Sát Thần Chí Tôn

Chương 1418

- Lần này hắn trở về, trên người có thương tích, thương thế phi thường quỷ dị. Hắn trước tiên tìm ta, kéo ta từ trong bế quan đi ra, để ta giúp hắn chữa thương. Bất quá thương thế của hắn phi thường quỷ dị, lão Lữ ta ở Lưu Ly Vương Thành, coi như là Y đạo Thánh Thủ rồi, nhưng đối với thương thế của hắn lại thúc thủ vô sách. Ta hỏi hắn thương thế kia đến cùng là sao tới, mới đầu hắn không chịu nói, càng về sau, tựa hồ cảm giác mình có khả năng nhịn không được, giãy dụa muốn bàn giao hậu sự, nhờ ta chiếu cố con út của hắn. Cái giá là nói cho ta biết tin tức về An Hồn Mộc. Hắn nói tin tức này, trước mắt chỉ có mấy tán tu biết rõ...

- Hiện tại hắn chết rồi sao?

Giang Trần động dung hỏi.

- Còn chưa chết, bất quá cũng sắp rồi. Nếu như ta suy tính không sai, thời gian còn lại của hắn, sẽ không vượt qua ba ngày. Hắn khả năng cũng biết, thương thế của mình, chỉ sợ ở Lưu Ly Vương Thành không có người trị được, cho nên cũng không có đi tìm danh y khác. Định ở lại chỗ của ta chờ chết.

Giang Trần vội nói:

- Mang ta đi nhìn xem.

Lữ Phong Đan Vương sững sờ:

- Sư tôn, ngươi muốn thử xem?

- Ta muốn biết, hắn nói An Hồn Mộc, đến cùng là thật hay giả. Vạn nhất là âm mưu, vậy loại người này không đáng được cứu.

- Âm mưu? Hắn gạt ta cái gì?

Lữ Phong Đan Vương lắc đầu.

- Chúng ta tương giao hơn mười năm, cách làm người của hắn ta rất hiểu rõ, hơi cao ngạo, nhưng hẳn không phải loại người ăn nói bừa bãi.


- Vạn nhất hắn vì ủy thác ngươi chiếu cố con út của hắn, mà thiện ý nói dối thì sao?

Giang Trần cũng không phải khẳng định người nọ là bại hoại, bất quá loại sự tình này, nên chứng thực thoáng một phát mới tốt.

Giang Trần đã nói như vậy, Lữ Phong Đan Vương tự nhiên là ủng hộ. Hắn và tên tán tu kia coi như là hảo hữu, nếu có một đường hi vọng, hắn cũng không muốn buông tha.

- Sư tôn, vậy còn chờ cái gì? Ta đi ngay bây giờ. Ta xem hắn đã dầu hết đèn tắt, muộn một bước, thì cách Quỷ Môn quan gần một chút.

Giang Trần cũng không kéo dài, bàn giao cho người của Thái Uyên các thoáng một phát, cùng Hoàng Nhi đánh cái bắt chuyện, liền cùng Lữ Phong Đan Vương đi ra cửa lớn.

Sự tình An Hồn Mộc, hiện tại còn không biết thật giả, Giang Trần tự nhiên sẽ không sớm nói cho Hoàng Nhi. Vạn nhất đây là tin tức giả, lại làm cho Hoàng Nhi không vui một hồi, kia sẽ không tốt

Lữ Phong Đan Vương thân là Cửu cấp Đan Vương, tuy ở Lưu Ly Vương Thành không có chỗ dựa lớn nào, nhưng coi như là nhân vật thượng thừa, chỗ ở là khu vực phi thường hiển hách của Thần Nông quảng trường.

- Sư tôn, đây là lần đầu tiên ngươi tới nhà ta a.

Lữ Phong Đan Vương cao hứng bừng bừng.

Giang Trần phất phất tay:

- Vì bảo hiểm để đạt được mục đích, ngươi đừng để cho thủ hạ biết quá nhiều.

Lữ Phong Đan Vương cười hắc hắc nói:

- Yên tâm, sư tôn muốn tới, tự nhiên phải để cho bọn hắn trốn xa một chút. Những thứ này, hiện tại đều là người hâm mộ của sư tôn ngươi, vạn nhất để cho bọn hắn biết ngươi đến, không vây kín ngươi mới là lạ.

Lữ Phong Đan Vương nhìn như cười toe toét, nhưng làm việc vẫn có kết cấu. Toàn bộ Đan Vương phủ, quản lý ngược lại ngay ngắn rõ ràng.

Giang Trần đi theo Lữ Phong Đan Vương tiến vào Đan Vương phủ, thẳng đến mật thất.

Tên tán tu kia ở trong mật thất sau hậu viện, nhìn thấy Lữ Phong Đan Vương mang theo một Đan Vương tuổi còn trẻ đến, cũng nao nao.

