Sát Thần Chí Tôn

Chương 1227

- Đúng, muốn nô dịch chúng ta, trừ phi chúng ta chết.

Những người này nhao nhao kêu lên.

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Hiện tại các ngươi có tay có chân, đã khôi phục hành động, nếu như thực sự muốn chết, ta sẽ không ngăn các ngươi. Chết đi, chết cho ta xem một chút.

Chết?

Nơi này có ai mà không biết, nếu như thực sự bảo bọn hắn chết, quả thực bọn hắn còn không cam lòng.

Quả nhiên lời nói của Giang Trần làm cho biểu lộ của đám người này có chút mất tự nhiên, cực kỳ xấu hổ. Hiển nhiên muốn bọn họ đi chết, quả thực trong lúc nhất thời bọn họ không hạ được quyết tâm.

- Ai đem các ngươi bán, ta không biết. Các ngươi sẽ bán cho ai ta cũng không rõ. Ta chỉ nói cho các ngươi biết một việc, đây là Lưu Ly vương thành, lúc đó các ngươi đang ở Vạn Khôi các của Ti Khấu thế gia trong Lưu Ly vương thành, đã dán vào ký hiệu rao bán. Nếu như không phải ta cứu các ngươi ra, bây giờ nhất định các ngươi đã bị bán vào một nhà nào đó. Làm nô lệ vĩnh viễn nghe người ta sai bảo, là nô lệ để cho người ta dẫm đạp mà không nói được lời nào.

Những lời nói này của Giang Trần tuy rằng không ngắn, thế nhưng lại chậm rãi, cũng không có cảm giác hung hăng càn quấy.

Sau khi nói sau hắn nhẹ nhàng nở nụ cười:

- Nếu như các vị cảm thấy ta cứu nhầm các vị, hiện tại ta có thể đưa các vị về Vạn Khôi các. Về sau các ngươi bị bán đi đâu, làm nô bộc nhà ai, cũng không cần ta quan tâm.


Giang Trần quả thực không phải cầu những người này, hắn chỉ muốn cho những người này hiểu rõ tình cảnh hiện tại của mình mà thôi.

Nói xong, Giang Trần chỉ ngón tay xuống phía dưới:

- Nhìn phía dưới xem, nơi đó còn có một đống lớn nô lệ sắp bán ra. Cũng được ta thuận tay cứu ra. Đi nhìn xem trạng thái của bọn họ xem, lại nhìn trạng thái của đám người các ngươi hiện tại xem. Các ngươi sẽ biết mình may mắn tới cỡ nào.

Nhìn theo phía ngón tay Giang Trần, mọi người nhanh chóng nhìn lại.

- Đi xuống xem một chút.

Giang Trần cười nhạt một tiếng.

Mười người này vừa khôi phục thần thức, thân thể còn chưa toàn bộ khôi phục, nhưng mà muốn bước đi vài bước vẫn không có bao nhiêu vấn đề.

Sau khi nghe vậy cả đám nhanh chóng đi điều tra. Sau khi tới nơi, sắc mặt cả đám đại biến.

Những nô lệ này chẳng những ngũ giác bị phong ấn, ngay cả khí hải cũng bị phong ấn. Hơn nữa phong ấn ở khí hải rõ ràng có tính chất hủy diệt.

Người thao túng những phong ấn này, chỉ cần bóp nát ngọc giản phong ấn là có thể khiến cho bọn họ lập tức bị diệt sát.

Sau khi mười người này xem xong, biểu hiện trên mặt phức tạp, bước chân chậm rãi đi tới. Vẻ mặt kiệt ngạo trước đó của đám người này đã biến mất không còn chút nào.

- Sao rồi?

Giang Trần cười cười:

- Trạng thái của các ngươi lúc trước kỳ thực cũng giống như bọn chúng. Nếu như không phải ta hao phí thần thức giải trừ phong ấn ngoài khí hải cho các ngươi. Sinh tử các ngươi cũng chỉ bằng vào một ý niệm của Ti Khấu gia tộc mà thôi.

- Ngươi là người phương nào?

- Vì sao lại cứu chúng ta?

Nững người này sau khi hiểu rõ tình cảnh của mình, vẻ hung hăng càn quấy trước đó đã thành thành thật thật thu lại. Bọn họ cũng biết, nếu như tiếp tục hung hăng càn quấy, người ta chỉ cần đem bọn họ trở về là được.

- Cứu các ngươi bất quá chỉ thuận tay mà thôi. Giải trừ phong ấn cho các ngươi là cảm giác các ngươi còn có thể dùng được.


Giang Trần chậm rãi nói.

