Sát Thần Chí Tôn

Chương 1582

Trong lúc đó, sinh cơ toàn thân phảng phất như bị phong tỏa, để cho hắn cảm giác mình là thịt cá trên thớt gỗ, căn bản không có bất luận hi vọng chống đối gì.

Trong đầu hiện lên một ý niệm, trốn.

Không trốn, dưới một kích này, mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Nhất niệm đến đây, Lưu Hương công tử còn có thể rụt rè gì? Sắc mặt đại biến, xoay người một cái, như chạy trốn trượt xuống lôi đài.

Oanh…

Xu thế Vạn Kiếm Bôn Lưu, cơ hồ là sau một khắc Lưu Hương công tử trượt xuống lôi đài, hung hăng bắn xuống.

Toàn bộ lôi đài lập tức hủy diệt hơn phân nửa.

Cái lôi đài này, là trải qua cấm chế tầng tầng bảo hộ, công kích cường đại, căn bản không thể triệt để phá hư lôi đài, nhiều lắm là thêm mấy cái hố.

Mà một kiếm này của Giang Trần, lại hủy diệt hơn phân nửa.

Uy thế bực này, tự nhiên làm cho hiện trường trợn mắt há hốc mồm. Trong lúc nhất thời, hiện trường một mảnh lặng lẽ, ngay cả tiếng hít thở cũng dừng lại.

Lưu Hương công tử chật vật không chịu nổi từ dưới lôi đài đứng thẳng thân hình, nhìn lôi đài bị hủy diệt hơn phân nửa kia, cũng si ngốc ngơ ngác, im lặng thật lâu.

Sau một khắc, toàn trường vang lên tiếng vỗ tay giống như thủy triều.


Ngay cả Bàn Long phiệt chủ, cũng nhịn không được vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Hắn như thế nào nhìn không ra, ở một khắc sinh tử kia, Giang Trần thu Kiếm Thế thoáng một phát, cho Lưu Hương công tử cơ hội trốn chạy để khỏi chết.

Khá tốt, Lưu Hương công tử không có ngu xuẩn về đến nhà, ít nhất là bắt được cơ hội này. Bằng không mà nói, Bàn Long phiệt chủ không cho rằng Lưu Hương công tử ở dưới một kích kia, còn có thể bảo toàn chính mình.

Giang Trần trường kiếm mà đứng, như ngọc thụ lâm phong, ở thời khắc này, tâm tình của hắn cũng rất phức tạp. Môn kiếm kỹ này, rốt cục có chỗ tiểu thành.

- Thương Khung Thiên Đế, môn《 Ngũ Lôi Thần Âm Kiếm 》này, vãn bối nhất định sẽ phát dương quang đại.

Giờ phút này trong lòng Giang Trần cũng là trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Đây là kiếm kỹ của Thương Khung Thiên Đế mà hắn thần tượng, hắn tu luyện môn kiếm kỹ này, sử dụng môn kiếm kỹ này, cũng là vì gửi lời chào tới thần tượng của mình.

Lưu Hương công tử bại, cơ bản phá hủy tín niệm khiêu chiến Chân Đan Vương của đệ tử đại phiệt khác.

Tiếp đó, Giang Trần cơ hồ là thế như chẻ tre, thắng liên tiếp sáu tràng.

Đến tràng thứ bảy, Giang Trần gặp tán tu Tôn Vũ Tiểu Thắng. Tôn Vũ Tiểu Thắng lại phi thường thú vị, vậy mà trực tiếp nhận thua.

Cái này để cho Giang Trần cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Thất hắc mã Tôn Vũ Tiểu Thắng này, Giang Trần là cảm thấy rất hứng thú. Nguyên bản Giang Trần cho là mình sẽ cùng Tôn Vũ Tiểu Thắng ác chiến một hồi, thế nhưng mà Tôn Vũ Tiểu Thắng, rõ ràng trực tiếp nhận thua, hơn nữa nhìn còn thập phần khách khí.

Giang Trần cực kỳ khó hiểu, cũng không biết Tôn Vũ Tiểu Thắng này là cố ý phóng nước, hay thật cảm thấy thực lực không bằng mình. Bởi như vậy, Giang Trần lại đạt được bảy thắng liên tiếp.

Trận thứ tám, Giang Trần rốt cục đối chiến với Cơ tam công tử.

Cơ tam công tử suy nghĩ thật lâu, cười khổ nói:

- Một kiếm kia của ngươi, ta suy nghĩ thật lâu, còn không có biện pháp phá giải. Cho nên, trận chiến này, không cần lãng phí thời gian.

Trận thứ tám, lại là một cái chủ động nhận thua. Cái này để cho quang hoàn nhân vật chính trên người Giang Trần đạt tới cực hạn.

Phải biết rằng, bài danh thi đấu, đó là mỗi tràng tất tranh khổ đấu. Bởi vì mỗi một hồi thắng bại, đều quyết định lấy bài danh cuối cùng.

Chỉ cần thua một trận, hi vọng tranh đệ nhất, cơ hồ là giảm mấy thành.

