Sát Thần Chí Tôn

Chương 1290

- Xong rồi?

Dục Đan Vương bỗng nhiên nhìn thấy Giang Trần đứng lên, đưa quyển trục tới, thân thể hắn cứng đờ, hiển nhiên hắn thật không ngờ, lúc này mới trải qua nửa khắc đồng hồ mà đã xong rồi.

Ván này, thời gian dự định là nửa canh giờ a. Lúc này mới qua bao lâu, Đan Vương của Vi gia này đã nộp nhanh như vậy?

Chẳng lẽ tiểu tử này đã cam chịu?

Nếu là như vậy, Dục Đan Vương sẽ thu hồi điểm thưởng thức trước đó của hắn về tiểu tử này. Dục Đan Vương vốn cảm thấy Đan Vương của Vi gia này vô cùng không tệ. Nhưng nếu như là người dễ dàng bỏ cuộc như vậy, tâm tính không kiên nhẫn, chỉ sợ ở phương diện đan dược cũng rất khó thu được thành tựu cao.

Hắn hơi có chút thất vọng tiếp nhận quyển trục của Giang Trần, Dục Đan Vương thản nhiên nói:

- Đi xuống trước chờ đi, thời gian đánh cuộc còn chưa tới, chúng ta cũng không thể thẩm duyệt đáp án của ngươi.

Quy tắc như vậy vô cùng ổn. Dù sao bên đối phương là Vinh Đan Vương của Thái Uyên lâu vẫn còn đang trầm tư suy nghĩ.

Nhìn bộ dáng nhíu mày trầm tư của Vinh Đan Vương, lại nhìn Đan Vương của Thái Uyên các sớm nộp bài, đám người vây xem chung quanh cũng cảm thấy ngạc nhiên, khó hiểu.

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Đường đường là Đan Vương lục phẩm, Vinh Đan Vương lại là người nổi danh về nghiên cứu đan phương, thế nhưng hiện tại lại đang lâm vào trầm tư. Mà Chân Đan Vương vô danh, tùy ý của Thái Uyên các, không tới nửa khác đồng hồ đã nộp bài.


Cảnh này nhìn thế nào cũng đều cảm thấy ly kỳ khó hiểu, khiến cho người ta nghĩ trăm mối cũng không có cách giải.

- Ngươi xem ta nói đúng chưa? Chân Đan Vương của Thái UYên các này nhất định là Đan Vương nằm vùng do Vương Đình đại phiệt phái tới Vig ia, đây quả thực là lọt hố a.

- Ngươi khoan hãy nói, ngay từ đầu ta còn không tin. Hiện tại ta đã có chút tin tưởng a. Xem ra Vi gia quả thực đã lọt vào trong cạm bẫy rồi.

- Ài, lừa ngươi cũng không nên làm một cái hố rõ ràng như vậy a. Có chút thành ý được không? Nửa khắc đồng hồ còn chưa tới đã nộp bài thi, đây quả thực là đối phó qua loa mà.

Hành động của Giang Trần hiển nhiên đã một lần nữa khiến cho đám người vây xem chung quanh hoài nghi vô cùng nặng. Dù sao hành động này của hắn quá khác thường.

Chỉ là, Giang Trần trở lại chỗ ngồi của mình, bất động như núi, không có một chút biểu lộ nào, thi thoảng ngẫu nhiên còn nhìn về phía đám Đan Vương trọng tài phía trước.

Hắn cũng biết kỳ thực không cần mình quan tâm, đám người trọng tài này tuyệt đối không có khả năng đổi quyển trục của hắn. Cũng không có khả năng giúp Vinh Đan Vương ăn gian.

Giang Trần càng trấn định như vậy, Vinh Đan Vương đối diện càng cảm thấy tâm thần không tajapt rung, lo trước lo sau.

Người bên cạnh có thể hoài nghi Giang Trần là cố ý đào hố cho VI gia nhảy vào, thế nhưng Vinh Đan Vương lại biết, Chân Đan Vương của Thái Uyên các này căn bản không phải là người Vương Đình đại phiệt.

Đã không phải người của Vương Đình đại phiệt phái đi nằm vùng ở Vi gia, như vậy đối phương không có lý do nào chịu thua như vậy a.

Không có chịu thua, vậy nộp bài sớm như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ thoáng cái đã tổ hợp ra đủ số lượng đan phương đủ để áp đảo bản thân hắn sao?

Vinh Đan Vương cũng không tin, một tên vô danh tiểu tốt có bổn sự lớn như vậy.

Trong lúc nhất thời, Vinh Đan Vương căn bản không tĩnh tâm nổi. Ngược lại Vương Đằng dường như cũng nhìn ra một ít mánh khóe mà truyền âm nói:

- Đừng loạn, tiểu tử kia nói không chừng đang cố ý làm rối loạn đạo tâm của ngươi. Khiến cho tâm thần ngươi không tập trung. Đừng để tâm tới hắn, cứ phát huy toàn bộ thực lực của ngươi đi.

