Sát Thần Chí Tôn

Chương 1613

- Coi như hắn dối trá, thế nhưng không có bị bảy Đại Đế nhìn ra, kia là bản lĩnh của hắn. Trang Tiệp, biết sỉ sau đó dũng. Ngươi bị hắn đánh bại, liền lấy hắn là tấm gương học tập. Chỉ có như vậy, sau này ngươi mới có hi vọng đánh bại hắn, đạp hắn ở dưới chân.

Trang Mẫn nhìn đệ đệ tính cách có chút tùy tiện của mình, nghiêm túc giáo huấn vài câu.

- Ca, chuyện sau này sau này hãy nói. Ngày hôm nay, ngươi nhất định phải đại phát thần uy, đánh bại tiểu tử này.

Tâm tình của Trang Tiệp quả nhiên có chút kích động.

Trang Mẫn cau mày:

- Hắn dám một đường khiêu chiến tới đây, lại khiêu chiến ta. Người này chỉ sợ không đơn giản giống như ngươi nói.

- Quản hắn đơn giản hay phức tạp làm gì, ca ca là Hoàng Cảnh sơ kỳ. Là cường giả Hoàng Cảnh chân chính. Thiên phú của ngươi ở lĩnh vực lại cao như thế, ta cảm thấy trận chiến này sẽ là nghiền ép.

Trang Tiệp liếm liếm đầu lưỡi, vô cùng hưng phấn.

Hắn hận Chân Đan Vương đánh bại mình kia, hận hắn hại mình ngay cả Thiếu chủ bảng cũng vào không được.

Cho nên nhìn thấy hi vọng báo thù, thù dai như hắn, tự nhiên là không thể chờ đợi được nữa.

Thiếu chủ bảng đến mười hai người đứng đầu, mỗi một cái đều đột phá nửa bước Hoàng Cảnh, là thiên tài Hoàng Cảnh chân chính.

Trang Mẫn này, nghe tên có chút nữ tính, nhưng căn bản không hề có một chút nữ tính. Tâm tư kín đáo, đa mưu túc trí, hơn nữa thủ đoạn vô cùng cao minh, so với đệ đệ hắn Trang Tiệp, tự nhiên là mạnh hơn một bậc.

Hắn không giống Trang Tiệp, Trang Tiệp coi trận chiến này là cơ hội trả thù Chân Đan Vương. Mà Trang Mẫn, so với Trang Tiệp thì bình tĩnh hơn nhiều, hắn không có bởi vì mình là thiên tài Hoàng Cảnh, liền mù quáng tự đại, cảm giác trận chiến này mình có thể thắng vững vàng.


Ngược lại, Trang Mẫn phi thường cẩn thận.

Từ khi đệ đệ Trang Tiệp bị khiêu chiến nốc ao, hắn liền lưu ý Chân Đan Vương này. Trang Mẫn quan tâm càng nhiều, càng cảm thấy Chân Đan Vương này thập phần thần bí.

Coi như mình là thiên tài Hoàng Cảnh, cũng tuyệt đối không thể khinh địch.

- Trận chiến tiếp theo, Chân Đan Vương khiêu chiến Trang Mẫn, xin mời hai vị thiên tài lên đài.

Theo trọng tài ra lệnh một tiếng, Trang Mẫn từ chỗ ngồi của mình nhảy lên, trực tiếp rơi vào lôi đài.

Mà Giang Trần cũng chậm rãi đi xong bậc thang cuối cùng, đi tới trên võ đài.

Hai thiên tài, vào đúng lúc này không hẹn mà gặp.

Giờ khắc này Giang Trần đã biết đối thủ mình muốn khiêu chiến tên Trang Mẫn, cũng biết hắn là huynh trưởng của Trang Tiệp.

Cũng biết tu vi của người này, đã là Hoàng Cảnh sơ kỳ. Tuy vẻn vẹn chỉ là Hoàng Cảnh tầng một.

Nhưng ai cũng biết, Hoàng Cảnh, dù vẻn vẹn chỉ là tầng một, cũng mạnh mẽ hơn nửa bước Hoàng Cảnh mấy lần. Một Hoàng Cảnh tầng một, đối đầu hai nửa bước Hoàng Cảnh cũng ung dung. Coi như đối đầu ba cái, cũng chưa chắc sẽ hạ phong.

Đương nhiên, tỷ thí võ đạo, còn lâu mới có thể dùng loại số liệu này đến cân nhắc.

Giang Trần đi tới võ đài, liền cảm giác toàn thân mình bị một ánh mắt nhìn chằm chằm, ánh mắt kia phảng phất như mang theo một luồng ý cảnh kỳ quái, như khí lưu vô hình, để Giang Trần cảm giác mình tựa hồ là cất bước ở trong nước, có một tầng trở lực vô hình.

- Hả? Người này là ca ca của Trang Tiệp. Trang Tiệp kia là trời sinh Thủy Linh Thể, vậy Trang Mẫn này, cùng đệ đệ hắn đồng nhất huyết mạch, chẳng lẽ nói...

Trong lòng Giang Trần sáng tỏ, lập tức nghĩ rõ ràng điểm này.

