Sát Thần Chí Tôn

Chương 1490

- Không cần kích động, chúng ta đã đợi mười vạn năm, chẳng lẽ còn quan tâm chút thời gian như vậy sao? Hôm nay ta cảm ứng được có rất nhiều tu sĩ tiến vào hoang man. Ngươi đi cảnh cáo Cửu Âm Ma Quân thoáng một phát, khẩu vị không nên quá lớn. Nếu không, sau khi bản Ma Hoàng xuất quan, sẽ để cho hắn nhổ ra cả vốn lẫn lời.

Quái vật kia không có hoàn toàn thức tỉnh, tự hồ nó chỉ hiểu được một đạo lý, là ở trong tế đàn này phong ấn lấy chủ nhân của nó.

Chủ nhân ra lệnh, cao hơn hết thảy.

- Đi thôi, cẩn thận một chút.

Thanh âm trong tế đàn kia tựa như nhắc nhở con mình.

- Không cần lo lắng bản Ma Đế.

Quái vật kia vẫn còn có chút lưu luyến, thật giống như một hài tử không muốn xa rời cha mẹ, ở trước thềm đá của tế đàn không ngừng cọ lấy.

Trong lúc đó, thanh âm trong tế đàn kia "Ân" một tiếng, phát ra ý kinh ngạc.

- Mộc Xi, mau đi xem một chút, lãnh địa của ngươi, giống như có người xâm nhập.

Thanh âm trong tế đàn kia lộ ra có chút lo lắng.

- Nhanh đi nhanh đi, giám sát chặt chẽ An Hồn Mộc. Đừng cho người động An Hồn Mộc. Bản Ma Đế muốn cải tạo thần hồn, An Hồn Mộc này là không thể thiếu. Nếu không, dù thần hồn của bản Ma Đế thoát khốn, cũng sẽ có chỗ thiếu hụt.

- Ô ô ô…


Quái vật kia nghe được chủ nhân phân phó, tựa hồ cũng biết rõ chuyện khẩn cấp, tuy lưu luyến, nhưng vẫn kiên quyết quay đầu đi ra.

Thần hồn phong ấn trong tế đàn kia, là Mộc Ma nhất tộc Mộc Xoa Ma Đế, giờ phút này lộ ra cực kỳ lo lắng.

An Hồn Mộc này là mấu chốt để tương lai hắn thoát khốn chữa trị thần hồn, nếu như mất An Hồn Mộc, thần hồn của hắn liền rất khó khôi phục đến trạng thái đỉnh phong.

Bất quá, nghĩ đến Mộc Xi dưới tay mình, Mộc Xoa Ma Đế lo lắng cũng hơi giảm bớt một tí.

- Quanh thân An Hồn Mộc, ít nhất có ngàn vạn Mộc Ma Cổ Trùng thủ hộ, bất kể là ai, chỉ cần xâm nhập, cũng là hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Quanh thân An Hồn Mộc kia, cũng không chỉ có Mộc Ma Cổ Trùng, còn có rất nhiều độc trận độc nhất vô nhị của Mộc Ma nhất tộc, bố trí phi thường xảo diệu, người xâm nhập, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Giờ phút này, Giang Trần nhìn chằm chằm phía trước, nhìn cổ thụ toàn thân bích lục, tinh xảo như san hô, xa xa nhìn lại, tựa như Thiên Địa điêu thành một kiệt tác, cho người một loại cảm giác cực kỳ rung động.

- Trần ca, cái này là An Hồn Mộc sao?

Hoàng Nhi nhìn cổ thụ kia, cũng thần mê hoa mắt, cảm thấy rất là kinh ngạc.

- Đúng vậy, là An Hồn Mộc.

Giang Trần nhìn thân cây An Hồn Mộc, vậy mà cũng không nhỏ.

- An Hồn Mộc một vạn năm mới có một vòng tuổi, gốc An Hồn Mộc này, có lẽ có mười mấy vạn năm lịch sử rồi. Bất quá ở trong An Hồn Mộc, nó coi như là tuổi trẻ.

Giang Trần đối với An Hồn Mộc là không xa lạ gì, kiếp trước trong Chư Thiên thế giới, An Hồn Mộc trăm vạn năm cũng thường có thể nhìn thấy.

Đương nhiên, đối với Hoàng Nhi trúng Bách Thế Đồng Tâm Chú mà nói, An Hồn Mộc mười vạn năm cũng đã đủ rồi.

Giang Trần nhìn An Hồn Mộc, lại không có vội động thủ, rất rõ ràng, quanh thân An Hồn Mộc này có chút cổ quái, Giang Trần cũng không vội ra tay.

Chung quanh An Hồn Mộc, chợt nhìn, tựa hồ không có gì đặc thù.

Bất quá dùng nhãn lực của Giang Trần, lại có thể nhìn ra, mỗi một loại thực vật quanh thân An Hồn Mộc, đều hàm chứa kịch độc, hơn nữa ẩn ẩn là một độc trận cự đại, trong trận có trận, cực kỳ phức tạp.

