng thiếu gia, trợ giúp thiếu gia nuốt vào.

Tất cả mọi người đứng ở trước mặt thiếu gia, từng đôi mắt nhìn chằm chằm vào thiếu gia không chớp lấy một cái.


Ước chừng một phút đồng hồ sau, người thiếu gia nằm trên giường kia khó nhọc mở mắt, nói:

- Nơi này... Ta về tới nhà rồi sao?

- Thiếu gia, ngài thực sự tỉnh rồi sao?

Tên quản gia gọi là Thất gia kia đại hỉ.

- Thất Hạ, hiện tại ta đang ở đâu?

- Thiếu gia, hiện tại chúng ta đang ở Vạn Ấp thành, sẽ nhanh chóng trở về Lưu Ly vương thành.

Thiếu gia kia ảm đạm nói:

- Thất hạ, nếu như ta không còn sống được, nhất định phải nói với phụ thân ta. Chú ý trong nội tộc, thủ túc tương tàn...

Thất gia kia vội hỏi:

- Thiếu gia, người sẽ không chết đâu. Chúng ta đã mời được một Đan Vương, độc của người đã được giảm bớt sơ bộ. Chỉ cần trở lại Lưu Ly vương thành, người nhất định sẽ khôi phục, nhất định sẽ giống như trước. Sinh long hoạt hổ, thiếu gia, người nhất định phải chịu đựng.

Thiếu gia kia không biết có nghe lọt những lời này không mà đầu khẽ lắc một cái, lại không nói gì thêm, hai mắt khẽ nhắm lại.

Thất gia nhanh chóng đi qua xem thiếu gia còn thở hay không, nghe thấy hô hấp của thiếu gia cùng với mạch tượng đều có lực hơn trước rất nhiều, lúc này càng thêm đại hỉ.

Hắn vung tay lên:

- Đều đi ra ngoài cho ta, đừng làm ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của thiếu gia.

Mọi người rời khỏi, một mình Thất gia canh giữ ở bên cạnh giường. Ước chừng một giờ sau, tên thiếu gia này mới một lần nữa tỉnh lại, tinh thần cũng khôi phục thêm một ít, thần thức dường như cũng khôi phục trạng thái bình thường.

- Thất Hạ, ta thực sự không chết?

Trong mắt tên thiếu gia kia có nhiều thêm vài phần thần thái.

- Thiếu gia, người không có việc gì đâu. Đan Vương ra tay, quả nhiên bất phàm.

Giờ phút này Thất gia rốt cuộc tin tưởng bổn sự của Giang Trần.

- Là vị Đan Vương nào ra tay? Độc này của ta Đan Vương bình thường khó mà giải được nha.

Tên thiếu gia kia dường như cũng có chút nghi hoặc.

Thất gia nói ngắn gọn, đem tất cả chuyện xảy ra nói qua một lần.

Tên thiếu gia kia nao nao:


- Còn có chuyện lạ như vậy? Người này chẳng lẽ thực sự là Giang Trần mà Bất Diệt Thiên Đô kia đuổi giết sao?

Thất gia cười khổ:

- Giang Trần kia bất quá chỉ là một hậu sinh trẻ tuổi trong Vạn Tượng Cương Vực, Vạn Tượng Cương Vực lại không có Đan Vương. Tuy rằng thuộc hạ hoài nghi, thế nhưng lại cảm giác hắn không phải là Giang Trần.

Một Đan Vương, nào có dễ dàng bồi dưỡng như vậy?

Loại địa phương nhỏ bé như Vạn Tượng Cương Vực mà có Đan VƯơng? Hơn nữa còn là Đan Vương có thủ đoạn cao minh như vậy.

trước đó Thất gia cũng hoài nghi đối phương là Giang Trần, là lo lắng đối phương muốn mượn lực lượng của mình thông qua cửa Bắc, hiện tại thiếu gia được cứu tỉnh, nhìn thấy thủ đoạn của đối phương, hắn lại không nghi ngờ đối phương là Giang Trần.