Hắn đang viết một phong thơ, nhìn thấy có người lạ đến, tán tu này thu thư tín vào. Nhìn nhìn Lữ Phong Đan Vương:

- Lữ huynh, vị này là ai? Môn nhân đệ tử ngươi mới thu sao? Ngược lại là tuấn tú lịch sự a.

Lữ Phong Đan Vương nghe vậy, mặt cũng tái rồi:

- Lão Hà, không nên nói loạn. Đây là sư tôn của ta.

Người tán tu này họ Hà, tên là Hà Hồng Thụ. Cùng Lữ Phong Đan Vương tuy không tính sinh tử chi giao, nhưng quan hệ còn rất tốt.


Nghe Lữ Phong Đan Vương nói, hắn cũng sững sờ:

- Sư tôn?

Hiển nhiên, tin tức này, Hà Hồng Thụ nhất thời cũng không tiếp thụ được.

- Đúng vậy, là sư tôn.

Lữ Phong Đan Vương phi thường khẳng định gật đầu.

- Lão Hà, ta có thể nói cho ngươi biết, nếu như nói Lưu Ly Vương Thành còn có ai có thể cứu ngươi, cái kia chính sư tôn là của ta.

Sắc mặt của Hà Hồng Thụ u ám, khí sắc lộ ra cực kỳ không tốt, nghe Lữ Phong Đan Vương nói, lại không có vẻ mừng như điên, mà cười khổ nói:

- Lão Lữ, ta đã là người sắp chết rồi. Ngươi cũng đừng nói đùa với ta, ta đang ghi di thư, có thể bàn giao, ta đều bàn giao hết rồi. Không thể tưởng được lão Hà ta tung hoành Nhân loại cương vực, cuối cùng vẫn không được chết già, tìm tới tìm lui, chỉ có thể tìm lão Lữ ngươi uỷ thác.

Lữ Phong Đan Vương không kiên nhẫn khoát tay áo:

- Nói nhãm gì đó? Sư tôn của ta đến rồi, ngươi trước để cho hắn nhìn xem. Có hắn ở đây, ngươi muốn chết cũng không chết được.

Thấy Lữ Phong Đan Vương một lần lại một lần nói tới sư tôn, Hà Hồng Thụ nhịn không được nhìn nhiều Giang Trần mấy lần, thấy khóe miệng Đan Vương tuổi trẻ này mỉm cười, tựa hồ cũng không có ý tứ phủ nhận. Bộ dạng như vậy, cũng không có nửa phần kính cẩn hoặc câu thúc.

Mới nhìn, ngược lại thực không giống như là vãn bối của Lữ Phong Đan Vương.

Chẳng lẽ, người trẻ tuổi kia, thật là sư tôn của Lữ Phong Đan Vương? Bởi vì có thuật trú nhan, cho nên vẻ ngoài còn trẻ như vậy?

Thế nhưng mà, Hà Hồng Thụ quen biết bao người, cảm thấy Đan Vương trẻ tuổi kia hẳn không phải là dùng thuật trú nhan, mà đích đích xác xác phi thường trẻ tuổi.


Trong lúc nhất thời, Hà Hồng Thụ lúng ta lúng túng nói:

- Lão Lữ, ngươi thực không phải đang nói đùa?

Lữ Phong Đan Vương kêu lên:

- Ngươi cũng sắp chết rồi, ta còn có tâm tư nói giỡn với ngươi sao? Ta và ngươi tuy không tính là huynh đệ sinh tử, nhưng cũng coi như có giao tình vài chục năm. Tại Lưu Ly Vương Thành, người lão Lữ ta để mắt không nhiều lắm, lão Hà ngươi coi như hợp khẩu vị của ta. Ta cũng không vô nghĩa với ngươi, người bình thường, ta là không muốn mời sư tôn đại giá. Ngươi có thể gặp được hắn, nói không chừng thật có hi vọng khởi tử hồi sinh.

- Thật, thật là sư tôn của ngươi?

Hà Hồng Thụ thấy Lữ Phong Đan Vương ba phen mấy bận nói như vậy, rốt cục có chút tin rồi.

Tuy tính cách của Lữ Phong Đan Vương buồn cười, tựa như Lão Ngoan Đồng. Bất quá hắn liên tục cường điệu chuyện này như vậy, hẳn là không giả.

- Nói nhảm, chuyện gì cũng có thể nói lung tung, sư tôn có thể nhận loạn sao?

Lữ Phong Đan Vương tức giận nói.

- Cái này... Không dám, thỉnh giáo lệnh sư... tôn tính lệnh sư?

Hà Hồng Thụ thoáng cái lực lượng có chút không đủ, Lữ Phong Đan Vương cùng hắn ngang hàng luận giao. Vậy sư tôn của lão Lữ, chính là trưởng bối của Hà Hồng Thụ hắn a.

- Lão Hà, ngươi quanh năm phiêu bạt bên ngoài, khả năng không biết gần đây Lưu Ly Vương Thành chúng ta phát sinh một ít tin tức lớn a. Đan Hỏa Thành, ngươi nghe nói qua chứ?

Bình Luận (0)
Comment