Quan trọng nhất là, An Hồn Mộc này ở trong một hồ sâu, muốn lấy nó, phải tiến vào hồ sâu kia. Mà trong đầm sâu, vũng bùn nhìn như bình tĩnh, lại có vô số Mộc Ma Cổ Trùng cuốn động, Giang Trần tùy ý quét qua, liền phát hiện chí ít có mấy trăm vạn.

Một mực lan tràn đến dưới chân bọn hắn, cũng có rất nhiều Mộc Ma Cổ Trùng hoạt động. Bất quá Giang Trần không có ý định nói cho Hoàng Nhi.

Dù sao Mộc Ma Cổ Trùng này sợ mùi trên người bọn họ, cũng sẽ không công kích bọn hắn.

Giang Trần nhìn chốc lát, liền không hề do dự, nói với Hoàng Nhi:


- Hoàng Nhi, ngươi lui vài bước, ở ngoại vi chờ ta, ta đi lấy An Hồn Mộc.

- Trần ca, ngươi ý định lấy như thế nào? Chặt một nhánh cây An Hồn Mộc sao?

- Không.

Giang Trần lắc đầu, lộ ra một nụ cười quỷ dị.

- Đã đến rồi, thứ tốt không thể giữ lại. Đương nhiên là nhổ cả gốc.

Loại vật An Hồn Mộc này, Giang Trần rất rõ ràng. Đối với Ma tộc mà nói, là vật tu luyện Ma Hồn phi thường trọng yếu, chặt một nhánh cây, căn bản không có tổn thương gì.

Nhất định phải nhổ tận gốc. Như vậy mới có thể rút củi dưới đáy nồi Ma tộc.

Đang khi nói chuyện, Giang Trần lại không chút do dự, thúc dục Kim Thiền chi dực, hướng An Hồn Mộc bay vút đi. Đồng thời triệu hoán Lục Triết Sâm, lợi dụng xúc tu của nó, có thể nhổ tận gốc An Hồn Mộc.

Mặc dù biết Lục Triết Sâm là thực vật Hóa Linh, chưa chắc sẽ sợ Mộc Ma Cổ Trùng, bất quá Giang Trần vẫn dùng nước bọt Chân Long tinh lọc cho Lục Triết Sâm thoáng một phát.

Bởi như vậy, Lục Triết Sâm kia liền hoàn toàn không cần kiêng kị vô số Mộc Ma Cổ Trùng trong hồ, Giang Trần thì bay trên không trung, đánh yểm trợ thay Lục Triết Sâm.

Mấy trăm xúc tu của Lục Triết Sâm, trực tiếp cuốn lấy thân An Hồn Mộc, lực lượng tuôn ra, xúc tu màu xanh lá như vô số cánh tay, trán ra từng khối cơ bắp, hung hăng nhổ lên.

Lên…

Xúc tu của Lục Triết Sâm, quả nhiên là lực lớn vô cùng.

An Hồn Mộc bị mấy trăm xúc tu nhổ động, không có vài cái, liền nhổ tận gốc rồi.

Ầm ầm…


Bộc trận bốn phía An Hồn Mộc, bởi vì An Hồn Mộc bị xúc động, cũng điên cuồng tiến công. Bất quá độc trận đối với Lục Triết Sâm là thực vật Hóa Linh mà nói, căn bản không có bao nhiêu tác dụng.

Huống chi, còn có Giang Trần ở một bên chiếu ứng.

Hoang Man Chi Địa này, độc trận vốn là vì tu sĩ Nhân loại mà thiết trí, tu sĩ bình thường, đừng nói tiến vào độc trận, dù ở ngoại vi, không cẩn thận đụng phải biên giới độc trận, cũng chết mười lần tám lần rồi.

- Thành công.

Giang Trần nhìn thấy An Hồn Mộc bị nhổ tận gốc, trong lòng cũng đại hỉ, trực tiếp thúc dục Băng Hỏa Yêu Liên, tiếp nhận An Hồn Mộc cực lớn kia, cả gốc lẫn bùn đất, trực tiếp cuốn vào trong Trữ Vật Giới Chỉ.

- Đi.

Giang Trần tuyệt không dây dưa dài dòng, thu hồi Lục Triết Sâm, quay đầu liền đi.

Đúng lúc này, dưới mặt đất hồ sâu, đột nhiên xông ra từng đạo khí lưu, vô số Mộc Ma Cổ Trùng ngưng tụ thành khí lưu vừa thô vừa to, hướng toàn thân Giang Trần cuốn qua.

Sau một khắc, một quái vật hình dạng đáng sợ, bay thẳng đến hai chân Giang Trần cắn qua.

Giang Trần thấy thế cũng chấn động. Phi Vũ kính không chút do dự nhoáng một cái, chậm lại thế công của quái vật kia. Đồng thời sau lưng xuất hiện Ngũ Sắc Thần Quang Kiếm, hóa thành năm đạo thần quang, hướng quái vật kia chém giết xuống.

Âm vang…

Ngũ Sắc Thần Quang Kiếm chém lên lân giáp của quái vật, bốc lên từng đạo Hỏa Tinh thảm thiết, tựa như kim loại đáng sợ đụng vào nhau, ai cũng không thể làm gì được ai.

Bình Luận (0)
Comment