Bởi vì hắn cảm thấy, Giang Trần không có khả năng có thủ đoạn đan đạo nghịch thiên như vậy. Cũng chưa nghe nói qua Vạn Tượng Cương Vực có Đan Vương gì đó.

Đương nhiên, Thất gia là người Lưu Ly vương thành, đối với chuyện của Vạn Tượng Cương Vực cũng không có bao nhiêu hứng thú.

Giang Trần diệt cả đoàn người Cung Vô Cực, đây là tin tức lớn lan truyền ra tất cả các vực chung quanh, nhưng đối với người Lưu Ly vương thành mà nói, cũng không coi là cái gì.

Dù sao Bất Diệt Thiên Đô trong mắt Lưu Ly vương thành cũng chỉ có vậy mà không, không gì hơn.

- Mặc kệ hắn có phải là Giang Trần hay khong, loại nhân vật này Vi gia chúng ta phải có quan hệ tốt, không thể đắc tội.

Tên thiếu gia kia tuy rằng suy yếu, thế nhưng lại có một cỗ khí phách quyết đoán.

Thất gia vội hỏi:

- Thiếu gia yên tâm, thuộc hạ biết rõ. Cho dù hắn lợi dụng chúng ta qua cửa Bắc, kết một thiện duyên cũng không có gì là không tốt.

- Đúng vậy, Bất Diệt Thiên Đô muốn tra Vi gia chúng ta? Ta muốn nhìn xem bọn chúng có mấy lá gan?

Đừng nhìn tên thiếu gia kia vừa mới khôi phục, tỉnh táo lại một chút, thế nhưng trong lời nói lại có một cỗ khí độ khiến cho người ta không dám khinh thường.


- Đúng rồi, Thất Hạ, nếu như độc này của ta được giải, sau khi trở về không nên lộ ra. Lần này ta trúng độc vô cùng kỳ lạ, ta hoài nghi...

- Thiếu gia, chẳng lẽ cái độc này... Thiếu gia có cách nghĩ thế nào?

Tên quản gia gọi là Thất gia kia cả kinh.

- Độc này nhất định là trước khi ta rời khỏi nhà đã trúng. Ta hoài nghi, độc này là mối họa trong nội bộ. Chỉ là không biết rốt cuộc là tới từ nhất mạch nào.

Tên thiếu gia kia lạnh nhạt nói:

- Không thể tưởng tượng được, Vi gia ta to lớn như vậy lại xuất hiện kẻ có dị tâm.

- Thiếu gia, việc này có chắc chắn hay không?

Thất gia kinh hãi.

- Cho dù không phải chắc chắn mười phần, thế nhưng cũng có chín thành nắm chắc. Bỏ đi, việc này trở về lại bàn. Việc cấp bách là tạo mối quan hệ tốt với vị Đan Vương tiên sinh này. Vi gia ở phương diện này thiếu nhân tài, nếu như có được quan hệ tốt với vị tiên sinh này, nói không chừng tương sai sẽ là một cánh tay đắc lực cho Vi gia chúng ta.

- Là thiếu gia nhìn xa trông rộng. Vị Đan Vương này tuy rằng thần bí, thuộc hạ cũng biết hắn có thực học, không phải là loại người thật giả lẫn lộn.

Bởi vì Giang Trần ra tay bất phàm, dựng sào thấy bóng. Khiến cho vị quản gia Thất gia này cũng khen không dứt miệng, đánh giá đối với Giang Trần cũng cao hơn rất nhiều.

Hai chủ tớ lại trò chuyện trong chốc lát, Thất gia mới nói:

- Thiếu gia, độc thương của người còn chưa có khỏi hẳn, vẫn nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Chuyện trao đổi với Đan Vương cứ giao cho thuộc hạ a.

Bình Luận (0)
Comment