Vinh Đan Vương được Vương Đằng cảnh tỉnh, toàn thân khẽ chấn động, cũng tỉnh táo lại. Lại lần nữa tập trung tinh thần, chăm chú nghiên cứu.

Giang Trần căn bản không thèm nhìn Vinh Đan Vương, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không nhìn về phía đối diện.

Vinh Đan Vương cho dù phát huy thế nào đi chăng nữa hắn cũng không quan tâm. Trừ phi... Hắn ta nắm giữ được Trân Lung Thiên Cương đan cục từ trước.

Nếu không, ván này đối phương không có bất kỳ phần thắng nào.


Nếu như đối phương đã sớm nắm giữ Trân Lung Thiên Cương đan cục thì cũng không vò đầu bứt tai như vậy, trầm tư suy nghĩ mà nhất định sẽ giống như hắn, nộp bài từ sớm.

Cho nên Giang Trần bất động như núi, kỳ thực trong lòng đã sớm biết rõ, ván đầu tiên này hắn đã thắng.

Nếu như đã thắng, cần gì phải quan tâm tới nhiều như vậy?

Ngược lại phụ tử Vi gia nhìn thấy Giang Trần như vậy, cũng không biết trong hồ lô của Giang Trần bán thuốc gì. Tuy rằng bọn họ đã chứng kiến vô số mặt thần kỳ của Giang Trần, thế nên tuy rằng trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, còn chưa tới mức quấy rầy Giang Trần. Chỉ là vẻ lo lắng trong lòng cũng không giảm bớt được là bao.

Rốt cuộc thời gian nửa canh giờ đã trôi qua. Vinh Đan Vương mặc dù có chút không tình nguyện, thế nhưng vẫn thành thành thật thật đưa quyển trục tới.

Thuận tiện còn hung hăng liếc nhìn Giang Trần, giống như chỉ cần liếc như vậy cũng làm tăng sĩ khí, có thể áp đảo được đối thủ của hắn vậy.

Giang Trần nở nụ cười khinh miệt, giống như là nhìn một kẻ ngu ngốc, ánh mắt khẽ quét qua mặt đối phương.

Dục Đan Vương thấy hai quyển trục đều được đưa tới, cũng không thể chờ đợi được nữa mà muốn nhìn bài thi của Giang Trần một chút. Lúc trước hắn luôn quan sát Giang Trần, nhìn thấy Giang Trần bình tĩn như vậy, hoàn toàn không giống như là người thiếu kiên nhẫn.

Vậy thì tại sao tiểu tử này phải nộp bài sớm như vậy?

Dục Đan Vương quả thực không thể chờ đợi được nữa mà muốn công bố đáp án, bởi vì Đan Vương khách khanh của Vi gia này khiến cho Dục Đan Vương hắn có cảm giác nhìn không thấu.

Rốt cuộc là tiểu tử này ra vẻ lỗ mãng, hay là ổn trọng, đã tính toán từ trước?

Dục Đan Vương đem quyển trục của Vinh Đan Vương để xuống bên cạnh, mở quyển trục của Giang Trần ra trước.

Giang Trần nộp bài thi trước, xem quyển trục của Giang Trần trước, mọi người cũng không cảm thấy có gì là kỳ quái.


Chỉ là chuyện kỳ quái lập tức xảy ra ngay sau đó.

Hai mắt Dục Đan Vương quét qua quyển trục, hai mắt giống như bị thứ gì đó hấp dẫn, thoáng cái không rời đi được.

Sau một khắc, Dục Đan Vương kích động đứng lên, mặt mũi tràn ngập vẻ khiếp sợ, điên cuồng. Sau đó là mặt mày hớn hở, có cảm giác giống như si mê, say sưa...

Cơ hồ tất cả biểu lộ, cơ hồ tất cả biến hóa đều hiện lên vô cùng sinh động trên mặt Đan Vương cửu cấp như Dục Đan Vương.

Cảnh này khiến cho toàn trường ngây ngốc.

Rốt cuộc là trên quyển trục kia có thứ gì hấp dẫn người ta, mà có thể khiến cho một Đan Vương cửu trọng là một người trầm ổn lại trở nên cổ quái như vậy?

Mấy Đan Vương khác không nhịn được mà quay đầu xem.

Sau khi xem xong, cơ hồ tất cả Đan Vương trọng tài không ngờ lại nhao nhao chúi đầu nhìn vào trong quyển trục.

Vẻ mặt kia, tựa như là trẻ con tranh đoạt kẹo, ai cũng không muốn thua thiệt, không muốn nhường ai.

- Ha ha ha...

Dục Đan Vương đột nhiên cười ha hả, vành mắt đỏ lên, không ngờ lại rớt nước mắt, dựa vào bàn mà khóc rống lên.

Bình Luận (0)
Comment