Sát Thần Chí Tôn

Chương 1207

Theo bản năng cường giả, hắn cảm thấy tên Đan Vương này có vấn đề, thế nhưng cẩn thận nghĩ lại không có khả năng người này là Giang Trần.

Càng nghĩ càng không tìm ra một manh mối nào rõ ràng, hắn khoát tay nói:

- Cẩn thận làm việc, không được thả một ai rời đi.

Chuyện Vi gia chỉ giống như một khúc cây ném xuống giếng, tuy rằng vô số tán tu có mặt ở đây nghị luận, thế nhưng không có một ai dám đưa ra dị nghị gì với sự kiểm tra của người Bất Diệt Thiên Đô.

Vi gia có thể hung hăng càn quấy, bọn họ lại không có tư cách hung hăng càn quấy.

Cũng không phải Bất Diệt Thiên Đô không dám đắc tội với Vi gia, mà là không dám đắc tội với Lưu LY vương thành sau lưng Vi gia.

Đắc tội không nổi với Lưu Ly vương thành, nhưng đám tán tu như bọn họ, cho dù có nhiều hơn nữa, Bất Diệt Thiên Đô chỉ cần một phút cũng có thể bóp chết bọn họ.

Ước chừng một giờ sau, cửa Bắc lại xuất hiện một lần oanh động, lần này là một thiếu nữ tuyệt sắc, một mình một ngựa, cưỡi một con ngựa trắng nhẹ nhàng rời khỏi cửa Bắc.

Giai nhân như vậy giống như tiên nhân thoáng cái hạ phàm, khiến cho tất cả những người có mặt ở đây trợn mắt há hốc mồm.

Có người so sánh mỹ nữ với hoa, có người so sánh mỹ nữ với nước, nhưng mà bất luận vật nào trên thế gian này ví von với thiếu nữ này, dường như đều phải ảm đạm thất sắc.

Ở trần thế dường như đáng lẽ ra không có ai tuyệt sắc như vậy. Trong thoáng chốc, tất cả người ta đều có chút hoài nghi, có phải là tiên tử từ trên trời hạ phàm hay không.

Những đệ tử Bất Diệt Thiên Đô kiểm tra kia lúc này trong lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi, cả đám giống như ném chuột sợ vỡ bình, cẩn thận từng ly từng tí, rất sợ làm kinh động giai nhân.


Cũng may giai nhân này rất phối hợp, không gây phiền toái gì cho bọn họ.

Sau khi kiểm tra, mỹ nhân từ từ biến mất, khiến cho những đệ tử Bất Diệt Thiên Đô này buồn vô cớ.

- Vừa rồi không phải chúng ta hoa mắt đó chứ? Đây là tiên tử từ nơi nào tới?

- Đúng vậy a. Khí chất như vậy, tông môn nhất phẩm trên Bát vực sợ rằng cũng không có mỹ nhân tuyệt sắc như vậy.

- Tuyệt đối chính xác, cho dù là tông môn nhất phẩm cũng không thể nào dưỡng ra loại khí chất như vậy.

Những người lên tiếng nghị luận cũng không phải là tán tu mà là những đệ tử tới từ Bất Diệt Thiên Đô. Bản thân Bất Diệt Thiên Đô chính là tông môn nhất phẩm, cho nên bọn họ có quyền lên tiếng nhất.

Bên trong Bất Diệt Thiên Đô không phải không có nữ thiên tài có dung mạo tuyệt sắc, thậm chí còn có tồn tại giống như nữ thần.

Thế nhưng mà luận khí chất, căn bản không cần phải so sánh cũng có thể nhận ra so với thiếu nữ vừa rồi, rõ ràng chênh lệch một đoạn lớn.

Thứ như khí chất này rất kỳ lạ

Không có bất kỳ tham số thực chất để đối chiếu nào, nhưng bất luận là ai chỉ cần liếc mắt nhìn là có thể nhẹ nhõm phân ra được cao thấp. Cho dù người buôn bán nhỏ đứng ở đầu đường cũng có thể làm được.

...

Một ngày sau, dội ngũ Vi gia tiến vào trong một tòa Đại thành thuộc Lưu Ly vương thành, Giang Trần cũng không có nuốt lời, khi dừng lại ở thành thị này, hắn điều phối một ít giải dược giao cho Vi Kiệt.

- Vi thiếu gia, phân thành ba ngày phục dụng. Một ngày ba lượt, tất sẽ khỏi hẳn.

Vi Kiệt trịnh trọng tiếp nhận:

- Vi mỗ đa tạ Đan Vương tiên sinh cứu mạng.

Giang Trần khoát tay nói:

- Không cần, chuyện ở cửa Bắc cũng may có Vi thiếu gia ra mặt. Bằng không mà nói, ta muốn thuận lợi qua cửa Bắc, sợ rằng sẽ gặp phải một ít trắc trở.

