Sát Thần Chí Tôn

Chương 146

Giang Trần dù sao cũng bái kiến qua các mặt của xã hội, sau khi gánh lấy uy áp, lập tức khôi phục như thường, đang muốn mở miệng, đột nhiên linh cơ khẽ động, đầu lưỡi khẽ quấn, vậy mà nói ra Thượng Cổ thú ngữ:

- Đại gia hỏa, ngươi là Vương ở vô tận địa quật này?

- Ân?

Hai mắt của Cự Thú kia nhịn không được nhúc nhích, nó cơ hồ hoài nghi lỗ tai của mình nghe lầm, nhân loại này, vậy mà biết nói thú ngữ?

Hơn nữa, còn là Thượng Cổ thú ngữ phi thường cao quý?

- Ta hỏi ngươi, ngươi có phải Vương giả của vô tận địa quật này hay không?

Giang Trần lại dùng thú ngữ hỏi một lần nữa.

- Ngươi biết Thượng Cổ thú ngữ?

Linh cấp hung thú kia giật mình hỏi.

- Ta biết rất nhiều, bất quá, ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta.

Giang Trần tiếp tục dùng thú ngữ.

- Thú vị, thú vị! Không nghĩ tới trong nhân loại, thậm chí có người hiểu Thượng Cổ thú ngữ!

Linh cấp hung thú này nào biết đâu rằng, Giang Trần kiếp trước trăm vạn năm tuế nguyệt, kéo dài mà nhàm chán, đọc lướt qua cực lớn, sự tình Chư Thiên, phàm là thú vị, sẽ không có Giang Trần không hiểu.

- Vương?


Linh cấp hung thú kia lắc đầu.

- Ta chỉ là lãnh chúa khống chế ở biên giới tầng không gian thứ tư mà thôi. Ngay cả đại lãnh chúa của tầng không gian thứ tư cũng không tính! Vương? Ha ha, ta ngay cả tư cách biết đến cũng không có.

- Tư cách biết đến cũng không có?

Giang Trần giật mình.

- Không sai! Bất quá ngươi cái nhân loại này, sao lại biết Thượng Cổ thú ngữ?

Đối với Thượng Cổ thú ngữ, Linh cấp hung thú này cũng hiểu một điểm, lại không tinh thông. Cho nên nó rất hiếu kỳ.

- Cái này là bí mật của ta.

Giang Trần cười nhạt một tiếng.

- Bí mật?

Linh cấp hung thú cười cười.

- Đã đến địa bàn của ta, ngươi một tên nhân loại, vậy mà cùng ta nói bí mật?

- Đúng vậy, là bí mật. Dù sao tiến vào đây, ta cũng không có ý định còn sống đi ra ngoài. Cũng không cần ngươi động thủ, những Kiếm Điểu kia, cũng có thể thu thập ta rồi.

Giang Trần cũng là lợn chết không sợ nước nóng.

- Ha ha, ngươi cái nhân loại này, quả nhiên thú vị. Lúc trước, phàm là nhân loại tiến vào lãnh địa của ta, trừ khi ta làm không chết hắn, nếu không, còn không có ai có thể còn sống ly khai. Bất quá, ngươi, ta không có ý định giết.

- Bởi vì ta hiểu Thượng Cổ thú ngữ?

Giang Trần trầm giọng hỏi.

- Không phải.

Linh cấp hung thú kia lắc đầu.

- Bởi vì, sau khi ngươi tiến vào lãnh địa của ta, ở trên người của ngươi, ẩn chứa lực lượng nào đó, lực lượng này rất đáng sợ. Tuy hiện tại đã cảm giác không thấy rồi, nhưng mà ta có thể kết luận, ở trên người của ngươi, khẳng định đang ngủ say một loại lực lượng đáng sợ nào đó.

- A?

Giang Trần cũng bị đối phương nói không hiểu ra sao.

Muốn nói hắn đầy bụng kinh luân, một bụng lý luận tri thức, đó là có. Muốn nói ẩn chứa lực lượng thần bí đáng sợ, cái này lại từ đâu nói lên?

- Ngươi không cần hoài nghi, ngươi bây giờ không có tiến vào Linh Đạo, ngay cả thức hải cũng không mờ ra, nhất định là bắt không đến khí tức của loại lực lượng này.

Tiến vào Linh Đạo, mới có thể mở thức hải, mới có thể tu luyện Linh lực.


《 Toái Nguyệt Phi Đao 》 bốn môn nguyên bộ thần thông, có một môn 《 Thất Khiếu Thông Linh 》, cũng cần tiến vào Linh Đạo, mới có thể tu luyện.

- Nói như vậy, ngươi là sợ hãi loại lực lượng này của ta?

- Ha ha, sợ?

Linh cấp hung thú kia nở nụ cười.

- Chính như ngươi nói, những Kiếm Điểu này, cũng có thể đem ngươi hủy diệt một vạn lần rồi. Ta sợ ngươi cái gì?

