Sát Thần Chí Tôn

Chương 1325

- Huynh đệ, thực lực phiệt chủ cao cường, thiếu chút nữa là nhân vật cấp bậc Đại đế. Thần thức của người cường đại. Theo ta thấy, dùng thân phận của ngươi không cần phải gạt lão nhân gia. Nếu như có thể nhận được lão nhân gia tán thành, có lẽ đối với việc sau này ngươi dừng chân ở Lưu Ly vương thành sẽ có trợ giúp rất lớn. Không biết ngươi có lo lắng hay không?

Trước khi vào cửa Cơ Tam công tử truyền âm hỏi.

Giang Trần mỉm cười nói:

- Nhân vật như phiệt chủ, tiểu nhân vật như ta há có thể dối lừa, tự nhiên phải thành khẩn bẩm báo. Huống chi ta và ngươi lại là huynh đệ tay chân, há có thể để cho ngươi khó ngẩng đầu lên được.

Cơ Tam công tử đại hỉ, vỗ vỗ bả vai Giang Trần, nói:

- Huynh đệ tốt. Đi đi. Đừng để cho phiệt chủ đợi lâu.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào trong.

Hoa viên này vô cùng lớn, có động thiên khác.

Đi theo bước chân của Cơ Tam công tử, hai người một đường vượt qua, đi vào bên cạnh hòn non bộ, tiếng nước chảy róc rách truyền tới.

Bên cạnh hòn non bộ có một người đang chắp tay ra sau lưng đứng đó. Dường như hòa làm một thể với cảnh vật chung quanh. Giống như là một bức tranh thủy mặc, ý cảnh siêu nhiên.

- Phiệt chủ, chân Đan Vương đã tới bái kiến lão nhân gia.


Cơ Tam công tử ở trước mặt phiệt chủ cũng thu hồi khí độ cường thế thường ngày, thanh âm cung kính, hiển nhiên tràn ngập sùng bái với phiệt chủ đại nhân.

Người đứng trước mặt hai người cũng không tính quá cao. Cũng không tính là khôi ngô, nhưng chỉ cần đứng đó cũng đã khiến cho người ta có cảm giác uy nghiêm, chưởng khống thiên địa.

Chậm rãi xoay người lại, đập vào mắt Giang Trần là một lão giả vẻ mặt lạnh nhạt. Trên người hắn không nhìn thấy một chút điểm nào giống như là tuổi cao sức yếu.

- Vãn bối bái kiến phiệt chủ.

Giang Trần tiến lên thi lễ.

- Lão tam, vừa rồi ở cửa ngươi nói thầm gì đó? Thân phận Chân Đan Vương hẳn còn có cái gì dấu bản phiệt sao?

Ngữ khí của lão giả này giống như cười như không, mang theo ba phần tra hỏi, bảy phần châm chọc.

Lời vừa nói ra Giang Trần và Cơ Tam công tử đều kinh hãi.

Bọn họ vừa rồi rõ ràng là dùng thần thức truyền âm, tại sao phiệt chủ đại nhân lại biết được?

- Một chút trò nhỏ của ngươi chẳng lẽ ta không biết? Khắp nơi này đều có cấm chế, cho dù chỉ là truyền âm bằng thần thức thì trận pháp cấm chế cũng đem thần thức truyền âm của ngươi phản hồi vào trong tay ta.

Cơ Tam công tử tặc luỗi, cả buổi không nói nên lời, cuối cùng cười khổ một tiếng:

- Nói như vậy truyền âm thần thức cũng không đáng tin hay sao?

Bàn Long đại phiệt nhẹ nhàng cười nói:

- Thần thức truyền âm không phải là không được. Nếu như ngươi nhận biết cấm chế, tránh đi những cấm chế này là được. Mấu chốt nhất chính là, ngươi ở phủ của phiệt chủ, không cần phải đề phòng bản phiệt.

Nghe ý tứ của phiệt chủ Bàn Long đại phiệt, dường như không có ý oán trách, Cơ Tam công tử cũng thở dài một hơi.

Bàn Long đại phiệt vẫy tay với bọn họ:

- Hai tiểu gia hỏa các ngươi tới đây nói chuyện đi. Chân Đan Vương, ha ha, theo lão phu thấy ngươi cũng chỉ hơn hai mươi tuổi. Không tệ, tuổi tác như vậy đã khiến cho Vương Đình đại phiệt ăn thiệt thòi lớn, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên. Lại là truyền thừa Quỷ đan lưu, tiền đồ ngày sau không thể hạn lượn.

- Vãn bối Giang Trần không phải cố ý lừa gạt, mong phiệt chủ lượng thứ.

Giang Trần thở dài.


- Giang Trần? Giang Trần của Vạn Tượng Cương Vực kia sao? Thiếu niên giết pháp vương của Bất Diệt Thiên Đô chính là ngươi sao?