Cũng không phải Cơ tam công tử cố ý phóng nước Giang Trần, hắn thật sự tìm không thấy phương pháp phá giải một kiếm kinh thế kia, cho nên hắn cân nhắc hồi lâu, vẫn là quyết định buông tha cho trận chiến này.

Bởi như vậy, Giang Trần vô cùng thoải mái gặt hái được tám tràng thắng liên tiếp.

Dưới tình huống bình thường, thắng liên tiếp tám tràng, hi vọng đệ nhất là rất lớn.

Bất quá, lúc này đây, Giang Trần lại không có thể tập trung đệ nhất. Bởi vì, đối thủ cuối cùng của hắn, cho tới bây giờ, đồng dạng cũng không có ghi chép thất bại.


Đối thủ này, tên là Diệt Trần Tử.

Người này liền chiến Cơ tam công tử, Lưu Hương công tử cùng Tôn Vũ Tiểu Thắng, vậy mà toàn bộ lấy được thắng lợi.

Bởi như vậy, Diệt Trần Tử này không thể nghi ngờ là thay thế Tôn Vũ Tiểu Thắng, thành Đại Hắc mã nóng nhất, cũng thần bí nhất.

Đồng thời, mọi người đối với tán tu thần bí này, cũng cảm thấy cực kỳ hiếu kỳ.

Rốt cuộc là tán tu nơi nào đến, vậy mà có thể liên tiếp đánh bại nhiều thiên tài như vậy?

Thời điểm Cơ tam công tử nhận thua, còn dặn dò qua Giang Trần:

- Coi chừng Diệt Trần Tử kia, tu vi của người này, còn ở trên ta, tuyệt đối không phải tán tu bình thường.

Giang Trần cũng biết, Cơ tam công tử không có lựa chọn cùng mình chiến một trận, là muốn mình giữ lại thực lực, dùng trạng thái tốt nhất quyết đấu với Diệt Trần Tử.

Trước đây hai người đều là tám thắng liên tiếp, ai thắng, người đó liền là đệ nhất Thiên Tài Bảng.

Bởi như vậy, trận chiến này là trong bài danh thi đấu, cực kỳ có lo lắng nhất. Bởi vì trận chiến này, sẽ quyết định quán quân của Thiên Tài Bảng.

Người thắng, chính là quán quân của Thiên Tài Bảng, người thua, là á quân của Thiên Tài Bảng.

Đừng nhìn chỉ chênh lệch một vị, nhưng chênh lệch này, lại ngày đêm khác biệt.

So sánh xuống dưới, thắng bại các trận khác, tuy cũng quan hệ lấy bài danh của mình, nhưng độ chú ý, hiển nhiên là không cách nào so sánh với trận này.

Vì để cho tất cả mọi người có thể thưởng thức trận chiến đỉnh phong này, bài danh chiến vòng cuối cùng, các trận khác sẽ tiến hành trước. Sau khi mấy trận kia hoàn thành, trận chiến đỉnh phong này mới có thể trình diễn.

Giang Trần đối với cái này ngược lại không có ý kiến gì. Hắn càng hiếu kỳ chính là, thằng này rốt cuộc là từ đâu xuất hiện?


Không biết vì cái gì, Giang Trần đối với thằng này, trong đáy lòng có một ít không thích, bởi vì cái tên của đối phương, khiến hắn cảm thấy trong nội tâm có chút khó chịu.

- Diệt Trần Tử?

Trong nội tâm Giang Trần nói thầm.

- Cái đạo hiệu này, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp? Tên của ta là Giang Trần, hắn lại gọi Diệt Trần Tử, cùng ta đối chọi gay gắt. Người này, hẳn là như đại hán ở Tân Tinh Bảng kia, đều là hướng về phía ta mà đến hay sao?

Tâm tư Giang Trần khó chịu, cẩn thận tưởng tượng, càng cảm thấy chuyện này thập phần kỳ quặc.

Hắn cũng biết, mình trở thành Lưu Ly Vương Thành Chân Đan Vương, nhưng mà nếu như Cửu Dương Thiên Tông cùng Bất Diệt Thiên Đô có tâm điều tra, vẫn có khả năng hoài nghi đến trên đầu mình.

Mình có thể làm, là không bộc lộ ra sơ hở.

Nhưng dù vậy, chỉ cần hai thế lực lớn này sinh ra hoài nghi, hoàn toàn có khả năng phái đệ tử thiên tài tông môn đến xò xét sâu cạn.

Giang Trần một mực hoài nghi đại hán thần bí ở Tân Tinh Bảng kia, là đệ tử thiên tài của hai tông này phái ra.

Mà Diệt Trần Tử kia, rất có thể là một tông trong đó phái ra.

Giang Trần nghĩ tới đây, trong lòng cười lạnh:

- Muốn đối phó ta? Vậy thì tới đi. Quản ngươi là Cửu Dương Thiên Tông cũng tốt, Bất Diệt Thiên Đô cũng tốt. Coi như trước khi ta báo thù, sớm thu một ít tiền lãi.

Bình Luận (0)
Comment