- Đã không sợ, ta lại xâm nhập lãnh địa của ngươi, ngươi có lý do gì buông tha ta?

- Nhân loại, không nên thử chọc giận ta. Ta ở chỗ này, đã không biết ngây người bao nhiêu năm, ngươi cho rằng, ta còn có thể bị một nhân loại đơn giản chọc giận sao? Ta chỉ là từ trên người của ngươi, cảm nhận được một loại lực lượng thần bí, loại lực lượng này, tựa hồ đã vượt qua pháp tắc của vị diện này. Mà loại lực lượng kia, đúng là lực lượng mà chúng ta ngủ say vạn năm, một mực chờ mong, đó là một loại hi vọng!

- Hi vọng?

Giang Trần càng là mơ hồ.

- Đúng, hi vọng, hi vọng ly khai nơi đây!

Trong mắt Linh cấp hung thú kia, hiện ra một loại cảm giác cổ xưa tang thương.

- Ly khai nơi đây? Ngươi đừng nói giỡn, lực lượng của ngươi cường đại như thế, muốn ly khai nơi đây, còn không đơn giản sao?

- Cho nên nói, ngươi bây giờ chỉ là một phàm phu. Ngươi không có tu luyện Linh lực, thì như thế nào có thể phát giác Thiên La Địa Võng trong vô tận địa quật này?

- Vô tận địa quật này, là do một đại nhân vật ở vị diện khác, dùng đại thần thông mở ra, ẩn chứa trận pháp cấm kị thập phần đáng sợ. dưới Linh Đạo, có thể xuất nhập tự do. Mà trong cơ thể chúng ta, đều bị trận pháp phong ấn vào ấn ký, chỉ cần vừa ly khai, sẽ xúc động trận pháp, Thiên Lôi Địa Hỏa cùng một chỗ động, tại chỗ liền tử vong.

- Nói như vậy, vô tận địa quật này, ngoại giới có thể ra vào, mà các ngươi, lại không thể đi ra?

- Cũng không hẳn vậy, dưới Linh Đạo, ví dụ như những Kiếm Điểu này, vẫn có thể ra vào.

Linh cấp hung thú kia than nhẹ một tiếng, ánh mắt có chút cô đơn.


Giang Trần im lặng không nói, từ trong mắt hung thú này, hắn đọc được một loại tang thương khi bị cấm chế vô tận tuế nguyệt, giống như hắn kiếp trước trăm vạn năm bình thường, tịch mịch, bất đắc dĩ!

- Nhân loại, ta ở chỗ này, thời gian ngủ say là chiếm đại đa số. Bởi vì ta không muốn tỉnh, tỉnh lại sẽ hao phí linh lực, Tâm lực của ta. Mà trong vô tận địa quật này, chúng ta lại không thể tu luyện. Cho nên, phần lớn thời gian, chúng ta thà rằng ngủ say. Trừ khi có dị loại xông tới, quấy rầy chúng ta. Ngươi biết vì cái gì người xâm nhập nơi này, trên cơ bản không thể quay về không?

- Biết rõ, bởi vì bọn họ quấy rầy đến các ngươi, tiêu hao linh lực của các ngươi.

Giang Trần có thể hiểu được.

- Ngươi rất thông minh. Cho nên, ngươi là nhân loại duy nhất ta không muốn giết. Bởi vì, ta muốn cùng ngươi làm một giao dịch.

- Giao dịch?

Giang Trần sững sờ.

- Đúng vậy.

Linh cấp hung thú kia than nhẹ một tiếng.

- Ta biết rõ ta có chút nhàm chán. Bất quá, lúc này, ta thật sự ở trên người của ngươi, mơ hồ cảm nhận được một tia lực lượng không thuộc về vị diện này. Có lẽ, tương lai ở trên người của ngươi, sẽ phát sinh một kỳ tích không thể tưởng tượng nổi? Coi như ta si tâm vọng tưởng a, có lẽ chỉ là một ảo giác. Nhưng mà, mặc dù là ảo giác, ta cũng không muốn buông tha...

Không thể không nói, Linh cấp hung thú này bị nhốt quá lâu, có chút khuynh hướng nói nhiều.

- Nói điểm chính đi.

Giang Trần không thể không nhắc nhở.

- Ân, giao dịch này rất đơn giản. Ta có thể thả ngươi đi, thậm chí có thể thuần phục ngươi. Chỉ cần ngươi phát thệ, tương lai lúc ngươi có năng lực giải trừ phong ấn trong cơ thể ta, phải cứu ta ra khỏi nơi này. Ngươi biết không, ở địa phương quỷ quái này, thật sự quá buồn bực rồi. Ta có thể ở bên ngoài làm nô bộc cho ngươi, cũng không muốn ở chỗ này khổ cực chống cự tuế nguyệt vô tận.

Bình Luận (0)
Comment