Sát Thần Chí Tôn

Chương 1632

Khen ngợi thiên tài khác? Ở bọn hắn xem ra, thiên tài khác ý nghĩa không lớn. Chỉ có Chân Đan Vương là độc nhất vô nhị không giống người thường,.

Theo nghi thức khen ngợi chấm dứt, Khổng Tước Đại Đế cũng tuyên bố:

- Top 36 của Đan Tháp chi đấu, tiến vào Đan Tháp, theo thứ tự riêng phần mình, phân bốn khu. Từng khu dừng lại thời gian giống nhau. Theo thứ tự là ba tháng, sáu tháng, một năm cùng hai năm.

Bài danh càng về sau, thời gian dừng lại càng ngắn.

Thiên Tài Bảng tiến vào Võ Tháp, quy tắc cũng là như thế. Thiếu Chủ Bảng tiến vào Lưu Ly Vương Thành Chủ tháp, cũng giống như thế.

Bất quá, trước khi tiến vào, còn phải thẩm tra đối chiếu thân phận thoáng một phát. Nhất là Thiếu Chủ Bảng, liên quan đến Chủ tháp của Lưu Ly Vương Thành, xét duyệt thân phận là phi thường nghiêm khắc.

Bởi vì Giang Trần là Thiếu chủ của Lưu Ly Vương Thành, tự nhiên không tồn tại vấn đề xét duyệt.

Thời gian ba tháp mở ra còn cần đợi ba ngày sau. Trong ba ngày này, là cho tất cả thiên tài tiến vào tháp chuẩn bị.

Dù sao, lần này đi vào, ngắn nhất cũng là ba tháng.

Toàn bộ gì đó đều an bài thỏa đáng, lúc này nghi thức điển lễ mới tính toán chấm dứt. Nhưng mà đám võ giả chung quanh, vẫn thật lâu không muốn ly khai.

Hiển nhiên, các lần hội lớn của Lưu Ly Vương Thành, mỗi một lần khoảng cách thời gian quá dài, ai cũng không hy vọng cứ như vậy ra đi.


Mọi người vẫn còn dư vị.

Vô số võ giả, càng là xông tới cùng Giang Trần chào hỏi. Giang Trần cũng biết mọi người ủng hộ hắn, hướng những người này nhao nhao phất tay thăm hỏi.

Hôm nay hắn đã là Thiếu chủ của Khổng Tước Thánh Sơn, mỗi tiếng nói cử động, dĩ nhiên là không thể quá mức tùy ý. Dù sao, thân phận của hắn đã bất đồng.

Dừng lại gần hai canh giờ, Giang Trần mới trở lại Thái Uyên các.

Nếu như đã thay đổi thân phận, mình cũng rất khó lại thường trú ở Thái Uyên các rồi. Với tư cách Khổng Tước Thánh Sơn Thiếu chủ, nhất định phải tọa trấn Khổng Tước Thánh Sơn.

Dù không tọa trấn, quen thuộc không khí của Khổng Tước Thánh Sơn cũng là việc cần làm.

Trước khi rời đi, Giang Trần triệu kiến phụ tử Vi gia. Hiện tại hắn cùng phụ tử Vi gia gặp mặt, muốn dùng tư thái ngang hàng cũng khó khăn.

Không phải hắn làm không được, mà là phụ tử Vi gia làm không được. Thiếu chủ là Thiếu chủ, dù Giang Trần lại hiền hoà, đó cũng là Thiếu chủ.

Phụ tử Vi gia cũng không dám quá mức tùy ý.

Chứng kiến đôi phụ tử này thập phần câu thúc, Giang Trần cũng biết loại sự tình này rất khó thay đổi. Lập tức thành khẩn nói ra:

- Vi gia chủ, Kiệt thiếu, cách cục của Thái Uyên các, ta hi vọng không nên thay đổi.

Vi Thiên Tiếu do dự nói:

- Thiếu chủ, hiện tại ngươi là vạn kim chi thể, Vi gia chúng ta là cấp dưới. Thái Uyên các này, là sản nghiệp của Thiếu chủ, nói thật, Vi gia chúng ta cũng không có làm ra cống hiến gì. Ngoại trừ cửa hàng này ra, Vi gia chúng ta cống hiến, thật sự quá ít...

Vi Thiên Tiếu xấu hổ, hắn cũng biết, tư thái của mình phải bày thấp một chút. Ở trước mặt Thiếu chủ, tư thái thấp là lựa chọn thông minh nhất.

Trên thực tế, Vi gia bọn hắn cũng hoàn toàn chính xác không có làm ra cống hiến gì. Hơn nữa sự tình mặt tiền cửa hàng, từ khi cùng Vương Đình đại phiệt đánh bạc, Giang Trần đã thắng được cửa hàng đối diện.

Nếu như Giang Trần muốn sửa dây cung đổi màu cờ, có thể trực tiếp thu nó, triệt để cùng Vi gia hắn đoạn tuyệt quan hệ.

Bất quá người ta căn bản không có làm như vậy, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ Chân Đan Vương là người trọng tình trọng nghĩa, nhưng đây không phải lý do để Vi gia bọn hắn chiếm tiện nghi của người ta.

