Sát Thần Chí Tôn

Chương 1707

Ánh mắt Bàn Long phiệt chủ phức tạp, thở dài nói:

- Nếu không có Chân thiếu chủ, thuộc hạ chỉ sợ hiện tại mình đã là một đống cát vàng.

- Ha ha, tiểu tử này luôn tạo ra kinh hỉ. Nhưng mà kinh hỉ của ngươi quá lớn, nếu như truyền đi chỉ sợ cả Lưu Ly vương thành sẽ rung chuyển.

Khổng Tước đại đế cũng có chút thổn thức.

- Đâu chỉ là cả Lưu Ly vương thành, chỉ sợ tin tức này sẽ khiến cho cả cương vực nhân loại khiếp sợ. Cho nên việc này thuộc hạ cảm thấy nên giữ bí mật thì tốt hơn. Nếu như người khác hỏi, thuộc hạ chỉ nói mình cảm nhận cực hạn võ đạo, trong lúc vô tình kích phát ra tiềm năng sinh mạng.

- Lý do này cũng có thể nói được, thế nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải mau chóng đột phá Đế cảnh mới được. Bằng không mà nói, lời nói dối này rất dễ bị vạch trần.

- Lần này thuộc hạ tới đây là muốn thỉnh giáo bệ hạ, xin bệ hạ chỉ điểm sai lầm, làm cho thuộc hạ tìm được một tia linh cảm đột phá Đế cảnh.

Trên thực tế Bàn Long phiệt chủ đã tới gần vô hạn đột phá Đế cảnh. Chỉ là chênh lệch một bước chân kia thủy chung không có cách nào đột phá. Chênh lệch còn kém một chút kia chính là ý cảnh. Truyện Phương Tây

Mà một chút ý cảnh đó, người có thể cảm ngộ, chỉ cần một đạo linh cảm tới, tự nhiên có thể vượt qua.

Mà người không thể cảm ngộ, cho dù tới lúc chết già cũng không có cách nào cảm ngộ. Thủy chung bồi hồi ở cánh cửa Đế cảnh này mà tạo hóa.


Bàn Long phiệt chủ lúc trước chính là bởi vì kẹt ở cánh cửa này, thủy chung không muốn chết, mãi cho tới khi dương thọ hao hết, thủy chung vẫn không có cách nào đột phá.

Hiện tại Tùng Hạc đan cho hắn dương thọ ngàn năm, ý chí của hắn lần nữa tăng lên gấp trăm lần. Cơ năng thân thể khôi phục tới thời kỳ đỉnh phong, ý chí và tinh khí thần tự nhiên cũng khôi phục tới trạng thái đỉnh phong.

Hắn cảm thấy, đây là một cơ hội.

Cho nên, hắn tới Khổng Tước thánh sơn xin giúp đỡ, muốn nhận được một ít chỉ điểm từ Khổng Tước đại đế.

Khổng Tước đại đế than nhẹ một tiếng:

- Nhắc tới đột phá cực hạn võ đạo, huyền diệu khó giải thích. Ta có thể chỉ điểm cho ngươi, nhưng ta chỉ điểm chưa hẳn đã có tác dụng với ngươi. Cuối cùng cửa ải này vẫn phải do chính ngươi vượt qua. Nhưng mà ngươi đã trải qua cửa ải sinh tử, phương diện đạo tâm có lẽ càng thêm cường hãn, có lẽ còn có thể cảm ngộ được thêm. Thời khắc sinh tử vô cùng kinh khủng, thế nhưng cũng có thể khiến cho người ta có thêm đại trí tuệ. Có lẽ ngươi có thể cảm ngộ được nhiều thêm ở phương diện này.

Bàn Long phiệt chủ như có điều suy nghĩ.

Giang Trần nghe Khổng Tước đại đế nói như vậy, trong lòng cũng bội phục. Đạo tu luyện, sư phụ dẫn vào cửa, học nghệ tại bản thân.

Lão sư võ đạo có thể truyền cho ngươi tâm pháp võ đạo, có thể truyền cho ngươi nhiều loại vũ kỹ, có thể truyền cho ngươi các loại bảo vật truyền thừa, thậm chí còn có thể truyền cho ngươi một ít tâm đắc võ đạo.

Nhưng mà tu luyện võ đạo cuối cùng vẫn phải dựa vào bản thân, mỗi người đều có đạo của chính mình. Đối với đạo của chính mình, không có ai cảm nhận rõ ràng hơn bản thân mình cả.

Cho nên võ đạo có thể truyền thừa, thế nhưng ngộ đạo cũng do bản thân mình.

Chỉ là bây giờ hắn là một kẻ vãn bối, cũng không tiện nói gì.

Nhưng mà Khổng Tước đại đế dường như cố tình muốn để cho hắn nói gì đó, hắn cười nhìn qua Giang Trần:

- Tiểu tử, thiên phú võ đạo ngươi xuất chúng, so với lúc chúng ta còn trẻ còn yêu nghiệt hơn nhiều. Ta thấy ngươi đột phá cổ chai võ đạo như dẫm trên đất bằng. Ngươi có tâm đắc gì không? Có lẽ có thể nói ra để cho mọi người tham khảo một chút a.

