Sát Thần Chí Tôn

Chương 1642

Hắn vừa nói vậy, Giang Trần cũng mỉm cười gật đầu.

- Đi, chúng ta đi xem một chút. Một chuyện không phiền tới hai người, nếu như có thể tìm được ở chỗ ngươi thì cũng không cần đi tới nơi khác tìm.

Đối với sinh ý buôn bán nô lệ, Giang Trần cũng không quá tán thành. Nhưng mà hiện tại là lúc hắn cần dùng người, quả thực cũng cần một nhóm người làm chân chạy vặt hàng ngày cho Thiếu chủ như hắn.

Đợi sau này hắn chậm rãi bồi dưỡng được tâm phúc lại thả nhóm nô lệ này đi, cũng coi như cho bọn họ cơ hội trọng sinh.

Lâm Minh nghe vậy cũng đại hỉ, hắn biết rõ, thiếu chủ nói như vậy có nghĩ là trong lòng thực sự không khó chịu với hắn, hơn nữa còn cho hắn mặt mũi.

Hắn lập tức mang theo Giang Trần đi tới khu đất trống ở hậu viện.

Tổng cộng khoảng một trăm nô lệ Thánh Cảnh đứng ở đó, cơ hồ tất cả mặt nạ trên mặt nô lệ đều bị tháo xuống.

Những luật lệ kia, cái gì mà không cho nhìn tướng mạo, không được kiểm tra thân phận, những luật lệ này ở đây đều không có.

Thiên Mục thần đồng của Giang Trần quét qua, ánh mắt quét qua mặt một trăm năm mươi người này. Chỉ cần quét qua một cái cũng đã biết trong nhóm người này không có người quen của hắn.

Lâm Minh giải thích:

- Những nô lệ này tới từ khắp nơi, phần lớn là tán tu. Phương diện thân phận cũng coi như minh bạch, không cần lo lắng tới sau này.

Giang Trần gật gật đầu, hắn cũng biết rõ ý tứ trong lời nói của Lâm Minh, ý tứ là sau này không cần lo lắng có người tới tìm phiền phức.

Mua bán nô lệ bình thường bọn họ quả thực không dám buôn bán người đại tông môn, đều sợ gây ra phiền phức. Dù sao một khi phiền phức quấn thân, sẽ không hề dễ chịu.


Nhất là đại tông môn, bọn họ thù vô cùng dai, ai dám mua bán đệ tử tông môn, nói không chừng sẽ chạm phải một kho hỏa dược.

Giang Trần dùng thần thức kiểm tra một lần, tu vi những người này đều đã ngoài Thánh Cảnh, tuổi tác cũng khá lớn.

- Chỉ có những người này thôi sao?

Giang Trần kiểm tra một lần, đã có quyết định.

Theo địa vị của hắn, có bồi dưỡng ba tới năm trăm tên tôi tớ cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà Giang Trần lại không có định gióng trống khua chiêng như vậy.

Dù sao hắn mới trở thành thiếu chủ, không thể quá mức rùm beng.

Hơn một trăm tên đầy tớ Thánh Cảnh, chuyện này rất là khoa trương. Phải biết rằng Đan Kiền Cung năm đó, đường đường là tông môn tứ phẩm mới có bao nhiêu Thánh Cảnh chứ?

Đương nhiên, Khổng Tước thánh sơn không phải là Đan Kiền Cung. Đan Kiền Cung dù sao chỉ là tông môn tứ phẩm, mà Khổng Tước thánh sơn chính là tồn tại tuyệt đối có thể so sánh được với tông môn nhất phẩm.

Mà Giang Trần với tư cách là nhân vật số hai Khổng Tước thánh sơn, là nhân vật có số má tương lai, có chút phô trương cũng không tính là chuyện kỳ lạ gì.

Lâm Minh thấy Chân thiếu chủ như vậy, trực tiếp quyết định thu nhận đám nô lệ này cũng vui mừng không thôi.

- Lâm lão bản, tổng cộng bao nhiêu linh thạch vậy? Cứ tính cho ta.

Lâm Minh vội nói:

- Thiếu chủ đã để ý, sao ta có thể thu tiền của thiếu chủ chứ?

Giang Trần khoát tay chặn lời hắn:

- Không cần nói tới chuyện thu hay không thu linh thạch với ta. Thứ nhất ta sẽ không làm ra chuyện cường quyền đoạt lý. Thứ hai ta không thiếu chút linh thạch này. Thứ ba, quy mô cửa hàng của ngươi cũng không thể nào tặng miễn phí được như vậy, ngươi không chơi nổi. Nói giá đi.

Lâm Minh hổ thẹn, quả thực hắn đã bị nói trúng, nếu nói tặng không, cửa hàng này của hắn quả thực không tặng nổi.

Vì những đày tớ này, đã rút sạch hơn phân nửa của cải của hắn. Nếu như tặng không mà nói, nguyên khí của cửa hàng sẽ đại thương, chưa chắc đã gượng dậy nổi.