Chiếm tiện nghi của Thiếu chủ, phụ tử Vi gia cũng thấp thỏm lo âu a.


Giang Trần cười cười, cũng biết Vi Thiên Tiếu cố kỵ cái gì, lập tức cười nói:

- Ngươi cũng đừng nghĩ quá nhiều. Thái Uyên các còn là cộng đồng sản nghiệp của chúng ta. Cửa hàng đối diện kia, tính toán của ta. Những thuộc hạ này của ta, cũng cần có một chỗ dàn xếp.

Hiện tại, Giang Trần cũng không phải người cô đơn, mà nuôi một đám lớn người.

Mười Thánh cảnh hộ pháp, còn có Tam đại Đan Vương: Lữ Phong Đan Vương, Bộ Đan Vương, Lâm Yến Vũ.

Ngoài ra, còn có rất nhiều đệ tử của Đan Càn Cung, tùy tùng của mình.

Những người này, tuy Giang Trần sẽ mang mấy cái đi Khổng Tước Thánh Sơn, nhưng cuối cùng phải có một nơi đặt chân ở thế tục, tìm hiểu tin tức, cường tráng thế lực, vì trọng kiến Đan Càn Cung mà cố gắng.

Vi Thiên Tiếu gật đầu cuống quít:

- Phụ tử chúng ta đều nghe Thiếu chủ, không có Thiếu chủ, sẽ không có Vi gia chúng ta hôm nay.

Vi Kiệt cũng nói:

- Thiếu chủ, Vi gia có thể có hôm nay, đích thật là không ly khai Thiếu chủ một đường chỉ dẫn. Hôm nay những tộc lão kia của Vi gia ta, cả đám đều thành thành thật thật. Ai cũng không dám nhe răng trợn mắt.

Giang Trần cười nói:

- Cái này chứng minh cha con các ngươi có uy tín a. Tốt rồi, chuyện này quyết định như vậy. Sự tình Thái Uyên các, các ngươi không cần quan tâm. Vi gia cũng phải tiếp tục cố gắng, tranh thủ sớm ngày đạt được phong hào đại phiệt, nâng cao một bước.

Dùng chỗ dựa của Vi gia hiện tại, tấn chức đại phiệt là không có vấn đề. Thế nhưng mà nội tình của Vi gia đích thật là kém một tí, mà ở sau lần nội chiến kia, cũng có chút tổn thương nguyên khí rồi.


Nếu không phải Thái Uyên các bồng bột phát triển, Vi gia nhất định sẽ xuống dốc, đâu thể nào có phồn vinh hiện tại? Cho nên, hiện tại cả Vi gia đều rất rõ ràng, nhất định phải ôm chặt vị Thiếu chủ này. Chỉ cần nương tựa Thiếu chủ, tiền đồ của Vi gia liền khẳng định bừng sáng.

- Hoàng Nhi, những ngày này, lại vắng vẻ ngươi rồi.

Hậu viện Thái Uyên các, Giang Trần nhìn Hoàng Nhi, lúc hai người ở chung, Giang Trần cũng là chân tình chảy xuôi.

Hoàng Nhi tự nhiên cười nói:

- Những ngày này, trong nội tâm Hoàng Nhi không biết vui vẻ bao nhiêu. Chứng kiến ngươi ở trên lôi đài thế như chẻ tre, nhìn thấy mọi người ủng hộ cùng ưu ái ngươi, Hoàng Nhi cũng cảm động lây.

Cũng không phải Hoàng Nhi khoa trương. Nàng sinh ra và lớn lên ở Vạn Uyên đảo, đã gặp rất nhiều thiên tài càng thêm xuất chúng. Nhưng những cái gọi là thiên tài kia, Hoàng Nhi luôn không để vào mắt, cảm thấy bọn hắn có chút lỗ mãng.

Mà Giang Trần, lại hoàn toàn không có loại lỗ mãng này, có mị lực mà người thiếu niên không có. Loại mị lực đặc biệt này không cách nào hình dung, nhưng lại có thể chinh phục người khác, mặc kệ hắn xuất hiện ở địa phương nào, đều có thể trở thành tiêu điểm, thành hạch tâm, được người sùng kính.

Tại Đông Phương Vương Quốc, Giang Trần trở thành người ngăn cơn sóng dữ.

Tại Thiên Quế Vương Quốc, Giang Trần trở thành người giúp đỡ vương thất, giúp tứ vương tử Diệp Dung thượng vị, làm ra cống hiến tính quyết định.

Tại Bảo Thụ Tông, hắn là thiên tài đệ tử đỉnh tiêm, ảnh hưởng số mệnh của Bảo Thụ Tông.

Tại Đan Càn Cung, hắn là người mà Đan Càn Cung cung chủ cũng phải nể trọng, cuối cùng Đan Càn Cung nghiền nát, Đan Càn Cung cung chủ không biết tung tích, duy chỉ có Giang Trần ở trong kẽ hở sống sót, vì tiền đồ của Đan Càn Cung mà bôn tẩu, cứu rất nhiều đệ tử của Đan Càn Cung, vì Đan Càn Cung trùng kiến mà lưu lại hỏa chủng.

Bình Luận (0)
Comment