Sát Thần Chí Tôn

Chương 1396

Nghe khẩu khí kia, tựa hồ địa vị còn rất lớn, ngay cả Vạn Xà Bang là địa đầu xà ở Hải Thanh quảng trường, cũng hoàn toàn không để vào mắt?

Không thể không nói, phái đoàn của nam tử tóc đỏ, hoặc nhiều hoặc ít vẫn còn có chút ảnh hưởng đến sĩ khí đối diện.

Bất quá, Vạn Xà Bang ở Hải Thanh quảng trường pha trộn nhiều năm như vậy, sau lưng cũng có núi dựa lớn. Ở địa phương khác bọn hắn không dám nói, nhưng ở Hải Thanh quảng trường, còn thật không có bao nhiêu người dám quản nhàn sự của bọn hắn.

Mặc dù có, bọn hắn cũng đều biết.

Vạn Xà Bang làm sinh ý cực kỳ phức tạp, hắc bạch hai nhà đều có phương pháp, trong bang, mỗi một cái đều có nhãn lực vô cùng tốt.

Người nào đắc tội không nổi, người nào có thể đắc tội, bọn hắn đều lòng dạ biết rõ.

Nam tử tóc đỏ trước mắt này, thoạt nhìn rất lạ mặt, cũng không phải rất khí phái, hiển nhiên không phải người thế lực lớn gì.

Loại người này, mặc dù có chút thủ đoạn, nhưng đối với Vạn Xà Bang mà nói, cũng không coi là đại uy hiếp.

Nghĩ tới đây, nam tử tráng kiện kia ác tâm nảy sinh, lạnh lùng nhìn chằm chằm nam tử tóc đỏ:

- Các hạ đã muốn xen vào việc của người khác, vậy đừng trách Vạn Xà Bang chúng ta không khách khí.

Nói xong, nam tử tráng kiện kia giương tay lên, một đạo pháo hoa phóng lên trời.

Pháo hoa kia nổ tung, thoát ra từng đạo đồ án xà hình, tràn đầy thương khung.

Nam tử tóc đỏ kia nhìn thấy pháo hoa phóng lên trời, đã biết rõ nhóm người này gọi đồng bạn, biểu lộ hơi động một chút, khóe miệng lập tức tràn ra một tia cười lạnh:


- Nói như vậy, Vạn Xà Bang các ngươi là quyết tâm muốn ồn ào lớn?

- Các hạ đã muốn hăng hái làm việc nghĩa, vậy thì dứt khoát cho ngươi chơi lớn một chút.

Nam tử tráng kiện kia dữ tợn cười một tiếng, vung tay lên, mấy đồng bạn nhao nhao tản ra, vây quanh bọn họ ở bên trong.

Trên mặt nam tử tóc đỏ lộ ra nụ cười đùa cợt:

- Chơi lớn một chút? Ta chỉ sợ đến lúc đó ngươi chơi không nổi.

- Dừng a! Tại Hải Thanh quảng trường, còn thật không có thời điểm Vạn Xà Bang chúng ta chơi không nổi!

Nam tử tráng kiện kia nói xong, cùng mấy người khác liếc mắt, chỉ bao bọc vây quanh, lại không có lập tức động thủ.

Bọn hắn vốn là muốn chộp Lăng thị phụ nữ tới, sau đó buôn bán nô lệ. Loại tán tu như Lăng Túc, mặc dù giá cả không tệ, nhưng cũng sẽ không quá khoa trương.

Nhưng mà Lăng Huệ Nhi dáng người nhất lưu, là tuyệt phẩm trong đầy tớ, bán đi tuyệt đối có thể phát một số tiền của phi nghĩa, đây cũng là nguyên nhân bọn hắn nhìn chằm chằm vào Lăng thị phụ nữ.

Vạn Xà Bang sinh tồn ở Hải Thanh quảng trường, làm hoạt động, rất nhiều đều là nhận không ra người. Chỉ bất quá thủ đoạn của bọn hắn tương đối nhiều, hơn nữa nhãn lực rất tốt.

Đối tượng ra tay, cũng chọn vô cùng chuẩn xác. Bọn hắn nhìn trúng hai người chưa quen cuộc sống nơi đây, hơn nữa ở Lưu Ly Vương Thành hoàn toàn không có căn cơ.

Vừa đến Hải Thanh quảng trường, liền như con ruồi không đầu đi loạn khắp nơi.

Loại người này, là thuộc về đối tượng Vạn Xà Bang thích ra tay nhất. Không có căn cơ, không có nhân mạch, thực lực cũng không có mạnh bao nhiêu.

Hơn nữa, thiếu nữ xinh đẹp như Lăng Huệ Nhi, càng là cực phẩm trong cực phẩm.

Vạn Xà Bang làm sinh ý dưới mặt đất nhiều năm như vậy, điểm ấy nhãn lực vẫn phải có. Biết rõ hướng đôi phụ nữ này ra tay, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng mặt trái.