Phiệt chủ Bàn Long đại phiệt cũng có chút giật mình.

- Đúng là vãn bối.

Hiện tại ở kiếp này Giang Trần mới được hơn hai mươi tuổi, gọi một lão già mấy ngàn tuổi là tiền bối cũng không tính là mất mặt.

- Thú vị, thú vị. Quả thực khiến cho bản phiệt không chuẩn bị kịp. Cung chủ Đan Kiền Cung gọi là Đan Trì kia ta biết rõ. Ta vẫn cho rằng hắn là đệ nhất thiên tài của Đan Kiền Cung, không thể tưởng tượng được người xứng đáng được gọi là thiên tài, không phải là Đan Trì mà là Giang Trần ngươi. Chuyện của ngươi bản phiệt cũng nghe thấy. Không thể tưởng tượng được người làm âm mưu của Vương Đình đại phiệt thất bại cũng là ngươi. Anh hùng xuất thiếu niên, khó có được, khó có được.

Trong thanh âm của phiệt chủ Bàn Long đại phiệt tràn ngập sự tán thưởng.

- Phiệt chủ khích lệ như vậy quả thực vãn bối xấu hổ vô cùng.

Giang Trần ở trước mặt phiệt chủ Bàn Long đại phiệt tự nhiên không có khả năng tự cao như vạy.

Phiệt chủ Bàn Long đại phiệt khẽ gật đầu, trong mắt mang theo vài phần thưởng thức, dò xét Giang Trần một lát, bỗng nhiên nói:

- Lão tam đã đem Đế Lâm Ngự Giáp phù của nó cho ngươi, lão phu cũng không tiện tặng cho ngươi một tấm nữa. Lần đầu gặp mặt, làm trưởng bối cũng không thể không tặng lễ gặp mặt. Như vậy đi, ở đây lão phu có hai khỏa Thánh Tiếu đan. Ở cấp bậc Thánh Cảnh có thể vô điều kiện tăng lên một tầng cảnh giới, mà không có bất kỳ tác dụng phụ nào. Coi như là một phần lễ gặp mặt. Như mà ngươi phải nhớ kỹ, chỉ có thể phục dụng một khỏa, không thể sử dụng tiếp.

Thánh Tiếu đan?

Trong lòng Giang Trần khẽ động, Thánh Tiếu đan này trong trí nhớ kiếp trước của hắn cũng có. Đây là loại đan dược có cùng tính chất như Nguyên Nguyên đan. Nguyên Nguyên đan là ở trong phạm vi Nguyên Cảnh, vô điều kiện tăng lên một cảnh giới.

Nhưng mà tài liệu luyện chế của Nguyên Nguyên đan là Sơ Vân Ngọc lộ, đã thuộc về một loại bảo vật vô cùng khó có được, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.


Mà tài liệu của Thánh Anh đan càng có thể ngộ nhưng không thể cầu. Thánh Tiếu đan này càng có thể ngộ nhưng không thể cầu.

Không thể tưởng tượng được phiệt chủ Bàn Long đại phiệt lại đưa ra một lúc hai khỏa.

Phiệt chủ Bàn Long đại phiệt nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Giang Trần và Cơ Tam công tử, cười nói:

- Các ngươi không cần phải nghĩ nhiều. Khỏa đan dược này là lúc trước khi còn trẻ lão phu du lịch thiên hạ, trong lúc vô tình thu được một ít tài liệu, mời một Đan Vương cửu cấp luyện chế ra một lò Thánh Tiếu đan. Lúc trước một lò có bảy khỏa, tên Đan Vương kia được hai khỏa coi như thù lao. Năm miếng còn lại lão phu thu lấy. Thiên tài trong tộc đã dùng qua ba khỏa, hai khỏa còn lại là hàng tồn.

Cơ Tam công tử cười nói:

- Ta cũng từng hưởng dụng qua một khỏa. Huynh đệ, phiệt chủ đã đưa cho ngươi, ngươi đừng có khách khí, nhận lấy đi. Thứ tốt của Phiệt chủ khá nhiều.

Giang Trần cũng không làm cao, lập tức khom người tạ ơn:

- Như vậy vãn bối từ chỗi thì bất kính. Đa tạ ban thưởng hậu hĩnh của phiệt chủ.

Cơ Tam công tử kỳ quái hỏi:

- Phiệt chủ, tại sao ngay cả chyện ta đưa Đế Lâm Ngự Giáp phù cho Giang Trần huynh đệ cũng biết?

- Chuyện này thì có gì là kỳ quái? Đế Lâm Ngự Giáp phù là ta cho ngươi. Có khí tức độc nhất vô nhị của ta. Hắn vừa mới tiến tới ta đã biết rõ. Tiểu quỷ nhà ngươi, muốn một tấm khác thì trực tiếp nói. Cần gì phải quanh co lòng vòng, giảo hoạt như vậy.

Bình Luận (0)
Comment