Sắc mặt mười người kia đều biến đổi:

- Ý này, chẳng lẽ ngươi muốn nô dịch chúng ta?

- Nếu như vậy, so với việc bị Vạn Khôi các bán đi có khác gì nhau.

- Hừ, nói cho cùng còn không phải vì nô dịch chúng ta hay sao? Ta hoài nghi ngươi vốn là người Ti Khấu gia a. Cố ý dùng thủ đoạn này để cho chúng ta quy tâm.

Không thể không nói trí tưởng tượng của những người này rất là phong phú.

Mặt Giang Trần không đổi sắc, chỉ nhìn qua những người này, ánh mắt chậm rãi biến thành lãnh đạm, nói:

- Trước tiên không nói tới ta xử trí các ngươi như thế nào, chỉ bằng vào thái độ này của các ngươi, hẳn các ngươi cảm thấy các ngươi không thể thay thế như vậy sao? Nơi này còn có hơn ngàn người. Chẳng lẽ các ngươi thực sự cho rằng ta không tìm ra người thay thế các ngươi sao?

Ngữ khí của Giang Trần lạnh lẽo, không có khách khí giống như trước đó.

Mấy người kia chỉ là bèo nước gặp nhau, cũng không phải có quan hệ đồng môn gì đó, cho nên trong lòng rất khó có được cảm xúc như cùng chung mối thù.

Một tên nam tử trong đó lại mở miệng hỏi:

- Các hạ, ta nhìn thấy các hạ cũng không phải là loại người tàn ác. Các hạ đối với chúng ta có ân cứu mạng, tại hạ vô cùng cảm kích. Tại hạ cả gan hỏi một câu, rốt cuộc các hạ muốn xử lý chúng ta như thế nào?

- Đúng vậy, cho chúng ta một lời nói thật đi. Chỉ cần không quá mức quá phận, cái ân cứu mạng này chúng ta sẽ dùng hết khả năng của mình để báo đáp.


Có người khuất phục, ngữ khí của những người khác cũng mềm xuống.

Dù sao hiện tại không mạnh bằng người ta. Không nói trước người ta có ân cứu mạng với bọn họ, một chút tay chân trong thần thức tự nhiên bọn họ có thể cảm ứng ra được.

Chỉ là lúc này ai cũng không có nói toạc ra.

Bọn họ, cho dù là ai cũng hiểu rõ, người trẻ tuổi trước mắt nếu muốn diệt bọn họ cũng chỉ là một ý niệm.

Giang Trần nhìn thấy đám người này chịu thua, hắn cũng không có cạn tào ráo máng, sắc mặt giãn ra đôi chút, nói:

- Vẫn là câu nói kia, ta cứu các ngươi chỉ bất quá là cảm thấy các ngươi còn có chút tác dụng. Nếu như các ngươi cả mthayas không vui, hiện tại có thể nói cho ta biết. Ta sẽ lập tức đưa các ngươi trở về Vạn Khôi các.

Trở lại Vạn Khôi các? Một lần nữa được chụp vào nhãn hiệu nô lệ rao bán?

Sắc mặt mọi người đều khẽ biến đổi, nếu như vậy mà nói quả thực sống không bằng chết. Người trẻ tuổi trước mắt tuy rằng khó đối phó, thế nhưng nhìn vào ít nhất cũng không phải loại gia hỏa cùng hung cực ác.

- Ta nói thẳng ra vậy, hiện tại ta cần một ít nhân thủ, trợ giúp thủ ta. Tuy rằng các ngươi không tính đặc biệt xuất sắc, thế nhưng có thể coi như miễn cưỡng đạt yêu cầu. Ở chỗ này của ta, các ngươi cũng có thể coi như là tiểu nhị, cũng có thể coi như là thuộc hạ. Nếu như các ngươi coi mình là người ngoài, ta cũng sẽ coi các ngươi là người ngoài. Hơn nữa ta cũng không phải muốn nắm giữ cả sinh mệnh các ngươi. Nhiều lắm là mười năm, hai mươi năm ta sẽ trả tự do cho các ngươi. Bất quá ta đoán, đến lúc đó cho dù ta đuổi các ngươi, các ngươi chưa chắc đã chịu rời đi.

Nói thật Giang Trần còn chưa nghĩ ra xem cụ thể sẽ sắp xếp những người này thế nào. Nhưng mà nếu muốn dừng chân ở Lưu LY vương thành, nhất định phải có một đám người trung thành dưới trướng.

Dựa vào những đồng môn kia của Đan Kiền Cung, thực lực và năng lực hiển nhiên đều không đủ giúp hắn phân ưu.

Bình Luận (0)
Comment