Vi Kiệt lại không cho rằng như vậy, hắn cười nói:

- Chỉ là tiện tay mà thôi, cho dù không có Đan Vương đại nhân, Vi mỗ cũng không thể để cho hắn kiểm tra đội ngũ Vi gia chúng ta.


Quả thực những lời này cũng đúng, Lưu Ly vương thành có tính cách của Lưu Ly vương thành, nếu như để cho Bất Diệt Thiên Đô kiểm tra, vậy thì còn ra thể thống gì nữa?

Giang Trần thấy hắn không kể công, hảo cảm trong lòng với Vi Kiệt kia càng tăng thêm, hắn giơ tay lên, nói:

- Được rồi, sau này còn gặp lại./

Vi Kiệt khẽ giật mình, vội hỏi:

- Đan Vương đại nhân muốn đi hay sao?

Giang Trần cười cười, tùy ý gật đầu.

Vi Kiệt kinh hãi, nói:

- Xin Đan Vương đại nhân dừng bước.

- Ồ?

Vi Kiệt nhanh bước tới, thành tâm thành ý nói:

- Đan Vương đại nhân, đoạn đường này cách trung tâm Lưu Ly vương thành cũng không xa. Cho dù không biết Đan Vương đại nhân cần đi trung tâm thành làm chuyện gì, thế nhưng Đan Vương đại nhân có ân cứu mạng với Vi mỗ. Vi mỗ còn muốn mời Đan Vương đại nhân tới Vi gia làm khách, để cho Vi mỗ có cơ hội báo đáp một phen. Còn nữa, nếu như Đan Vương đại nhân có việc gì cần Vi mỗ hỗ trợ, ở trong Lưu Ly vương thành, Vi gia ta ít nhiều cũng có một chút mặt mũi, có lẽ cũng có thể xuất lực một hai.

Giang Trần trầm ngâm không nói, hắn tách ra với người Vi gia bất quá chỉ là vì giao dịch đã xong mà thôi.

Nghe Vi Kiệt nói như vậy, lại nhìn ánh mắt chân thành của Vi Kiệt, trong lòng khẽ động, đồng thời âm thầm suy nghĩ, lần này đi Lưu Ly vương thành để nghe ngóng tin tức, muốn cứu người. Thế nhưng lại chưa quen thuộc nơi này, quả thực cần một ít giúp đỡ của người bản địa. Tuy rằng Vi Kiệt này trẻ tuổi, thế nhưng tài trí lại không tầm thường, nói không chừng quả thực có thể dùng tới. Hơn nữa người này cũng không phải là người trở mặt như lật sách.

Trong lòng Giang Trần suy nghĩ một phen, cũng có chút dao động.


- Đan Vương đại nhân, thực không dám dấu diếm. Vi gia ta ở Lưu Ly vương thành mặc dù có chút thế lực, nhưng mà về phần đan dược, có thể giúp được chút sức lực. Những năm qua Vi gia chúng ta luôn cầu hiền, muốn thuê một Đan Vương khách khanh, thế nhưng lại không...

Giang Trần sững sờ, hắn nhớ rõ lúc ở đan đấu Huyễn Ba sơn, Vân Niết trưởng lão từng nói qua một ít chuyện về Đan Vương và Đan Đế.

Hắn từng nói có một ít tông môn tam phẩm có tư cách khảo thí Đan Vương, chứng thực Đan Vương.

Mà tông môn nhị phẩm, có tư cách khảo thí Đan Vương từ tứ cấp tới lục cấp.

Tông môn nhất phẩm thì có tư cách khảo thí thất cấp tới cửu cấp Đan Vương.

Vi gia này nếu như là cửu cấp thế gia trong Lưu Ly vương thành, ít nhất có thể so được với tông môn nhị phẩm bình thường, tại sao lại không có Đan Vương khách khanh cơ chứ?

Nhìn thấy Giang Trần chần chờ, Vi Kiệt vội nói:

- Đan Vương đại nhân, Vi gia ta vốn có một Đan Vương tứ cấp, chỉ là... Ài, mấy năm trước bởi vì một ít chuyện xưa, Đan Vương của Vi gia ta vẫn lạc. Từ đó về sau, Vi gia ta luôn ở trong trạng thái không có Đan Vương tọa trấn, vô cùng xấu hổ.

Vi Kiệt vừa nói vậy, Giang Trần như có điều suy nghĩ.

- Đan Vương tứ cấp của Vi gia ngươi vẫn lạc, ta đây chính là Đan Vương nhị cấp, chỉ sợ cũng không giúp được gì a.

Giang Trần cười nhạt một tiếng.

Bình Luận (0)
Comment