Sát Thần Chí Tôn

Chương 1460

Mà giờ phút này đại hán đối mặt Lâm Yến Vũ, đúng là Yến Sơn Lục Lang lão Tam, xưa nay không có việc gì cũng muốn gây chuyện thị phi, huống chi Lâm Yến Vũ là dê béo chủ động đưa tới cửa?

Lâm Yến Vũ thấy đối phương tới gần, cũng biến sắc. Nhìn thực lực của đối phương, rõ ràng cao hơn mình, trong lúc nhất thời, Lâm Yến Vũ cũng hoang mang lo sợ.

Hai tay kéo một phát, đeo lên một vật:

- Ngươi đừng tới đây, cái bao tay này của ta, có trăm loại kịch độc, đụng thoáng một phát sẽ chết.

Đại hán kia cười ha ha:

- Ngươi làm ta sợ a? Đừng nói cái này có độc hay không, dù có, lão tử muốn bóp chết ngươi, còn có thể bị bao tay của ngươi đụng phải?

Giang Trần thấy một màn như vậy, cau mày nói:

- Không sai biệt lắm đã đủ rồi.

Tất cả mọi người ở trạng thái xem náo nhiệt, hiện trường im ắng, căn bản không có người phát ra âm thanh, hiển nhiên đều không muốn đắc tội Yến Sơn Lục Lang.

Cho nên, Giang Trần bỗng nhiên lên tiếng, ngược lại lộ ra thập phần đột ngột.

Đại hán kia khẽ giật mình, trừng mắt nhìn Giang Trần:

- Ngươi cùng ai nói chuyện?

Giang Trần cười lạnh:

- Nhìn đầu của ngươi cũng rất lớn, nhưng chỉ số thông minh lại không đủ a.

- Tiểu tử, ngươi muốn chặn ngang một gạch, bênh vực kẻ yếu?


Đại hán kia bỗng nhiên cười quái dị, miệng huýt sáo.

- Các huynh đệ, có người bênh vực kẻ yếu a, thật mới mẻ.

Năm người khác của Yến Sơn Lục Lang, diện mục đều bất thiện nhìn qua Giang Trần.

Một lão già tóc bạc bên trong, hiển nhiên là lão Đại, chống quải trượng quỷ dị do kim loại luyện chế, chậm rì rì đi tới:

- Bằng hữu, miệng sạch một chút.

Giang Trần tức giận:

- Ai là bằng hữu của ngươi?

Lão già tóc bạc kia khẽ giật mình, Yến Sơn Lục Lang ở Nhân loại cương vực, coi như là tiếng xấu lan xa, ngày hôm nay, thậm chí có người không có mắt như vậy, đối với hắn không thèm nhìn?

Lau lưng lão giả, cả đám đều nhao nhao quát lớn:

- Hỗn đản, sống không kiên nhẫn nữa sao?

- Lão Đại, giết hắn.

- Không có mắt, cũng nên có hai lỗ tai a. Chưa từng nghe qua đại danh Yến Sơn Lục Lang sao?

Thanh âm quát lớn này, nương theo thanh âm binh khí vung vẩy, khí thế mười phần.

Hiển nhiên, trước kia Giang Trần hành hạ Quỷ Quật Ngũ Hữu, cũng không có sinh ra bao nhiêu ảnh hưởng đối với Yến Sơn Lục Lang.

Lão giả kia uy tín rất cao, tay làm thủ hiệu, những người khác lập tức ngừng lại, nhưng cả đám sắc mặt bất thiện, gắt gao nhìn chằm chằm vào Giang Trần.

Ánh mắt kia, hung hãn mà lạnh lùng, không có chút tình cảm nhân loại nào, tựa như đàn sói nhìn con mồi chằm chằm, chỉ chờ Lang Vương ra lệnh một tiếng, liền xông lên điên cuồng cắn xé, phát động một kích trí mạng.

- Hẳn là các hạ cho rằng, đánh bại Quỷ Quật Ngũ Hữu, thì có tư cách ở chỗ này kêu gào?

Lão già tóc bạc kia cười lạnh liên tục.

Yến Sơn Lục Lang, cũng không phải hữu dũng vô mưu, sự tình Giang Trần hành hạ Quỷ Quật Ngũ Hữu, lão giả cũng nhìn ở trong mắt.

Nói thật, Quỷ Quật Ngũ Hữu cũng không có đặt ở trong mắt Yến Sơn Lục Lang. Nhưng mà, người trẻ tuổi trước mặt này, ở trước khi làm tinh tường chi tiết, cũng không cần phải nói động thủ liền động thủ.

Động thủ, bọn hắn không sợ, thế nhưng mà hiện trường không đơn thuần chỉ có hai đội ngũ bọn họ.

Tới đây, chiếm giữ ở chung quanh, không biết có bao nhiêu cường giả. Lần này chí hướng của Yến Sơn Lục Lang không nhỏ, bọn hắn không sợ gây chuyện, nhưng mà không muốn bạo lộ quá nhiều át chủ bài.