Giang Trần biết tên này là muốn cho mình một hạ mã uy, bất quá Giang Trần bây giờ, cũng không phải quả hồng mềm mặc người xoa bóp.

Thúc dục Nguyên lực, khí thế toàn thân tăng vọt, tần suất dưới chân không giảm ngược lại tăng.

Nhìn thấy Giang Trần dĩ nhiên tránh thoát thần thông sóng gợn rung động của mình, Trang Mẫn cũng không chút biến sắc. Hắn chỉ là muốn cho đối phương một hạ mã uy, cũng không hi vọng có thể đè ép đối thủ gì.

Nếu như vậy liền có thể đả bại đối thủ, vậy người này không thể nào đào thải được đệ đệ của mình.

Hai mắt của Trang Mẫn màu xanh lam, như một u đàm thâm thúy, cho người một loại cảm giác cực kỳ tà mị. Ánh mắt mang theo một loại tà mị nhìn chăm chú Giang Trần, tựa như cười mà không phải cười nói:

- Chân Đan Vương, ngươi có thể đi đến một bước này, khiến ta rất là kinh ngạc. Tin tưởng ngươi cũng biết thân phận của ta. Trận chiến này, ngươi cảm thấy ngươi còn có phần thắng sao?

Giang Trần biết đây là kế sách công tâm của đối phương, nhưng cũng không sợ, cười nhạt một tiếng:


- Có phần thắng hay không, phải đánh qua mới biết. Ta có thể đánh bại đệ đệ ngươi, dĩ nhiên có thể đánh bại ngươi.

- Ha ha ha.

Trang Mẫn cười to.

- Nói như vậy, ngươi vẫn không có làm rõ khác nhau chân chính giữa cường giả Hoàng Cảnh cùng nửa bước Hoàng Cảnh.

Nói tới chỗ này, Trang Mẫn cũng gật gật đầu:

- Nếu như thế, liền để Trang mỗ đến chung kết thần thoại thắng liên tiếp của ngươi đi. Ta thừa nhận ngươi là hắc mã, nhưng ngươi có biết, hắc mã là vĩnh viễn đi không tới cuối cùng.

Cảnh giới Tâm lực đến một bước như Giang Trần, đã sớm là tâm như bàn thạch, đương nhiên sẽ không bởi vì Trang Mẫn này nói mấy câu, liền kích động đến ấm đầu.

Giang Trần xì cười một tiếng:

- Trang Mẫn, tu vi cảnh giới của ngươi, so với đệ đệ của ngươi là mạnh hơn một chút. Bất quá luận tài ăn nói, luận công lực ác khẩu, tựa hồ ngươi còn không bằng đệ đệ của mình a.

Thực lực đến như bọn họ, ngôn ngữ giao chiến, tuyệt đối không phải đơn thuần là miệng lưỡi lợi hại, mà là một loại tranh đoạt khí thế.

Trang Mẫn kia thấy phương diện này chiếm không được thượng phong, nhưng cũng không ủ rũ, cười nhạt một tiếng, hai tay vỗ một cái:

- Được, tốt một cái miệng lợi hại.

Trong mắt Trang Mẫn bắn ra một đạo ánh sáng lãnh ngạo, ngạo nghễ cười nói:

- Ngươi là người hạ vị khiêu chiến thượng vị, ta trước nhường ngươi ba chiêu.

Không thể không nói, Trang Mẫn này rất biết nắm chắc chi tiết nhỏ, rất biết lợi dụng cơ hội.

Nhượng chiêu này nhìn như đơn giản, không chỉ biểu hiện ra khí độ thiên tài Hoàng Cảnh của hắn, gián tiếp còn nâng mình lên, đồng thời lại giẫm đối thủ xuống.


Giang Trần nghe vậy, lần thứ hai cười cười:

- Nhường? Ngươi cũng quá hẹp hòi đi, chỉ có ba chiêu. Nếu không như vậy, ta nhường ngươi mười chiêu, thế nào?

Giang Trần cũng không yếu thế, đối chọi gay gắt.

Sắc mặt Trang Mẫn chìm xuống, mày kiếm vẩy một cái:

- Ngươi xác định không phải đang nói mơ?

Giang Trần sang sảng nở nụ cười:

- Ta so với bất cứ lúc nào còn tỉnh táo. Động thủ đi, nói nhường ngươi mười chiêu là mười chiêu, bất quá tiền đề là ngươi có thể kiên trì được mười chiêu.

- Thật cuồng.

Coi như Trang Mẫn bình tĩnh đến đâu, trong mắt cũng hiện ra một tia lửa giận.

Bốn phía võ đài lặng lẽ, hiển nhiên, mấy chục vạn khán giả cũng nghe được lời nói này của Giang Trần. Trong lúc nhất thời không thể tin tưởng lỗ tai của mình.

Chân Đan Vương lại muốn nhường Trang Mẫn mười chiêu? Hơn nữa nghe còn không phải là khiêu khích miệng lưỡi đơn giản như vậy, xem ra, Chân Đan Vương là nói thật?

Mặc kệ có phải thật hay không, làm tức giận một thiên tài Hoàng Cảnh như vậy, điều này là cần dũng khí rất lớn a.

Bình Luận (0)
Comment