Cho nên những ngày này, bọn hắn nhìn chằm chằm vào Lăng thị phụ nữ, chuẩn bị tìm cơ hội ra tay. Lại không nghĩ rằng Lăng Túc cơ cảnh, sớm trốn vào trong khách sạn.

Bởi như vậy, mặc dù là Vạn Xà Bang, cũng không cách nào chạy đến trong khách sạn giương oai.

Thẳng đến Lăng Túc hết Linh Thạch, không thể không ly khai khách sạn, mới khiến cho Vạn Xà Bang tìm được cơ hội hạ thủ.

Thế nhưng mà, bọn hắn nghìn tính vạn tính, cũng không có tính toán đến nửa đường giết ra một nam tử tóc đỏ, vậy mà chơi trò thấy việc nghĩa hăng hái làm.

Phải biết rằng, tại Hải Thanh quảng trường, dù là ngươi phơi thây đầu đường, cũng sẽ không có người đi ra hỏi thoáng một phát. Đám tán tu lẫn nhau quan hệ mỏng, ai sẽ để ý tán tu khác chết sống?

Nói trắng ra là tám chữ, việc không liên quan đến mình, không nhìn.


Chính là vì đại bộ phận tán tu đều có loại tâm tính này, cho nên mấy năm này Vạn Xà Bang làm những hoạt động nhận không ra người kia, cơ hồ là thuận buồm xuôi gió, chưa bao giờ gặp qua lực cản, cũng chưa từng thua.

Pháo hoa thả ra không bao lâu, liền có một số đông đội ngũ nhao nhao chạy đến.

Không bao lâu, thì có trên dưới một trăm người đuổi tới.

Người cầm đầu, một thân lân giáp, ánh mắt âm trầm, cho người một loại cảm giác cực kỳ đáng sợ.

Người này là một Phó bang chủ của Vạn Xà Bang.

- Mã phó bang chủ, mấy huynh đệ chúng ta đi đòi nợ, nhưng gia hỏa tóc đỏ này lại cản trở, quyết tâm muốn đối nghịch Vạn Xà Bang chúng ta!

- Các hạ là người phương nào, là bằng hữu nhà ai?

Mã phó bang chủ ngược lại không lỗ mãng, mắt tam giác hơi híp lại, đánh giá nam tử tóc đỏ.

- Ta với ngươi không làm bằng hữu được, ngươi cũng không cần kéo quan hệ với ta.

Ngữ khí của nam tử tóc đỏ lại đông cứng vô cùng, hoàn toàn không ăn một bộ kia của đối phương.

Mã phó bang chủ khẽ giật mình, nhìn nam tử tóc đỏ từ trên xuống dưới.

Trong lúc nhất thời, hắn thật đúng là có chút bất định.

Lẽ ra, Hải Thanh quảng trường này, là không thể nào có quyền quý gì tới. Dù có, phần lớn cũng là trận thế thật lớn, tiền hô hậu ủng, liếc liền nhận ra.

Mà nam tử tóc đỏ này, thoạt nhìn cũng không giống là người đại môn đại phiệt. Điểm này, từ trên khí chất của hắn, tựa hồ cũng có thể nhìn ra.

Trên người đối phương, không có loại khí chất của đại môn đại phiệt, trái lại, khí chất càng giống như là tán tu.


Thế nhưng mà, một tán tu, tại Hải Thanh quảng trường khiêu chiến với Vạn Xà Bang, đây không phải ngại mệnh dài sao?

Mã phó bang chủ lăn lộn ở vùng này vài chục năm, gặp qua bao nhiêu người? Điểm ấy nhãn lực vẫn phải có. Phán đoán đầu tiên của hắn là, khí chất tán tu trên người nam tử tóc đỏ kia rất khó che dấu. Tuyệt đối không phải người đại môn đại phiệt.

Đã có phán đoán này, trong nội tâm Mã phó bang chủ liền có ngọn nguồn rồi.

- Các hạ đã bất thiện như vậy, kia chính là không cho Vạn Xà Bang ta mặt mũi. Tại Hải Thanh quảng trường, người không cho Vạn Xà Bang ta mặt mũi, Vạn Xà Bang ta chỉ biết càng không nể tình.

Nam tử tóc đỏ nhún vai, vẻ mặt không hiểu thấu:

- Ta không có cho các ngươi mặt mũi sao?

Mã phó bang chủ thấy hắn giả thần giả quỷ như thế, tất nhiên là giận dữ:

- Nếu như ta không nhìn lầm, các hạ cũng không quá đáng là tán tu. Hẳn là ngươi cảm thấy, dùng chút tu vi ấy của ngươi, có thể ở Hải Thanh quảng trường khiêu chiến với Vạn Xà Bang ta?"

Nam tử tóc đỏ móc móc lỗ tai, vẻ mặt không kiên nhẫn:

- Vạn Xà Bang, rất giỏi a?

Lời này lập tức chọc giận Mã phó bang chủ, sắc mặt hắn trầm xuống:

- Đã như vậy, vậy thì không có gì phải nói.

Bình Luận (0)
Comment