Nhưng mà vì kết giao với Chân thiếu chủ, nếu như Chân thiếu chủ quả thực muốn, hắn cũng không có chút nhíu mày nào.

Chỉ cần trèo lên con thuyền của thiếu chủ, về sau sẽ không cần lo lắng tới việc có cơ hội làm giàu hay không.

Nhưng mà Lâm Minh rất giỏi về việc phỏng đoán ý tứ người khác. Nghe giọng nói của Giang Trần quả thực không có ý định lấy không, hắn biết rõ nếu như mình tiếp tục giây dưa ở vấn đề này, người ta sẽ mất hứng.

Không nghe thấy Chân thiếu chủ nói sao? Người ta không thiếu chút tiền lẻ này.


Nhưng mà Lâm Minh cũng biết, hắn có thể lấy, nhưng phải biết chừng mực. Hắn lập tức nói:

- Vậy thì tiểu nhân lấy giá vốn vậy. Thiếu chủ cứ đưa cho ta ba ức Thánh linh thạch là được rồi.

Đây quả thực là giá gốc, chỉ là so với giá gốc lại ít đi mấy ngàn vạn Thánh linh thạch, một chút tổn thất ấy Lâm Minh cảm thấy không đáng vào đâu cả.

Giang Trần gật gật đầu, trực tiếp ném về phía Lâm Minh một chiếc nhẫn trữ vật, nói:

- Đây là bốn ức, ta biết rõ ngươi sẽ báo ít đi một chút, tất cả là của ngươi. Ta không khách khí với ngươi đâu.

Lâm Minh vô thức tiếp nhận nhẫn trữ vật, hắn cứng họng, không thể nói nên lời. Trong lòng thì tràn ngập sự kích động và ấm áp.

Thiếu chủ chính là thiếu chủ, thủ bút cũng không giống như người thường a.

Lúc này nếu như hắn còn cò kè mặc cả, đẩy tới đẩy lui thì lại có chút tầm thường. Hiển nhiên Chân thiếu chủ không thèm để ý tới chút tiền lẻ d dó.

Lâm Minh lập tức vội nói:

- Thiếu chủ hào phóng, tiểu nhân lúc này đã chiếm tiện nghi rồi. Những nô lệ này còn có ngọc giản điều khiển bọn họ nữa.

Lâm Minh đem tới một ít đồ vật thiết yếu, từng cái từng cái được đưa lên.

Giang Trần vung tay lên, để Câu Ngọc và Lăng Huệ Nhi thu lại.

- Được rồi, ta còn có việc, ta không ở lại được nữa.

Giang Trần nhìn những đầy tớ này rồi nói tiếp:

- Lâm lão bản, ngươi phái ngươi đem người tới Khổng Tước thánh sơn cho ta.

- Vâng vâng.


Lâm Minh vội vàng gật đầu, lại nói:

- Hiếm khi thiếu chủ đại giá quang lâm, tiểu nhân còn muốn thiết yến đãi thiếu chủ, thiếu chủ xem...

- Lần tới đi.

Hiện tại Giang Trần cũng không có tâm tư ở lại, nhìn thấy Lâm Minh có chút thất vọng, hắn cười nhạt một tiếng:

- Lần sau gọi Vi Kiệt, bảo hắn tới gọi ta.

Lâm Minh nghe vậy lập tức đại hỉ, thầm mắng mình hồ đò. Dùng thân phận của hắn, hiện tại muốn thiết yến chiêu đãi Chân thiếu chủ? Người ta dựa vào cái gì mà cho ngươi mặt mũi?

Chỉ là ám chỉ trong câu nói sau đó của Chân thiếu chủ rất rõ ràng. Nếu như muốn tới gần Chân thiếu chủ trước tiên phải có quan hệ với Vi Kiệt, thông qua được Vi Kiệt rồi nói s au.

Lâm Minh cuống quít gật đầu, cung kính tiễn đoàn người Giang Trần ra ngoài cửa, không dám nói lại chuyện chiêu đãi nữa.

Hiệu suất làm việc của Lâm Minh vô cùng cao, đã biết rõ trong lòng Chân thiếu chủ không còn khúc mắc với mình, hơn nữa còn ám chỉ hắn tiếp xúc với Vi Kiệt, chuyện này gián tiếp nói rõ, Chân thiếu chủ đối với Lâm Minh hắn vẫn tán thành.

Chuyện này khiến cho tâm tình của Lâm Minh vô cùng hưng phấn.

Cho nên lúc áp giải đám nô lệ này Lâm Minh tự mình ra trận, mang theo đội ngũ tâm phúc, đem một trăm năm mươi nô lệ Thánh Cảnh này tự mình đưa tới Khổng Tước thánh sơn.

Giang Trần cử đám người Tiết Đồng đứng ở cửa Khổng Tước thánh sơn đón.

Bình Luận (0)
Comment