Giang Trần cười nhạt một tiếng, liếc nhìn Lâm Yến Vũ:

- Người này là bằng hữu của ta, các ngươi ép mua ép bán, đối với người khác có thể dùng, nhưng ở trước mặt ta, là cố ý đánh mặt ta sao?


- Bằng hữu?

Lão giả kia cười rộ lên.

- Nhớ không lầm, các ngươi cũng không quá đáng là mới vừa quen mà thôi, bằng hữu, có phải gượng ép một chút hay không?

- Chưa từng nghe qua mới quen đã thân sao?

Dáng tươi cười của Giang Trần lạnh nhạt như trước.

Lão giả kia biểu lộ ngưng tụ, một lát sau, nhẹ gật đầu:

- Tốt, nếu là bằng hữu, chúng ta bán ngươi một cái mặt mũi. Quay đầu lại sẽ cho hắn tiền.

Giang Trần nhịn không được cười lên:

- Loại mua bán này, muốn làm là tiền mặt. Sự tình quay đầu lại, ai nói tinh tường. Ai biết các ngươi có thể còn sống đi ra hay không? Hơn nữa, Bát Bảo Phá Ách Đan này, bổn thiếu gia tự mình nghiệm chứng qua là hàng thật, các ngươi hoài nghi hiệu quả đan dược này, cái kia chính là hoài nghi ánh mắt của bổn thiếu gia. Có thể nhẫn nại nhưng không có thể nhẫn nhục?

Giang Trần cố ý càn quấy, gào to hô, so với Yến Sơn Lục Lang càng bá đạo.

Quỷ Quật Ngũ Hữu xem ngây người, cả đám bụm mặt, bụm lấy bờ mông, nhìn trợn mắt há hốc mồm, trong lòng cũng hối hận không thôi.

Người trẻ tuổi kia, ngay cả Yến Sơn Lục Lang cũng dám trêu chọc, vậy mà Quỷ Quật Ngũ Hữu bọn hắn chủ động khiêu khích người ta, bữa đánh này, ăn không oan a.

Lâm Yến Vũ cũng có chút ngoài ý muốn, lúc trước hắn cùng Giang Trần buôn bán, chỉ cảm thấy người trẻ tuổi "Hoàng đạo hữu" này cực kỳ bá đạo, hẳn là loại đệ tử đại môn đại phiệt, có tật hào phú rất mạnh.

Người như vậy, có lẽ cao hứng sẽ cho ngươi chút tiền thưởng, nhưng tuyệt đối không có khả năng vì ngươi bênh vực kẻ yếu. Bởi vì bọn họ căn bản khinh thường làm như vậy.

Thế nhưng mà, cử động của Giang Trần, lại làm cho Lâm Yến Vũ có chút bất ngờ.

Bất quá, hắn không muốn vì sự tình của mình, lại liên lụy người vô tội, đi tới nói với Giang Trần:

- Hoàng đạo hữu, chuyện này vẫn là được rồi, mấy khỏa đan dược kia, ta không muốn nữa. Bọn hắn không trả tiền, cũng không phát tài được.

Giang Trần hừ lạnh một tiếng:


- Ta đã nhúng tay, ngươi không muốn cũng phải muốn.

Bá khí.

Ngay cả người xem náo nhiệt ở một bên, cũng cảm thấy tu sĩ tuổi trẻ kia có phải đầu óc có vấn đề hay không.

Chính chủ cũng đã buông tha, ngươi còn bênh vực kẻ yếu? Chẳng lẽ thực nghĩ ngươi là chúa tể, là Vạn Nhân Địch sao.

Một ít người xem náo nhiệt, đều hận không thể thấy Yến Sơn Lục Lang lập tức nổi giận, sau đó sinh tử bác đấu.

Dù sao, đánh càng loạn càng tốt, cuối cùng chết lên một nhóm người.

Đã có thể xem náo nhiệt, lại có thể thiếu một ít đối thủ cạnh tranh.

Bất quá, để cho mọi người ngoài ý muốn là, Yến Sơn Lục Lang xưa nay tiếng xấu truyền xa, nhưng mà hôm nay lại vô cùng khắc chế.

Trên mặt lão già tóc bạc kia rõ ràng hiện lên một tia sát khí, nhưng bị hắn ngăn chặn, còn ngăn chặn đồng bạn khác rục rịch.

- Hoàng đạo hữu đúng không? Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên. Còn trẻ, lại có tính tình như vậy. Xem ra Hoàng đạo hữu hẳn là lai lịch bất phàm. Lần này tiến vào hoang man, chỉ sợ là ý chí không nhỏ a? Lão phu liền bán ngươi một cái mặt mũi. Ngôn Tình Hài

Lão già tóc bạc kia giương tay lên, ném cho Lâm Yến Vũ một chiếc nhẫn trữ vật:

- Tiểu tử, mắt sáng một chút, lần sau lại hướng Yến Sơn Lục Lang chúng ta chào hàng đan dược, là không dễ nói chuyện như vậy.

Trả thù lao?

Một màn này, làm cho tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm.

Bình Luận (0)
Comment