Giang Trần cười khổ không thôi, hắn thực sự có tâm đắc, hơn nữa tâm đắc không phải nhiều bình thường.

Thế nhưng mà những tâm đắc này nếu như thực sự nói hết, không khỏi quá mức rợn người.

Hắn chỉ có thể nói giản lược đi:


- Bệ hạ, phiệt chủ, một chút tâm đắc hạn hẹp của tiểu tử cũng không nên khoe khoang a. Năm đó lão sư thần bí của ta từng nói với ta một câu. Người nói mỗi người đều có đạo của chính mình, đạo của mình, đạo ở trong lòng. Thực lực Bàn Long phiệt chủ cường hãn, nội tình thâm hậu, lại có huyết mạch thượng cổ thần thú, tất nhiên là có đạo của riêng mình.

- Hay cho câu đạo của mình, đạo ở trong lòng.

Khổng Tước đại đế cười to.

- Bàn Long, ngươi nói xem, ai cũng không chỉ điểm được. Nhưng mà chúng ta nói những lời này, có lẽ ngươi có thể tìm được linh cảm ở đó cũng không biết chừng.

Sắc mặt Bàn Long phiệt chủ ngưng trọng, như có chút suy nghĩ.

Trong lúc đó trong đầu Bàn Long phiệt chủ hiện lên một đạo linh quang, thật giống như trong bóng tối vô tận có một đạo ánh sáng mặt trời quét qua, lập tức cả tâm linh hắn trở nên sáng rõ.

Bên trong đạo ánh sáng này có vô số linh cảm giống như sao băng ùn ùn kéo tới.

Giờ phút này toàn thân Bàn Long phiệt chủ run rẩy, không ngờ lại rơi lệ lã chã:

- Đúng vậy a, đạo của mình, đạo ở trong lòng. Ta đã sớm nắm trong tay, thế nhưng nực cười lại không nắm chắc được nó. Ta luôn lo lắng tới dương thọ, luôn lo lắng tới chuyện tán công. Thế cho nên không có toàn lực đánh cược một lần. Ta không có giác ngộ sinh tử thì làm sao có thể nắm chắc được đạo của mình?

Bàn Long phiệt chủ thì thào nói, lệ rơi đầy mặt, chỉ là dường như có chút hiểu ra, trong lòng như sáng tỏ.

Giang Trần nói một câu lại khiến cho người trong mộng bừng tỉnh, làm cho tầng chướng ngại mỏng trong lòng Bàn Long phiệt chủ bị xé rách, vô số linh cảm về Đế cảnh thoáng cái dũng mãnh tiến vào thế giới võ đạo của hắn.

Khổng Tước đại đế lại cười nói:


- Tiểu gia hỏa, sư tôn nhà ngươi quả thực khiến cho bổn đế giật mình a. Chỉ tám chữ mà lại tạo nên một cường giả Đế cảnh, Bàn Long, chúc mừng ngươi.

Bàn Long phiệt chủ run rẩy nói:

- Bệ hạ, thiếu chủ... Ta... Thuộc hạ lần thực sự sẽ đột phá, thuộc hạ đã cảm giác được linh cảm ùn ùn kéo tới. Giống như không thể ngăn cản hắn, muốn phá tan tầng chướng ngại kia.

- Ha ha, đại đế thứ tám của Lưu Ly vương thành, cách ngàn năm rốt cuộc cũng xuất hiện.

ngữ khí của Khổng Tước đại đế tràn ngập vui mừng, từ dưới trướng Khổng Tước thánh sơn hắn xuất hiện một đại đế mới, chuyện này đối với Khổng Tước thánh sơn mà nói, không thể nghi ngờ chính là tin tức chấn động nhân tâm.

- Bệ hạ, ta muốn mượn bảo địa của Khổng Tước thánh sơn, thuộc hạ định bế quan vài ngày.

- Đi đi, tìm Vân Trung Minh Hoàng, hắn sẽ sắp xếp thỏa đáng.

Tự nhiên Khổng Tước đại đế sẽ cho phép. Đột phá đế cảnh, đây là một cánh cửa lớn, loại địa phương thế tục như phủ chủ Bàn Long đại phiệt mà nói, hiển nhiên không quá thỏa đáng. Dù sao đột phá Đế cảnh đối với hoàn cảnh có yêu cầu vô cùng cao.

Hơn nữa mấu chốt nhất chính là, đột phá Đế cảnh có dị tượng thiên địa vô cùng kinh người. Nếu như tiến hành ở thế tục, nói không chừng sẽ khiến cho cả phủ chủ Bàn Long đại phiệt gặp chuyện.

Chuyện này chính là chuyện mà Khổng Tước đại đế và Bàn Long phiệt chủ đều không muốn thấy nhất.

Bình Luận (0)
Comment